Cái chân tôi cuối cùng cũng coi như bị phế.Tôi ngồi trong phòng nghỉ ngơi,nhìn cái chân què của mình mà tâm trạng càng thêm não nề.Chân bị bông gân đồng nghĩa với việc suốt một tuần tôi sẽ không được đi chơi nữa.Nghĩ lại lúc đó sao tôi ngu thế nhỉ?Tự nhiên nhảy vèo từ trên cây xuống như đúng rồi.Con Uyên bảo lúc tôi bay từ trên cây xuống trông ngầu lòi chẳng khác gì siêu nhân sịp đỏ.Mà nói cũng đúng,tôi công nhận.
Bỗng tôi nghe thấy tiếng lộp cộp phát ra từ bên ngoài mỗi lúc một lớn.
Xác định có kẻ muốn đột nhập tranh giường...
Tôi lấy sặp sách,giày,áo khoác,mũ để đầy trên giường,còn mình thì ngồi chính giữa muốn đánh dấu rằng ngày hôm nay,chiếc giường này chỉ có thể thuộc về tôi.Giường ở phòng y tế vừa êm vừa đã,trong trường có nhiều đứa giả bệnh hoạn để xuống đây ngủ lắm.
Nhưng hình như tôi nghĩ sai,người đi vào không phải ai khác mà là mẹ tôi.Bà hớt hải chạy vào,bê cái chân bị bó bột của tôi lên xem xét.Tôi cứ nghĩ mẹ quan tâm tôi thế nào,hóa ra vừa cầm chân tôi lên đã mắng một trận:
-Con với chả cái,sao không lo mà học đi?Suốt ngày nghịch dại để rồi bị thương,phiền các cô lắm có biết không?
Tôi xụ mặt,đã không được quan tâm thì thôi,đằng này lại bị la thêm.
Cô y tá đứng bên cạnh,khuyên mẹ tôi bớt giận lại.Cơ mà mẹ giận tôi cũng đúng,suốt mấy năm nay thời gian tôi nằm phòng y tế có khi còn nhiều hơn cả thời gian tôi học trên lớp luôn ấy chứ.
Bỗng nhiên,cửa phòng y tế được mở ra thêm lần nữa.Một người phụ nữ bước vào,dắt theo một cậu bé trạc tuổi tôi,nhìn có vẻ cao hơn tôi một chút.Ách...nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu ta chính là người gọi cô y tá đến chỗ tôi lúc nãy phải không nhỉ?Mà cái bản mặt vô hồn như cục xương chó gặm thế thì đích thị là cậu ta rồi.
Tôi ghé miệng vào tai mẹ hỏi nhỏ:Là ai thế hở mẹ?
Mẹ tôi còn chưa kịp trả lời thì cô Linh y tá đã kêu lên:
-À...Là cậu bé lúc nãy đây mà.Hồi nãy may mà nhờ có cháu nếu không là bạn An bị nhiễm trùng mất rồi.An cảm ơn bạn đi em
Mẹ tôi nghe cô Linh nói thế quay qua chỗ cậu ta,vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên:
-Nghị,là con giúp bé An nhà cô thật sao?
Người phụ nữ kia cũng cúi đầu xuống nhìn con trai chờ đợi sự hồi đáp.Cậu ta gật đầu một cái,xong mẹ tôi liền nhìn người phụ nữ kia rồi quay qua nhìn tôi,vỗ tay một cái:
-Hay thật,vừa lúc đang định cho chúng nó làm quen với nhau...An,nhanh nhanh cảm ơn bạn đi con
Ngay sau đó,người phụ nữ kia dắt cậu đến gần giường bệnh của tôi.Tôi liền đưa tay ra,vui vẻ bắt chuyện:
-Hồi nãy cảm ơn cậu nhé.Tớ là Tuệ An,mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra...nhưng mà rất vui khi được gặp cậu
Tôi nói xong,len lén nhìn qua mẹ,thấy mẹ tôi có vẻ hài lòng liền thở phào.Do có mẹ ở đây thôi chứ bình thường tôi chả lịch sự được như vậy đâu.
Rất nhanh sau đó,cậu ta cũng bắt tay tôi:Chào,tớ tên là Nghị.Sau này chung nhà rất mong được giúp đỡ
Wtf?Chung nhà?Đùa nhau sao?
Nghe mẹ kể tôi mới biết thì ra hai người kia là mẹ con,mẹ cậu ấy là bạn thân của mẹ tôi hồi cấp ba.Do hai vợ chồng xảy ra tranh chấp nên đã ly hôn,sau khi ly hôn cô ấy dẫn con trai rời khỏi nhà.Vì chưa tìm được nhà mới nên đành ở tạm nhà tôi.
Nhà tôi thì cũng ít người,ba tôi mất từ lúc tôi mới lên bốn nên chỉ còn mẹ,tôi và anh trai sống với nhau.Nhà tôi không rộng lắm,nhưng năm người ở cùng nhau chắc cũng đủ.
Được thôi,nể tình cậu ta hôm nay giúp thoát chết nên tôi cũng sẽ không cự tuyệt