Hoạ Trung Hoan

Chương 53: Chương 53




Ngày hôm sau xuất phát về kinh thì gã tiểu tư hầu hạ Yến Thanh vội bẩm báo với ta, nói Yến Thanh đêm qua đã

khởi hành trước. Ta nghe xong cũng chẳng để tâm, để mặc hắn đi trước, chuyện cho đến bây giờ, ta đã không muốn

có bất kỳ sự dính dáng nào đến Yến Thanh.

Trên đường trở về, ta với Liễu Dự và Minh Nhuận cùng ngồi trong một xe ngựa, ta lo là Liễu Dự lại cạnh khóe với

Minh Nhuận, nhưng bây giờ nhìn thì thấy ta nghĩ nhiều rồi, hai người bọn họ nói chuyện vui vẻ, thật rất hòa hợp.

Ta thấy thế thì cũng an lòng, mỉm cười nghe hai người họ chuyện trò, thỉnh thoảng cũng chen vào vài câu.

Lúc đi đến Huy Châu thì vừa đúng lúc Khất Xảo tiết (ngày ngưu lang chức nữ), trên đường qua lại vô cùng náo

nhiệt, bầu không khí ngày lễ vô cùng nồng hậu, nghe nói nửa đêm ở ngoài thành Huy Châu sẽ đốt đèn hoa trên sông

Huy, lòng ta không khỏi ham vui, bèn bảo mọi người dừng lại, nghỉ chân ở Huy Châu một đêm.

Sau khi thu xếp khách điếm xong, thời gian vẫn còn sớm, ánh mặt trời vẫn còn chói lọi, nhìn có vẻ rất lâu nữa mới

đến đêm. Liễu Dự đề nghị ra ngoài đi dạo, ta suy nghĩ rồi đáp được.

Ánh mắt Liễu Dự đảo qua trên người Minh Nhuận, rồi đột nhiên hắn lên tiếng: “Minh Nhuận công tử cũng đi cùng

đi, nhiều người sẽ vui hơn.”

Ta kinh ngạc, không ngờ chỉ trong lộ trình mấy ngày ngắn ngủn đã đẩy quan hệ giữa Liễu Dự và Minh Nhuận tiến

bộ lớn như thế, xem ra lời ta nói đêm đó rất có hiệu quả.

Ta cũng cười nói: “Đi đi, chúng ta đi xem Huy Châu thế nào. Ta vừa nghe thằng nhóc trong khách điếm nói, đến

Huy Châu nhất định phải đến hai chỗ, một là Thiên Vận các, hai là miếu Tơ Hồng.”

Minh Nhuận cười nói: “Bánh chữ thiên1 của Thiên Vận các đúng là nổi tiếng thiên hạ.”

(1天字糕点: bánh điểm tâm chữ Thiên, chắc kiểu bánh VIP :v bánh ngon nhất ý =)))

Ta gật đầu, “Vậy chúng ta có thể đến đó nếm thử, nếu còn dư thời gian thì đến miếu Tơ Hồng xem sao, nghe nói

cầu duyên trong miếu Tơ Hồng rất linh, có thể ta sẽ xin một dây tơ hồng cho a đệ.”

Liễu Dự cũng nói: “Nương tử, chúng ta cũng đi xin tơ hồng đi.”

Ta gật đầu đáp được, kết quả ba người chúng ta hỏi người đi đường đường đến Thiên Vận các, chọn một bàn trên

lầu hai gần cửa sổ, tiểu nhị vồn vã châm trà rót nước cho chúng ta, “Ba vị khách quan muốn ăn những gì?”

Ta nhìn xung quanh rồi hỏi, “Điểm tâm chữ thiên của các ngươi có loại gì?”

Tiểu nhị chậc chậc hai tiếng, “Cô nương khách quan ngài hỏi cái này là đúng rồi, nhìn các ngươi giống như là

người nơi khác tới, trong Thiên Vận các của chúng ta nổi danh nhất đúng là bánh điểm tâm chữ thiên, điểm tâm

ngọt chua đắng cay đều có, và nổi tiếng nhất chính là bánh bơ Thiên Vận và bánh ngọt Thiên Âm…”

Tiểu nhị thao thao bất tuyệt nói một tràng, ta vừa nghe vừa nhìn Liễu Dự.

Từ sau khi Liễu Dự vào Thiên Vận các thì bắt đầu không ổn, dáng vẻ thất thần, ta nhìn xung quanh một vòng

nhưng không thấy có gì đáng để khiến người ta nhìn chăm chú như thế, ta bèn hỏi: “Cẩn Minh, chàng đang nhìn gì

thế?”

Liễu Dự chớp mắt một cái, sờ mũi nói: “Có lẽ vừa nãy uống nhiều nước quá…”

Ta chợt tỉnh, “Thì ta chàng đang tìm nhà xí…”

Tiểu nhị nhanh mồm nói vào, “Nhà xí ở bên kia, đi thẳng rẻ trái rồi rẽ phải, đi vào trong sân là có thể thấy.”

Liễu Dự lại sờ mũi, hắn nói câu cám ơn với tiểu nhị.

Sau khi Liễu Dự đứng dậy rời đi, Minh Nhuận lại nói với ta: “Hôm nay phò mã chưa từng chạm qua một giọt nước

nào cả.”

Ta im lặng, “Ta biết.”

Liễu Dự không biết nói dối, mỗi lần hắn nói dối đều thích sờ mũi. Nhưng hắn muốn làm gì, ta cũng chẳng có lý do

can thiệp, giống như khi đã nói trước khi chúng ta thành thân, mặc dù là phu thê, đối phương cũng có việc riêng của

mình.

Lúc này tiểu nhị lại hỏi: “Hai vị khách quan muốn bánh bơ Thiên Vận hay bánh ngọt Thiên Âm?”

Ta cười hỏi: “Hai món điểm tâm này dùng gì để làm thế?”

Tiểu nhị sửng sốt, ta nói: “Có thịt thà ở trong không?”

Tiểu nhị đáp: “Không có.”

Ta nói: “Thế thì lấy hai thứ này, thêm một bình chè xuân Long Tĩnh với chút thứ ăn, không được làm món mặn.”

Lời vừa dứt, Minh Nhuận nhìn ta một cách thâm thúy, trong lòng ta bỗng đập một tiếng, vội vàng giải thích:

“Dạo… dạo này ta không thích ăn đồ mặn.”

Được rồi, lời này chính là giả đấy. Ta thích nhất là ăn món mặn, có thể nói thiếu mặn mất vui. Nhưng Ôn Diễn

kiêng măn, mặc dù đã thay đổi cơ thể, nhưng có lẽ trong lòng hắn vẫn không thể tiếp nhận món mặn. Ta đã thấy bộ

dáng khi hắn ăn phải đồ mặn, nôn ọe đến tối tăm trời đất, sắc mặt trắng bệch, khiến ta cực kỳ đau lòng.

Bỗng Minh Nhuận nói với tiểu nhi: “Nơi này của các người có món thịt cá nào ngon không?”

Tiểu nhị lập tức giới thiệu mấy món, Minh Nhuận nói: “Mỗi thứ lấy một phần, thanh đạm chút, đừng cho hành

vào.” Ta sửng sốt, hắn cười nói: “Dạo này ta không thích ăn đồ chay.”

Mấy món Ôn Diễn chọn đều là món ta thích, tuy nói không đáng để nhắc đến, nhưng được hắn nhớ như thế, trong

lòng chợt nở hoa, khóe môi không kìm được cũng tạo thành độ cong.

Ôn Diễn hòa nhã như thế săn sóc như thế, thật khiến người ta khó mà động tâm.

Đồ ăn được dọn lên thì Liễu Dự mới quay về. Sắc mặt hắn hơi tái, ta hỏi: “Cẩn Minh, nhìn chàng không được khỏe

lắm, chàng không thoải mái sao?”

Liễu Dự lắc đầu, “Có lẽ đi nhà xí lâu quá nên hơi choáng.”

Ta nói: “Có cần quay về khách điếm để Triệu thái y xem sao không?”

Liễu Dự sờ mũi, “Không cần đâu, ngồi một chút là ổn thôi. Đây chính là bánh bơ Thiên Vận với bánh ngọt Thiên

Âm sao?”

“Đúng thế.” Ta gắp một miếng bánh Thiên Âm đưa vào miệng, vừa vào đã tan ra như ngậm bông, mùi vị cực ngọt

cực ngon, “Bánh Thiên Âm này không tệ, Cẩn Minh, Minh Nhuận, hai người nếm thử đi.”

Được chốc lát, ta giả bộ đã ăn không ít điểm tâm vào bụng, ta cực muốn ăn thịt cá, nhưng nghĩ đến mấy lời mình

vừa nói, ta lại không thể cầm đũa lên, chỉ có thể nhìn một cách thèm thuồng.

Có lẽ Minh Nhuận cũng giống ta, hắn vừa ăn đồ mặn lại xen lẫn món chay, ta thấy hắn ăn một chút đã nhíu mày,

cuối cùng hắn đặt đũa xuống, uống trà.

Ta cười trộm trong lòng.

Minh Nhuận đưa mắt nhìn ta, ánh mắt cũng tràn đầy ý cười.

Ta không kìm được vui vẻ ra mặt, cái ngọt của điểm tâm trong bụng thấm đẫm vào lòng.

Sau khi ra khỏi Thiên Vận các, ta thấy thời gian còn sớm bèn cùng Minh Nhuận Liễu Dự đi đến miếu Tơ Hồng. Đi

khoảng nửa canh giờ là đến nơi, miếu Tơ Hồng này xây bên hồ, trong miếu sương khói lượn lờ, người người tấp

nập.

Muốn vào trong miếu, nhất định phải lên thềm đá thật cao, ta ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy miếu Tơ Hồng trong màn

sương khói như ẩn như hiện. Bỗng ta có dự cảm không ổn, cảm giác lên trên đó sẽ xảy ra chuyện.

Trực giác của ta bình thường đều rất chuẩn, ta cũng có cảm giác thế này khi bị hắc y nhân đuổi giết trên núi Yên,

rồi lại là chuyện của Yến Thanh với Đỗ Tịch Tịch trước đó, còn lần này lại chẳng biết chuyện gì.

Ta bỗng thấy sợ, Liễu Dự lại kéo tay của ta đi, “Nương tử, chúng ta lên đi.”

Đột nhiên Minh Nhuận nói: “Các ngươi lên đi, ta ở dưới này chờ hai người.” Hắn cười nói, “Ta cũng không có

nhân duyên để cầu.”

Ta hơi ngây người, “Nhưng không phải lần trước huynh nói…”

Minh Nhuận cụp mắt khẽ nói: “Nàng ấy sống tốt là ta vui rồi.”

Trong lòng ta chua xót, miễn cưỡng mỉm cười rồi cùng Liễu Dự lên miếu Tơ Hồng. Đi được nửa đường thì đột

nhiên Liễu Dự ho dữ dội, lúc này ta mới nhớ cơ thể Liễu Dự làm sao có thể lên được thềm đá cao thế này, “Chàng

đứng đây chờ ta, ta đi gọi kiệu đến.”

Liễu Dự nắm lấy tay ta, cắn môi nói: “Nương tử, ta có thể leo lên mà.”

Ta nhíu mày: “Đừng có ra vẻ.”

“Ta không ra vẻ. Nương tử, tuy cơ thể ta yếu, nhưng không đến nỗi không thể leo lên thềm đá được.” Ánh mắt Liễu

Dự rất kiên định, ta nhìn mấy lần liền phát hiện giữa lông mày hắn thấp thoáng hận ý.

Ta khẽ sững sờ, trải qua chuyện với Yến Thanh, ta đã học được có nghi ngờ thì hỏi: “Cẩn Minh, chàng…” Dừng

một lát, ta nói tiếp: “Chàng hận ta ư?”

Liễu Dự cũng sửng sốt, “Hận cái gì?”

Ta do dự một lúc rồi nói: “Có phải chàng hận ta hay không?”

“Quả nhiên nương tử quan sát tỉ mỉ.” Liễu Dự cười khổ đáp: “Ta chỉ hận cơ thể gầy yếu của mình, đến lên thềm đá

mà cũng thở hổn hển. Nương tử là nữ tử, nhưng lại chẳng thở gấp, cứ như đi trên đất bằng phẳng vậy.”

Ta nói: “Ta đã từng tập võ, tất nhiên không thể so với nữ tử bình thường.”

Đột nhiên Liễu Dự nói: “Nếu năm đó ta không cứu Ôn Diễn, có lẽ cơ thể ta cũng không như thế này.”

Trong lòng ta cả kinh, vừa nãy Liễu Dự nhắc đến Ôn Diễn thì hai chữ thù hận lại hiện rõ trên trán, chẳng lẽ người

cuối cùng hắn ta hận nhất chính là Ôn Diễn? Ta tất nhiên không muốn thấy chuyện đó xảy ra, huống hồ năm đó là

Liễu Dự chủ động, bất kể là thế nào cũng không trách được Ôn Diễn, nếu như thật muốn trách, thì phải là tên đầu

sỏ Ôn Phàm.

Trong lòng ta nổi lên một phen, “Việc gì cũng có số, nếu như không làm, chàng không cần tự trách mình cũng chớ

oán trách người khác. Ta còn nhớ lần đầu gặp chàng thì mắt chàng trong veo, như dòng suối mát trong rừng sâu núi

thẳm vậy, lúc đó ta nghĩ, chàng đích thị là người lương thiện, chỉ có người lương thiện mới có đôi mắt như thế.”

Liễu Dự vui sướng nói: “Nương tử thích người lương thiện.”

Ta gật đầu, nhìn hận ý giữa hàng lông mày Liễu Dự biến mất, trong lòng ta nhẹ nhàng thở ra. Sau đó ta đỡ Liễu Dự

đi lên miếu Tơ Hồng. Hai chúng ta quỳ gối trêm đệm cói, ta nghe Liễu Dự nhỏ giọng cầu: “Mong rằng ta và nương

tử nhân duyên dài lâu, mãi mãi.”

Ta nhìn tượng nguyệt lão, trong đáy lòng chẳng thốt lên được lời nào.

Nói Ôn Diễn không phải, nói Liễu Dự cũng không phải, do dự hồi lâu chỉ có thể im lặng nhìn nguyệt lão. Cho đến

lúc Liễu Dự gọi ta một tiếng, ta mới lấy lại tinh thần.

“Nương tử nói gì với nguyệt lão thế?”

Ta cười, “Nói ra sẽ mất linh.”

Sau khi ra khỏi miếu Tơ Hồng, Liễu Dự nói khó lên được trên đây nên muốn đi thăm thú xung quanh, thế là ta đành

phải đi theo hắn. Cách đó không xa có một tiểu quán bán túi hương, bên ngoài chật ních cô nương các nhà, Liễu Dự

thấy thế liền nói muốn mua túi hương cho ta.

Nói xong, Liễu Dự liền chen vào giữa các cô nương, ta nhìn một mình Liễu Dự áo bào xanh ngọc cùng với đám cô

nương màu sắc rực rỡ tranh nhau mua túi hương mà không khỏi bật cười.

Lúc Liễu Dự đi ra thì ngọc quan trên đầu bị lệch sang một bên, hắn đờ đẫn đưa cho ta túi hương thêu mấy đóa hoa

sen xanh nhạt, nói: “Nương tử, ta đã hỏi lão bản rồi, y nói bên trong là Tô Hợp hương.”

Ta cầm lấy ngửi, không hề giống Tô Hợp hương, nhưng rồi lại nghĩ, Tô Hợp hương trong dân gian tất nhiên kém

hơn nhiều so với trong cung, mua ở tiểu quán nên không thể đòi hỏi nhiều được.

Liễu Dự nhìn ta mong chờ, “Nương tử có muốn đeo lên thắt lưng không?”

Hắn đã nói thế, ta há có thể không đeo sao? Ta cười cười rồi đem túi hương cài lên.

Liễu Dự nhìn một hồi, ánh mắt ngưng đọng, ta hỏi: “Sao thế?”

Liễu Dự cụp mắt nói: “Không có, nhìn được lắm, bất kể là vật gì thì ở trên người nương tử đều nhìn rất được.”

Ta lại cười, xoay người nói: “Chúng ta xuống đi, Minh Nhuận chờ chúng ta dưới đó lâu rồi.” Ta đảo mắt nhìn xung

quanh, vừa nhìn một cái, cảm giác không ổn của ta lúc nãy còn thành thật hơn.

Trong đám người tấp nập bên ngoài miếu, ta nhìn thấy rõ thân ảnh Ôn Phàm.

Hắn vẫn dùng mặt nạ Ôn Diễn như trước, mặc áo bào trắng, khuôn mặt kinh thiên vi nhân này của Ôn Diễn ta đã

được lĩnh giáo rồi, lúc này giữa bể người không cần để ý ta cũng rất dễ dàng nhận ra hắn.

Còn hắn lại cười tít mắt với ta.

Trong lòng ta kinh hãi, ngắt lời nói: “Cẩn Minh, ta nhìn thấy Ôn Phàm, chúng ta mau đi xuống đi.” Nói xong nhưng

không thấy Liễu Dự đáp ta, ta quay đầu nhìn, bên cạnh không còn thân ảnh Liễu Dự nữa, giờ phút này ta kinh hãi

vô cùng, quay đầu nhìn, bóng dáng Ôn Phàm cũng chẳng thấy đâu.

Cơ thể Liễu Dự vốn đã yếu, nếu rơi vào tay Ôn Phàm, có cứu về cũng chỉ còn giữ được nửa mạng. Ta sốt ruột vô

cùng, nhìn trái ngó phải cũng không thấy Liễu Dự đâu.

Ta nghĩ đi nghĩ lại chỉ thấy có thể đi xuống cầu cứu Minh Nhuận.

Ta vội vàng chạy xuống, chân vừa chạm mặt đất bằng phẳng ta đã nhìn thấy Minh Nhuận, hắn đứng dưới bóng cây,

vẻ mặt buồn bã, hắn không nhìn thấy ta. Ta lúc này chẳng buồn tự hỏi vẻ mặt đó của hắn là từ nơi nào đến, vội vàng

kéo tay hắn nói: “Cẩn Minh bị Ôn Phàm bắt đi rồi.”

Cả người Minh Nhuận run lên, rồi sau đó bỗng cơ thể hắn trở nên cứng ngắc, đến âm thanh cũng nhẹ vô cùng.

“Mùi hương trên người nàng…”

Ta còn chưa dứt lời, cả người Minh Nhuận đã ngã vào người ta, mặt ta trắng bệch, vội vàng hét: “Minh Nhuận

huynh làm sao thế?”

Lúc này Minh Nhuận đã hôn mê bất tỉnh.

Ta vội vàng đỡ hắn ngồi dưới đất, lấy tay vỗ lên má hắn, “Huynh đừng làm ta sợ, huynh làm sao thế?”

“Tiên sinh.”

“Minh Nhuận!”

“Ôn Diễn, ngươi tỉnh lại đi.”

Ta chưa từng cảm thấy hoảng loạn như bây giờ, ta không hề biết Ôn Diễn bị làm sao, ta cố để cho bản thân mình

bình tĩnh lại, bèn hít sâu một hơi.

Câu nói trước khi Ôn Diễn ngất xỉu là “mùi hương trên người nàng”, quần áo của ta bình thường đều có huân

hương, có mùi cũng chẳng kỳ lạ. Đột nhiên ta thất kinh, không lẽ hương mà hắn nói là chỉ túi Tô Hợp hương trên

thắt lưng ta?

Ta cúi đầu, đang định tháo túi hương ra thì chợt nghe thấy âm thanh mình ghét nhất vang lên bên tai.

“Ôi, ta cứ cho rằng có thể thấy tiết mục sinh ly tử biệt của ngươi, không ngờ lại chán như thế…”

Lại là tên Ôn Phàm yêu nghiệt này!

Nếu bảo bây giờ ta nói người mình ghét nhất là ai thì ta chắc chắn không chút do dự mà nói ra tên Ôn Phàm, lúc

trước bắt lấy hắn ta không nên vì Ôn Diễn mà mềm lòng, tai họa như thế vốn phải bị róc xương lóc thịt!

Ta quay đầu tức giận trừng mắt với hắn, còn chưa kịp mắng thì đã ngửi thấy mùi hương lạ, ngay sau đó trước mắt

tối sầm đi, nhất thời mất đi ý thức


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.