Hoạ Trung Hoan

Chương 55: Chương 55




Minh Nhuận chỉ cách ta có mười bước, ta không do dự vội vàng chạy tới bên hắn, thấy Minh Nhuận nôn đến nỗi

hai mắt đỏ lên, trong lòng ta đau vô cùng, hốc mắt không kìm được lại ửng đỏ.

Minh Nhuận đưa tay áo lau đi vệt máu tươi nơi khóe miệng, sau đó ngẩng đầu cười với ta, “Ta không sao.”

“Chậc chậc, đúng là tiết mục tình chàng ý thiếp hay.” Ôn Phàm mặt không đổi sắc rút dao găm nơi lồng ngực ra,

thậm chí còn mang theo vẻ mặt cười cợt, giống như thứ hắn rút ra không phải là dao găm mà là củ cải vạy. Năm

ngón tay hắn nhẹ nhàng mở ra, dao găm rơi trên mặt đất, Ôn Phàm dựa vào thạch bích, máu càng không ngừng

chảy ra từ lồng ngực hắn, nhưng hắn chỉ nhìn ta mà nói: “Công chúa điện hạ, bản thân ta đã coi thường ngươi rồi,

có thể phá giải được huyệt ta điệm, ngươi là người đầu tiên.”

Ta chưa bao giờ trông thấy một quái nhân như thế, rõ ràng máu chảy như thác đổ thế mà hắn vẫn làm như chẳng có

chuyện gì.

Minh Nhuận tiến lên một bước che trước mặt ta, hoàn toàn chặn ánh mắt Ôn Phàm lại, chỉ nghe thấy hắn nói: “Phò

mã ở đâu? Đem y giao ra đây, ta tha cho ngươi một con đường sống.”

Ôn Phàm lạnh nhạt nói: “Ca ca, con người không có làm như thế. Phò mã lấy oán trả ơn, huynh không cần để tâm

đến hắn.”

Ta ló đầu ra, liếc nhìn Ôn Phàm một cái, hắn duỗi lưng, ngón tay điểm lên mấy huyệt vị trên người, lập tức máu

ngừng chảy, hắn lại còn ngáp một cái nói: “Giờ không còn sớm, huynh trưởng huynh với công chúa điện hạ cứ chờ

ở đây đi. Cô nam quả nữ ở chung một nơi, nếu không xảy ra chuyện củi lửa thì cũng oan cho cái sơn động này của

ta quá.” Hắn vẫy tay, “A Lục, lại đây, ngươi không thấy bổn công tử bị thương sao? Còn không mau đỡ ta đi chữa

thương? Ầy, nữ nhân tàn nhận quả khiến người ta phiền muộn.”

Rồi Ôn Phàm nói với ta: “Công chúa điện hạ à, hàng ngàn quân côn trùng của ta đang ở bên ngoài như hổ rình mồi,

thế nên đừng có ý định chạy thoát khỏi đây. Ngộ nhỡ ngươi bước ra khỏi sơn động này, đám trùng của ta không

biết thương hoa tiếc ngọc như ta đâu.”

Cơ thể ta hơi nghiêng về phía trước, Minh Nhuận nhẹ nhàng lắc đầu với ta.

Ta chỉ có thể cắn môi nhìn vẻ mặt tự mãn của Ôn Phàm rời khỏi sơn động.

Nói thật, ta không hiểu rốt cuộc Ôn Phàm có chủ ý gì, hắn nhìn như muốn giết Ôn Diễn cũng muốn giết ta, nhưng

cuối cùng lại để hai người chúng ta ở lại trong sơn động, hơn nữa tuy hắn bắt ta nhưng lại chẳng làm tổn thương ta.

Ta có thể nhìn ra, hắn không có sát ý với gia, với Ôn Diễn cũng thế, dường như hắn chỉ muốn thấy bộ dạng đau khổ

của Ôn Diễn mà thôi.

Ta nghĩ hoài mà không ra.

Đột nhiên nghe rầm một tiếng, cả sơn động lập tức tối đi, xung quanh cũng một mảnh tối đen, đưa tay ra chẳng thấy

rõ năm ngón. Xem ra Ôn Phàm đã lấp kín sơn động này lại rồi.

Ta cắn môi, lúc này trong lòng không được tự nhiên cho lắm. Trước đó ta luôn giả vờ như không biết Minh Nhuận

chính là Ôn Diễn, nhưng hôm nay đã biết, hơn nữa còn biết vị cô nương mà hắn nói là ta, trong lòng vừa buồn vừa

vui, nhất thời chẳng biết nói gì hơn, đành im lặng không mở miệng.

Minh Nhuận cũng im lặng theo.

Trong sơn động cực kỳ im lặng.

Qua một lúc lâu sau, hai chúng ta không hẹn mà cùng mở miệng.

“Ta…”

“Nàng…”

“Tiên sinh nói trước đi.”

“Nàng nói trước đi.”

Ta lại im lặng, Minh Nhuận mở miệng trước, “Không phải ta cố ý giấu diếm, hoán đổi linh hồn đối với mấy người

mà nói là chuyện quá mức hoang đường, hơn nữa…”

Ta nói: “Tiên sinh không cần giải thích, tiên sinh là có lý do của mình, ta chưa bao giờ trách tiên sinh.” Ta thật

chẳng bao giờ trách Ôn Diễn, mặc dù hắn làm hỏng số mệnh của ta, để cho ta năm năm bi thương vô cớ, ta cũng

chưa bao giờ trách hắn. Ta thậm chí còn thấy may mắn, nếu hắn không làm hỏng số mệnh của ta, cả đời này sao ta

gặp được hắn chứ.

Có thể gặp được hắn, ta đột nhiên cảm thấy chịu vài năm đau thương cũng chẳng có gì to tát.

Minh Nhuận không nói gì nữa, trong sơn động tối đen ta cũng không nhìn thấy được vẻ mặt hắ, chỉ nghe tiếng tay

áo phơ phất, rồi sau đó hai mắt ta phát sáng lên, Minh Nhuận dùng đá lửa nhóm một đống lửa.

Cuối cùng ta cũng nhìn được nét mặt của Minh Nhuận, sắc mặt hắn vẫn cứ tái nhợt, nhưng mà đã đỡ hơn ban nãy

nhiều rồi.

Minh Nhuận cởi áo bào đặt lên mặt đất, hắn khẽ nói: “Công chúa, qua bên này ngồi đi, ở đây sạch sẽ hơn.”

Ta nghe lời đứng lên, cùng ngồi sát vào Minh Nhuận.

Trong lòng ta có rất nhiều nghi ngờ muốn nói với Ôn Diễn, nhưng đến lúc này ta lại chẳng biết nói gì, bình thường

mồm miệng lạnh lợi không biết đã chạy đi đâu, sau khi biết Ôn Diễn thích mình, ở trong sơn động này, ta cảm thấy

hai má có chút khô nóng.

Đốm lửa tí tách vang lên, hai má ta càng lúc càng đỏ.

“Công chúa…”

“Hả?” Ta khẽ nghiêng đầu sang chỗ khác, dùng ánh mắt nhẹ nhàng nhìn hắn. Ta nghĩ có lẽ mình suy nghĩ nhiều rồi,

dường như sau khi ta biết cô nương hắn thích là ta, ta cảm giác ánh mắt hắn dịu mềm như nước, vừa như đống lửa,

đem ta hòa tan ra.

Trong lồng ngực đập dữ dội, không thể không nói, cho dù ta rất ghét Ôn Phàm, nhưng tại khắc này, ta lại cảm kích

Ôn Phàm, ít nhất hắn cũng cho ta và Ôn Diễn cơ hội ở chung với nhau một mình.

“Công chúa muốn hỏi gì thì cứ hỏi?”

“A?” Ta sửng sốt.

Minh Nhuận khẽ cười nói: “Trong lòng công chúa lúc này chắc chắn có rất nhiều nghi vấn, không phải sao?”

Ta gật đầu.

Hắn lại nói: “Bất kể công chúa hỏi cái gì, ta cũng sẽ trả lời thành thật.”

Ta nuốt nước bọt, thật sự là ta có rất nhiều chuyện muốn nói với Ôn Diễn, một là chuyện hoán đổi linh hồn, còn cả

hình phạt của trời mà Ôn Phàm nói, nhưng bây giờ ta muốn biết nhất chỉ có một chuyện, Ôn Diễn, chàng thật sự

thích ta sao?

Nhưng ta không nói ra miệng được, nói ra lời này, có vẻ ta rất mất tự nhiên. Hơn nữa… Cho dù Ôn Diễn có thùa

nhận thì cũng chẳng thể thay đổi được gì. Phu quân cả đời này của ta chỉ có thể là Liễu Dự, ta không muốn khiến

Ôn Diễn bị phạt nữa.

Tâm tình ta trong chớp mắt liền suy sụp.

Rõ ràng ta thích hắn, hắn cũng thích ta, nhưng giữa chúng ta lại cách nhau tầng tầng lớp lớp. Nghĩ đến đó, trong

lòng ta thấy mất mát cực kỳ. Ta đoán có lẽ Ôn Diễn cũng nghĩ vậy, bằng không hắn cũng sẽ không im lặng ở bên

ta, còn để cho ta có ý nghĩ sai trái như thế.

Ta không muốn để Ôn Diễn phát hiện ra ta không ổn, bèn ra vẻ thoải mái cười nói: “Lúc này tiên sinh sẽ không nói

là thiên cơ bất khả tiết lộ chứ?”

Minh Nhuận cười nói: “Không đâu.”

Ta đảo tròng mắt nói: “Thiên Thương hương là gì?”

“Phía nam chân trời có một loại hoa, tên là Thiên Thương, ba trăm năm ra hoa một lần, mùi hương có thể ức chế

năng lực của thiên nhân, mùi của nó có chút tương tự với Tô Hợp hương.”

Ta cắn môi nói: “Đều là ta không tốt, ta…”

Minh Nhuận dịu dàng nói: “Không liên quan đến nàng, nàng không cần tự trách mình.”

“Cẩn Minh hắn…” Dừng một lát, ta nghiêm túc nói: “Nếu thật sự Cẩn Minh giúp Ôn Phàm, ta sẽ nói hắn xin lỗi

tiên sinh.”

Mặc kệ việc này là Ôn Phàm làm hay Liễu Dự giúp Ôn Phàm, chỉ cần Liễu Dự phủ nhận thì ta sẽ tin hắn. Từ trước

đến nay ta không muốn tin một người có đôi mắt trong suốt như thế lại làm ra chuyện này.

Minh Nhuận nói: “Việc này ta cũng có trách nhiệm, công chúa không cần vì ta mà làm tổn hại đến hòa khí phu thê

hai người. Hơn nữa nhiều nhất hai ngày cơ thể ta sẽ khôi phục lại, đến lúc đó côn trùng Ôn Phàm bố trí bên ngoài

cũng có thể bỏ đi, chúng ta cũng có thể rời khỏi nơi này, công chúa chớ nghĩ nhiều.”

Tim ta đập loạn nhìn, ta nhìn hắn.

Từ khi ta biết Ôn Diễn đến nat, hắn luôn nói Liễu Dự là người tốt. Ta biết với thân phận của hắn nói nhưng lời này

là nên, nhưng trong lòng ta lại cảm thấy không thoải mái.

Lúc chưa biết hắn thích ta, hắn nói thế trong lòng ta chỉ biết bất đắc dĩ. Nhưng khi đã biết hắn thích ta, trong lòng ta

ngoài bất đắc dĩ ra còn có chua xót. Rõ ràng là gần trong gang tấc nhưng không thể làm được gì.

Ngay khi hắn ở trước mắt ta, ta cũng ở trước mắt hắn, nhưng hai chúng ta chỉ có thể cư xử như bằng hữu.

Ta cố đè ném tâm tình của mình xuống, âm thầm nói với mình: Thường Ninh, ngươi không thể tham lam như thế

được, biết được cô nương trong lòng tiên sinh là ngươi cũng đủ rồi, không lẽ ngươi thật sự muốn hại tiên sinh bị

trừng phạt? Thường Ninh, ngươi không thể ích kỉ như thế!

Ta cụp mắt khẽ nói: “Trước kia Ôn Phàm có nói với ta hình phạt lửa trời, là thật sao?”

Nét mặt Minh Nhuận có chút kì quái, ta lại bồi thêm một câu, “Tiên sinh, hồi nãy ngươi mới nói với ta xong, bất kể

ta hỏi gì tiên sinh cũng sẽ đáp tỉ mỉ mà.”

Hắn trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Nửa thật nửa giả.”

Trong lòng ta căng thẳng, vội hỏi: “Lửa trời là thật sao?”

Minh Nhuận nói: “Là thật, nhưng chỉ là không có khoa trương như Ôn Phàm nói, tuy thiên hỏa lợi hại thật, nhưng

vốn dĩ cơ thể thiên nhân chịu phạt cũng không đau đớn lắm, chỉ như ruồi muỗi đốt thôi.”

Ta biết Ôn Diễn sợ ta lo lắng mới nói thế, cơ thể thiên nhân thì thế nào, hình phạt lửa trời đã có tên là lửa trời, thì dĩ

nhiên chỉ có thể đánh thiên nhân. Một người bị lửa thiêu trong một năm rưỡi, thật là đau đến chẳng còn cảm giác.

Lửa cháy trước mắt sáng rực, ta cắn môi giơ tay ra, trong phút chốc ngọn lửa liếm đến, ta theo bản năng rụt tay lại,

thế nhưng vẫn thấy đau tận tim. Minh Nhuận nắm lấy ngón tay ta, cau mày nói: “Nàng làm gì thế?”

Trong lòng ta đau xót, giọng nói đắng chát: “Tiên sinh tội gì phải gạt ta? Lửa bình thường đã đau thấu tim, huống

hồ còn là lửa trời?”

Minh Nhuận nhẹ than một tiếng, “Đó là trừng phạt của ta, mặc dù khổ nhưng rồi cũng qua đi.”

Trong lòng ta lại càng thêm chua xót, Minh Nhuận buông tay ta ra, nhất thời hai chúng ta im lặng đối mặt với đống

lửa cháy tí tách này, đến không khí trong sơn động cũng chua xót.

Qua một lúc lâu, ta chợ nhớ đến hôm này là Khất Xảo tiết, vốn nói muốn đi thả đèn hoa, kết quả lại lâm vào tình

cảnh này. Hơn nữa không biết bây giờ là giờ nào, là đêm hay ngày.

Ta lén nhìn Minh Nhuận một cái, vừa nhìn một cái đã chạm phải tầm mắt Minh Nhuận, hai mắt giao nhau, đón lấy

sự dịu dàng của Ôn Diên, trong lòng phút chốc vui sướng lên.

Ánh mắt Minh Nhuận bỗng dừng trên mặt ta, ta theo bản năng đưa tay lên sờ, khi chạm vào vết thương Ôn Phàm

rạch thì không khỏi kêu á một tiếng, cau mày lại.

“Trên người nàng có mang theo thuốc không?”

Ta lắc đầu nói: “Vết rạch này của Ôn Phàm không sâu, đợi sau khi ra khỏi đây để Triệu thái y xem là được rồi.”

Minh Nhuận cũng chau mày.

Ta lại nói: “Miệng vết thương nhỏ, không sao, tiên sinh không cần lo lắng.”

Minh Nhuận vẫn cứ chau mày, hắn nói: “Hắn lấy hết của ta đi rồi.” Ta sửng sốt, lập tức phản ứng lại ‘hắn’ trong lời

Ôn Diễn chính là chỉ Ôn Phàm, “Công chúa nàng nhịn một chút, chúng ta sẽ sớm thoát khỏi đây thôi.” Dừng lại,

bỗng hắn nắm lấy cổ tay ta, hai ngón tay đặt trên mạch, lát sau mặt hắn liền biến sắc, “Lúc nãy nàng không nên cố

phá huyệt đạo hắn điểm, giờ nàng có cảm thấy tức ngực không?”

Ta cảm nhận, “Không có.”

“Đầu có thấy nặng không?”

“Không có.”

“Còn chỗ nào không thoải mái nữa?”

“Không có.” Ta chớp mắt, “Tiên sinh, sao trước kia ta không phát hiện ra tiên sinh cũng nhiều lời như thế?”

Trong mắt Minh Nhuận chứa đầy ý cười, “Trước kia là tiên sinh của nàng, bây giờ ta là bạn của nàng, thân phận

không giống nhau, đương nhiên cách nói cũng không giống trước.”

Ta theo bản năng thốt ra lời trong lòng, “Thế tiên sinh đối với thê tử của mình cũng không giống sao?”

Lời vừa ra khỏi miệng, hai má ta nóng ran.

Ôi, Thường Ninh ơi là Thường Ninh, ngươi cũng đã thành thân rồi, sao cứ vướng tới Ôn Diễn thì ngươi lại giống cô

nương khuê phòng thế? Nghĩ lại mà xem trước kia ngươi khí phách càn quét Tướng Công lâu với Quán Quán bao

nhiêu, còn nhớ mình rất bình tĩnh với diện thủ trong phủ không hả!

Ánh mắt Minh Nhuận cực kỳ thâm thúy, hắn nhìn ta khẽ nói: “Ta luôn đối tốt với nàng hết sức có thể, nàng như

bảo bối trong bàn tay ta, ta muốn yêu chều nàng bảo vệ nàng, không để nàng phải chịu bất cử khổ đau nào.”

Trong lòng ta run lên, ánh mắt hắn như nam châm, ta vừa nhìn thì chẳng thể nào dứt ra nổi.

Rồi đột nhiên hắn nói: “Chỉ tiếc ta là thiên nhân, người người đều có nhân duyên, chỉ riêng thiên nhân là không có.

Ta không thể làm hỏng nhân duyên của nàng, thiên mệnh không thể làm sai, ta nguyện ý chịu phạt, nhưng ta càng

không muốn nàng ấy cũng bị phạt.”

Ta nghĩ có lẽ Ôn Diễn không muốn nói ra tất cả, lúc này hắn không muốn nói toạc ra, thế thì ta cũng xuôi theo hắn.

Nếu Ôn Diễn là phàm nhân, ta chắc chắn sẽ trách hắn không chịu tranh thủ với ta. Nhưng mà hắn không phải, cho

nên ta hiểu và bỏ qua cho hắn. Ta khẽ nói: “Đúng là nàng không muốn chịu phạt vì tiên sinh, nhưng vì nàng… có

tình ý sâu đậm với tiên sinh, nên nàng cũng sẽ không trơ mắt nhìn tiên sinh bị phạt. Chỉ cần tiên sinh sống tốt, thì

nàng cũng sống tốt thôi.”

Trong mắt Minh Nhuận chứa đựng sự dịu dàng, “Tình cảm của ta đối với nàng sâu như biển.”

Trong lòng ta khẽ động, có những lời này của Ôn Diễn, cho dù cả đời này ta không thể cùng với hắn, nhưng ta cũng

bằng lòng rồi.

Sau đó ta với Ôn Diễn nói rất nhiều, thật ra ngẫm lại cũng có hơi thú, rõ ràng cả hai đều biết “nàng” là ai nhưng lại

cố tình không nói ra. Hắn một câu ta một câu, ta một câu hắn một câu, dường như chúng ta không nói hết chuyện

được, ta nghe đến nỗi trong lòng ngập tràn ngọt ngòa. Nhưng ta với Ôn Diễn cũng biết, khi rời khỏi sơn động này,

toàn bộ lời đường mật toàn bộ tình ý đều chỉ có thể chôn dưới đáy lòng.

Sơn động này bây giờ như bức bình phong, đem toàn bộ những gì không nên có ở bên ngoài ngăn cách, trong này

không có công chúa đã khởi giá, cũng không có thiên nhân Ôn Diễn, chỉ có Thường Ninh cùng Minh Nhuận.

Ta không rõ mình ngủ thiếp đi thế nào, ta chỉ nhớ mình nằm mơ thấy ác mộng, trong giấc mộng ta không ngừng

giãy dụa gào thét, lúc thì ở trong đống lửa lúc thì ở giữa những câu nói lạnh lẽo, vất vả vô cùng.

Dường như ta cảm nhận được có người thăm dò trán ta, có người dùng cơ thể ấm áp ôm lấy ta, có người ở bên tai ta

sốt ruột mà dịu dàng gọi tên ta.

Ta mở mắt ra thì đập vào mắt là lồng ngực của Minh Nhuận, hai tay giữa eo ấm áp cực kỳ. Ta khẽ cựa quậy, âm

thanh Minh Nhuận lập tức vang lên ở trên đỉnh đầu, “Đau đầu sao?”

Ta sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn Minh Nhuận.

Hắn thở dài một tiếng, “Có lẽ hôm qua do nàng cố phá huyệt đạo của Ôn Phàm cho nên bị nội thương, khiến đêm

qua sốt cả đêm. Cả người nàng lúc lạnh lúc nóng, may mà giờ đã hạ nhiệt rồi.”

Ta lại sửng sốt, “Đêm qua… ta sốt sao?”

Minh Nhuận gật đầu.

“Cho nên tiên sinh mới ôm ta… để hạ nhiệt?”

Lời này vốn chẳng có gì không ổn, chỉ là không biết sao mặt Minh Nhuận lại ửng hồng, ta nhìn mà thấy trong đầu

vui mừng, tiên sinh là thiên nhân mà lại xấu hổ, lập tức khoảng cách được rút gần.

Ta cười nhẹ một tiếng, mặt Minh Nhuận càng đỏ hơn, nhưng hắn không hề buông tay mà cứ ôm lấy ta, với tư thế

rất thân mật.

Ta không nhịn được nhẹ nhàng dựa đầu vào ngực hắn, dùng âm thanh vui vẻ khẽ nói: “Tiên sinh, nàng cũng thích

cái cách mà tiên sinh hạ nhiệt cho nàng.”

Trong lồng ngực Minh Nhuận phát ra rung động vui mừng.

Ta im lặng nằm trong lòng hắn, im lặng nghe, trong lòng có sự im lặng yên tĩnh trước nay chưa từng có, nếu sau

này ngày ngày đều có thể như thế, ta tình nguyện giảm thọ mười năm.

Chỉ tiếc trên thế gian này không có chữ nếu, mà ông trời cũng chẳng toại lòng người, lúc ta còn đang chìm đắm

trong sơn động thì bên ngoài truyền đến tiếng nổ ầm, trong lòng ta giật thót, Minh Nhuận đỡ lấy ta, đứng che trước

mặt ta.

Lửa tắt đi, trong nháy mắt sơn động liền trở nên sáng chói, ta không khỏi nheo mắt, chỉ thấy một bóng người bước

đến, ta khẽ hí mắt để nhìn rõ người, là phò mã của ta, Liễu Dự.

Ánh sáng bên ngoài sơn động chiếu rọi làm sự dịu dàng thắm thiết giữa ta với Ôn Diễn đêm qua biến mất không

thấy tăm hơi, ta lui về sau từng bước, Minh Nhuận lại bước lên trước mấy bước, hai ta kéo dãn khoảng cách ra, tình

ý chỉ có thể vùi lấp dưới đáy lòng.

Trông thấy Liễu Dự, trong lòng ta bỗng xấu hổ, chỉ cảm thấy bản thân trong lúc vô thức đã trở thành Yến Thanh,

làm tổn thương hắn.

Liễu Dự vội vàng chạy đến, cầm lấy tay ta hỏi: “Nương tử, ta dẫn người tới cứu nàng đây. Ôn Phàm có làm thương

gì nàng không?”

Ta lắc đầu rồi lại gật đầu, “Không có gì, chỉ bị đau một chút thôi, trở về rồi để Triệu thái y xem là được.” Dừng một

lát, ta lại hỏi: “Ôn Phàm có làm gì chàng không?”

Liễu Dự sờ mũi nói: “Không… không có…”

Ta vốn định hỏi chuyện Tô Hợp hương, ta muốn nghe Liễu Dự tự mình phủ định tội danh mà Ôn Phàm định cho

hắn, nhưng thấy động tác này của Liễu Dự, ta nghĩ có lẽ mình không cần hỏi nữa.

Ngay lúc ta mất hết ý chí thì bỗng Liễu Dự buông lơi tay ra, hắn cúi đầu khẽ nói: “Nương tử, ta… ta…” Trong

giọng hắn mang theo sự áy náy, “Ta đã làm chuyện có lỗi với nàng và Minh Nhuận, nương tử, là ta hồ đồ, thật sự

không phải chủ ý của ta, ta… ta chỉ là bị hận thù che mất, ta cũng không muốn làm ra chuyện như thế.”

Hắn ngẩng đầu nhìn ta.

“Vài ngày trước, Ôn Phàm tới tìm ta, nói có thể giúp ta đạt được tâm nguyện, ta nhất thời hồ đồ đi tin hắn, cho nên

mới liên thủ với hắn…” Nói đến đây, hắn đưa mắt nhìn Minh Nhuận rồi lại tiếp tục nói: “Ta không ngờ hắn cũng

bắt nương tử đi. Hôm qua khi nương tử nói thích người lương thiện thì ta liền dừng tay, sau đó ta nói với Ôn Phàm

ta không thể làm hại Minh Nhuận, Minh Nhuận là tri kỷ của nương tử, nếu ta mượn tay Ôn Phàm để làm hại Minh

Nhuận, chắc chắn nương tử sẽ không quan tâm đến ta nữa, ta vốn định lấy một túi hương bình thường đưa cho

nương tử, rõ ràng ta đã lấy một túi hương khác rồi, nhưng không hiểu sao đến cuối cùng lại cầm túi hương kia. Sau

đó thì Ôn Phàm nhốt ta trong miếu Tơ Hồng, đợi khi ta thoát ra thì mới biết hắn đã bắt nương tử và Minh Nhuận

đi.”

Nghe Liễu Dự nói thế, cảm xúc trong lòng ta lẫn lộn, ta không biết nên cảm khái việc Liễu Dự có sát tâm với Minh

Nhuận, hay là cảm khái Liễu Dự đã thành khẩn như thế. Trước đó ta đã nghĩ qua, chỉ cần Liễu Dự chính miệng nói

ra ta sẽ tin hắn, ta vốn nghĩ đáp án nhiều nhất chẳng qua chỉ là có hay không mà thôi, nhưng hôm nay hắn lại cho ta

một đáp án tiến thoái lưỡng nan, đáp án để tha thứ cho hắn hay không cũng khó mà quyết định.

“Nương tử, nàng chớ giận ta… ta cam đoan sẽ không có lần sau nữa.”

Lúc này Minh Nhuận mở miệng nói: “Phò mã có lòng hối cải, công chúa nàng tha thứ cho y đi.”

Ta nói: “Cẩn Minh, người bị hại không phải ta mà là tiên sinh, chàng nên xin lỗi tiên sinh đi.”

Cả người Liễu Dự run lên, hắn không dám tin nhìn ta, “Tiên… tiên sinh?”

Ta sững sờ, “Không phải chàng đã sớm biết Minh Nhuận chính là tiên sinh sao?”

Liễu Dự hỏi ngược lại: “Nương tử biết khi nào?”

Ta nhìn Minh Nhuận một cái, rồi lại thấy đôi mắt sáng ngời của Liễu Dự, trong lòng không muốn trả lời vấn đề

này, chỉ nói: “Ta biết được khi nào không quan trọng, lúc này là Cẩn Minh chàng làm sai, chàng nên tạ lỗi với tiên

sinh.”

Liễu Dự nhìn thẳng vào ta, “Nương tử từng nói với ta, nàng với Minh Nhuận chỉ là bằng hữu, ta vốn tin nàng,

nhưng hôm nay ta mới biết là mình sai rồi. Nương tử thích Ôn Diễn như thế, sao có thể cư xử với hắn như bằng hữu

chứ.” Hắn cười thê lương, “Thì ra từ đầu đến cuối ta chỉ là một thằng ngốc, nàng chẳng thể nòa thích ta được, trong

mắt nàng chỉ có Ôn Diễn, cho đến bây giờ đều không có ta, dù ta cố gắng đối tốt với nàng thế nào thì nàng cũng

chẳng bao giờ nhìn ta một cái.”

Ta bình tĩnh nói: “Chàng nói sai rồi, ta nói với chàng ta xem Minh Nhuận là bằng hữu là thật, lúc đó ta còn chưa

biết hắn là tiên sinh, mỗi câu ta nói với chàng đều là thật, chàng là phò mã của ta, ta thật lòng muốn thích chàng.”

Dừng lại, ta nói tiếp: “Cẩn Minh, chàng bình tĩnh lại đi, đừng có cố tình gây sự như thế.”

Bỗng thanh âm Liễu Dự trở nên cao vút, “Ta sẽ không xin lỗi Ôn Diễn, là hắn hại ta, là hắn khiến hạnh phúc mỹ

mãn đáng nhẽ có của ta biến thành như thế này, là hắn cướp nương tử của ta, mọi chuyện đều là hắn sai.”

Ta nhíu mày, bỗng mặt Liễu Dự dí sát vào ta, miệng của hắn cũng ép xuống, ta theo bản năng tránh đi.

Liễu Dự nói: “Nàng xem, nàng là muốn thích ta, chứ không phải thích ta. Hắn có thể hôn nàng còn ta thì không, rõ

ràng ta mới là phò mã của nàng, phu quân của nàng, nhưng nàng lại tránh ta như rắn. Thật nực cười, lúc nào nàng

cũng gạt ta, cho dù nàng không thừa nhận, nhưng cơ thể nàng là chân thực nhất. Nàng với Ôn Diễn đợi tròn một

đêm trong sơn động này, cô nam quả nữ, có lẽ đêm qua trong này xuân tình kiều diễm lắm nhỉ.”

Ta lạnh lùng nói: “Liễu Dự, chàng ngậm miệng đi.”

Liễu Dự cười lạnh: “Nếu nàng làm, vì sao không muốn thừa nhận? Dù sao trước đây nàng cũng đã có một Yến

Thanh, ta cũng chẳng để ý khi có thêm một Ôn Diễn đâu…”

Ta giơ tay lên, bỗng Minh Nhuận kêu một tiếng.

“Công chúa.”

Ta lập tức tỉnh táo lại, Liễu Dự phẫn uất nhìn Minh Nhuận, “Ta không cần ngươi vờ vĩnh, đây là chuyện phu thê

chúng ta, ngươi chỉ là người ngoài, chẳng có quan hệ gì với ngươi cả.”

Ta hạ tay xuống, Liễu Dự lại u ám nhìn ta, “Không phải vừa rồi nương tử muốn động thủ với ta đấy chứ? Vì Ôn

Diễn, nương tử gì cũng làm, còn ta tại sao chỉ bị ăn tát?”

Trong lòng ta buồn bực vô cùng, ta thật sự chẳng biết tình hình bây giờ phát sinh như thế nào, rõ ràng lúc nãy còn

đang tốt, chẳng biết Liễu Dự ăn nhầm gì mà lại trở nên như thế.

Bất kể ta nói thế nào, hắn cũng có thể suy đến Ôn Diễn.

Cảm giác áy náy trong ta vừa rồi giờ đây chẳng còn lại gì, ta lạnh nhạt nói: “Liễu Dự, chàng bình tĩnh lại đi. Đợi

khi chàng bình tĩnh lại, hai ta nói chuyện sau.”

“Đợi khi ta bình tĩnh xong, Ôn Diễn với nàng cũng xong xuôi rồi.”

Ta rất bất đắc dĩ, cũng chẳng muốn nhiều lời, ta xoa nhẹ ấn đường, “Giờ ta thấy không thoải mái, Cẩn Minh, chàng

bình tĩnh lại đi, được không?”

“Nàng hôn ta trước mặt hắn một cái, việc này coi như xong.”

Ta nhíu mày, “Liễu Dự, ta nói rồi, giờ ta rất không thoải mái, chúng ta bình tĩnh lại đi, được không?”

Vẻ mặt Liễu Dự lại bắt đầu thê lương, “Căn bản là nàng không làm được.”

Đầu của ta đau cực kỳ, không biết là nội thương tái phát hay gì nữa, ta không muốn nói chuyện với Liễu Dự nữa,

trực tiếp đi vòng qua hắn đi ra ngoài sơn động.

Bây giờ ta cũng đoán ra được lúc này Ôn Phàm muốn gì.

Hắn không giết Ôn Diễn cũng không giết ta, cũng không động đến Liễu Dự, điều hắn cần chính là ly gián ta và Liễu

Dự, để hai ta bất hòa. Hắn muốn thấy ta và Liễu Dự hòa ly, đi con đường ngược lại với số mệnh, do đó để Ôn Diễn

chịu phạt nhiều hơn.

Bằng không với năng lực của Ôn Phàm, Liễu Dự không thể nào tìm ra nơi ta và Minh Nhuận bị bắt, cũng không thể

bước vào sơn động này, trừ phi là Ôn Phàm cố ý để hắn vào.

Quả nhiên Ôn Phàm là tai họa, phá nát cuộc sống của ta.

Ta dừng bước nói: “Cẩn Minh, đợi khi chàng cảm thấy mình ổn lại rồi hãy tới tìm ta nói chuyện. Bằng không ta sẽ

không nói thêm câu gì với chàng nừa.”

Dứt lời, ta rời khỏi sơn động, lên xe ngựa chờ sẵn bên ngoài


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.