Quả nhiên chưa đến hai
ngày, trưởng phòng mặt lạnh đã tuyên bố tin tức trọng đại, hôm sau đi leo núi.
Mọi người đều vui mừng,
duy nhất Mộc Cận bi thương.
Hôm sau Mộc Cận dậy rất
sớm, xách hành lý hôm qua đã sắp xếp xong định ra ngoài. Không ngờ chưa kịp
xuống lầu đã bị Bạc Tam chặn lại ở cầu thang.
Anh vẫn mặc đồ ngủ, nghi
ngờ nhìn cô: “Em làm gì đây?”
“Bảy giờ tập trung dưới
lầu công ty.” Mộc Cận trừng mắt, đột nhiên nhớ ra, “Anh không đi xe công ty à?”
Bạc Tam vươn tay cầm lấy
túi xách của cô, quay người đi về phòng ngủ, vừa đi vừa nói: “Hai hôm trước anh
đã xem danh sách số người đi, vừa vặn quá mất hai người. Cho nên anh quyết định
tự mình lái xe, em đi cùng anh.”
Mộc Cận chán nản vò đầu,
nhăn nhó đi theo sau anh: “Em bảo, như thế không hay? Nói thế nào cũng là hoạt
động tập thể của công ty…”
Bạc Tam ngoảnh đầu lại,
đôi mày rậm nhướng lên: “Hoạt động tập thể thì sao?”
Khóe miệng Mộc Cận run
run, âm thầm hận người nào đó trước mặt ngốc thật hay là giả ngu: “Thế này
không phải là tổn hại đến hình tượng to lớn vĩ đại của anh sao…”
Khóe miệng Bạc Tam hơi
run rẩy, đuôi mày khẽ nhếch lên, xoay người tiếp tục đi về phòng ngủ: “Không
sao, anh không chê.”
Mộc Cận gãi đầu, quay
người xuống lầu hâm nóng sữa bò.
Ăn xong bữa sáng, cô rất
tự giác ôm hành lý xuống dưới nhà. Đến khi xuống lần nữa để thay giày, đúng lúc
Bạc Tam từ trong phòng đi ra.
Bạc Tam đứng ở cửa, một
tay đỡ lấy hành lý từ tay Mộc Cận, tay kia rất tự nhiên ôm eo cô.
Mộc Cận khẽ giật mình,
kinh ngạc giương mắt nhìn anh.
Bờ môi Bạc Tam hơi mím
lại, cúi đầu xuống nhìn Mộc Cận đang ngây người. Đột nhiên anh nhíu mày: “Em
còn chờ cái gì nữa?”
Mộc Cận nuốt nước miếng,
cười hì hì, cố nuốt hết một chuỗi lời nói vừa hiện lên trong đầu vào bụng.
Buổi sáng ngồi xe của ông
chủ đến công ty, dọc đường, Mộc Cận đã thuyết phục mình vô số lần rằng đó chỉ
là trùng hợp… Trùng hợp mà thôi…
May là lúc đến trước cửa
công ty, Bạc Tam đưa tay ấn chặt tay Mộc Cận đang muốn mở cửa xe, khẽ gật đầu
với cô: “Không cần xuống, cứ ngồi đây.”
Đương nhiên Mộc Cận cam
tâm tình nguyện, híp mắt cười.
Bạc Tam cũng không xuống
xe, lấy điện thoại ra nói vài câu với trưởng phòng tài chính, sau khi cúp điện
thoại liền hỏi cô: “Em đi Thiên Sơn bao giờ chưa?”
Mộc Cận lắc đầu.
Bạc Tam cũng chau mày:
“Anh cũng chưa đi.”
Mộc Cận hớn hở, ánh mắt
nhìn anh có phần khinh bỉ: “Chưa đi bao giờ mà còn dám lái xe? Hay là em qua xe
kia ngồi, đổi một người biết đường sang đây với anh?”
Bạc Tam liếc mắt nhìn cô,
coi cô như kẻ ngốc: “Chúng ta đi theo sau xe công ty, không biết đường cũng
không sao.”
Mộc Cận cắn môi, lại lui về
ghế của mình.
Cô đang mệt mỏi thu lu,
điện thoại bất ngờ đổ chuông, là tin nhắn của Tiểu Ảnh: “Khà khà, cô gái, đi
cùng ông chủ nhất định phải vui sướng nha vui sướng!”
Mộc Cận than thầm, ông
chủ này chắc chắn là từ hành tinh “không nghẹn chết người không bỏ qua” di dân
tới, sao có thể để cho người khác sung sướng ở cùng được?
Đang nghĩ ngợi, xe buýt
phía trước chậm chạp chuyển động, Bạc Tam cũng nổ máy, đi theo.
Nghe nói từ đây đến Thiên
Sơn phải đi mất mười một tiếng. Nói cách khác, sáng tám giờ xuất phát thì bảy
giờ tối mới đến nơi.
Khoảng qua mười một giờ,
xe xuống đến đường cao tốc, đường cái phía trước đã cũ nên xe đi rất lắc lư.
Mộc Cận bị xóc quá choáng váng đầu óc, tiện tay với chiếc đĩa bật lên nghe.
Vừa đúng bài hát đã nghe
lần trước. Giọng nam ẩn chứa nỗi ưu sầu nhẹ nhàng hát: “Liệu em có run rẩy, nếu
tôi chạm vào bờ môi kia? Hay em sẽ bật cười, xin hãy nói tôi hay. Em sẽ sẵn
sàng chết vì người em yêu chứ? Xin em hãy ôm tôi trong vòng tay, đêm nay.”
Mộc Cận cười cười: “Giọng
hát này nghe cũng không có sức lực gì, sao có thể là anh hùng chứ… Muốn hát thì
phải hát thế này, chúa biết rằng, những giấc mơ thật khó để theo đuổi…” (*)
(*) Đoạn 1: “Would you
tremble, if I touched your lips? Would you laugh, oh please tell me this. Now
would you die for the one you loved? Hold me in your arms, tonight.” – Hero –
Enrique Iglesias
Đoạn 2: “lord knows,
dreams are hard to follow” – Hero – Mariah Carey
Bạc Tam liếc mắt nhìn cô,
với tay đổi một chiếc đĩa khác: “Cái này nghe không hay, đổi cái khác đi.”
Mộc Cận giật mình, bất
ngờ cười: “Có phải anh đã thăm dò địa thế từ trước rồi không, biết rõ đường
không dễ đi, nên mới đổi thành xe việt dã?”
Bạc Tam hạ cửa sổ xe
xuống, cười nói: “Gầm xe này cao hơn một chút, đi đường xe tiện hơn. Hôm nay
trời đẹp thật.”
Mộc Cận cầm chiếc đĩa vốn
đã ở trên xe anh từ trước, lật qua lật lại nhìn hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn ra
ngoài cửa sổ, nói: “Cũng không chắc, mùa hè quá trưa mà có mây mưa cũng là
chuyện bình thường.”
Đường càng ngày càng khó
đi, ban đầu vẫn là đường nhựa cũ, dần dần tiến vào núi, uốn lượn quanh co bò
chậm rãi hướng lên.
Có lẽ do xóc quá, càng
ngày Mộc Cận càng cảm thấy tức ngực khó chịu, dạ dày như muốn lộn tùng phèo cả
lên, mở cửa xe hết cỡ nhưng vẫn không kiềm chế được cảm giác buồn nôn. Cô ghé
đầu vào cửa sổ, không buồn nhúc nhích, chỉ cắn răng chịu đựng.
Cuối cùng Bạc Tam phát
hiện thấy Mộc Cận không thoải mái, vội giảm tốc độ xe, một tay quấy nhiễu gãi
gãi cổ cô: “Em sao thế? Say xe à?”
Mộc Cận nhăn nhó quay lại
nhìn anh, khuôn mặt phờ phạc trắng bệch, lông mày nhíu chặt, càng nổi lên đôi
mắt đen nhánh.
Bạc Tam vừa trông thấy cô
như vậy, liền tấp xe vào bên đường. Anh xuống xe, vòng sang mở cửa xe cho cô,
đôi mày rậm vẫn chau lại, trong giọng nói có vài phần trách cứ: “Say xe sao em
không nói sớm?”
Mộc Cận hơi ngại, mặt vẫn
nhăn nhó, nói khẽ: “Anh không biết đường mà… Muốn dừng thì tất cả mọi người lại
đều phải dừng…”
Bạc Tam nghe vậy, nỗi bực
tức thoáng cái đã bùng lên. Khóe miệng anh hơi trễ xuống: “Chỉ vì sợ bị đồng
nghiệp nhìn thấy đi cùng với anh, cho nên say xe khó chịu mà vẫn cắn răng chịu
đựng sao?”
Một tiếng đùng đoàng rộn
lên từ phía chân trời, tiếng sấm vô cùng thức thời phối hợp với Bạc Tam vang
lên.
Mộc Cận đang nhăn mày
liền bật cười, chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối, để đầu chôn sâu
xuống dưới.
Bạc Tam đứng bên cạnh
nhìn cô hồi lâu, rốt cục vẫn không yên tâm, cúi người xuống hỏi: “Em muốn uống
nước không?”
Mộc Cận vẫn chưa trả lời,
những hạt mưa đã bắt đầu lộp bộp rơi xuống.
Bạc Tam vội vàng đỡ cô
lên xe.
Mưa càng lúc càng to, ban
đầu nửa bầu trời vẫn sáng sủa, Bạc Tam chỉ nghĩ là mây mưa, thấy khuôn mặt Mộc
Cận vẫn trắng bệch, vẫn vô cùng khó chịu, anh cũng không vội xuất phát, chờ đến
khi mưa ngừng.
Không ngờ từ mưa to đã
chuyển thành mưa đá, đập vào nóc xe đồm độp; mưa đá qua đi rồi, trời vẫn âm u,
mưa cũng không ngừng, trái lại còn càng ngày càng lớn.
Dần dần Mộc Cận đã cảm
thấy dễ chịu hơn, cô lấy trong túi mấy miếng ngừng ngậm vào miệng, cuối cùng
sắc mặt tốt lên rất nhiều.
Nhưng Bạc Tam lại thẫn
thờ nhíu mày nhìn dòng nước dưới mặt đất gồ ghề. Mộc Cận gãi gãi đầu: “Hay là
đi thôi, em không sao đâu.”
Bạc Tam liếc nhìn sang,
vươn tay qua vuốt ve khuôn mặt cô, nói: “Anh nghe nói say xe là do dạ dày với
xe cộng hưởng, hay là chúng ta vừa đi em vừa ăn gì đó?”
Mộc Cận nghi hoặc nhìn
anh: “Thật hay giả, anh nghe ai nói, có đáng tin cậy không?”
Bạc Tam phì cười: “Ngày
trước có người bạn cũng bị say xe chóng mặt dữ dội lắm, mỗi lần ngồi xe cô ấy
sẽ mua một đống đồ ăn vặt để ăn trên đường, nói là ăn vào không bị say xe nữa.”
Mộc Cận chép miệng: “Em
không sao đâu, đi thôi. Xem ra trời hôm nay không thể một lát là tạnh được,
đường cũng không dễ đi, mau tranh thủ thời gian đuổi kịp xe đằng trước. À đúng
rồi, hay là anh gọi điện thoại cho trường phòng, bảo xe họ đi chậm lại một
chút?”
Bạc Tam nhún vai: “Anh
vừa nhìn rồi, ở đây điện thoại không có sóng. Cứ xuôi theo đường này mà đi
thôi.”
Mộc Cận vừa nhìn mưa
ngoài cửa sổ vừa phân tâm, trong lòng ôm một túi khoai tây chiên lớn, thỉnh
thoảng cắn một miếng, trong xe yên tĩnh vang lên tiếng rắc rắc khẽ khàng.
Bên ngoài mưa xối xả, bên
trong ấm cúng như mùa xuân.
Mưa lớn, đường lại khó
đi, Bạc Tam đi với tốc độ rất chậm nhưng thỉnh thoảng vẫn bị trượt. Anh lại
tiếp tục ngồi thẳng, đang cau mày gắng sức nhìn rõ tình hình giao thông phía
trước, đột nhiên Mộc Cận nói: “Ông chủ, có phải anh chưa bao giờ gặp sự cố xui
xẻo thế này không?”
Bạc Tam bật cười: “Ai nói
vậy?”
Mộc Cận trề môi, liếc
nhìn anh: “Nhìn nét mặt của anh bây giờ mà xem, nhìn xem, biết ngay là từ trong
nhung lụa mà ra, chưa từng nếm trải một chút gian khổ nào. Chậc chậc, nhưng mà
cũng đúng, như anh mà còn phải chịu đựng khổ cực thì bọn em chẳng thể sống nổi
rồi.”
Khóe miệng Bạc Tam hơi
nhếch lên: “Lúc anh thi đại học, vì công việc mà cãi nhau với bố anh một trận
ầm ĩ, thế là liền ra nước ngoài học đại học. Bố anh nổi giận không được, một xu
cũng không cho anh, anh lại cũng cứng đầu, không muốn nhận tiền của mẹ. Dù là
học phí đại học hay là sinh hoạt phí, đều là tiền anh làm thuê kiếm được. Lúc
ấy thật khó khăn, mới đầu chỉ có một ít tiền, thuê một căn phòng tồi tàn, tan
học thì đi làm thuê cho quán cơm Trung Quốc.”
Mộc Cận trợn mắt há hốc
mồm: “Không phải chứ ông chủ, anh mà cũng phải đi làm thuê ở nhà hàng? Rửa
bát?”
Bạc Tam khẽ cười: “Nhưng
ngày đầu tiên anh đã làm rơi vỡ ba cái đĩa, bị đuổi việc. Sau đó anh cũng nhận
thấy như thế không được, vì thế đi tìm việc ở một công ty về công nghệ thông
tin. Ban đầu người ta không cần anh, nên cũng không cho cơ hội. Nhưng tiền
lương của công việc đó thực sự rất cao, anh mất hai ngày ba đêm viết ra một
chương trình, năm lần bảy lượt chạy đến công ty đó, xin người ta cho anh một cơ
hội.”
Mộc Cận kinh ngạc, quay
đầu nhìn anh. Chỉ thấy Bạc Tam hờ hững, khóe miệng dường như khẽ cười, bỗng
dưng cô cảm thấy lòng mình chua xót. Cô vội vã quay mặt ra ngoài cửa sổ, hỏi:
“Sau đó người ta có nhận anh không?”
Bạc Tam nói: “Không.
Người ta cho anh cơ hội, nhưng lúc anh tưởng rằng đã có thể hài lòng thì người
ta lại nói, chương trình và ngôn ngữ của anh quá cũ, lỗi thời, quá rườm rà, lộn
xộn, quá kém.”
Lòng Mộc Cận thắt lại, tự
cấu vào tay, gượng gạo kéo ra một nụ cười: “Đả kích đến anh rồi?”
“Đả kích chứ. Khi đó ở
trường trung học, anh cũng được coi như một cao thủ máy tính, không ngờ lại bị
từ chối thẳng thừng như vậy, thật mỉa mai giễu cợt, anh thực sự không cam
lòng.” Bạc Tam cười đùa, “Nhưng mà hơn nửa năm sau, anh lấy được chứng chỉ cấp
cao CCIE (*) không
một chút khó khăn, cũng coi như mở mày mở mặt một chút.”
(*) CCIE (Cisco Certified
Internetwork Expert): chứng chỉ cấp độ cao nhất của Cisco System về mạng, đây
được coi là một trong những chứng chỉ nghề Công nghệ thông tin có giá trị nhất
trên thế giới và cũng là chứng chỉ khó đạt nhất trong hệ thống chứng chỉ của
Cisco.
Mộc Cận bật cười: “Anh đi
Mỹ à?”
Nhưng Bạc Tam lại lắc
đầu: “Không, anh đi Pháp.”
Mộc Cận “Ồ” một tiếng: “Ở
pháp có đại học nào tốt? Em cứ tưởng anh phải đến Harvard, Yale, Cambridge gì
đó chẳng hạn, học về kinh doanh, lăn lộn vài năm, mấy trường đó rất có tiếng.
Nếu học Cambridge, sau này ra còn có thể ra vẻ là một thi nhân, hơi một tí là ta
phất ống tay áo, không mang đi một đám mây màu các
kiểu. (*)
(*) huy nhất huy y tụ,
bất đái tẩu nhất phiến vân thải
Bạc Tam lặng im rất lâu
mới nói: “Lúc ấy bố anh cũng nói ủng hộ việc anh ra nước ngoài học, nhưng chỉ
có thể chọn một trong hai nước, Mỹ và Anh.”
Mộc Cận cắn môi, nghiêng
đầu nhìn anh, nghĩ lại dáng vẻ lúc anh rất nghiêm túc cố gắng, không nén được
nụ cười mỉm.
Anh giống như một khối
nam châm cực lớn, ung dung thản nhiên mà khống chế toàn bộ vũ trụ.
Người như vậy, thực chất
bên trong rốt cục là kiêu hãnh và quật cường đến thế nào.