Hoa Vũ Chiến Thần

Chương 1297: Chương 1297






Thầy của bọn họ đã thành ra như thế rồi mà họ còn không mau chóng cầu xin đối phương giúp cho thầy của họ nữa hay sao?

Saemon lập tức nổi giận nói: “Đám vô dụng các cậu đang làm gì thế hả? Còn không mau lên xin lỗi anh đây và đoàn đại diện võ thuật Đại Hạ đi.”

Tần Vũ Phong cười lạnh lùng một tiếng.

Các học trò của Saemon như vừa mới được tỉnh ngộ ra.

Không ngờ thầy của họ lại thật sự bị người ta đánh bại một cách dễ dàng như thế.

Bọn họ nhìn nhau rồi run sợ bước lên trên sàn thi đấu.

Bây giờ, bất kể là những người không liên quan đang đứng xem xung quanh hay là các học trò của Saemon thì cũng không còn ai cảm thấy Tần Vũ Phong đang khoác lác nữa.

Tần Vũ Phong đã dùng hành động thực tế để nói cho bọn họ biết.

Muốn đánh bại Saemon là một chuyện vô cùng dễ dàng với anh.

Đến cả việc đánh bại Saemon mà anh cũng không cần phải phí sức thì đám học trò của Saemon có đáng là gì?

Mấy người họ ai nấy đều cúi đầu, cụp đuôi, chẳng khác nào một bầy chó mất nhà, không ai dám nói thêm gì.

Saemon thấy các học trò của mình bước lên thì liền nói: “Mau, màu xin lỗi đi! Xin lỗi anh đây và đoàn đại diện võ thuật Đại Hạ đi”

Dù cho đám học trò đó có không muốn thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể cúi đầu, khom xưng xin lỗi Tần Vũ Phong và đoàn đại diện võ thuật Đại Hạ.

Đương nhiên khuôn mặt Nhạc Linh Linh và những người còn lại đều lộ vẻ vui mừng.

Nhưng Tần Vũ Phong thì lại cười lạnh lùng một tiếng rồi nói với vẻ mặt không hài lòng: “Chỉ vậy thôi sao? Vậy là xem như đã xin lỗi rồi à?”

Học trò của Saemon nhìn ánh mắt của Tần Vũ Phong rồi run lên vì sợ hãi, họ nói: “Vậy, vậy... thầy của chúng tôi đã bị anh đánh đến mức này rồi, anh còn muốn sao nữa?”

Tần Vũ Phong mệt mỏi vườn hồng rồi nói: “Các người hãy khấu đầu xin lỗi cho tôi.”

“Thầy của các người cũng phải xin lỗi”

Các học trò nhìn dáng vẻ thê thảm của thầy mình lúc này rồi lại nhìn vào mắt nhau.

Lập tức, một học trò của Saemon tiến về trước, giận dữ nói: “Này, anh đừng hiếp người quá đáng”

“Hả?”

Ánh mắt của Tần Vũ Phong chẳng khác gì hai lưỡi dao sắc lạnh, nhìn sang tên học trò của Saemon vừa mới lên tiếng đó rồi nói: “Anh nói gì cơ?”

Tên học trò đó của Saemon run lên.

Một học trò khác của Saemon liều mạng tiến về trước, nói: “Không... Anh gì ơi, anh xem, thầy của chúng tôi đã bị thương nghiêm trọng như thế rồi, e rằng ông ấy không cách nào có thể hành lễ xin lỗi được, chi bằng để mấy học trò chúng tôi.”

Tần Vũ Phong nhấc bàn chân vẫn luôn đạp lên đầu Saemon của mình ra rồi nói với giọng lạnh lùng: “Ông ta không làm được, chẳng lẽ các anh không biết đỡ ông ta sao?”

Lúc này, trong mắt các học trò của Saemon thì Tân Vũ Phong chẳng khác gì thần chết.

Anh không cần phải tốn sức thì đã có thể đánh thầy của bọn họ ra nông nỗi như thế.

Bọn họ không dám do dự thêm nữa, các học trò của


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.