Tần Vũ Phong lại nói tiếp: "Tiếp theo sau đây, phương thức tự sáng tạo ra này của tôi sẽ khiến cho chiêu thức Đại Hạ mà ông đã tu luyện như bảo bối tan nát vỡ vụn!"
Tần Vũ Phong vừa nói, vừa giơ một tay lên thành nắm đấm.
Saemon hừ lạnh một tiếng: "Thằng nhãi ranh, sắp chết đến nơi rồi mà còn cứng miệng như vậy! Chiêu thức Sơn Hà Quyền này, mày chết chắc rồi không còn nghi ngờ gì nữa đâu!"
Khóe miệng của Tần Vũ Phong lộ ra một tia giễu cợt.
Saemon đã giơ nắm đấm lao về phía Tần Vũ Phong đang đứng!
Khí thế sông núi nguy nga mênh mông tất cả đều nằm trong cái nắm đấm này.
Tần Vũ Phong từ đầu tới cuối vẫn giữ thái độ bình tĩnh không hề hoảng loạn, đợi đến khi Saemon xuất hiện trước mặt anh, anh mới khẽ lẩm bẩm hai chữ.
"Trần Thiện!". Đam Mỹ H Văn
Nội lực đầy tràn từ trong cơ thể Tần Vũ Phong nhanh như chớp xông lên phía nắm đấm.
Bởi vì sức lực quá mạnh, thậm chí còn bị thừa ra, từng chút từng chút một, rắn chắc như bản chất, bao lấy vây quanh bên người Tần Vũ Phong.
Sắc mặt của Saemon vì thế đã thay đổi ngay lập tức.
Nhưng mọi thứ đã quá muộn không kịp nữa rồi.
Saemon muốn né tránh, nhưng bởi vì quán tính, ông ta lại lao thẳng về phía Tần Vũ Phong!
Tần Vũ Phong giơ thẳng hai nắm đấm bàn tay lên trời, lúc này mới hướng về thân thể của Saemon nhẹ nhàng đè xuống.
"Bich!"
"A!!!"
m thanh của cơ thể ông ta bị rơi bịch xuống đất, kèm theo tiếng thốt lên kinh hoàng của Saemon, tuyên bố sự thất bại của ông ta vào lúc này.
Thân thể của Saemon rơi xuống đất còn chưa kết thúc mọi chuyện tại đây, không ngờ thân thể của ông ta lại chìm xuống phía dưới từng chút một!
Nếu không được tận mắt chứng kiến cảnh này, không ai có thể tin rằng đường đường là bậc thầy kiếm đạo của Đông Hoàng như Saemon, không ngờ lại bị một thanh niên trẻ tuổi đến từ Đại Hạ hạ gục đè bẹp dưới mặt đất chỉ với một nắm đấm như vậy!
Đợi đến khi cơ thể của Saemon dừng lại không tiếp tục lún sâu xuống dưới nữa, thì cơ thể của ông ta không còn nằm trên mặt đất nữa mà bị đè lún xuống mặt đất.
Saemon gào thét lên một tiếng vô cùng đau đớn, chiêu thức này của Tần Vũ Phong đè bẹp thân thể của ông ta, mạnh bạo ấn mạnh xuống.
Saemon bây giờ khắp người không có miếng xương lành lặn không bị gãy.
Bị sức ép gấp đôi của mặt đất và nội lực của Tần Vũ Phong, từng tấc da, từng múi cơ và từng khúc xương của Saemon đều vỡ nát.
Tần Vũ Phong cười nhạt chế nhạo, dùng một chân giẫm lên đầu của ông ta: "Thế nào, ông đã chịu thua chưa?".
Saemon đã đau đớn đến tột cùng rồi, nếu Tần Vũ Phong không có ý định giữ lại mạng sống của ông ta, không chôn cả người ông ta xuống dưới lòng đất thì sợ rằng bây giờ Saemon đã trở thành xác chết rồi.
"Chịu thua, tôi chịu thua..."
Khuôn mặt của Saemon biến dạng, ông ta đau đớn tột độ nói.
Tần Vũ Phong ồ lên một tiếng, nhưng chân anh không có ý định buông lỏng cho cái đầu của Saemon, mà cất lời: "Ông chịu thua? Chỉ một mình ông chịu thua, xem ra còn chưa đủ!"
Saemon luống cuống trả lời: "Đồ đệ của tôi cũng chịu thua rồi, cũng chịu thua anh rồi! Nếu anh không tin hãy hỏi bọn họ mà xem!"
Ánh mắt của Tần Vũ Phong nhìn chằm chằm vào đám đệ tử của Saemon đang quan sát dưới võ đài.
"Thế còn các người thì sao?"
Nhất thời, đám đồ đệ kia không có một ai dám ho he một tiếng.
Tần Vũ Phong lại dời ánh mắt trở lại nhìn Saemon trịch thượng, nói: "Đồ đệ của ông, hình như cũng không phục cho lắm thì phải?"
"A, lũ khốn nạn này!".
Trong cơn đau đớn tột cùng, Saemon đã không còn trách móc... Tần Vũ Phong là người đã đánh ông ta ra nông nỗi như thế này nữa rồi.
Nhưng vừa hay ngược lại, Saemon thậm chí còn bắt đầu quay qua trách móc đám đồ đệ không biết thức thời này!