Bình tĩnh. Phải bình
tĩnh.
Mộc Cận nắm tay thật
chặt, đang cố nhẫn nhịn không được kích động mà xông tới đấm cho Bạc Tam hai
phát.
Bạc Tam đứng giữa cô và
Cố Tuấn Nghiêu, cười nhã nhặn lịch sự: “Xin chào, trước đây chưa có cơ hội làm
quen chính thức. Tôi là Bạc Thanh Hàn, bạn trai của Tiểu Cận.”
Cố Tuấn Nghiêu nhìn từ
trên xuống dưới dò xét, ánh mắt sắc bén lướt qua Mộc Cận, sau đó cũng quay sang
Bạc Tam cười nhẹ, vươn tay ra: “Xin chào, tôi là Cố Tuấn Nghiêu.”
Bạc Tam vẫn cười như cũ:
“Nghe Tiểu Cận nói anh giúp mẹ cô ấy chuyển chút đồ, cho nên cô ấy bảo tôi cùng
đứng đây chờ anh, đợi lát nữa rồi cùng nhau về nhà.”
Mộc Cận trợn trừng mắt
khinh bỉ ông chủ đại nhân bịa đặt quá tinh vi, đồng thời cũng cảm thấy kính nể
từ tận đáy lòng.
Lừa gạt người khác không
khó, cái khó chính là gạt người mà mắt vẫn mở to, càng khó hơn nữa chính là mở
to mắt gạt người mà vẻ mặt còn đầy chân thành như thể mình không hề gạt người.
Phải tu luyện bao nhiêu
năm mới ra được một yêu nghiệt như vậy đây hả!
Quả nhiên, Cố Tuấn Nghiêu
nghe xong lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn sang Mộc Cận, đôi mắt đen sâu thẳm
không thấy đáy, dần dần lạnh lẽo như băng.
Mộc Cận làm việc trái với
lương tâm, cũng không dám nhìn anh, chỉ cúi đầu để anh dùng ánh mắt tùy ý xâu
xé.
Bạc Tam trái lại rất tự
nhiên thoải mái, vòng tay ôm eo Mộc Cận, khẽ kéo cô vào lòng, giọng điệu có vẻ
ung dung hớn hở: “Lẽ ra nên mời anh bữa cơm, nhưng thật sự hôm nay còn có việc.
Nếu anh không ngại, chúng ta hẹn lúc nào đó cùng đi ăn bữa cơm rau dưa được
chứ?”
Trước mặt Cố Tuấn Nghiêu,
Mộc Cận quẫn bách chỉ muốn độn thổ ngay lập tức. Cô lườm Bạc Tam một cái rất
nhanh, định giãy ra khỏi người anh, không ngờ lực ở tay anh rất lớn, giữ lấy eo
cô khiến cô không thể nào nhúc nhích nổi.
Lúc Mộc Cận ra sức muốn
vùng ra, chợt nghe thấy tiếng Cố Tuấn Nghiêu thoáng trầm xuống rồi lại cao lên
như trước: “Đã như vậy, hôm khác chúng ta lại hẹn. Tiểu Cận, khi nào rảnh thì
tìm anh.”
Mộc Cận sững sờ, ngẩng
đầu lên nhìn Cố Tuấn Nghiêu. Nét mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng cô hiểu
rõ, Cố Tuấn Nghiêu như vậy mới thật sự là nổi giận.
Cô nuốt nước miếng, mất
tự nhiên vặn tay: “Cố Tuấn Nghiêu…”
Cố Tuấn Nghiêu mỉm cười,
quay người lấy từ ghế sau trong xe một chiếc hộp nhỏ đưa cho Mộc Cận: “Của em.”
Bạc Tam giúp cô đỡ lấy,
cô xem xét cái hộp rồi hỏi: “Cái gì vậy?”
Cố Tuấn Nghiêu cười: “Có
lẽ là món ăn nhẹ mà em thích, cụ thể anh cũng không rõ lắm, em về rồi mở ra
xem.”
Anh đang cười nhẹ, nhưng
ánh mắt lại không hề có một chút xíu vui vẻ, u ám khiến cô không khỏi khó xử.
Một tay Bạc Tam đỡ chiếc
hộp, tay kia vẫn ôm Mộc Cận như trước, mỉm cười với Cố Tuấn Nghiêu: “Ngại quá,
chúng tôi xin phép đi trước.”
Cố Tuấn Nghiêu khẽ gật
đầu, quay người mở cửa xe.
Mộc Cận thấy anh sắp đi, hung
hăng lườm Bạc Tam, giãy ra khỏi tay anh rồi bổ nhào vào cửa sổ xe Cố Tuấn
Nghiêu giải thích: “Em bảo…”
Cố Tuấn Nghiêu nhẹ nhàng
hạ cửa sổ xe xuống, nghiêng đầu ra nhìn cô, trên mặt hiện lên nụ cười khổ:
“Tiểu Cận, em đã lựa chọn rồi thì cũng đừng có hối hận. Trước khi ổn định, anh
sẽ giúp em giữ bí mật, cứ yên tâm.”
Mộc Cận liếm môi, cuối
cùng chỉ nói một câu: “Cảm ơn anh.”
Cố Tuấn Nghiêu cười: “Cảm
ơn cái gì, sau này không hối hận chính là cách cảm ơn anh tốt nhất rồi. Mộc
Cận, nếu như ở bên người đó không hạnh phúc, nhớ rõ còn có anh ở đây.”
Mộc Cận mỉm cười gật đầu.
Cố Tuấn Nghiêu hình như
nhận ra điều gì đó, lại bổ sung thêm một câu: “Ý anh là, mua bán không thành
thì cũng còn tình nghĩa.” (*)
(*)mua bán bất thành
nhân nghĩa tại
Rốt cục Mộc Cận bật cười,
vươn tay đập nhẹ vào đầu anh: “Biết rồi! Anh lái xe cẩn thận.”
Ai nói người tốt như vậy
chỉ là mây bay nơi chân trời? Xin mời nhìn bạn Tiểu Cố, chỉ là thái độ khác
thường nên dễ qua mắt người khác, thậm chí rất đơn giản dễ dàng nhưng lại có vẻ
như là cố gắng hết sức, lúc muốn ghi tên thi kế toán viên cao cấp thì sơ sơ đã
hoàn thành bài thi rồi, vì thế đơn giản khiến cho người khác vô cùng căm phẫn. (*)
(*) ý nói anh làm cái
gì cũng xuất sắc một cách dễ dàng nhưng người ngoài nhìn vào lại có vẻ như rất
hao tổn tâm trí
Mộc Cận ngồi trong xe Bạc
Tam lặng lẽ nghĩ ngợi.
Thấy cô không nói gì, Bạc
Tam cũng không vui. Nhân lúc chờ đèn đỏ, anh vươn tay vò rối tóc cô, không nhìn
cô mà vẫn nhìn chăm chú vào bảng điện tử đếm ngược, hỏi: “Lại đang suy nghĩ gì
vậy?”
Hôm nay vốn không có
chuyện gì thì trong lòng Mộc Cận cũng đã không yên, vừa rồi lại thấy Bạc Tam
không biết điều mà còn khiến tình hình tệ hơn, cô cắn môi dưới, ánh mắt “tiểu
Lý phi đao” đâm tới.
Bạc Tam chỉ chú ý vào
tình hình giao thông phía trước, hoàn toàn không biết đang có sóng điện oán
giận xuyên qua người mình. Chờ mấy giây thấy người bên cạnh không có động tĩnh,
anh nhịn không được quay đầu sang, đã thấy Mộc Cận đang giận dữ trừng mắt lườm
mình.
Anh phì cười, hỏi: “Lại
nghĩ cái gì đây?”
Mộc Cận thở dài, chuyển
tầm mắt ra phía trước: “Hôm nay em nghe được mấy tin đồn hành lang. Anh muốn
nghe thử không?”
“Sao?” Bạc Tam rất hứng
thú, “Nói thử xem.”
“Câu chuyện thứ nhất là
về một con gấu trúc 囧囧 thần thánh.” Mộc Cận mặt
không đổi sắc nói, “Gấu trúc vốn ở trong rừng rậm, sau này thì bị nuôi nhốt.
Người nuôi nhốt nó thực ra cực kỳ không thích hai cái mắt thâm quầng của gấu
trúc, mỗi ngày đều coi việc hành hạ đánh đập gấu trúc làm vui, lúc nào vui vẻ
thì cho nó hai cây trúc, không vui thì mười ngày nửa tháng cũng không thèm liếc
mắt tới nó một cái.”
“Sau đó thì sao?” Khóe
miệng Bạc Tam hơi run run.
“Sau một thời gian dài,
gấu trúc đã quen với việc bị hành hạ đó. Sau đó, gấu trúc bị ngu muội. Sau đó
nữa, gấu trúc lại có thể không hề biết trên thế giới này có một loại hành vi
gọi là chạy trốn.” Mộc Cận tiếp tục kể.
“Hả?” Bạc Tam khẽ quay
đầu sang, nhướng mày nhìn Mộc Cận.
Cô nói tiếp: “Câu chuyện
này nói cho chúng ta biết, không phải chỉ có người mới bị ngu muội, thực ra
động vật cũng có thể bị ngu muội như thế.”
Bạc Tam không nhịn được
khẽ cười, hơi giảm tốc độ, nghiêng đầu nhìn Mộc Cận.
“Câu chuyện thứ hai là về
một con bướm.” Mộc Cận nhìn chăm chăm vào đèn sau màu đỏ của xe trước, “Nói
theo lẽ thường, bướm là loài động vật phải đến mùa hè mới có, nhưng con bướm
này kì quái hơn, cứ tưởng nhầm là mùa đông lạnh không chết người nên chăm chăm
từ ngoài hành tinh di dân tới.”
Khóe miệng Bạc Tam lại
run rẩy.
“Trước mặt phần lớn các
loài hoa, con bướm này rất nghiêm túc. Nó không đồng ý cho bất kỳ bông hoa nào
vây xem, không đồng ý cho bất kỳ bông hoa nào trêu ghẹo, đối với tất cả những
bông hoa có ý đồ gây rối đều như gió thu cuốn hết lá vàng, đều lạnh lùng vô
tình, đương nhiên trong lúc đó, vô hình trung cũng cự tuyệt rất nhiều hoa cúc.”
Mộc Cận nghiêm túc nói, “Thế nhưng một ngày, có một cây cỏ đuôi chó không cẩn
thận đụng phải con bướm này, lại không cẩn thận trông thấy khuôn mặt tươi cười
ngàn năm hiếm gặp của con bướm, lại không cẩn thận đã tiếp nhận con bướm như
một cơn gió xuân, như đồng chí cách mạng ấm áp. Vì vậy, cây cỏ đuôi chó rất
không có khí phách, đã bại trận.”
“Nhưng một hôm, cỏ đuôi
chó bất ngờ phát hiện thật ra con bướm không chỉ thổi gió xuân với một mình
mình. Thực ra con bướm có tấm lòng yêu thương bao la của người ngoài hành tinh,
vì thế cỏ đuôi chó lại một lần nữa thất bại.”
“Câu chuyện này nói cho
chúng ta biết…” Mộc Cận tổng kết, “Không chỉ có người mới ngu muội, thật ra
thực vật cũng có thể bị ngu muội như thế.”
Vừa đúng lúc lại đèn đỏ,
Bạc Tam dừng xe, hơi cúi người về phía Mộc Cận, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô.
Vẻ mặt anh như cười mà không phải cười, đáy mắt như tràn ngập sương mù: “Mộc
Cận, em yêu anh rồi.”
Mộc Cận mãnh liệt ngẩng
đầu lên, khoảng cách không đến năm mươi centimet nhìn Bạc Tam vài giây, đảo
mắt, lại nhìn lên đèn đỏ ở phía trước, cất giọng trầm thấp không rõ ràng:
“Đúng, em yêu anh mất rồi. Nhưng đây không phải mấu chốt, mấu chốt ở chỗ, anh
không yêu em.”
Bạc Tam bật cười, lùi về
ghế của mình, bấm nút đóng cửa sổ xe đang mở một nửa lại, chỉ để một khe thông
khí rất nhỏ.
Mộc Cận hít một hơi thật
sâu, cuối cùng vẫn không thể nào bình tĩnh: “Bạc Tam, anh đối với em không bình
thường. Tuy không biết là vì sao, nhưng em có thể cảm thấy là anh đối với em
không như bình thường. Em vào Thực Huy lâu như thế, nghe được rất nhiều chuyện
đồn đại, chưa từng nghe thấy anh có thể nhẫn nại ở cùng một người phụ nữ nào.
Nhưng mà… Tại sao lại là em?”
Bạc Tam nghiêng đầu nhìn
cô, nhướng mày, khóe miệng nở nụ cười nhẹ: “Lần đầu tiên anh gặp em là khi
nào?”
Mộc Cận ngẩn ra: “Ở
trường học, em tát anh một cái.”
Bạc Tam lại khởi động xe,
ánh mắt như xa xăm, đầu mày hơi nhíu lại, như đang suy nghĩ gì đó, nói: “À, là
ở trường học. Một cái tát đó của em rất mạnh, rõ ràng bản thân sợ muốn chết rồi
mà còn giả vờ tỏ ra hung dữ. Mộc Cận, điệu bộ của em như là thỏ trắng nhỏ khoác
lên mình vẻ ngoài sói xám, kích động ý muốn bảo vệ cùng lòng tham chiếm hữu của
anh. Lúc đấy anh đã nghĩ, không có người nào là anh không thể chiếm được, kể cả
lúc đó luôn miệng nói không thèm nhìn đến em.”
“Sau đó?”
“Không có sau đó, một hai
lần qua lại tiếp xúc nhiều hơn, có thể thấy em đúng là một sinh viên. Hầu như
không có bụng dạ gì, đơn giản trong sáng, rất thú vị. sau đó, em tới Thực Huy
thực tập.” Khuôn mặt Bạc Tam dần dần hiện lên nét vui vẻ, “Anh dùng sức quyến
rũ đặc biệt của mình, thành công chinh phục em.”
Hả… Xí! Mộc Cận phản ứng
trước tiên.
Cũng may Bạc Tam không
thấy được vẻ mặt run rẩy của cô, khẽ cười một tiếng, nói tiếp: “Nhưng mà đến
bây giờ, trái lại anh cảm thấy quyết định lúc đầu của anh rất chính xác. Em
phải ở bên anh.”
Em phải ở bên anh.
Khí thế của ông chủ đúng
là quá mạnh mẽ, Mộc Cận hơi đỏ mặt, suýt nữa bị câu nói nhẹ nhàng này tiêu diệt
trong nháy mắt.
Nhưng một giây sau cô đã
tỉnh táo lại.
“Cho nên, đây là lý do mà
lần đầu tiên anh gặp em đã có thể gọi được tên của em sao?” Những lời này hoàn
toàn không kịp suy nghĩ, gần như buột miệng nói ra.