Lão Mã đến. Vẫn mang
theo hai nhân viên. Chỉ khác lần trước ở chỗ, thắt lưng anh ta lủng lẳng một khẩu súng lục. Lúc nói chuyện, Lão Mã chốc chốc lại gõ tay vào khẩu súng. Văn Vũ cho xe ngựa đi đón Lão Mã. Lão Mã nói:
- Thật là
càng nơi khỉ ho cò gáy càng lắm lưu manh, cái thôn của anh toàn xảy ra
án mạng! Kiểu này, có lẽ phải chuyển phòng tư pháp huyện xuống thôn nhà
anh mất!
Văn Vũ vội phủ phục xuống đất dập đầu:
- Bẩm quan trên, oan uổng cho tiểu dân quá. Thầy tôi bị người ta giết, nếu quan
trên không ra tay, thì hung thủ sẽ còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Kính mong quan trên đòi lại công bằng cho tiểu dân!
Một nhân viên đứng cạnh nói:
- Lão Mã, mình đi thôi. Vụ án này dễ phá. Hung thủ nằm sờ sờ ở đó, mình đến trói gô nó lại là xong!
- Mày giỏi thì đi đi, xem có bắt được hung thủ về không! - Lão Mã trừng mắt nhân viên.
Văn Vũ trách tên nhân viên tự dưng nói leo, rồi lại cuống quýt dập đầu lạy:
- Nếu quan trên không đích thân ra tay, e rằng khó bắt được hung thủ. Cúi mong quan trên thân hành một chuyến giải oan cho tiểu dân. Nếu quan
trên không đi, tiểu dân cũng chẳng thiết sống làm gì!
Thấy một gã địa chủ dập đầu lia lịa khẩn khoản mình, Lão Mã có phần dịu giọng:
- Anh đứng dậy đi. Giết người thì phải đền mạng, dân đã khiếu kiện thì
quan phải tra xét, đây là vương pháp từ ngày xưa, huống hồ nước ta nay
đã là dân quốc! Ta đau ngực đã hai ngày nay, phải kiêng đi lại, nhưng
niệm tình ngươi có hiếu với người cha đã khuất, ta đành đi một chuyến
vậy! Không lẽ lại nhắm mắt làm ngơ để hai thằng tá điền và một thằng lưu manh phạm tội giết người nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!
Văn Vũ đón được Lão Mã và hai nhân viên về thôn. Vừa đến thôn, Văn Vũ đã nói:
- Mời quan trên đến tệ xá dùng cơm ạ!
Lão Mã rút phắt khẩu súng lục:
- Tôi đang thi hành công vụ. Xử lý công việc xong đến phiền anh vẫn chưa muộn!
Nói rồi ra lệnh cho hai tên nhân viên:
- Bắt Lão Phùng, Lão Đắc và Bố Đại về đây cho ta!
Đoạn lại nói với Văn Vũ:
- Anh chẳng hiểu gì sất! Nếu chúng tôi đến nhà anh dùng cơm trước, để
hung thủ biết tin, chuồn sớm à! Để chúng tôi bắt xong hung thủ, rồi đến
nhà anh ăn cơm. Như vậy, cả tôi và anh đều yên tâm, phỏng?
Văn Vũ nghe ra, rất khâm phục Lão Mã. Gật đầu lia lịa:
- Quan trên sáng suốt quá! Vậy tôi xin phép về trước để chuẩn bị!
Lão Mã dẫn hai tên nhân viên đến thẳng nhà Lão Nguyên. Lão Nguyên đang hút
thuốc trong phòng. Mao Đán đứng hầu bên cạnh. Bỗng nhiên, thấy Lão Mã
cầm súng bước vào, theo sau là hai tên nhân viên, cả hai chú cháu cùng
giật mình. Lão Nguyên vội ra nghênh đón:
- Kìa, Lão Mã đến chơi! Mao Đán, mau cho người rót trà!
Lão Mã nghiêm mặt:
- Khỏi phải câu nệ. Thưa ông, tôi đang thi hành công vụ, hôm nay đến làm phiền ông, mong ông thông cảm!
Nói rồi, đặt khẩu súng lục lên bàn.
Vừa nghe khẩu khí của Lão Mã, Lão Nguyên và Mao Đán đã biết ngay có chuyện. Mao Đán hơi run. Lão Nguyên bản lĩnh hơn, cười giả lả:
- Lão Mã là quan trên huyện. Bình thường có muốn rước anh đến cũng khó. Sao lại bảo làm phiền!
Lão Mã ngồi lên ghế nói:
- Thôi, ta cứ nói ngắn gọn nhé. Có chuyện đấy. Con nuôi ông là Bố Đại câu kết cùng bọn Lão Phùng, Lão Đắc mưu sát trưởng thôn Lão Hỷ, bị người ta kiện! Hôm nay tôi đến đây để bắt tội phạm!
Lão Nguyên xua tay phân bua:
- Lão Mã, thật oan uổng quá! Trưởng thôn Lão Hỷ mấy hôm vừa rồi qua đời,
việc này quả không sai. Nhưng chắc chắn không phải do gia nhân nhà tôi
giết đâu ạ! Lão Mã, chuyện hai nhà họ Tôn và họ Lý oán thù với nhau từ
trước, điều này anh cũng biết. Vụ này chắc chắn do người nhà họ Lý vu
oan giá họa cho nhà tôi!
Lão Mã cười khểnh:
- Ông không
giấu được đâu. Nghe người nhà họ Lý nói, việc này còn có cả nhân chứng.
Vợ Hắc Tiểu, phó trưởng thôn của quý thôn tối hôm đó trộm mạch ở đồng đã nghe thấy hết câu chuyện của ba tên người nhà ông trên đường đến ấp
Ngưu Thị hại Lão Hỷ. Có cần tôi cho gọi Hắc Tiểu và vợ đến đối chất
không?
Lão Nguyên và Mao Đán vừa nghe xong, mặt mũi xám xịt, không nói được lời nào. Lão Mã cười nhạt, lệnh cho hai tên nhân viên:
- Bắt Lão Phùng, Lão Đắc và Bố Đại!
Ngay lập tức hai tên nhân viên cầm dây thừng đi ra ngoài. Lúc này, Lão
Nguyên mới hoàn hồn, đưa mắt ra hiệu cho Mao Đán. Mao Đán hiểu ý, chuồn
ra khỏi nhà, trèo tường sang sân sau rồi đi vòng qua thôn, không kịp
thắng ngựa, sấp sấp ngửa ngửa băng qua đồng hoa màu tới Dương Xưởng báo
tin cho Bố Đại.
Trong nhà chỉ còn lại Lão Nguyên và Lão Mã. Lúc này, Lão Nguyên nói:
- Lão Mã, việc này quả không qua được mắt ông. Nhưng ông biết đấy, sự
thật thì Lão Hỷ không phải do người nhà tôi giết! Hơn nữa, chính Lão Hỷ
trước đây đã giết Điện Nguyên, con trai tôi!
- Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ. Trước đây, chẳng phải tôi đã lặn lội xuống đây vì chuyện của Điện Nguyên sao? Tôi đã bảo ông có tin tức gì thì báo cho tôi hay, nhưng ông lại không báo cáo, tôi làm sao biết được ai là thủ
phạm. Lần này người ta khiếu kiện, tôi chỉ nói chuyện lần này thôi!
- Ngày trước, quả thật Điện Nguyên bị nhà họ Lý thuê sát thủ giết chết.
Tôi cũng muốn báo cáo với ông lắm, nhưng mấy thằng đầy tớ lại không biết điều, muốn hù dọa Lão Hỷ. Nhân lúc lão ta sang ấp bên nghe kịch liền
dọa một tí, nào ngờ làm lão ta sợ chết ngất. Thật sự không phải người
nhà tôi giết Lão Hỷ!
- Có giết hay không phải chờ đến lúc thăng đường trên huyện mới biết được!
Lúc này, Lão Nguyên vội vào trong phòng lấy ra mấy chục đồng tiền Viên[6] nhét vào tay Lão Mã:
- Lão Mã, chỉ tại mấy thằng trẻ ranh không biết điều, cũng tại tôi dạy
bảo chúng nó không nghiêm. Chứ nếu chúng nó cứ nghe lời tôi, báo cáo với ông từ trước thì cũng đã trả được thù cho Điện Nguyên, mà cũng không để xảy ra chuyện này. Sự thực thì Lão Hỷ chết vì quá khiếp sợ chứ không
phải bị giết. Mong ông xem xét lại cho!
Lão Mã xua tay:
- Ông đừng làm thế. Tôi có thiếu tiền đâu. Làm thế này lỡ người khác trông thấy lại bảo Lão Mã tôi tham tiền!
Lão Nguyên nhét luôn tiền vào túi Lão Mã:
- Tôi biết ông không thiếu tiền, nhưng tiền của ông là của ông. Còn đây chỉ là chút tấm lòng của tôi!
Lão Mã thở dài:
- Thôi thì tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng đây là vụ án mạng, sợ cũng phiền phức đấy!
Đang nói chuyện, thì hai nhân viên điều tra đẩy Lão Phùng và Lão Đắc đã bị
trói vào nhà. Lão Phùng đang cho ngựa ăn, Lão Đắc đang trộn bột mỳ, bỗng có người lao vào trói giật khuỷu tay, hồn vía bay lên mây hết cả. Trông thấy Lão Nguyên, liền rối rít:
- Ông chủ, ông chủ, hãy bảo họ thả bọn con ra!
Nhưng Lão Nguyên chỉ biết thở dài. Lão Mã giơ súng lên nói:
- Bị trói mà vẫn còn ngoan cố! Lải nhải nữa tao cho chúng mày ăn đạn!
Lão Phùng, Lão Đắc bải hoải chân tay gục xuống đất, không dám hé miệng. Lão Mã hỏi:
- Bố Đại đâu?
- Nghe nói nó không ở đây mà ở Dương Xưởng! - Hai tên nhân viên trả lời.
- Thế còn đứng đấy làm gì! Mau cưỡi ngựa đi bắt nó về đây!
Một tên nhân viên vội ra chuồng ngựa dắt ngựa, rồi nhảy lên phi như bay về phía Dương Xưởng. Lão Mã chắp tay chào Lão Nguyên:
- Xin phép ông tôi về. Tôi phải giải hai tên tội phạm đi trước, rồi mới
báo cho người nhà chúng nó mang chăn chiếu vào trong ngục!
Nói
xong, cùng với nhân viên còn lại giải Lão Phùng và Lão Đắc đến nhà họ
Lý. Văn Vũ, Văn Náo đã đợi ở cửa từ lâu. Do trước đây, Lão Mã đã từng
trói Văn Náo và bắt giam hắn mấy tháng, nên khi trông thấy Lão Mã, Văn
Náo hơi mất tự nhiên; Lão Mã lại không để ý đến chuyện đó. Văn Vũ, Văn
Náo thấy Lão Mã đã trói bọn Lão Phùng, Lão Đắc, khấp khởi mừng thầm;
Nhưng không thấy bóng dáng Bố Đại đâu, vội hỏi:
- Còn Bố Đại đâu ạ?
- Yên tâm, tôi đã cho người đến Dương Xưởng bắt hắn rồi! Lão Mã trả lời,
rồi bảo nhân viên trói chung Lão Phùng, Lão Đắc vào một thân cây to.
Xong xuôi, cả bọn vào nhà họ Lý đánh chén. Đang ăn, tên nhân viên còn
lại quay về báo cáo:
- Lão Mã, tên Bố Đại bỏ chạy rồi!
Văn Náo, Văn Vũ giậm chân thình thịch:
- Sao lại để nó chạy thoát? Nó chạy đi đâu?
- Khi tôi phi ngựa đến, nghe hàng xóm bảo nó đã bỏ chạy trước đó một giờ rồi!
Lúc này, Lão Mã lại không hề tỏ ra nóng vội nói:
- Không sao. Hòa thượng bỏ chạy thì chùa vẫn còn đó. Lát nữa mày lại đi lần nữa, niêm phong nhà nó lại!
- Niêm phong thì làm cái cóc khô gì, phải tóm bằng được nó! - Văn Náo nói.
Lão Mã phật ý, đặt ly rượu xuống:
- Ai chẳng muốn bắt được thủ phạm? Nhưng nó đã chạy mất rồi! Nếu cảm thấy niêm phong nhà nó chẳng giải quyết cái gì, thì không niêm phong nữa!
Văn Vũ thấy Lão Mã nổi nóng, vội vàng giải thích:
- Dạ thưa, ý anh tôi không phải vậy đâu ạ. Tôi thiết nghĩ, Bố Đại bỏ chạy trước đó một giờ, thì chắc chắn đã có người báo tin cho hắn. Còn ai vào đây ngoài người nhà họ Tôn!
- Chắc chắn là thằng Mao Đán! Lão
Nguyên, Mao Đán đều không phải bọn tử tế gì. Chắc chắn bọn chúng đã mưu
mô giết cha tôi! Bố Đại đã bỏ chạy, thì phải bắt Lão Nguyên và Mao Đán
thế chỗ!
Thấy Văn Náo gay gắt, Lão Mã có vẻ bực mình:.
-
Anh nói thế, hẳn là không hiểu chuyện kiện tụng rồi! Chỉ có thể bắt hung thủ để điều tra, chứ tôi chưa nghe nói phải bắt cả nhà người ta! Tôi
đang thi hành công vụ, chứ không phải trả mối tư thù thay nhà anh! Tôi
còn nghe nói, lệnh tôn chưa hẳn đã chết vì bị người ta giết, mà vì sợ
quá!
- Chết vì sợ và bị giết thì khác gì nhau? - Văn Náo trợn mắt.
Thấy Văn Náo lý sự, Lão Mã càng bực mình, vỗ vào khẩu súng đeo bên mình nói:
- Nói như anh, nếu bây giờ tôi bắn một phát súng làm anh sợ chết khiếp, thì tôi cũng là hung thủ chắc!
Văn Vũ vội trách anh ăn nói hồ đồ, rồi lại cười nịnh, nói với Lão Mã:
- Hôm nay quan trên vừa đến đây đã bắt được ngay hai tên hung thủ, thế là cũng giỏi lắm rồi. Về phần Bố Đại, cũng phiền quan trên xử lý giúp cho. Ngày nào bắt được nó thì coi như xong!
Lão Mã vẫn làu bàu:
- Tôi cũng muốn bắt hung thủ lắm chứ. Lúc nào bắt được, tôi khắc cho
người đi bắt! Nhưng anh trai anh thật không biết điều. Ngày trước, anh
ta cũng bị bắt giam vì tội gây án mạng đấy thôi! Nhưng vì sao cuối cùng
lại được thả?
- Tất cả đều nhờ có quan trên ạ! - Văn Vũ trả lời khúm núm, rồi rót rượu cho Lão Mã.
Văn Náo thấy Lão Mã nổi nóng thật, cũng đấu dịu:
- Lão Mã, tôi ăn nói vụng về, không ra đầu ra đũa, xin ông bỏ quá cho!
Lão Mã mới thấy nguôi ngoai phần nào.
Uống rượu đến chiều, Lão Mã và hai nhân viên phải giải Lão Phùng và Lão Đắc về huyện. Chuẩn bị lên xe, bỗng Lão Mã lại nói:
- Phải rồi, còn hai người nữa cũng phải bắt trói giải lên huyện!
- Hai người nữa? Ai vậy? - Văn Vũ hỏi.
- Chắc không phải Lão Nguyên và Mao Đán chứ! - Văn Náo nói.
- Một người là Hắc Tiểu, một người là vợ hắn!
- Lão Mã, hai người đó không cần trói. Bọn họ không phải tội phạm mà chỉ là nhân chứng! - Văn Vũ vội nói
- Phải. Thế nên mới cần đến chúng, để lúc thăng đường còn đối chất!
Nghe Lão Mã nói vậy, Văn Náo và Văn Vũ cũng không biết nói gì. Lão Mã bảo
hai nhân viên xuống xe đến nhà Hắc Tiểu, trói Hắc Tiểu và vợ anh lại.
Phó trưởng thôn Hắc Tiểu vẫn như người mất hồn, thấy người đến trói để
yên cho trói không nói năng gì; Nhưng vợ của Hắc Tiểu thì làm ầm ĩ cả
lên, thấy Lão Mã rồi vẫn la:
- Lão Mã, ông xử án cái kiểu gì vậy? Tôi nghe trộm đôi ba câu nói ở ruộng mạch mà cũng phạm vào vương pháp à!
Văn Vũ giải thích:
- Không phải bảo chị phạm pháp mà là người ta đưa chị lên huyện đối chất!
- Đối chất? Con và nhà con lên huyện đối chất, thế ai chăm sóc bảy đứa
con nhà con? Lão Mã, sao ông không trói luôn cả bảy đứa con tôi mang
theo cho được việc!
Lão Mã nghe chị vợ Hắc Tiểu nói vậy, không nói lời nào. Văn Vũ nói:
- Lão Mã, bảy đứa con cũng là vấn đề đấy. Tôi tính, đừng giải vợ chồng nhà nó lên huyện, cứ đối chất luôn ở đây cho xong chuyện!
Lão Mã nghĩ ngợi rồi nói:
- Con mụ đàn bà này đành hanh thật!
Thế là đối chất ở đây. Đối chất xong, ký tên đóng dấu rồi thả vợ chồng Hắc
Tiểu. Vợ Hắc Tiểu thấy lời nói của mình phát huy tác dụng, oai lắm, vừa
đi về vừa nói:
- Thích trói là trói à? Dọa nạt được ai! Cứ làm như con này không biết gì không bằng!
Hắc Tiểu đi sau vợ, vẫn mặt mày ủ rũ. Thế nào lại chạm chán Lão Nguyên ở
đầu ngõ. Lão Nguyên lòng nóng như lửa đốt, đi ra ngoài nghe ngóng tình
hình, trông thấy Hắc Tiểu, liền giậm ba-toong xuống đất nói:
- Hắc Tiểu, ông đối xử với mày đến nỗi nào, sao mày lại hại ông?
Hắc Tiểu òa khóc, tay túm chặt gấu áo:
- Bẩm ông, con cũng chẳng còn cách nào khác. Văn Náo đã kề dao vào ngực con!
Nói rồi tự vả vào mình:
- Ai bảo mày thích làm chức phó trưởng thôn, ai bảo mày thích oai! Bẩm
ông, lần này con xin chừa, lần sau có đánh chết con cũng chẳng dám tơ
tưởng làm ông này bà nọ!
Lúc này, Lão Mã và nhân viên giải Lão
Phùng và Lão Đắc lên huyện. Hai anh bị trói trên hai càng xe. Ra đến
đường cái, không khí có phần dịu hơn. Lão Mã và hai nhân viên đều cởi
phanh áo, cười nói râm ran. Một tên nhân viên nói:
- Lão Mã, hôm
nay coi như thành công! Ba tên tội phạm thì đã bắt được hai, còn muốn gì nữa? Đã bao giờ mình lập được thành tích như vậy đâu! Lúc về, ông phải
nói lại với trưởng phòng đấy nhé!
- Nói thì vẫn cứ phải nói thôi, nhưng cái thằng Văn Náo ăn không nên đọi, nói không nên lời, lại còn
dám khi dễ ông! Ngày trước nếu không có ông thì có khối mà nó được thả?
- Ông ơi, chúng con không bị tử hình chứ? - Lão Phùng hỏi Lão Mã.
- Bẩm ông, hai anh em con chẳng làm gì cả. Lão Hỷ bị Bố Đại dọa, sợ quá
chết giấc. Chúng con chỉ núp trong đống rạ để trông ngựa thôi! - Lão Đắc chêm vào.
Lão Mã lôi ống điếu ra gõ vào đầu mỗi tên một cái, rồi vừa hút thuốc vừa nói:
- Có giết chúng mày hay không không phải tao nói mà được. Còn phải bẩm
báo với trưởng phòng, trưởng huyện xem các ông ấy quyết định thế nào! Kể ra thì cũng chẳng có gì to tát, chẳng qua chỉ là trông ngựa. Nhưng hai
đứa mày cũng gay đấy! Một đứa nuôi ngựa, một đứa nấu bếp, sao không
ngoan ngoãn làm tròn chức phận của mình lại dính vào chuyện nhà người ta làm gì? Oán thù là oán thù giữa hai nhà họ Lý và họ Tôn. Sao người ta
lại thù hằn nhau? Chỉ vì tranh nhau chức trưởng thôn! Chúng mày lanh
chanh vào làm gì? Chúng mày giết chết Lão Hỷ thì cái chức trưởng thôn
cũng có đến lượt chúng mày không? Hay vẫn cứ là thằng nuôi ngựa, đầu
bếp? Chúng mày theo đuôi người ta làm cái gì? Bảo chúng mày ngu, cũng
chẳng oan; Bảo chúng mày là điêu dân, cũng chẳng ngoa. Tao tính cứ giết
chúng mày lại hay! Để sau này chúng mày khỏi vào hùa lung tung!
Lão Phùng, Lão Đắc vội nói:
- Xin ông tha chết, xin ông tha chết. Ông tha cho bọn con lần này, lần sau bọn con không dám vào hùa đâu ạ!
- Rõ thật là, cứ an phận làm một người dân lương thiện, như vậy chẳng tốt hơn sao, bận tâm đến việc ai làm trưởng thôn làm gì? Ai làm trưởng thôn thì chúng mày hãy cứ ngoan ngoãn nấu ăn, nuôi ngựa. Đảm bảo, tao chẳng
bắt chúng mày làm gì!
- Vâng ạ, vâng ạ! - Lão Phùng, Lão Đắc gật đầu lia lịa.
Nhưng Lão Phùng và Lão Đắc vẫn bị giải lên huyện rồi tống vào tù. Ngày hôm
sau, Lão Nguyên lại cho người đến nhà Lão Mã, biếu ông ta một bao vừng.
Lão Mã nhận vừng rồi báo cáo tình hình với trưởng phòng tư pháp. Trưởng
phòng tư pháp là anh rể Lão Mã. Trình bày qua loa về tình hình vụ án
xong, Lão Mã nói:
- Anh ạ, hai thằng điêu dân này không làm gì ghê gớm, chẳng qua chỉ là đứng trông ngựa, thả bọn chúng ra nhé!
Anh rể Lão Mã ngáp dài nói:
- Được rồi. Để xem huyện trưởng bảo sao!
Ngày hôm sau, trưởng phòng bẩm báo với huyện trưởng. Nào ngờ, hai ngày nay
huyện trưởng không được vui vẻ lắm. Dạo này, thổ phỉ nổi lên khắp nơi,
xã hội bất ổn, bị cấp trên quở trách. Huyện trưởng đang muốn bắt hai tên phỉ rồi đem giết để trấn an dư luận, nhưng bắt phỉ nào phải chuyện dễ?
Bây giờ thấy hai tên điêu dân bị giải đến, nảy ý muốn dùng bọn chúng làm vật thí mạng, bèn nói:
- Trông ngựa cái quái gì? Trông ngựa và
giết người cũng giống nhau! Không có người trông ngựa thì tên hung thủ
còn lại đã không dám giết người! Bọn chúng rõ ràng là phường trộm cướp!
Giết bọn chúng rồi bêu đầu lên lầu thành!
Thế là, Lão Phùng chăn
ngựa và Lão Đắc đầu bếp đáng thương bị giết, bêu đầu trên lầu thành.
Đúng hôm oi nồng, ruồi bâu đến đen kịt. 3 ngày sau, chiếc đầu lâu chuyển sang màu đen và bốc mùi hôi thối.
Tin bay về thôn Mã. Anh em Văn Náo và Văn Vũ hết sức bất bình. Văn Vũ nói:
- Giết nhầm người rồi, giết nhầm người rồi. Bảo giết thằng Bố Đại, ai ngờ lại giết Lão Phùng và Lão Đắc, còn thằng Bố Đại lại để nó chạy mất!
- Anh đã bảo đừng gọi Lão Mã, chú cứ khăng khăng không chịu, để đến giờ
ra nông nỗi này! Lão Phùng và Lão Đắc thì bị giết, còn hung thủ thật sự
thì vẫn sống trơ trơ, coi như thù này chưa trả được một tí nào! - Văn
Náo trách em.
Văn Vũ cũng có phần hối hận:
- Lẽ ra không nên tìm Lão Mã!
- Chú xem thù này còn trả nữa hay không? Nếu muốn báo thù, vẫn cứ phải
nhờ tay bọn phỉ. Rõ thật là tụt quần để đánh rắm, tự dưng mua việc!
- Tất cả chỉ tại em. Đáng ra không nên tin Lão Mã! - Văn Vũ nói, rồi khuyên ông anh:
- Có muốn mượn tay bọn phỉ thì cũng phải đợi một thời gian. Lão Phùng,
Lão Đắc vừa bị giết xong. Một chốc một lát không nên gây quá nhiều
chuyện!
- Đành vậy!
Lão Nguyên nghe nói Lão Phùng và Lão
Đắc bị giết cũng giật mình, trách Lão Mã không nể tình, cuỗm không của
người ta tiền, vừng. Nghĩ đến sự trung thành của Lão Phùng và Lão Đắc
đối với mình, Lão Nguyên cũng thấy có phần đau lòng, nhỏ vài giọt nước
mắt, luôn miệng nói:
- Tại ông đã hại chúng mày ra nông nỗi này, tại ông!
Lão Nguyên bảo Mao Đán mang cho gia đình Lão Phùng và Lão Đắc ít lương thực và vải để làm ma chay cho tươm tất. Người nhà Lão Phùng và Lão Đắc cũng tử tế, không kiếm cớ gây chuyện với Lão Nguyên, chỉ than thở:
- Trên huyện đòi giết anh ấy thì còn biết làm thế nào?
Lại có phần cảm kích trước nghĩa cử của Lão Nguyên:
- Lão Phùng, Lão Đắc đều đã chết, không làm việc ở chỗ ông ấy nữa, vậy mà ông vẫn cho lương thực và vải!
Mao Đán thấy tình hình dịu dần, mới cưỡi ngựa ra ngoài thảo nguyên báo tin
cho Bố Đại. Bố Đại dần đi ra khỏi đồng cỏ, lại đến Dương Xưởng và thôn
Mã hoạt động. Có người trông thấy Mao Đán và Bố Đại cùng nhau cưỡi ngựa
săn thỏ vào những lúc trời nhá nhem tối.