Mộc Cận nhìn chằm chằm
Bạc Thanh Hàn một lát, ngược lại bị anh nhìn chăm chú đến mất tự nhiên, mặt đỏ
tới tận mang tai, đành phải gượng cười: “Ông chủ làm thế nào anh tìm được một
nơi đẹp thế này, chậc chậc, mùa đông mà giống như mùa hạ, đúng là nhà tư bản.”
Khóe miệng Bạc Thanh Hàn
run run, nhìn chăm chú vào bánh ngọt trước mặt, nói: “Chẳng qua là tận dụng
ngôi nhà cũ hợp lý một chút mà thôi.”
Vất vả lắm mới tìm được
chủ đề, đương nhiên Mộc Cận không dễ dàng buông tha: “Ông chủ anh lại lừa em,
làm gì có ai không dưng đang mùa đông mà làm một mảnh vườn trồng các loại hoa
cỏ thế này?”
Bạc Thanh Hàn rõ ràng
chẳng ngờ lại cùng cô thảo luận nghiên cứu sâu vào vấn đề này, chỉ chỉ bánh
ngọt chép miệng: “Thổi đi.”
“Ừm.” Mộc Cận gật đầu,
hít một hơi thật sâu định thổi, đột nhiên lại thở ra, cười hì hì nhìn Bạc Thanh
Hàn, nhắm hai mắt lại trước bánh ngọt. Trong miệng cô khe khẽ nhẩm hai câu, sau
đó mới mở mắt nhìn anh cười, một hơi thổi tắt ngọn nến.
Bạc Thanh Hàn phì cười:
“Cầu nguyện điều gì vậy?”
“Cầu cho gia đình Bạc
Thanh Hàn hòa thuận, bình an hạnh phúc.” Mộc Cận cười hì hì, trịnh trọng nói.
Bạc Thanh Hàn hơi nhíu
mày, liếc cô một cái rồi cũng bật cười: “Nói cứ như sẽ được thật ấy.”
“Tiếc là em lừa anh đấy.”
Mộc Cận cất tiếng cười đắc ý, “Ước nguyện nói ra sẽ mất linh, em không nói cho
anh.”
Anh lại chỉ cười: “Người
như em mà có thể cầu được một điều như vậy, anh biết ngay em sẽ chẳng nghĩ được
cái gì to tát vĩ đại mà.”
Mộc Cận làm như không
nghe thấy anh nói, chỉ khép hai tay trước ngực, tựa người vào bàn, ánh mắt sáng
ngời nhìn chiếc bánh ngọt như một đứa trẻ tham ăn: “Nhìn thật là ngon…”
Bạc Thanh Hàn bật cười,
trong giọng nói có sự dịu dàng không tự chủ được: “Vậy thì cắt đi.”
Mộc Cận chỉ định trêu anh
một chút, nhìn chằm chằm hồi lâu mới lên tiếng: “Ông chủ.”
“Ừ?”
“Không có gì.” Cô có chút
phiền muộn, gãi gãi đầu, cuối cùng vẫn không nói ra.
“Anh biết là ngày mười
bốn tháng hai, Mộc Cận.” Bạc Thanh Hàn đột nhiên lại mở miệng, giọng nói vẫn
nhàn nhạt trầm thấp lại khiến trái tim Mộc Cận bắt đầu đập nhanh: “Anh đang làm
cái gì, anh biết chứ.”
Mộc Cận chớp chớp mắt,
không hiểu sao nhớ lại một bài hát đã nghe cách đây rất lâu. Giọng của nữ ca sĩ
ngập tràn tình cảm: “Gần đây em và anh đều có một loại tâm
tình, một thứ gì đó giống như tình yêu. Cùng một ngày phát hiện ra một cảm giác
giống như là yêu, đó chính là yêu, chẳng có lẽ nào…” (*)
(*) Bài hát “Tương tự
tình yêu” – Tiêu Á Hiên
Cô không nhịn được cúi
đầu khẽ mỉm cười, khi ngẩng lên là nét mặt tươi cười như hoa: “Bạc Thanh Hàn.”
Mộc Cận rất ít khi gọi cả
họ tên anh ra như vậy, Bạc Thanh Hàn nhướng mày, đợi cô nói tiếp.
Nhưng cô lại không nói gì
nữa, chỉ nhìn đối diện với ánh mắt của anh, không chút chùn bước. Mộc Cận chăm
chú nhìn anh hồi lâu, lâu đến nỗi Bạc Thanh Hàn cũng cảm thấy hoài nghi, nhịn
không được đành lên tiếng gọi cô: “Mộc Cận?”
Mộc Cận cười nhạt một
tiếng, vẫn là nụ cười như trước, vẫn là vẻ rực rỡ giống như vậy, nhưng lại
khiến Bạc Thanh Hàn cảm thấy ớn lạnh.
Đột nhiên anh hơi hồi
hộp, thoáng nghiêng đầu, cúi người về phía cô: “Làm sao vậy?”
Mộc Cận khẽ lắc đầu, lại
cười, ánh mắt bỗng lóe sáng, long lanh như nước, hay giống như vầng sáng chói
lọi khúc xạ khi ánh mặt trời chiếu vào thủy tinh: “Em yêu anh.”
Ánh mắt cô vẫn nhìn thẳng
vào Bạc Thanh Hàn, sắc mặt bình tĩnh như có dũng khí dốc toàn lực, bỗng làm cho
Bạc Thanh Hàn cảm thấy không được tự nhiên. Anh nghe xong chỉ mỉm cười, hơi dò
xét đứng dậy, cách một cái bàn vươn tới hôn lên trán cô, giọng điệu trầm mềm
mại không thể tưởng tượng nổi: “Ngoan, ăn cái gì đi.”
Mộc Cận cũng không hỏi
lại, im lặng cắt bánh ngọt, tung tăng như chim sẻ reo lên vì vị ngon của bánh,
giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng nhìn bề ngoài cô
càng bình tĩnh lặng yên, càng khiến Bạc Thanh Hàn cảm thấy bất an.
Ngoại trừ lúc nói một câu
“Em yêu anh” bầu không khí có hơi kì lạ, tổng thể mà nói, bữa tối này coi như
không tệ. Mộc Cận phát huy đầy đủ phong cách chân chó, mơ mơ màng màng trước
sau như một của mình, vì vậy cả khách và chủ đều vui vẻ, thậm chí cuối cùng còn
rất ăn ý cụng ly.
Nhưng Bạc Thanh Hàn không
ngờ Mộc Cận tửu lượng rất kém, mới uống hai chén rượu vang mà đầu óc đã choáng
váng, chân tay lộn xộn. May là lúc cô say rượu vẫn khá tốt, không khóc, không
làm loạn, cũng không nói nhiều, híp mắt nhìn thức ăn trên bàn rồi cười, lại híp
mắt cười bới bới chén cơm. Nếu không phải Bạc Thanh Hàn tinh mắt, cảm thấy tay
cầm đũa của cô hơi bất ổn, thật đúng là không nhìn ra cô đã uống say.
Cuối cùng lúc hai người
trở về đã là mười giờ tối, bên ngoài gió lớn, Bạc Thanh Hàn đành phải ôm cô
thật chặt, lại sợ bên trong quá nóng bên ngoài quá lạnh, dứt khoát cởi áo khoác
của anh bọc kín cho cô rồi bế cô lên xe.
Mộc Cận ngoan ngoãn ngồi
ở vị trí ghế lái phụ, rụt đầu rụt cổ, ánh mắt càng sáng long lanh như nước,
chăm chú nhìn Bạc Thanh Hàn. Cô chăm chú nhìn Bạc Thanh Hàn giúp mình đóng cửa
xe, chăm chú nhìn Bạc Thanh Hàn lên xe, chăm chú nhìn Bạc Thanh Hàn khởi động
xe, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: “Bạc Thanh Hàn, anh có thể nói cho em
biết, rốt cục anh đã biết em từ lúc nào được không?”
Bạc Thanh Hàn ngồi ở ghế
lái, hơi tăng tốc độ, ánh mắt thấp thoáng như phủ sương mù, thấm một chút không
khí mông lung, nhưng lại tinh tường rõ ràng: “Lần đầu tiên anh gặp em quả thực
không phải thời điểm một cái tát đó, mà là mùa đông năm em đạp người ta một cú.
Mùa hè sau đó anh gặp lại em, em lại tát anh một cái, lúc ấy anh đã nghĩ, đây
mà là con gái sao, lần nào cũng bạo lực như vậy?”
Anh nói xong, khẽ nở nụ
cười nhàn nhạt với chính mình, đuôi mày khóe mắt đều cong cong, đường cong dưới
cằm êm dịu không tưởng tượng nổi.
“Nam sinh kia ở sau lưng
liên tục réo tên em, Mộc Cận Mộc Cận Mộc Cận, một tiếng lại một tiếng.” Bạc
Thanh Hàn hơi cười rộ lên, “Em chạy đi rất vội vã, lại xông về phía anh. Nhưng
em đụng phải anh lại chẳng thèm xin lỗi, thậm chí đầu cũng không quay lại. Anh
lại nghĩ, cô gái này cũng hơi vô phép rồi.”
Bạc Thanh Hàn vừa nói,
Mộc Cận đã nhớ ngay ra là lúc nào, không phải là sự kiện Trương Quốc Khánh
trước lễ tình nhân sao? Nghĩ đến đây, mặt cô lại nóng lên – vốn tưởng không có
người nào chú ý đến sự việc lúc đó, sao lại bị Bạc Thanh Hàn trông thấy cả rồi?
Thật không ngờ, người cô đụng phải lại chính là anh!
Mộc Cận mơ màng suy nghĩ,
mí mắt bắt đầu trĩu nặng. Đang cố nhớ lại, chợt nghe tiếng Bạc Thanh Hàn truyền
tới: “Mộc Cận, thắt dây an toàn vào.” Tay trái cô vươn lên tìm dây an toàn, sờ
soạng một lúc vẫn không thấy. Cô quay đầu lại, rõ ràng nhìn thấy rồi, sờ đến
rồi, sao mãi không kéo ra được.
Cô đang chiến đấu rất
hăng hái với dây an toàn, Bạc Thanh Hàn đảo mắt thấy cô ra sức kéo dây nhưng
không đúng hướng. Anh hơi mím môi, giảm tốc độ xe, một tay vịn tay lái, đưa tay
phải ra giúp cô kéo dây an toàn.
Lúc giúp cô thắt dây, Bạc
Thanh Hàn nhìn thấy toàn bộ cằm của Mộc Cận rúc trong áo len cao cổ, đôi má ửng
hồng, mắt chớp chớp, miệng trề ra như có vẻ giận dỗi, hay là đang suy nghĩ cái
gì mà vẫn chưa ra nên rầu rĩ.
Anh nhịn không được ngừng
lại.
Mộc Cận đột nhiên biến
sắc, mãnh liệt quay đầu sang nhìn Bạc Thanh Hàn, trong đôi mắt to đầy hoang
mang. Bạc Thanh Hàn cũng đảo mắt thấy chiếc xe đối diện đang nghiêng ngả lao
thẳng về phía mình, anh dồn sức đánh tay lái sang phải, đạp thật mạnh chân
phanh, theo đà bổ nhào qua phía Mộc Cận.
Một tiếng phanh sắc bén
chói tai vang lên truyền vào tai Mộc Cận, một giây sau, người cô theo quán tính
liền văng sang bên phải, đầu “ầm” một tiếng đập vào cửa sổ thủy tinh.
Tiếng gọi hoảng hốt của
Bạc Thanh Hàn vang lên ngay sau đó: “Mộc Cận!”
***
Đến khi Mộc Cận tỉnh lại,
nháy mắt cảm thấy thời gian như đảo ngược. Cô giống như quay lại sau cái đêm
mưa to đó, trần nhà trắng xóa, ga giường trắng xóa, nhưng bên cạnh không có một
chiếc giường bệnh khác, không có Bạc Thanh Hàn.
Bỗng nhiên cô nhớ lại,
khi đó xe trước mặt đi trái quy định, va chạm vào xe của Bạc Thanh Hàn ở bên
phải.
Thế thì Bạc Thanh Hàn
phải đánh xe sang bên trái mới đúng chứ? Nhưng sao anh lại quẹo xe sang bên
phải!
Mộc Cận chưa lấy lại tinh
thần thì có một cô y tá đẩy cửa tiến vào phòng bệnh. Cô y tá thấy Mộc Cận chớp
mắt, mỉm cười lại gần: “Tỉnh ngủ rồi hả? Có váng đầu chóng mặt không? Có cảm
thấy khó chịu, buồn nôn không?”
Cô ngây người, hỏi: “Bạc
Tam đâu rồi?”
Nữ y tá lại mỉm cười:
“Yên tâm, Bạc tiên sinh không bị thương, đêm qua ở bên cô suốt, vừa rồi mới đi
ra ngoài.”
Mộc Cận nhẹ nhõm, rồi lại
gần như phát điên: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Y tá nhìn đồng hồ đáp:
“Tám giờ.”
Mộc Cận liền xốc chăn
đứng dậy: “Tôi phải về.”
Y tá một mực ấn vai Mộc
Cận xuống, trừng mắt với cô: “Đầu cô bị va khá nghiêm trọng, phải ở lại tiếp
tục quan sát, hơn nữa phải theo dõi thêm xem có bị chấn thương sọ não không.”
Mộc Cận bị y tá đẩy lại,
trong lòng chỉ nghĩ đến trận đấu sáng nay, khăng khăng giãy giụa muốn đứng dậy.
Hai tay y tá siết chặt
lấy cô: “Vị tiểu thư này, xin đừng làm chúng tôi khó xử. Lúc Bạc tiên sinh ra
ngoài đã đặc biệt dặn dò, không được để cho cô đi ra ngoài.”
Mộc Cận trừng mắt nhìn y
tá, giống như nghe thấy truyện cười, ánh mắt có chút ớn lạnh: “Anh ấy có ý gì?”
Nữ y tá bị Mộc Cận nhìn
hơi ngại ngùng: “Tiểu thư, Bạc tiên sinh cũng chỉ có ý tốt thôi.”
Mộc Cận nhìn chằm chằm y
tá hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng cười: “Vậy phiền cô tìm giúp tôi điện thoại
trong túi, tôi có thể gọi điện thoại được chứ?”
Mộc Cận gọi cho học muội
nhưng điện thoại vang lên hồi lâu mà không có người nhận. Cô nghĩ nghĩ, lại gọi
cho giáo sư Chu.
Giáo sư Chu vừa nghe
giọng nói đã vô cùng lo lắng: “Mộc Cận em đang ở đâu? Tranh thủ thời gian tới
mau nhé!”
“Thầy Chu, em đang ở bệnh
viện.” Mộc Cận cắn môi nói, “Em bị tai nạn xe, sợ là hôm nay không thể quay về
được.”
“Tai nạn xe!” Giáo sư Chu
hít một hơi lạnh, “Có nặng lắm không? Bị thương ở đâu?”
“Không bị thương nặng,
chỉ là… Em va phải đầu, bác sĩ bảo phải ở lại bệnh viện để theo dõi, sợ có chấn
thương sọ não.” Mộc Cận liếc sang y tá, lại nhắm mắt, “Thầy Chu, em xin lỗi.”
Giáo sư Chu thở dài:
“Thân thể quan trọng hơn, thầy sẽ chuyển lời lại với mọi người.”
Nước mắt Mộc Cận trong
phút chốc rơi xuống, cô che miệng, thấp giọng lặp lại: “Xin lỗi, thật sự xin
lỗi…”
Giáo sư Chu ha ha cười:
“Không việc gì đâu Mộc Cận, hai người bọn chúng vẫn còn cơ hội mà! Thầy đi xem
hai đứa nó, em an tâm dưỡng bệnh đi, đừng lo nghĩ!”
Mộc Cận thở ra, lau nước
mắt: “Được ạ.”
Trong lúc cô gọi điện
thoại, y tá vẫn không đi ra ngoài, thấy Mộc Cận cúp máy thì cẩn thận hỏi: “Tiểu
thư, sốt ruột lắm à? Hay là tôi đi hỏi bác sĩ trưởng khoa giúp cô?”
Mộc Cận ngơ ngác, hồi lâu
sau mới giương mắt nhìn nhìn y tá, mỉm cười, hít một hơi thật sâu rồi thở dài,
nói: “Không cần, cứ như vậy đi.”
Y tá thấy sắc mặt cô
không thoải mái, cúi người xuống hỏi: “Thật sự không cần sao?”
Mộc Cận lại lắc đầu, đột
nhiên nhớ ra, hỏi: “Bạc Thanh Hàn không bị thương một chút nào sao?”
“Không. Tôi nghe lúc bác
sĩ hỏi Bạc tiên sinh, anh ấy nói hai chiếc xe không va vào nhau, cho nên anh ấy
không sao cả. Cô bị đập vào cửa sổ, đập mạnh quá nên bị bất tỉnh. Tiểu thư,
không lẽ cô quên rồi à, cô đã tỉnh lại rồi, chỉ ngủ mơ mơ màng màng.” Y tá cười
tủm tỉm nói, ánh mắt còn có chút gian xảo, “Cô còn không ngừng kéo tay Bạc tiên
sinh rồi lẩm bẩm, nhưng tất cả mọi người đều chẳng nghe rõ cô nói cái gì. Cuối
cùng chỉ có Bạc tiên sinh nghe hiểu, còn cười rất vui vẻ.”
Y tá vừa nói vậy, Mộc Cận
lại nhớ ra, tối qua hình như cô có tỉnh lại. Khi đó chỉ cảm thấy đầu vô cùng
đau, mắt cũng lười mở ra, nhưng thần trí hoàn toàn tỉnh táo, muốn hỏi Bạc Thanh
Hàn một câu, tai nạn xe này có phải cũng vừa vặn là kết cục mà anh mong muốn
không?
Nói như vậy, cái giá anh
phải trả cũng là quá lớn.
Nhưng nếu anh thật sự
muốn làm như vậy, khi ấy tại sao không đánh xe sang bên trái, để cô đâm thẳng
vào chiếc xe trước mặt chẳng lẽ không gọn gàng dứt khoát hơn là đập nhẹ vào cửa
sổ xe sao? Vì sao anh còn muốn đánh xe sang phải, để đến bây giờ, lòng tin của
cô với anh có còn ý nghĩa gì nữa?
Mộc Cận không khổ sở, chỉ
thấy buồn lòng.
Thật sự buồn lòng.
Rốt cuộc phải cố chấp đến
thế nào mới khiến Bạc Thanh Hàn không thèm để ý đến an nguy của bản thân, sắp
đặt một vở kịch máu chó như vậy.