Quà tặng thần bí thật ra
cũng không có gì thần bí, là một đôi nhẫn bạc tình nhân bình thường, của nam
thì to, của nữ thì nhỏ hơn, trên chiếc của nam có khắc hoa văn nhỏ, nhẹ nhàng
tinh tế, chiếc của nữ thì là hoạt tiết sao, chất lượng cũng không phải loại tốt
lắm, chỉ nho nhỏ tinh tế nhìn xinh xinh. Mộc Cận trừng Bạc Tam trong tay đang
cầm chiếc hộp đựng nhẫn, nhe răng trợn mắt nghe người dẫn chương trình vui cười
hớn hở yêu cầu bạn trai đeo nhẫn cho bạn gái.
Có lẽ do vẻ mặt của cô
nghiêm túc quá mức, Bạc Tam không nhịn được ghé sát bên tai cô nói: “Đừng hồi
hộp quá, không có gì to tát đâu.”
Mộc Cận ha ha cười: “Từ
bé chưa bao giờ bị người ta vây xem thế này, hồi hộp, hồi hộp cũng là phải
thôi. Ông chủ, chỉ có Siêu nhân điện quang như anh mới quen với việc thường
xuyên bị người ta vây quanh nhòm ngó giống như gấu trúc…”
Nói chưa dứt lời, Mộc Cận
đã bị Bạc Tam che miệng.
Nhưng động tác này của
anh vẫn chậm một bước, tiếng của Mộc Cận đã thông qua micro bị truyền ra ngoài,
dẫn tới một hồi im lặng dưới sân khấu.
“Ha ha, vị tiểu thư này
thật dí dỏm.” Người dẫn chương trình phản ứng nhanh nhất, vội vàng đi ra giảng
hòa, “Sao lại gọi bạn trai là ông chủ thế kia?”
“Chúng tôi có thể coi như
là tình yêu văn phòng, tôi là cấp trên của cô ấy.” Bạc Tam nhàn nhạt cười, vẫn
không quên nhìn Mộc Cận trong lòng, sau đó cười với người dẫn chương trình, “Cô
ấy rất có duyên, không phải sao?”
Mộc Cận chỉ rụt đầu,
ngượng ngùng cười.
Loay hoay hơn nửa ngày,
cuối cùng Mộc Cận được Bạc Tam dắt xuống khỏi sân khấu. Cô chán ghét nhìn hai
cái hộp trong tay, nhét qua loa vào tay anh: “Này này này, cho anh hết.”
Bạc Tam nhướng mày: “Ơ
Mộc Cận, từ bao giờ em lại không nhặt của rơi nữa thế?”
Mộc Cận lặng im: “Ông chủ
anh dùng sai thành ngữ rồi, đây không gọi là không nhặt của rơi, mà là quân tử
chuộng tiền tài nhưng trước tiên phải có đạo (*). Cái này
hơi kì, không phù hợp với phong cách khiêm tốn của em, vì vậy em quyết định cho
anh.”
(*) quân tử ái tài thủ
chi hữu đạo
“Mới vừa rồi còn ngây
ngốc, sao bây giờ đã biến thành khỉ lông vàng rồi?” Bạc Tam mỉm cười quan sát
Mộc Cận.
“Cái này anh không biết
đâu.” Mộc Cận phản bác, “Không có hình tượng ngốc nghếch của em, làm sao tôn
lên được sự sáng suốt oai phong của ông chủ…”
“Em nói anh à?” Bạc Tam
chau mày, “Đó là Bạch Long giáo chủ.”
Ơ ông chủ, sao anh không
nói là Đông Phương giáo chủ… Mộc Cận oán thầm, rụt cổ, cười gian xảo: “Ông chủ
anh đa nghi quá, đa nghi quá. Trong suy nghĩ của em, anh chắc chắn là trên trời
dưới đất có một, độc đinh của vũ trụ hồng hoang…”
Thấy cô lại bắt đầu nói
lảm nhảm, Bạc Tam nhíu mày, chặn miệng người nào đó lại.
Cuối cùng Bạc Tam vẫn đi
xếp hàng mua vé xem phim, hai người vẫn theo khuôn phép cũ ngồi sóng đôi một
chỗ ở trong rạp. Vốn rạp chiếu phim đề cử bộ phim thích hợp cho lễ tình nhân là
“Môn đồ” và “Tiếng gọi tình yêu dịch chuyển”, nhưng Mộc Cận lại khăng khăng
chọn “Sinh nhật vui vẻ”.
Lúc cầm vé cô còn sung
sướng hài lòng nói: “Cổ Thiên Lạc đẹp trai.”
Hoàn toàn không nhìn thấy
mặt người nào đó đã đen sì.
Trong rạp chiếu phim tối
om, cô lén lút lấy máy nghe nhạc trong túi, bật bài hát mà hai ngày trước mới
tải vào. Giọng hát trầm thấp ngọt ngào của nam ca sĩ cất lên: “Ánh
nến tỏa sáng cả một bữa ăn tối vậy mà chẳng hiện ra nổi một đáp án, yêu đương
không phải là nồng nhiệt mời nhau một bữa ăn.” Cô lặng lẽ nghiêng đầu
nhìn Bạc Tam ngồi bên cạnh, ánh sáng từ màn ảnh rộng hắt lên khuôn mặt anh,
chớp sáng chớp tắt, càng làm ánh lên làn da anh rất trắng. Mộc Cận thấy anh hơi
nheo mắt lại, không biết là đang chú ý vào màn hình, hay đang nhắm mắt thất
thần, nhưng rất lâu rất lâu vẫn không mở ra, có lẽ cũng không phát hiện cô đang
nhìn trộm anh.
Không biết đã nhìn bao
lâu, Mộc Cận mới chậm rãi dời mắt lên màn ảnh rộng, ngay lúc đó nhìn thấy một
câu cầu nguyện “Hi vọng người tôi yêu sẽ vĩnh viễn không
bao giờ rời xa tôi” (*). Bỗng
nhiên có một bàn tay chậm rãi duỗi qua, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Ngón tay Bạc
Tam rất lạnh, Mộc Cận chưa từng phát hiện tay anh lại lạnh như thế, cảm thấy
lúc ngón tay anh vuốt ve lòng bàn tay cô, cô không nhịn được khẽ rùng mình.
(*) Bài hát “Tình yêu
chuyển dịch” – ca sĩ Trần Dịch Tấn
Bàn tay Bạc Tam chậm rãi
siết chặt, nắm chắc bàn tay mềm mại của Mộc Cận, sau đó giữ nguyên tư thế cố
định không động đậy. Mộc Cận lại quay đầu nhìn anh, thấy anh vẫn đang híp mắt,
nhưng không nhúc nhích, tựa như nắm tay của cô và anh chẳng hề có liên quan gì.
Nhìn hồi lâu, Mộc Cận từ
từ dời ánh mắt lên màn ảnh.
Không ngờ cô vừa mới quay
đi, Bạc Tam kéo tay cô đặt vào tay trái anh, còn tay phải của anh vươn tới vòng
qua vai cô, chậm rãi ôm cô vào lòng.
Mộc Cận tựa đầu trên vai
Bạc Tam, từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh, trong bóng tối chỉ thấy một đôi mắt sáng
ngời, trước ánh sáng của màn ảnh lại càng trở nên lấp lánh, xao động khẽ khàng
nhìn cô chăm chú. Mộc Cận giật mình, trừng mắt nhìn, chưa kịp có phản ứng đã
cảm thấy trán hơi nóng lên, một nụ hôn nhẹ nhàng của Bạc Tam đã rơi xuống trán
cô.
Cô không đoán được ý tứ
của nụ hôn này, đành phải lựa chọn trầm mặc, im lặng tựa đầu vào vai Bạc Tam
xem phim, tràn ngập trong hơi thở đều là hương thơm nhàn nhạt trên người anh,
quen thuộc mà ấm áp khiến người ta có cảm giác yên lòng.
Hình như trong lúc hốt
hoảng, Mộc Cận không chú ý vô tình giơ tay phải lên, cuối cùng vẫn phải hạ
xuống.
Cô chỉ dựa vào Bạc Tam
gượng cười.
Tay nắm tay, vai dựa vào
vai như thế này, có tính toán gì? Sắp xếp một lễ tình nhân như thế này, có tính
toán gì? Rốt cuộc là anh vốn đã muốn làm, hay chỉ là tạm thời cao hứng mới có
thêm tiết mục này?
Thay đổi ý định, muốn hứa
hẹn? Hay chỉ là trò tiêu khiển nhàm chán để giết thời gian? Một câu đố đó đoán
đi đoán lại, chỉ sợ kết quả cuối cùng không như vậy.
Người bên cạnh cô, chỉ có
cô yêu anh, vĩnh viễn cũng không phải là anh yêu cô. Một lễ tình nhân bình
thản, hạnh phúc, có lẽ chỉ một lần duy nhất, cả đời sẽ không có nữa.
Mộc Cận tâm tư ngẩn ngơ
ngồi xem đến hết phim, lúc ra cửa bất cẩn không thấy rõ bậc thang, cả người lảo
đảo, chân mềm nhũn như muốn ngã sấp xuống. Bạc Tam nhanh tay lẹ mắt khoác tay
cô, tay kia rất tự nhiên vòng quanh người cô như trước. Cả người Mộc Cận gần
như hoàn toàn ngã vào lòng anh, cảm thấy trên áo khoác của anh rất lạnh, chạm
vào mặt cô giống như một khối băng lạnh giá.
Mùi hương ấm áp dịu dàng
trên người anh mà cô cảm nhận được ban nãy, dường như lúc đó đã không còn.
Bạc Tam ôm Mộc Cận, vừa
đỡ cô xuống cầu thang vừa cúi người hỏi han: “Có bị trẹo chân không?”
“Không.” Mộc Cận từ trong
lòng anh ngẩng mặt lên, “Không có.”
“Ừm, thật đáng tiếc.” Bạc
Tam chậm rãi buông lỏng tay, bỗng nhiên nói một câu không đầu không cuối.
Ông chủ nói gì… Thật đáng
tiếc? Mộc Cận mặt đầy vạch đen, ý là không có anh thì cô đã bị thương rồi chứ
gì!
Sự im lặng hiếm thấy của
cô ngược lại kích thích hứng thú của Bạc Tam, anh nhìn gương mặt đỏ bừng kìm
nén của cô, nhẹ nhàng cười: “Muốn ăn gì?”
“Hả?” Mộc Cận đang mải
oán thầm ông chủ, căn bản không nghe thấy anh nói, “Cái gì?”
Bạc Tam liếc xéo: “Em lại
suy nghĩ cái gì!”
“Không có không có…” Mộc
Cận nghiêng đầu, “Em đang nghĩ một vấn đề quan trọng đó là buổi tối ăn cái gì.”
“Ừ, vậy ăn cái gì?” Bạc
Tam tiếp lời.
Mộc Cận rớt nước mắt: “Em
thật sự… không biết.”
Lần này trái lại Bạc Tam
chỉ cười nhẹ nhàng: “Không biết, thế thì đi theo anh.” Nói xong kéo tay Mộc Cận
đi xuống lầu.
***
Mộc Cận thề, Bạc Tam đưa
cô đến một nơi mà cô thật sự thật sự thật sự thật sự cho tới giờ chưa từng nghe
nói. Thật không biết anh tìm ở đâu được một ngôi nhà cấp bốn trong một con ngõ
nhỏ, sau khi xe bảy lần quặt tám lần rẽ, cuối cùng mới dừng lại trước một cái
sân.
“Xuống xe.” Mộc Cận vẫn
còn đang trợn mắt há mồm, Bạc Tam đã mở cửa xe.
Cô đi theo anh tiến vào cửa
lớn, thò đầu nhìn vào trong. Trong sân nhỏ sâu không quá hai mét là một căn nhà
cấp bốn, nhìn hồi lâu, rốt cục cô hoài nghi hỏi Bạc Tam: “Không có người?”
“Ừ.” Bạc Tam dắt Mộc Cận
đi vào.
Qua một cánh cửa có tua
hoa, Mộc Cận kinh ngạc, kinh ngạc đến nỗi miệng há ra thành hình chữ O.
Bạc Tam chăm chú nhìn cô,
vỗ vỗ đầu cô cười khẽ: “Choáng à?”
“Ông chủ…” Ánh mắt Mộc
Cận ngớ ra, “Đây là cái gì?”
“Ừm.” Bạc Tam nhíu mày
không nói.
Mộc Cận nuốt nuốt nước
miếng: “Ông chủ, bây giờ là tháng mấy?”
“Mười bốn tháng hai. Sao
thế?”
“Mười bốn tháng hai vẫn
là mùa đông đấy ông chủ!” Mộc Cận yên lặng nghiêng đầu, dùng vẻ mặt ngốc nghếch
như thỏ con nhìn Bạc Tam, “Nhưng sao trong nhà này lại là mùa xuân, anh có thể
cho em lời giải thích hợp lý mà không quá kinh hoàng được không…”
Bạc Tam mỉm cười, khuôn
mặt giãn ra, nhíu mày nói: “Giữa mùa đông làm sao có rau tươi, hoa ở đây làm
sao nở được.”
Toàn bộ khoảng sân sau
giống như đang vào hạ, trên mặt đất rải những tấm ván gỗ trúc tự nhiên, giống
như một hoa viên nhỏ. Hai bên trái phải không có mái hiên, mà dùng những cây
trúc tạo thành hai hàng rào, dây thường xuân bám theo hàng rào uốn lượn, dưới
ánh đèn chiếu xuống tràn ngập các loại màu sắc lung linh, cực kỳ giống một thác
nước màu lục.
Hai bên còn có những khóm
cây nhỏ, điểm xuyết những đóa hoa trắng, sắc màu rực rỡ đẹp mắt.
Chếch phía bên trái của
khoảng sân có bày một chiếc bàn gỗ nhỏ, trên bàn là hai ngọn nến rất cao, ánh
nến lung linh như đang nhảy múa, nhưng không chiếu sáng rộng sang hai bên. Giữa
hai ngọn nến bày một lọ hoa hồng đỏ thắm, xen giữa là những nụ hoa trắng tinh
khôi, tua khăn trải bàn rủ xuống, không hề mang một chút hơi hướng tầm thường.
Nhưng thật sự rất đẹp,
đẹp như trong mơ.
Mộc Cận mắt chữ A mồm chữ
O nuốt nuốt nước miếng, nét mặt mất tự nhiên hơi run rẩy, nghiêng đầu nhìn Bạc
Tam: “Ông chủ, đây là?”
Trên mặt Bạc Tam là nụ
cười thản nhiên, anh không nhìn Mộc Cận mà hất cằm chỉ về phía chiếc bàn: “Em
qua ngồi đi, cởi áo khoác ra.” Nói xong, anh xoay người đi sang một hướng khác.
“Này…” Mộc Cận vô ý thức
cất tiếng gọi anh.
Bước chân Bạc Tam không
dừng lại, xoay người mỉm cười với cô: “Mộc Cận, ngồi đi.”
Mộc Cận vẫn không di
chuyển, kinh ngạc đứng nhìn bóng lưng anh. Bỗng nhiên tay anh khẽ động, đèn
trên đỉnh đầu tách một tiếng vụt tắt.
Nếu không được biết là có
chuyện gì, Mộc Cận có khả năng cứ ngây ngốc ra như thế. Cô chớp mắt nhìn Bạc
Tam lại từng bước đi về phía mình, mang theo nụ cười trên khóe miệng, chìa một
tay ra cho cô.
Vẻ mặt anh rất dịu dàng,
cười lên nhìn thật đẹp. Lưng Bạc Tam che khuất ánh sáng, ánh nến ẩn hiện xa xa
khiến cho cả người anh như chìm vào bóng đêm, duy chỉ có đôi mắt sáng ngời lấp
lánh, dường như có thể nhìn thẳng vào nội tâm Mộc Cận.
Mộc Cận cũng cười. Cô
cười rồi dời ánh mắt sang chỗ khác, nhìn lên nóc nhà, cố gắng một lần nữa kìm
nén cảm giác ẩm ướt trong đôi mắt, sau đó mới cong cong khóe miệng, đặt tay vào
lòng bàn tay Bạc Tam.
Bàn tay anh rất lớn,
giống như vô biên vô hạn, bao trùm toàn bộ bàn tay cô, cũng bao trọn cả trái
tim cô. Trong khoảnh khắc đó, Mộc Cận quyết định để bản thân mình chìm đắm một
lần này, tại một nơi đẹp đẽ như vậy, dù kết quả là thịt nát xương tan, cũng
tuyệt không hối hận.
Có lẽ cả đời này, cũng
chỉ có một lần khắc cốt ghi tâm, tình nồng ý đượm.
Bạc Tam giúp Mộc Cận kéo
ghế, ấn cô ngồi xuống, giúp cô treo áo ra sau lưng, hôn nhẹ lên trán cô, sau đó
mới đứng dậy ngồi xuống phía đối diện.
Trên bàn vẫn còn hoa
hồng, vốn là màu đỏ, dưới ánh nến lại càng toát lên sắc đỏ tươi ướt át, mỗi đóa
hoa đều như đang mỹ lệ, kiều diễm thốt lên, hạnh phúc, anh yêu em.
Mộc Cận hồi hộp không
biết phải nói gì, chỉ ngẩn ngơ nhìn chăm chú vào hoa trên bàn, hương hoa hồng
nồng đậm xộc thẳng vào mũi, giống như mùi kẹo đường khi còn nhỏ, ngọt ngào, dễ
chịu vô cùng.
Cô như đang say trong
hương thơm ngọt lịm ở nơi đây, cam tâm tình nguyện say túy lúy.
Bạc Thanh Hàn nhìn Mộc
Cận chăm chú, Mộc Cận chăm chú nhìn hoa, hoa chăm chú nhìn ánh nến, ánh nến
nhảy múa mừng hạnh phúc.
Lễ tình nhân hạnh phúc,
mười bốn tháng hai ngọt ngào.
Nhìn chăm chú hồi lâu,
cuối cùng Bạc Tam đưa tay vuốt vuốt tóc Mộc Cận, quay người ra bên ngoài vẫy
vẫy tay ra hiệu. Mộc Cận trông thấy từ trong sân lúc trước đang có ba cô gái
mặc sườn xám tiến vào, một người lấy hoa hồng đi, một người trong tay bưng khay,
một người lấy bánh ngọt trong khay cẩn thận bày lên bàn.
Thực ra bánh ngọt cũng
không lớn, nhưng họa tiết trang trí rất cầu kỳ, nét vẽ tinh tế, ngoài rìa có
một ngọn nến nhỏ, ánh nến bập bùng lấp lánh. Mộc Cận nhìn ngơ ngẩn, hoàn cảnh
quen thuộc này, quả thực đã từng thấy rất nhiều trên phim truyền hình TVB lúc
tám giờ, nhưng cô lại cảm thấy rất hạnh phúc.
Cuối cùng ba cô gái lại
từ từ lui ra ngoài, Bạc Tam ngồi ở phía đối diện, hai khuỷu tay chống lên bàn,
người hơi ngả về phía trước, nhìn thẳng vào ánh mắt Mộc Cận: “Mộc Cận, sinh
nhật vui vẻ.”
Mộc Cận sững sờ.
Bạc Tam lại nói: “Anh
biết sinh nhật âm lịch của em đã qua rồi, cho nên sinh nhật dương lịch của em
sẽ chỉ thuộc về anh.”
Anh trịnh trọng nói những
lời đường mật, dường như trong ánh mắt cũng là vẻ dịu dàng, đôi mắt đen long
lanh sáng ngời, giống như bầu trời đầy sao, chói lòa rực rỡ.
Mộc Cận cảm thấy tim đập
quá nhanh, hồi hộp đến nỗi cả người căng lên như dây đàn. Cô cố nở nụ cười
thoải mái: “Anh nên nói sớm là sinh nhật chứ, em còn tưởng là…”
Lời vừa ra khỏi miệng, cô
mới chợt phát hiện mình nói không đúng.
Quả nhiên, thời cơ tới
tức thì, Bạc Tam nắm lấy thật chắc. Trong ánh mắt anh ngập tràn vui vẻ: “Em
tưởng là cái gì?”
Mộc Cận đỏ mặt, liếc mắt
nhìn ngọn nến đỏ rực phía trên, mấp máy khóe môi không nói.
Bạc Tam cũng không sốt
ruột, chỉ nghiêng đầu quan sát cô. Tầm mắt anh từ đầu tới lông mày, từ lông mi
đến mắt, từ mắt đến mũi, từ mũi đến miệng, chậm rãi lướt qua, cuối cùng, đến
chính anh cũng không phân biệt được vẻ đẹp cùng với hạnh phúc tĩnh lặng như vậy
đến tột cùng là thực, hay là giả.
Một ngày tươi đẹp như
thế, xem ra thật sự đã quá trọn vẹn.