Tiếp tục đi thẳng không
bao lâu, hai người gặp được một ngã ba. Một trái một phải rẽ ra đẹp rung động
lòng người, hớn hở đắc ý khi thấy người gặp họa.
Bạc Tam chau mày, bất đắc
dĩ nhìn Mộc Cận: “Mưa xối xuống đường, giờ không thể nhìn rõ là có xe đi qua
hay không.”
Mộc Cận lấy di động ra,
quay trái quay phải dò tín hiệu, vận lộn một lúc lâu, cuối cùng chán nản nói:
“Chẳng có tí sóng nào.”
Hai tay Bạc Tam vẫn để
trên tay lái, bỗng quay sang hỏi cô: “Em có ấn tượng chút nào không, bọn họ nói
là leo lên ngọn núi chính…”
“Đi bên ngoài!” Mộc Cận
chỉ vào con đường phía bên phải, nói, “Nếu như bình thường, lối này chắc chắn
sẽ thông đến chân ngọn núi chính đúng không?”
Bạc Tam nhìn hai mắt Mộc
Cận sáng long lanh, mỉm cười với cô, tay trái dùng lực đánh vô-lăng về bên
phải.
Con đường Mộc Cận chọn
cũng không khó đi, trái lại, càng đi càng mở ra nhiều dấu hiệu. Cô không khỏi
đắc ý, vừa sờ cằm vừa cắn một miếng khoai tây chiên, âm thanh “răng rắc” giòn
giã vang lên.
Bạc Tam cười cười.
Mộc Cận thấy anh cười thì
cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, rụt cổ không nói chuyện.
Bạc Tam mỉm cười hỏi cô:
“Không chóng mặt nữa hả?”
“Hả?” Lúc này Mộc Cận mới
nhớ ra, “Không sao nữa. Phù, không hiểu hết say xe từ lúc nào?”
Bạc Tam quay mặt nhìn cô,
sắc trời âm u, không nhìn rõ được vẻ mặt của anh, chỉ thấy được một đôi mắt đen
sáng lấp lánh, giống như ánh sáng từ đá quý, rất rực rỡ: “Chắc kinh nghiệm bản
thân đã bắt đầu có hiệu quả.”
Thực sự Bạc Tam cười rộ
lên nhìn vô cùng đẹp, mày rậm, mắt to, các đường nét, góc cạnh khuôn mặt rất
hoàn mỹ. Lúc này anh đang cười dịu dàng, không giống như dáng vẻ lạnh lùng khi
ở công ty, cũng không còn vẻ ranh mãnh như thường ngày, giống như phong cách
nhẹ nhàng của người quân tử, trong mắt chứa chan nét dịu dàng.
Mộc Cận bỗng nhiên đỏ
mặt, nuốt nuốt nước miếng không dám nhìn anh, đưa tay gãi đầu, cố sức chân chó
để xây dựng không khí thoải mái: “Ông chủ anh rất có tinh thần cống hiến!”
Bạc Tam nghe xong liền
bật cười, ánh mắt nhìn Mộc Cận cũng mang vẻ hài lòng: “Ừ, thế nên em cũng phải
có tinh thần cống hiến đi.”
Rớt nước mắt… Sao lại tự
đâm đầu vào thế này.
Cô ngượng ngập hầm hừ,
trong lòng thầm xỉ vả, lẩm bẩm mấy câu ra vẻ vô cùng tán thành với ông chủ, sau
đó lại miệt mài tấn công gói khoai tây chiên còn non nửa.
Không ngờ Bạc Tam vươn
tay sang, vuốt vuốt tóc cô, sau đó nắm tay cô thật chặt.
Mộc Cận cảm thấy nhiệt độ
trong xe bỗng tăng cao, mặt đỏ lên như bị thiêu đốt, rất lâu sau mà hơi nóng
vẫn chưa tiêu tan. Cô không dám nhìn Bạc Tam, tay ôm túi khoai tây chiên giống
cũng giống như tâm hồn, lơ đễnh, không biết đã trôi về phương nào, ngơ ngác để
cho Bạc Tam nắm tay. Ánh mắt cô từ trên gói khoai tây chiên trượt xuống, thấy
ngón tay thon dài của Bạc Tam đang vuốt ve lòng bàn tay cô, ngoài ra không có
động tác nào thừa thãi, cứ thể yên ổn nắm lấy.
Nhưng chỉ mới nắm tay như
vậy đã khiến cô cảm thấy tim đập khó khăn, thậm chí trước đây những lúc hai
người thân mật hơn thế này, tim cũng không đập nhanh đến thế, rất rõ ràng.
Mộc Cận nuốt khan, khẽ
cắn môi, mồ hôi ở lòng bàn tay dần dần rịn ra ướt đẫm.
Bạc Tam vẫn chậm rãi lái
xe, nhưng thỉnh thoảng, ánh mắt thoáng nhìn về phía cô lại mang vẻ trầm lắng
khó tả. Sự nhanh mồm nhanh miệng thường ngày của Mộc Cận như biến đi đâu mất,
thậm chí cô còn có chút hi vọng con đường này cứ như vậy mà đi, ngoài cửa sổ xe
tiếng mưa rơi tí tách, trong xe ấm áp yên ổn, vừa có chút ngọt ngào, lại vừa có
chút bất an xao động.
Nhưng Bạc Tam cũng không
nắm quá lâu.
Một lúc sau, anh vân vê
lòng bàn tay cô, chậm rãi rút tay về, lại đặt lên bánh lái. Mộc Cận vô ý thức
úp tay lên mặt, mặt nóng, tay cũng nóng, hình như còn lưu lại mùi hương dễ chịu
trên bàn tay Bạc Tam.
Mộc Cận lấy tay quạt, xoa
lung tung khắp mặt, muốn làm tan đi không khí nóng bừng ban nãy. Nhưng bất ngờ
Bạc Tam lại vươn tay sang, bắt lấy cổ tay cô.
Mộc Cận theo bản năng
quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh mỉm cười, trong mắt chứa đựng hơi ấm dịu dàng,
sau đó nắm tay cô áp lên mặt mình.
Mộc Cận ngơ ngác nhìn mu
bàn tay cô chạm vào mặt Bạc Tam, cảm thấy mặt anh cũng cực kỳ nóng.
Mưa u ám, trong xe mập
mờ, bàn tay với má mờ ám.
Còn có tim đập ám muội.
Xe vẫn đang leo chậm rãi,
đôi mắt Bạc Tam vẫn nhìn thẳng phía trước, nhưng không khí trong xe đã đi qua
hết trạng thái này sang trạng thái khác.
Bạc Tam từ từ nhấc tay
Mộc Cận rời khỏi mặt, ánh mắt vẫn không dịch chuyển, xe vẫn không ngừng, nhưng
anh lại nghiêng đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.
Mộc Cận run rẩy, ngay sau
đó cảm thấy cả người bị đổ dồn về bên phải.
Bạc Tam nhanh chóng phanh
xe, nắm tay Mộc Cận, dùng sức kéo cô ôm chầm vào lòng anh, ôm rất chặt. Trong
lúc mơ mơ màng màng, Mộc Cận nghĩ, từ bao giờ ông chủ lại dễ dàng khiến cho tim
người khác đập rộn lên như vậy?
Mộc Cận được Bạc Tam che
chở trong lòng, chờ một lúc không thấy có động tĩnh gì, nhịn không được liền
bật cười. Bạc Tam chậm rãi buông lỏng cô ra, trên mặt cũng không nhịn được hơi
mỉm cười. Mộc Cận sờ mũi, níu lấy cánh tay anh, xoay người hạ cửa sổ xe nhìn ra
ngoài.
Thực ra cũng không phải
vấn đề gì lớn, trên cửa kính xe đầy hơi nước mờ mịt, Bạc Tam lái xe lại phân
tâm, bánh xe trước bên phải bị lún xuống một vũng bùn khá lớn. Bạc Tam sáp đến
nhìn thoáng qua cửa sổ bên Mộc Cận, bèn xoay người mở cửa xe, không khỏi nhíu
mày khi thấy đường bên ngoài lầy lội kinh khủng.
Cuối cùng anh không tiếp
tục đứng đó, lại nổ máy khởi động xe, đập mạnh chân ga, định dùng lực của xe để
bò ra khỏi vũng bùn.
Nhưng vũng bùn đó thực sự
quá sâu, gần như toàn bộ bánh trước bên phải đã bị lún xuống, xe thì ở trong
trạng thái nghiêng ngả giữa đường. Bạc Tam cố gắng nhiều lần, cuối cùng vẫn
thất bại.
Mộc Cận nhíu mày nhìn
anh: “Hay là em…”
Bạc Tam đẩy cửa xe: “Em ở
lại trên xe, anh xuống xem một chút.”
Bạc Tam đang xuống xe,
đột nhiên Mộc Cận nảy ra một ý, vươn tay túm chặt ống tay áo anh, giơ lên một
cái túi ni-lông: “Cái này!”
Loay hoay một lúc lâu,
Bạc Tam nhìn chằm chằm vào hai cái túi ni-lông to đùng buộc trên chân, không
nhịn được chau mày: “Như thế này sẽ không bị trơn à?”
Mộc Cận cười cười, mắt
lấp lánh: “Trên lý thuyết mà nói, sẽ rất trơn. Nhưng mà ông chủ, anh có thể cẩn
thận một chút là được mà, như thế ít nhất sẽ không bị dính bùn lên…”
Cô bày ra vẻ mặt cho anh
chọn một trong hai, khiến Bạc Tam hơi thất thần. Anh nhìn xuống hai chân trắng
như tuyết, không ngần ngại bước ra ngoài.
Mưa vẫn rất to.
Bạc Tam đứng cạnh vũng
bùn xem xét mức độ nông sâu, thấy Mộc Cận cũng mở cửa sổ thò đầu ra xem, mưa vì
thế cũng hắt vào trong xe, khiến cho trán cô với áo quần trước ngực đều ướt
đẫm, anh giơ tay đẩy đầu cô: “Quay vào quay vào, đóng cửa sổ lại.”
Mộc Cận cắn răng: “Không
sao, em nhìn xem.”
Bạc Tam chau mày: “Bảo em
vào thì vào đi, đừng lề mà lề mề, nhanh lên!”
Giọng điệu như dạy dỗ trẻ
nhỏ.
Mộc Cận cắn môi rụt đầu
vào, cách một lớp kính xe nhìn Bạc Tam loay hoay tìm xem có vật gì có thể kê
vào dưới hố. Kính xe mờ mịt hơi nước, trời lại bắt đầu tối, mơ hồ không thấy rõ
nét mặt anh, chỉ sơ sơ thấy một bóng đen hình tròn xa xa.
Trong lòng cô chợt cảm
thấy thật ấm áp.
Không lâu sau Bạc Tam gõ
cửa xe. Mộc Cận vội vàng hạ kính xuống hỏi: “Có cách gì chưa?”
Bạc Tam nhíu mày, cả
người bị mưa xối ướt đẫm, tóc mềm bết vào da đầu, nhìn ngốc ngốc núc ních đáng
yêu. Anh nhăn mặt hỏi: “Em biết lái xe không?”
Mộc Cận do dự: “Biết,
trên cơ bản là biết.”
Anh nói: “Thế thì tốt, em
lái xe đi, anh ở bên này đẩy, xem có đẩy được không. Trời mưa lâu quá, gần đây
lại không có vật gì kê được vào cái hố to này.”
Mộc Cận khẽ gật đầu, lại
đóng cửa sổ xe, trèo sang ghế lái.
Nổ máy.
Đồng thời đạp côn và
phanh.
Thả lỏng phanh.
Từ từ tăng côn…
Cố lên… Cố lên… Cố lên…
Cuối cùng Mộc Cận vẫn
phải tắt máy, mở cửa sổ xe nói với Bạc Tam: “Không được.”
Bạc Tam vòng sang bên
trái, mở cửa sau ngồi vào xe, nói: “Lún sâu quá, anh đẩy mà vẫn không xê dịch
được tí nào.”
Mộc Cận nhíu mày nhìn
anh: “Vậy làm sao bây giờ? Ở đây trước không đến thôn, sau không đến điếm (*), hai
chúng ta cũng không thể đợi vũng bùn này khô đi được?”
(*) tiền bất trước
thôn, hậu bất trước điếm: ý nói nơi đồng không mông quạnh, hoang vu, không có
nơi nào tạm trú,…
Bạc Tam nhìn sắc trời,
mặt cũng u ám, một lúc sau mới nói: “Em ở trong xe chờ, khóa chặt cửa lại, đừng
ra ngoài. Vừa rồi ở dưới anh thấy đất chỗ này xốp lạ lắm, giống như mới bị
người ta xới lên. Anh đi lên trước xem thử, không chừng gần đây cũng có nhà.”
Mộc Cận kéo cánh tay Bạc
Tam, mặt hơi nhợt nhạt: “Em đi cùng anh.”
Đôi mày rậm của Bạc Tam
nhíu lại: “Mưa lớn như vậy, em cứ ở trong xe chờ anh, cẩn thận ra ngoài lại
nhiễm lạnh.”
“Em đi cùng anh.” Mộc Cận
vẫn kéo cánh tay Bạc Tam không buông, “Em sợ lắm.”
Bạc Tam hơi mỉm cười, cởi
chiếc áo sơ mi vốn đã ướt đẫm ra, chùm lên đầu Mộc Cận: “Chùm lên, coi như cái
ô.”
Mộc Cận thấy trên người
anh chỉ còn mỗi chiếc áo ba lỗ, cũng đã bị ướt hết rồi, sống chết không chịu.
Bạc Tam sầm mặt, kéo áo sơ mi dúi vào lòng cô, một mình mở cửa xuống xe.
Mộc Cận vội vàng rút chìa
khóa xe, ôm quần áo xuống theo. Chân Bạc Tam vẫn buộc túi ni-lông, tay trái giữ
cánh tay cô ôm vào ngực, tay phải nhanh chóng giúp cô căng áo sơ mi ra che trên
đầu. Mộc Cận thoáng do dự, rồi hai tay liền ôm lấy eo anh, sít sao núp vào
trong ngực anh.
Bạc Tam cong cong khóe
miệng cười, ôm cô đi về phía trước. Mộc Cận núp trong lòng anh, chỉ nhìn chăm
chăm mặt đất, cũng mặc cho anh đưa cô đi đến đâu, chỉ theo chân anh tiếp tục
bước.
Con đường vô cùng lầy
lội, chân Bạc Tam lại buộc túi ni-lông nên rất trơn. Mộc Cận cũng bị trượt mấy
lần, dưới đế giày bám bùn dày đặc, chẳng khác gì đi giày cao gót. Lúc đầu là
Bạc Tam đỡ Mộc Cận, dần dần càng về sau trở thành hai người vịn vào nhau, lảo
đảo đi về phía trước.
Mưa vẫn không ngớt, nặng
hạt lại mau tuôn không ngừng, rơi xuống cây cối bốn bề tạo nên âm thanh xào
xạc.
Mộc Cận nấp dưới ngực Bạc
Tam lắng nghe tiếng mưa rơi, cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ, ấm áp trên người
anh, bỗng thấy hoảng hốt như hồi còn bé. Trong ấn tượng của cô, có một lần trời
mưa rất lớn, không có bố mẹ bên cạnh, một mình cô lại không mang theo ô, khi
chạy về đến nhà toàn thân đã ướt sũng. Lúc ấy cô cảm thấy rất tủi thân, giương
mắt nhìn bạn bè bên cạnh đều được phụ huynh đón về, duy chỉ có cô lẻ loi trơ
trọi đứng dưới mái hiên lớp học, cuối cùng đành phải xông vào màn mưa, mưa to
như trút nước, dường như giội vào cả tâm can cô, lạnh buốt.
Lúc đó không biết có nghĩ
tới, sau này phải tìm một bờ vai thật ấm áp, vừa ôm vừa dùng áo, che chở cho cô
giống như một chiếc dù như lúc này?
Không biết đã đi bao lâu,
hình như cũng không xa lắm, Mộc Cận chợt nghe thấy tiếng nói mừng rỡ của Bạc
Tam: “Phía trước có ánh đèn!”
Cô ngẩng đầu, trông thấy
đằng trước không xa, rất nhiều ngọn đèn sáng tỏ, trải thành một bầu trời rực rỡ
ánh sao.