Lạc Bảo hình như đêm qua phong lưu khoái lạc ở đâu nên giờ vẫn đang ngủ khò, bị dẫn đến đại sảnh tỏ ra rất bực bội, vừa vào cửa liền quát tháo ầm ĩ với Hòa Thân: “Có việc gì mà kêu ta đến đây thế? Không cho người ta nghỉ ngơi hả?” Nói xong đặt mông ngồi ngay xuống một chiếc ghế trống mặc kệ Hòa Thân có cho phép hay không.
Phúc Khang An ngồi nhìn thái độ của Lạc Bảo cảm thấy ghét cay ghét đắng, trước giờ chưa ai dám hống hách trước mặt “Thiên hạ binh mã đại nguyên soái” như thế, chưa đợi Hòa Thân mở miệng, Phúc Khang An đã lên tiếng: “Lạc Bảo, hôm nay truyền ngươi đến đây là có việc quan trọng cần hỏi…”
Chưa đợi Phúc Khang An nói hết câu, Lạc Bảo đã vênh mặt ngắt lời: “Ngươi là ai? Có quyền gì mà truyền gọi ta hả?”
“Ta là Phúc Khang An!”
“Phúc Khang An? Ờ… có nghe qua, là người dẫn quân đánh trận ấy mà, vậy tại hạ xin tham kiến Phúc đại soái!” Nói xong, Lạc Bảo lại cúi đầu ngáp dài uể oải.
Phúc Khang An từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa từng chịu nhục như lần này, thấy Lạc Bảo không coi “Thiên hạ binh mã đại nguyên soái” do Càn Long sắc phong ra gì, lập tức nổi giận đùng đùng, đưa tay tháo thanh bảo kiếm đeo ngang lưng dập mạnh lên bàn, nghiêm giọng quát to: “Lạc Bảo, mau đứng dậy nghe ta hỏi chuyện!”
Lạc Bảo thấy Phúc Khang An nổi giận, khí thế dữ tợn liền rùng mình một cái tỉnh ngủ hẳn, đứng lên đi đến trước bàn, nheo mắt liếc thanh bảo kiếm, lấm lét hỏi: “Phúc đại soái, ngài định làm gì?”
Phúc Khang An nguôi giận đôi chút, đanh mặt nói: “Lạc Bảo, ngươi hãy mở to mắt nhìn cho rõ! Đây là thượng phương bảo kiếm do hoàng thượng ngự ban, ngay cả các vị vương gia trong triều nhìn thấy kiếm này cũng phải khom lưng hành lễ, các đại thần còn phải quỳ xuống khấu đầu, ngươi dám miệt thị thánh thượng hả? Quỳ xuống!”
Phúc Khang An vừa hét lên hai chữ “Quỳ xuống!”, hai tên thân binh lập tức từ bên ngoài hùng hổ xông vào đạp thẳng vào sau gối Lạc Bảo làm gã khuỵu ngay xuống đất.
Phúc Khang An cười gằn một tiếng, nhếch mép khinh miệt hỏi: “Lạc Bảo, nghe ta hỏi đây! Ngươi mượn từ phiên khố Lưỡng Giang 50 vạn lượng bạc, nay đang để ở đâu hả?”
“Bạc? Bạc nào ấy nhỉ?” Lạc Bảo nghe Phúc Khang An hỏi đến tiền liền giả đò mất trí nhớ.
“Đưa giấy nợ cho Lạc Bảo đại nhân xem!” Hòa Thân nhanh nhảu ra lệnh cho thuộc hạ.
Lạc Bảo trố mắt nhìn tờ giấy nợ ghi bằng nét bút của mình, xưa nay gã ngang ngược quen rồi, dù ở Bắc Kinh cũng chưa phải sợ ai, nói gì nay đang ở Nam Kinh, bèn cười gằn nói: “Chỉ là mượn tạm vài chục vạn lượng bạc thôi mà, có gì to tát đâu chứ? Đại Thanh triều có quan viên nào chưa từng mượn ngân lượng trong quốc khố xài tạm nào?”
“Ngươi phải trả ngay cho ta, vì 50 vạn lượng bạc đó ta cần dùng làm quân hưởng, nếu ngươi không giao nộp thì ta sẽ xử theo quân pháp!” Phúc Khang An điên tiết gào to.
“Thì từ từ ta mới trả được chớ, bảo trả liền ta đào đâu ra nhiều ngân lượng như thế hả?” Lạc Bảo đứng phắt dậy gân cổ cãi.
Hòa Thân thấy thời cơ đã đến, bèn cười tủm tỉm đổ dầu vào lửa: “Lạc Bảo đại nhân, ngài dám nói không có tiền ư? Mùng 3 tháng trước ngài bao hết Tiêu Tương lầu trên sông Hoài Hà du ngoạn, còn chuộc thân cho một ca nữ tên Thúy Vân, nghe nói ngài quăng xuống bàn xấp ngân phiếu 7000 lượng; còn Thời Linh trang viên ở ngoài thành Nam Kinh, người bán ra giá 30 vạn, ngài không thèm trả giá, hào phóng lấy tiền trả rồi ký tên vào giấy tờ mua bán ngay; 2 năm nay ngài lén vận chuyển Vân Cẩm bán sang Quảng Châu, mỗi lần kiếm lợi nhuận hơn 2 vạn lượng, thế mà giờ đây ngài lại nói không có tiền trước mặt Phúc đại soái à?”
Lạc Bảo tuy biết rõ Phúc Khang An là nhân vật cỡ bự không dễ đắc tội, nhưng bảo gã ói ra 50 vạn lượng bạc đã nằm gọn trong túi thì chẳng khác nào lấy mạng gã, dù sao cũng chưa đến lúc phải lựa chọn giữa tiền và mạng sống, tất nhiên phải cố trì hoãn việc trả tiền rồi. Thật ra Lạc Bảo ngang bướng như thế cũng vì ỷ vào tỷ tỷ đang làm quý phi, gã tin Phúc Khang An chỉ ra oai chút đỉnh, nếu gã kiên quyết không trả thì cũng không ai dám thẳng tay trừng trị. Suy đi tính lại, cuối cùng đồng tiền che mờ lý trí, Lạc Bảo hất hàm thách thức: “Tiền thì không có, chỉ có cái mạng này thôi, nếu muốn thì lấy đi!”
Phúc Khang An nãy giờ cố nén giận, cuối cùng đã đến lúc bộc phát, tức giận gào to: “Lạc Bảo, ngươi dám thách ta đấy à! Số đại thần quyền cao chức trọng chết dưới tay ta ít nhất cũng phải hết mười mấy người, bây giờ có thêm ngươi cũng không phải nhiều, ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi trước, sau đó tịch thu gia sản của ngươi, đem bán lấy 50 vạn lượng làm quân hưởng, số tiền còn dư sẽ mua cỗ quan tài tốt cho ngươi. Người đâu, lôi xuống chém!”
Hai tên thân binh hùng hổ lao vào khóa tay Lạc Bảo lôi xềnh xệch ra ngoài, Hòa Thân thấy ánh mắt tức giận của Phúc Khang An liền biết hắn không phải nói đùa, chỉ cần bị lôi ra ngoài thì cái mạng của Lạc Bảo xem như chấm dứt tại đây.
Hòa Thân suy nghĩ thấu đáo, một người là quốc cửu, người kia là con riêng của Càn Long, nếu để xảy ra nhân mạng, tuy Lạc Bảo do Phúc Khang An hạ lệnh giết, nhưng lão Càn Long không phải tên ngốc, thêm vào mụ quý phi gì đó dèm pha vài lời, khó đảm bảo sau cùng Càn Long không truy cứu trách nhiệm lên đầu mình.
Nghĩ đến đây, Hòa Thân vội đứng dậy ngăn hai tên thân binh lại, ghé tai Phúc Khang An nói nhỏ: “Phúc đại soái, chúng ta nên nể mặt quý phi nương nương một chút, theo ý hạ quan nên tước bỏ mũ ô sa của tên khốn này trước, sau đó đại soái tấu rõ lên hoàng thượng, nên xử trí thế nào chúng ta đợi thánh chỉ hoàng thượng cũng chưa muộn. Không biết ý đại soái thế nào?”
“Vậy còn quân hưởng của ta thì sao?” Phúc Khang An nôn nóng hỏi.
“Vừa rồi hạ quan chợt nhớ trong phiên khố tri phủ Nam Kinh vẫn còn 50 vạn lượng bạc, vốn định dùng làm chi phí tu sửa hành cung của thánh tổ Khang Hy gia, nay quân tình khẩn cấp, hạ quan sẽ đưa khoản tiền đó cho đại soái trước, đợi vài tháng nữa các tỉnh nộp ngân lượng về hạ quan lại bù vào thiếu hụt vậy!” Hòa Thân nhỏ nhẹ giải thích.
Phúc Khang An nghe vậy cảm động vô cùng, ai không biết đương kim thánh thượng kính trọng nhất chính là thánh tổ Khang Hy gia chứ? Việc tu sửa hành cung chắc là chỉ ý ban xuống lúc nam tuần, nay Hòa Thân dám mạo hiểm kháng chỉ đưa tiền trước cho Phúc Khang An đủ thấy hắn nghĩa khí thế nào rồi, thế là Phúc Khang An xúc động nói: “Thật là làm khó Hòa đại nhân quá! Nếu không phải gia phụ lúc sinh thời từng có nghiêm lệnh không cho phép ta kết giao với đại thần trong triều thì ta đã kết bái làm huynh đệ sinh tử với Hòa đại nhân rồi.”
Hòa Thân mỉm cười nói: “Phúc đại soái, kết bái huynh đệ chỉ là về mặt hình thức, chỉ cần sau này đồng cam cộng khổ thì chúng ta tuy không phải huynh đệ nhưng có khác gì huynh đệ đâu?”
“Hòa đại nhân đúng là bậc hào kiệt! Để ta xử trí tên khốn này trước rồi chúng ta nói chuyện tiếp.” Phúc Khang An hào hứng nói.
Lạc Bảo lúc này sợ đến nỗi bũn rũn tay chân, cố sức giãy giụa thoát khỏi hai tên thân binh, quỳ xuống dập đầu van xin: “Nhị vị đại nhân xin tha mạng! Ta nhất định trả tiền mà… Xin nhị vị đại nhân khai ân!”
Phúc Khang An nhìn bộ dạng thảm hại của Lạc Bảo càng thêm gai mắt, đập bàn cái rầm quát lên: “Tội chết có thể tha nhưng vẫn phải trừng phạt nặng ngươi mới được. Người đâu, tước mũ ô sa của hắn, lôi xuống đánh 50 trượng, áp giải vào đại lao đợi lệnh Hòa đại nhân xử trí!”
Lần nay thì Hòa Thân không lên tiếng cầu xin giúp Lạc Bảo nữa, hai tên thân binh kéo lê Lạc Bảo ra ngoài, tiếp đến tiếng la hét thảm thiết vang lên, Lạc Bảo bị đánh tơi tả ném vào một góc, do Phúc Khang An ra lệnh áp giải vào đại lao, nhưng đại lao ở Nam Kinh rất nhiều, nên áp giải vào đâu cần phải xin chỉ thị từ Hòa Thân mới quyết định, thế nên quốc cửu gia thường ngày quen thói ngang tàng hống hách bị ném tạm vào góc tường nằm đó kêu khóc.
Phúc Khang An vốn tính tình nóng nảy, thấy Hòa Thân đưa đủ 100 vạn lượng bạc liền xin phép cáo từ, Hòa Thân cũng không giữ lại, chỉ nói vài lời khách sáo rồi từ biệt Phúc Khang An.
Leo lên lưng ngựa, Phúc Khang An nắm lấy tay Hòa Thân thân thiết nói: “Hòa đại nhân, từ nay chúng ta là huynh đệ rồi, việc quân khẩn cấp không tiện ở lâu, chúng ta sau này hẹn ngày gặp lại!”
Hòa Thân cũng khẳng khái nói: “Đợi khi Phúc đại soái khải hoàn hồi kinh, Hòa Thân nhất định đến trước đại doanh chúc mừng, hẹn ngày gặp lại!”
Tiễn đưa tiểu bá vương Phúc Khang An xong, Hòa Thân liếc mắt về phía góc tường, hí hửng nhủ thầm: Ta xem ngươi làm sao dẫn quân đi quấy rối Tô Kỳ Nhi của ta nữa, chiêu “Mượn đao giết người” của ta quả thật xuất sắc!
“Đưa vào đại lao Giang Nam cho ta!” Hòa Thân dõng dạc truyền lệnh.
Huyết Tu La
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----