Hoạ Trung Hoan

Chương 54: Chương 54




Khi ta mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở trong một sơn động. Ta định đứng dậy nhưng cả người lại chẳng thể

nào động đậy nổi, có lẽ Ôn Phàm đã điểm ma huyệt của ta.

Trong lòng ta lo lắng, nhưng ta biết trong hoàn cảnh này quan trọng nhất là không được lo lắng, chỉ có thể tỉnh táo

lại, vội vàng suy xét.

Trong túi hương Liễu Dự tặng ta nhất định đã bị Ôn Phàm động tay động chân, “Tô Hợp hương” trong túi hương có

mùi không giống với trong cung, đoán có lẽ là đã bỏ thêm mấy thứ thiên nhân sợ.

Ôn Phàm ghét huynh trưởng mình nhưu thế, bây giờ khó mà bắt được hắn, có lẽ sẽ không bỏ qua cho Ôn Diễn.

Nghĩ đến đây, ta cũng không thể tỉnh táo nổi, trái tim run rẩy liên hồi. Ta bất chấp tất cả, rướn cổ hét to: “Ôn Phàm,

ngươi ra đây!”

Vừa dứt lời, Ôn Phàm từ từ xuất hiện trước mắt ta.

Hắn nhìn ta từ trên cao xuống, nơi khóe môi lộ ra nụ cười quỷ dị, “Công chúa điện hạ gọi ta?”

Tình huống bây giờ thật khiến ta khó chịu, có người đừng trên cao cúi đầu nhìn ta, hơn nữa lại còn dùng thần thái

như thế. Nhưng dù bản thân đang ở thế yếu, ta cũng không để thua, ta nhìn thẳng vào mắt hắn, dùng ngữ khí cực kỳ

bình tĩnh nói: “Ôn Phàm, chúng ta hãy giao dịch.”

“Ồ? Giao dịch gì? Nói nghe coi.” Ôn Phàm ngồi xổm xuống, đưa tay nâng cằm ta, cười cợt nói, “Nếu có thể khiến

ta động tâm, ta sẽ thả ngươi về.”

Ta nói: “Ta biết ngươi muốn cái gì, ta có cách giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.” Từ cái ngày Ôn Phàm bắt đầu

xuất hiện, ta không ngừng suy đoán rốt cuộc Ôn Phàm muốn gì. Mới đầu ta nghĩ hắn muốn đối chọi với Ôn Diễn,

muốn hủy diệt Ôn Diễn. Nhưng trực giác mách cho ta hay, Ôn Phàm không chỉ muốn có thế.

Ta cũng không phải một người ngồi chờ chết, một năm này ta đã xem rất nhiều sách ghi chép đến thiên nhân cũng

như cổ thuật của Nam Cương, chỉ tiếc ghi chép đến thiên nhân lại không nhiều, nhưng bây giờ ta hiểu biết chút ít về

cổ thuận Nam Cương.

Ôn Diễn là thiên nhân, cho nên có thể sống thọ cùng trời. Nhưng Ôn Phàm không thể nào, thế nhưng hắn lại có thể

sống đến tận bây giờ, ta biết điều này cùng với việc khuôn mặt hắn bị phá hủy và hai tai mất thính giác có liên quan

rất lớn. Trong cổ thuật Nam Cương, có một môn tên là tục mệnh thuật (thuật kéo dài tính mạng), muốn sống thêm

một mạng cần phải lấy trên người mình một thứ để trao đổi. Thuật này là tà môn ma đạo, theo ta được biết, phàm

những người dùng thuật này đều xưng là trùng nhân, cứ đến ngày mười lăm khi vào đêm, bọn họ đều phải chịu nỗi

đau vạn trùng phệ tâm. (nghìn vạn con trùng cắn nát tim)

Thế gian này thiên nhân là độc nhất vô nhị, nếu Ôn Phàm không muốn tiếp tục bị vạn trùng phệ tâm giày vò thì hắn

chỉ có thể giết chết Ôn Diễn rồi cướp lấy. Khi đã là thiên nhân thì có thể trường thọ muôn đời. Nhưng thiên nhân

thật sự không phải muốn giết là có thể giết, Ôn Phàm một mực tìm kiếm cách có thể giết chết Ôn Diễn.

Ta gằn từng tiếng: “Ngươi muốn làm thiên nhân, còn ta biết cách.”

Ta nghĩ hẳn là mình đã đoán đúng tâm tư Ôn Phàm, khi ta vừa dứt lời thì sắc mặt hắn liền thay đổi, ánh mắt trở nên

u ám cực kỳ. Đến thậm chí che dấu sắc mặt hắn cũng không thèm mà hỏi ta lập tức: “Là cách gì.”

Ta nói: “Ngươi thả ba chúng ta ra, ta sẽ nói cho ngươi hay.”

Tròng mắt Ôn Phàm hơi híp, hắn nhìn chằm chằm ta hồi lâu mới nói: “Ta dựa vào cái gì để tin ngươi?” Dừng một

lát, hắn bỗng nở nụ cười, “Công chúa điện hạ, ta không dễ bị lừa như thế đâu, tuy ta không hiểu ngươi, nhưng ta

biết vì huynh trưởng ta ngươi sẵn lòng làm tất cả, càng khỏi nói đến việc ngươi sẽ nói cho ta biết cách giết chết

huynh trưởng ta. Ngươi có thể đoán ra ý đồ của ta thật khiến ta kinh ngạc, nhưng điều này không có nghĩa là ta sẽ

tin ngươi. Thời gian ta sống còn dài hơn ngươi, người nào mà ta chưa từng gặp qua chứ.”

Trong lòng ta chán nản, lúc nãy ta mới nghĩ ra hai cách, một là bịa chuyện lừa Ôn Phàm, hai là kéo dài thời gian,

hơn hai ngày nữa là đến ngày mười lăm, chờ khi Ôn Phàm chịu vạn trùng phệ tâm thì ta có thể nhân cơ hội đó đi

cứu Minh Nhuận và Liễu Dự.

Xem ra hiện giờ Ôn Phàm đã hạ quyết tâm không tin ta, lúc này ta chỉ có thể đợi.

Ta ngậm miệng không thèm nói gì.

Ôn Phàm buông lỏng tay ra, hắn nói: “Công chúa điện hạ, ngươi còn lời gì muốn nói không?”

Ta cụp mắt xuống, không để ý đến hắn nữa.

Hắn lại nói: “Ngươi có muốn gặp huynh trưởng của ta không, à, hắn bây giờ chính là Minh Nhuận.”

Ta giương mắt, hắn cười mỉm nói: “Công chúa điện hạ cũng biết tại sao Minh Nhuận lại đột nhiên ngất xỉu rồi

chứ?” Hắn nhìn ta hăng hái, “Đương nhiên công lao của Thiên Thương hương của ta không thể nào bỏ qua, nhưng

nếu không có sự trợ giúp của phò mã, sao ta có thể hoàn thành việc này chứ.”

Ta ngẩn ra, lạnh lùng nói: “Ngươi đừng hòng ly gián tình cảm phu thê chúng ta, ta sẽ không hòa ly với Liễu Dự,

ngươi bỏ cái ý nghĩ đó đi đi.”

Ôn Phàm nói: “Ngươi không tin sao? Lần trước cũng là phò mã thả ta ra, lúc này cũng là hắn giúp ta, công chúa có

tình với huynh trưởng ta, ngươi thật sự nhìn không ra phò mã ư? Lúc này hắn hận nhất chính là huynh trưởng ta,

mỗi giây mỗi phút đều hận hắn không thể lập tức chết đi. Chậc chậc, huynh trưởng ta làm chuyện tốt lại thành

chuyện xấu, cả ngày ở trong cơ thể Minh Nhuận xuất hiện dưới mắt công chúa phò mã, chủ ý là muốn che chở công

chúa phò mã, nhưung không ngờ lại khiến hai người bất hòa.”

Ta nói: “Bớt sàm ngôn đi, muốn giết muốn thịt cứ tùy ngươi.”

“Công chúa điện hạ cứ yên tâm, ta sẽ không giết ngươi cũng không thịt ngươi, khuôn mặt chim sa cá lặn này của

ngươi, ta sao lại nỡ giết ngươi chứ. Cho dù ta nỡ thì huynh trưởng của ta cũng không nỡ.” Hắn tiến đến gần, ngón

tay trượt trên mặt ta, sau đó hai ngón tay nắm lấy gương mặt ta, “Công chúa điện hạ muốn gặp Minh Nhuận không?

Chỉ cần ngươi gật đầu, ta sẽ cho người dẫn hắn vào. A, thiếu chút đã quên, ngươi không nhúc nhích được, ngươi chỉ

cần nói một tiếng được ta sẽ sai người mang người trong tim ngươi vào.”

Ta không có ý định đáp lời Ôn Phàm, hắn không tin ta, ta cũng không tin hắn, hắn chỉ toàn nói dối mà thôi.

Bỗng Ôn Phàm kéo ta đứng dây, dựa vào trên thạch bích, “Thôi, ngươi không nói thì thôi. Bổn công tử hôm nay

tâm tình rất tốt, dù ngươi không nói thì ta cũng làm thỏa mãn ý ngươi.” Nói xong, Ôn Phàm liền vỗ tay, chỉ nghe

hai tiếng bước chân từ xa vang đến, trong lòng ta run lên, lập tức đưa mắt nhìn.

Quả nhiên là Minh Nhuận, còn người phía sau hắn, có lẽ là người của Ôn Diễn.

Minh Nhuận nhìn ta với ánh mắt an tâm, từ khi nhìn thấy rõ hắn, cơ thể ta luôn căng thẳng lập tức buông lỏng. Ta

tin Ôn Diễn, có hắn ở đây, ta cũng cảm thấy an tâm cực kỳ.

Ôn Phàm cười nói: “Ca ca, huynh thay đổi cơ thể, ta thật chẳng quen tí nào. Huynh nói công chúa điện hạ sẽ thích

khuôn mặt này của ta? Hay là khuôn mặt hiện tại của huynh?”

Minh Nhuận lạnh lùng nói: “Đệ phải biết, Thiên Thương hương không thể khống chế ta được bao lâu đâu.”

Ôn Phàm vẫn cười tủm tỉm: “Ta nhớ mấy trăm năm trước ta dùng Thiên Hương thương thì ca ca phải dùng tròn một

ngày mới khôi phục lại. Bây giờ cơ thể huynh cũng chỉ là cơ thể người trần, có muốn thì cũng lâu hơn một chút. Ta

đã sống lâu như thế rồi, thích nhất là việc nhìn thấy bộ dạng đau muốn chết của ca ca, huynh càng đau ta càng vui.

Đã lâu ta chưa thấy lại, hôm nay thật đúng là nghĩ cái được ngay.”

Ta nghĩ có lẽ Ôn Phàm đã sống quá lâu nên đến cả tâm tính cũng bị bóp méo.

Vẻ mặt Minh Nhuận không đổi, hắn nói: “A Phàm, thả công chúa ra, ta cho đệ một cơ hội.”

Ôn Phàm nói: “Ca ca, ngay lúc này mà huynh còn bình tĩnh như thế, thật sự khiến ta kỉnh nể.” Đột nhiên hắn sầm

mặt xuống, trong tay chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một con dao găm, “Nếu ta vẽ lên mặt công chúa điện hạ,

không biết ca ca còn có thể bình tĩnh như thế không?”

Minh Nhuận biến sắc, Ôn Phàm đắc ý nói: “Chậc chậc, ta còn chưa vẽ mà. Ca ca chớ nên rối loạn thế chứ, cô

nương trong tim huynh còn ở trong tay ta, lưỡi dao lại không có mắt…”

Mũi dao cách mặt ta không xa, ta còn có thể cảm nhận được hơi lạnh của kim loại. Ta khẽ nói: “Ôn Phàm, ngươi sai

rồi. Người trong lòng Ôn Diễn là người khác. Ta chỉ là đệ tử của hắn, cho dù ngươi có rạch mặt ta, tiên sinh cũng

chỉ cảm thấy áy náy thôi.”

“Huynh trưởng huynh cũng quá vô dụng rồi, mấy trăm năm khó mà thích được một cô nương, mà cô nương kia

lại…”

“Im mồm!”

Đây là lần đầu tiên ta thấy vẻ mặt không hề ôn hòa của Minh Nhuận, mang theo cảm xúc mà ta không hiểu nổi,

trong giọng cũng xen lẫn thù hận.

Ôn Phàm tuyệt nhiên không hề sợ hãi, “Ta thích vẻ mặt này của ca ca, cả ngày cứ nho nhã, ta nhìn buồn thấy chết.”

Rồi hắn chuyển lời nói: “A Lục, đi bắt nó vào đây.”

Chỉ thấy nam tử phía sau Minh Nhuận nhanh chóng rời khỏi động, nhưng chỉ chốc lát sau đã đẩy một xe gỗ vào, ta

ngửi thấy có mùi máu tanh, nhìn kỹ, trên xe có rất nhiều thịt lợn sống, từng khối từng khối chồng chất lên thành

núi, thậm chí vẫn còn máu chảy đầm đìa.

Ta thấy buồn nôn cực.

Ôn Phàm nói: “Làm thiên nhân thật không tốt, nhiều năm qua như vậy mà ca ca chưa từng nếm qua đồ mặn tuyệt

vời, hôm nay ta sẽ dạy cho huynh biết thế nào vị mặn, cũng sẽ cho huynh biết cả đời.” Dừng một lát, hắn nói tiếp:

“Đương nhiên, ca ca cũng có thể chọn không ăn, chỉ là từ nay về sau công chúa không còn là đệ nhất mỹ nhân Đại

Vinh nữa.”

Ta chấn động, tức giận nói: “Ôn Phàm, ngươi không phải là người!”

Ta không thể nào tưởng tượng nổi Ôn Diễn chỉ mới chạm chút đồ mặn đã nôn đến chết đi sống lại sẽ phải ăn hết

đống thịt tươi ghê tởm này, “Ôn Phàm, ngươi có bản lĩnh thì đánh nhau một cách đường đường chính chính đi,

ngươi như thế này mà nhìn được hả!”

Ôn Phàm không thèm để ý đến ta, mũi dao lại gần mặt ta hơn, hắn lạnh lùng hỏi: “Ngươi có ăn hay không?”

Minh Nhuận mặt không thay đổi nhìn Ôn Phàm.

Ta nói: “Ôn Phàm, ngươi rạch mặt ta đi.”

Ánh mắt Minh Nhuận chuyển đến trên người ta, mũi dao Ôn Phàm đã dí sát vào mặt ta, ta chỉ thấy trên má lành

lạnh, có chút đau, dường như có giọt máu chảy xuống, vẻ mặt Minh Nhuận lập tức trở nên hoảng sợ.

Ôn Phàm lại hỏi: “Huynh có ăn không hả?”

Minh Nhuận không nói năng gì, đáp án hắn cho Ôn Phàm đó là trực tiếp cầm lấy một miếng thịt tươi to cỡ bàn tay

nhét vào miệng, ngay sau đó hắn liền nằm rạp người nôn liên tục, Ôn Phàm lạnh lùng nói: “Ăn tiếp đi, còn cả một

xe đấy.”

Ta phẫn nộ hét lên: “Ôn Phàm, hắn là huynh trưởng của ngươi!”

Ôn Phàm chớp mắt, “Công chúa, nhìn huynh trưởng của ta như thế, trong lòng ngươi có cảm động không?”

Ta phỉ nhổ hắn.

Minh Nhuận nôn đến sắc mặt trắng bệch, nhưng hắn vẫn cố nhét vào miệng đống thịt tươi kia, mùi ghê tởm đến nỗi

ngay cả ta thích ăn đồ mặn cũng không tài nào chịu nổi, huống gì tiên sinh không ăn được thịt cá?

Lòng ta đau đến nỗi nước mắt thi nhau rơi xuống, “Tiên sinh đừng ăn nữa, thích rạch thì cứ rạch, ta không cần.”

Bỗng Minh Nhuận dừng lại, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, hắn dùng tay áo lau khô vết bẩn ngoài miệng, ngẩng đầu

mỉm cười dịu dàng với ta, “Công chúa nhắm mắt lại, đừng nhìn nữa.”

Nước mắt ta càng rơi nhiều hơn.

Hắn lại nói: “Thiên nhân không giống người trần, nôn mửa cũng là một cách nói lên tình cảm với thức ăn yêu

thích.”

Ta khóc đến nỗi trước mắt mơ hồ, nghe những lời này của Ôn Diễn thì nước mắt càng thêm không ngăn cản được.

Đã đến nước này, Ôn Diễn còn có tâm tư dỗ ta, ta…ta…ta nếu không đoán ra vị cô nương đã lập gia thất mà hắn

nói là ai thì ta sống cũng vô dụng rồi.

Nhưng lúc này ta chẳng thể nào vui nổi, ta chỉ muốn Ôn Diễn thôi không ăn thịt tươi nữa.

Nghe tiếng hắn nôn mửa, lòng ta đau như dao cắt.

Ôn Phàm lạnh nhạt nói: “Chậc, thật là cảm động quá. Công chúa điện hạ, ngươi nhìn xem, huynh trưởng ta thích

ngươi bao nhiêu.”

Ta nhắm hai mắt lại.

Ta vận nội công trong người, muốn phá giải ma huyệt của Ôn Phàm. Ta biết giải huyệt đạo cần phải có thời gian

nhất định, nhưng lúc này ta chỉ có thể bất chấp làm thế. Bên tai càng không ngừng truyền đến âm thanh nôn mửa

của Ôn Diễn, tâm tư ta rối loạn.

Đột nhiên, ta thấy có một luồng khí trong người xông lên, nơi yết hầu thấy tanh tanh.

Huyệt đạo đã giải.

Trong lòng ta vui mừng, nhanh chóng tóm lấy dao găm trong tay Ôn Phàm, dùng hết sức cắm vào lồng ngực hắn.

Ôn Phàm kịp phản ứng né đi, thế nên tuy ta không đâm trúng tim hắn, nhưng tốt xấu gì cũng làm hắn bị thương.

Nhìn thấy máu chảy ra từ người hắn, ta vô cùng hả giận


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.