Ta không biết suy đoán của mình là đúng hay sai, nhưng nhìn vẻ mặt của Yến Thanh, ta đoán có lẽ là hơn phân nửa
sự thật. Ta vốn muốn hỏi Yến Thanh vài câu, nhưng hắn đã bồn bay phách lạc rời khỏi tiệc rượu.
Giờ phút này trong lòng ta nhiều ít có chút khó tin.
Nếu suy đoán của ta là thật, vậy năm năm giữa ta và Yến Thanh thì coi là gì, chỉ bởi vì một hiểu lầm mà khiến ta
với hắn sai lầm những năm năm. Ta vốn tưởng mình với Yến Thanh trong lúc đó coi như là chung hồi ức, nhưng
xem ra hôm nay, hắn từ đầu đến cuối chưa từng tin ta, hắn tình nguyện tin một người lạ chứ chưa từng nghĩ đến
chuyện hỏi ta.
Năm năm này, ta đối xử với hắn như một phu quân, nhưng trong lòng hắn, có lẽ ta là kẻ thù.
Bây giờ xem ra chuyện phong lưu giữa hắn với Đỗ Tịch Tịch chỉ là một việc nhỏ, chuyện đó tuy cũng khiến ta đau
lòng, nhưng dù thế nào cũng không bì được người chung gối với ta nhưng trong đầu cả ngày lẫn đêm đều hận ta,
cũng bởi vì một chuyện mà chẳng liên quan gì đến ta.
Ta nhớ đến đứa con vừa ra đời đã mất kia, tim không ngăn được nhói đau.
Bất cứ việc gì có nguyên nhân mới có kết quả, kết quả giữa ta với Tến Thanh cũng bởi vì ta nhìn người không rõ…
Trong lòng ta lúc này bỗng thấy chua xót, mặc dù trăng bên ngoài đẹp, nhưng ta chẳng còn hứng thú nữa rồi. Ta cúi
đầu liên tục uống rượu, trong cổ họng nóng rát, ta định uống nữa thì chợt nghe Minh Nhuận nói: “Công chúa, uống
nhiều rượu có hại.”
Ta ngẩng đầu, bỗng Liễu Dự giơ tay ra cướp ly rượu của ta, hắn nói: “Nương tử đừng uống nữa, là Yến Thanh
không biết nương tử thế nào, nương tử không cần phải đau lòng vì hắn.”
Dừng lại, hắn khẽ nói: “Nương tử là cô nương tốt nhất thế gian này, ta biết nương tử là người tốt, cũng sẽ đối tốt
với nương tử cả đời.” Tay Liễu Dự nhẹ nhàng đặt trên lưng ta, “Huống hồ Ôn tiên sinh cũng nói chúng ta là lương
duyên trời cho, Ôn tiên sinh là thiên nhân, lời của y không thể giả được, không có ai có thể làm hỏng nhân duyên
của chúng ta, ta cũng sẽ không giẫm đạp lên trái tim của nương tư như Yến Thanh.”
Ta cảm giác lời Liễu Dự nói có gì đó, nhưng dù nghĩ kĩ cũng không tìm ra chỗ không ổn.
Ta nhìn Minh Nhuận, hắn rũ mí mắt xuống, không biết đang nghĩ gì mà thần sắc ảm đạm. Rồi giây sau hắn đưa mắt
nhìn, khi chạm phải ánh mắt ta thì lập tức khẽ mỉm cười với ta, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng.
Có thêm sức mạnh tình yêu, Minh Nhuận cười như thế, tim ta vừa rồi còn chìm trong bi thương tan vỡ thì nháy mắt
trở nên ấm áp. giống như có sự cổ vũ thật lớn, ta lén lút nở cong khóe môi, cười dịu dàng với Minh Nhuận.
Thần sắc Minh Nhuận càng nhẹ nhàng hơn, giống như trăng trên trời cao, giống như gió đêm thổi bên tai, khiến
người vừa say lại vừa si.
Trong đầu ta thậm chí còn xuất hiện ý nghĩ không nên có, ta đang nghĩ nếu như không có Liễu Dự, ta với Ôn Diễn
hai người trong đêm trăng tròn gió mát này, thật sự có thể được gọi là ngày tốt cảnh đẹp.
Nghĩ như thế, đột nhiên ta bắt đầu thấy áy náy.
Rõ ràng Liễu Dự mới là phu quân phò mã của ta, nhưng ta lại có ý nghĩ ác độc như thế. Thế thì ta với Yến Thanh
khác gì nhau, ta không muốn làm Yến Thanh, cũng không muốn để Liễu Dự phải chịu đau đớn vì ta, Ôn Diễn cũng
tuyệt đối chẳng phải Đỗ Tịch Tịch.
Ta là người có gia thất, tuyệt đối không thể làm chuyện có lỗi với Liễu Dự.
Ta cụp mắt xuống, lén nhìn Liễu Dự một cái, nhưng vừa nhìn đã khiến ta phát sợ, ta chưa bao giờ thấy ánh mắt như
thế của Liễu Dự, chán ghét cùng hận ý đồng thời che lấp ở mắt hắn.
Mà ánh mắt đó lại đang nhìn Minh Nhuận, đó là ánh mắt nhìn tình địch.
Trước đó ta chỉ đoán Liễu Dự biết Minh Nhuận là Ôn Diễn, bây giờ nhìn thế, ta càng thêm chắc nịch. Bỗng dưng
hắn ho khan vài tiếng, trên mặt xuất hiện thoáng đỏ hồng, ta vội rót chén trà cho hắn, “Cơ thể không khỏe sao?”
Nhiệt độ ngày đêm ở Tĩnh Tây chênh lệch khá lớn, rất dễ bị cảm lạnh. Chúng ta đến Tĩnh Tây sống cũng được một
thời gian, Liễu Dự cũng đổ bệnh vài lần, nhưng may là đều không đáng ngại, uống chút thuốc là khỏe ngay. Nhưng
bây giờ thấy hắn ho liên tục như thế, lại nhìn sắc mặt của hắn, dường như ngay lập tức trở nên yếu ớt vô cùng.
Ta lại hỏi: “Có cần gọi Triệu thái y đến không?”
Liễu Dự uống mấy chén trà rồi lắc đầu, nắm lấy tay ta nói: “Không cần làm phiền Triệu thái y, ta về phòng nghỉ
ngơi một lát là khỏe ngay.”
Ta nói: “Cũng tốt, nơi này gió lớn, chàng cũng đừng để trúng gió, về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Liễu Dự lại tiếp tục ho, ho đến mức chảy nước mắt, hắn ngẩng đầu nhìn ta, “Nương tử không giúp ta về phòng sao?
Nương tử ở bên ta nhiều một chút, bệnh của ta cũng nhanh khỏi thôi.”
Ta sửng sốt, tối nay Liễu Dự có gì đó không đúng, thường ngày hắn không như thế. Ta nghĩ ngợi, rất nhanh đã rõ
nguyên nhân. Xem ra là Liễu Dự không muốn ta và Ôn Diễn ở một mình. Trong lòng ta rất sẵn lòng ở riêng với Ôn
Diễn, nhưng Liễu Dự như bây giờ, ta chẳng có lý do gì để từ chối. Ta chỉ có thể đáp” “Được.”
Lập tức cả người Liễu Dự dính lấy ta, giống như đem toàn bộ khí lực trên người phóng sang ta vậy.
“Nương tử, ta hơi choáng.”
Ta đưa tay ra đỡ lấy hông hắn, ngượng ngùng cáo từ với Minh Nhuận. Minh Nhuận cũng đớn lên, lấy trong tay áo
ra một vật đưa cho ta, là một bình sứ nhỏ làm bằng ngọc, nắm trong tay lạnh buốt như băng, hết sức thoải mái.
Hắn nói: “Thuốc này chữa ho rất có hiệu quả, nếu nửa đêm phò mã ho quá mức thì có thể uống một viên.”
Ta còn chưa kịp cám ơn Minh Nhuận thì Liễu Dự đã cướp lấy bình sứ nhỏ trong tay ta, thô lỗ đưa trả lại cho Minh
Nhuận, nghĩ khí lạnh lùng: “Ta không cần.”
Ta nhíu mày, Liễu Dự thấp giọng nói, “Triệu thái y nói chớ uống thuốc lung tung.”
Minh Nhuận cười xấu hổ, “Phò mã nói rất đúng, nên theo lời Triệu thái y, là ta sơ sót rồi.”
Liễu Dự lại nói với ta: “Nương tử, chúng ta về phòng thôi.”
Ta không đành lòng nhìn Minh Nhuận bẽ mặt, bèn đưa tay lấy lại bình sứ, khẽ nói: “Thuốc này đợi ta để thị nữ đem
đến hỏi Triệu thái y có thể dùng hay không, thuốc trong Thúy Minh Sơn Trang vô cùng hiệu nghiệm, đến bệ hạ
cũng từng khen mãi không thôi, đương nhiên là ta phải tin thuốc của huynh. Đêm nay Cẩn Minh ho đến choáng
váng, huynh chớ tính toán nhiều.”
Minh Nhuận dịu dàng nói: “Phò mã nói có lý, phải là phò mã chớ tính toán với ta.”
Liễu Dự lạnh lùng đáp: “Ta nào dám tính toán với Minh Nhuận công tử?” Nói đến bốn chữ Minh Nhuận công tử thì
Liễu Dự lại tăng ngữ khí. Ta sợ Liễu Dự sẽ tố giác thân phận Minh Nhuận nên nói dăm ba câu với Minh Nhuận rồi
lại cáo từ lần hai, vội vàng kéo Liễu Dự về phòng.
Sau khi về phòng, Liễu Dự nằm ở trên giường, khí thế hùng hổ dọa người vừa nãy đã không còn, chỉ còn lại vẻ mặt
đáng thương, hắn nhìn ta khẽ nói: “Nương tử, vừa nãy ta không cố ý.”
Ta nói: “Vậy chàng có ý gì?”
Liễu Dự nói: “Ta đã đồng ý với nàng sẽ cư xử tốt với Minh Nhuận công tử, sau này nhất định sẽ không thế nữa.
Lúc nãy là ta không tốt, nương tử vạn lần đừng giận ta, nàng giận sẽ khiến ta không thoải mái, mà không thoải mái
ta lại ho khan…” Nói xong, cũng chẳng biết là thật hay giả, mà hắn lập tức ho đến nỗi tê tâm liệt phế, ta nghe mà
kinh hãi vạn phần.
Tuy trong lòng ta rất giận nhưng cũng chẳng thể nổi cáu với một người bệnh, ta hít một hơi rồi nói: “Ta không giận
chàng, nhưng lần sau chàng đừng thế nữa. Minh Nhuận y cũng chỉ là muốn tốt cho chàng, chàng xem y ngàn dặm
xa xôi đi từ kinh thành đến Tĩnh Tây bảo vệ chàng, bây giờ lại còn tặng thuốc nữa, chàng nghĩ lại mà xem, dù
chàng nói không cần cũng đừng nên tỏ ra vẻ mặt đó, chàng làm quan trong triều cũng được một thời gian rồi, chàng
cũng hiểu đối nhân xử thế là thế nào chứ?” Dừng lại chốc lát rồi ta nói tiếp: “Cẩn Minh, ta không biết ta đã nói mấy
lần rồi, nhưng ta vẫn nói lần nữa, Minh Nhuận chỉ là bằng hữu của ta, chàng… không cần phải xem y như tình địch,
ta và chàng thành thân, trừ khi chàng hòa ly ta trước, nếu không thì cả đời này ta và chàng sẽ mãi sống với nhau,
đến hết cuộc đời.”
Cho dù tình cảm của ta với Ôn Diễn có sâu đậm thêm đi chăng nữa cũng không được gì, phò mã bây giờ của ta là
Liễu Dự. Ta không có cách nào hòa ly với hắn, Liễu Dự là nhân duyên mệnh trúng của ta, nếu như bị phá hủy, thì
người chịu khổ ngoài Liễu Dự ra còn có Ôn Diễn.
Ôn Phàm nói hình phạt lửa trời, mới đầu ta không tin, nhưng sau khi biết hồn Ôn Diễn nhập vào người Minh Nhuận
thì trong lòng ta tin lời Ôn Phàm đến tám phần. Bằng không, vì sao Ôn Diễn muốn nhờ cơ thể người khác đến cạnh
ta. Đây không phải là ăn no rửng mỡ chẳng có gì làm, nhất định phải có nguyên do đâu đó.
Ta thích Ôn Diễn, nhưng ta không thể nào để hắn chịu phạt, hơn nữa bây giờ Liễu Dự là trách nhiệm của ta, ta cũng
không thể không quan tâm đến hắn.
Liễu Dự im lặng nhìn ta hồi lâu rồi mới do dự hỏi: “Nếu Ôn Diễn quay về lại thì sao?”
Ta khẽ nói: “Không biết.”
“Nếu Ôn Diễn thích nương tử?”
Ta ngẩn người rồi lắc đầu. Ôn Diễn sẽ không thích ta, trong lòng hắn đã có người khác… Tuy mỗi lần nằm mơ ta
đều bằng lòng nghĩ rằng người đó là ta, nhưng ta biết là không thể nào. Người giống như Ôn Diễn, sao lại thích một
cô nương gả đi hai lần với cả tính nết không tốt như thế bao giờ?
Ta nói: “Cẩn Minh, chỉ cần chàng đồng ý với ta, cả đời này phu quân của ta chỉ là chàng.”
Trong mắt Liễu Dự chứa ý cười, hắn ho nhẹ một tiếng, “Nương tử, sau này ta sẽ không hành xử như tối nay nữa.”
Ta vui mừng gật đầu.
Chờ cho sau khi Liễu Dự ngủ, ta mới rời khỏi đó. Lúc đi ngang qua đình viện thì ta thấy một mình Minh Nhuận
ngồi dưới trăng, áo choàng xanh nhạt nhuộm ánh trăng bàng bạc, ngay cả màn đêm cũng ngâm mình trong ánh
trăng, nhìn từ xa, tuy có một vẻ dịu dàng nhưng ta vẫn cảm thấy có vài phần cô đơn.
Ta ghìm bước chân muốn sang bên đó, ta sợ ta vừa nhìn thấy ánh mắt Ôn Diễn thì sẽ quên mất những lời vừa nói
với Liễu Dự.
Thật ra thì ta với Yến Thanh là đánh mất nhau, với Liễu Dự cũng xem như là bỏ lỡ, với Ôn Diễn hiện tại lại càng để
vuột mất. Cả đời này ta gặp được ba nam nhân nhưng đều sai lầm, người thứ nhất là nhìn sai người, người thứ hai là
gặp sai thời gian, người thứ ba thì cái gì cũng sai, ta với Ôn Diễn vốn không giống nhau, căn bản không có cách nào
ở với nhau.
Ta khẽ buông tiếng thở dài, rũ đầu rời khỏi đình viện