Giọng nói đó, giọng nói đó Triệu Quyền cảm thấy có chút quen thuộc, dường như đã từng nghe qua rôi.
Anh ta theo bản năng mà ngẩng đầu lên, nhìn bóng người phía trước.
Một giây sau, Triệu Quyền trố mắt ngoác mồm, vẻ mặt kỳ lạ.
“Tần... Tần Vũ Phong, sao anh lại ở đây?“. Xin ủng hộ chúng tôi tại || trum truyen.CO M ||
Bởi vì cực kỳ kinh ngạc, tiếng nói của anh ta cũng có chút run rẩy.
Lẽ ra là chiến thần Thiên Vũ hoa lệ ở trên đó, ai mà ngờ tới được...lại là Tần Vũ Phong người anh ta xem thường là “đồ bỏ đi“.
Lúc này, Tần Vũ Phong mặt trầm như nước, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
Ngày hôm nay, Tần Vũ Phong tới doanh trại Dương Hải, cùng Nguy Hổ Thần và các bạn cũ ôn lại chuyện xưa.
Ai biết được uống rượu được một nửa, thì liền nhận được tin tức, nói là đạo Bắc Thần bị người ta
đem đi bán.
Ngay lập tức, Tần Vũ Phong liền đoán được là Triệu Quyền làm ra, mới ở sau lưng làm ra cái trò này!
“Tôi biết rồi!”
Đột nhiên Triệu Quyền như là nghĩ ra được điều gì hô lớn, “Chiến thần Thiên Vũ liệu sự như thần, nhất định đã sớm điều tra được tin tức, phái người bắt anh tới! Anh còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh qua đây, cùng quỳ xuống với tôi!”
Đối mặt với chiến vương Tây Lương, Triệu Quyền sợ hãi rụt rè.
Nhưng mà đối mặt với Tần Vũ Phong, anh ta như tìm được cảm giác ưu việt, vẫn rất cực kỳ hung
hăng.
“Hừ!”
Tần Vũ Phong cười lạnh một tiếng, nhìn từ trên cao nhìn xuống, sau đó nhìn anh ta lại như đang một kẻ ngu xuẩn, kẻ đáng thương.
“Nhãi con, coi lời nói của tôi là gió thổi bên tai à?”
Triệu Quyền lại nghiêng đầu qua chỗ khác hướng về phía Ngụy Hổ Thần hỏi: “Chiến vương đại nhân, hiện tại chân tướng rõ ràng như bạn ngày rồi, cháy nhà ra mặt chuột rồi, đây chính là cái tên trộm bội đạo của Chiến thần Thiên Vũ, không có quan hệ với tôi hết!”
“Ngài nhất định phải trừng phạt anh ta, lột da là còn nhẹ, tốt nhất là phải đánh chết!”
Trong câu từ ẩn chứa sự ác độc!
Đối với Triệu Quyền, chỉ cần Tần Vũ Phong cái tên vướng bận này chết rồi, Lâm Kiều Như có thể chấp nhận lời yêu thương của chủ tịch Phong Vân, anh ta cũng có thể theo đó mà hưởng phúc.
Ai biết nghe xong những lời của anh, Ngụy Hổ Thần lại giận tím mặt đột nhiên một cước đá vào bụng anh ta.
“Ầm!”
Triệu Quyền liền ngã xuống đất, thân thể dáng vẻ cong như con tôm, ánh mắt nhìn Ngụy Hổ Thần: “Chiến vương đại nhân, ngài sao lại đánh tôi vậy? Rõ ràng là cái tên súc vật kia, mới là thủ phạm đắc tội trộm bội đạo của Chiến thần”
“Điều dân lớn mật, dám nhìn Thiên Vũ bất kính!”
Ngụy Hổ Thần lên cơn giận dữ rít gào định tại nhức óc, khí thế đáng sợ xuyên qua ra.
Cái gì?!
Triệu Quyền quả thực không thể tin vào tai của mình nữa không nhịn được kinh ngạc thốt lên lên tiếng: “Chiến vương đại nhân, ngài không phải là nhầm chứ... Tần Vũ Phong người này, bị nhà họ Lâm trục xuất là đồ bỏ đi, tại sao có thể là chiến thần Thiên Vũ trong truyền thuyết chứ?!“.
Ngụy Hổ Thần hừ một tiếng: “Tôi đã từng đi theo Thiên Vũ năm năm, giết địch đẫm máu, chinh chiến bốn phương chẳng lẽ tôi sẽ nhận làm người hay sao?!”
Nghe nói như thế, Triệu quyền hoàn toàn bối rối, trong đầu trống rỗng.
Anh ta ngơ ngác đứng yên tại chỗ, hình như giống như hóa đá, không nhúc nhích.
“Làm sao, rất bất ngờ sao?”
Tần Vũ Phong lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó lại xông đến vệ binh vỗ vỗ: “Đem áo giáp của ta tới!”
Vệ binh nhanh chóng mang đến một bộ chiến bào đặc thù, cắt may tinh xảo, tinh tế tuyệt đẹp.
“Thiên Vũ, mời ngài thay y phục!” Vệ binh cung kính nói rằng.
Thiên Vũ lấy cái chiến bào này, sau đó vung tay lên.
“Phần phật!”
Chiến bào màu đen tuyền, bay đến giữa không trung, phô trương ra.
Ở vị trí giữa chiến bào, thêu một con kỳ lân màu vàng rất sống động, trông rất sinh động, để lộ ra sự uy nghi không gì sánh kịp, đủ để làm bọn đạo chính từ phương phải kinh sợ.
Đẳng cấp Đại Ninh, lễ nghi phiền phức cũng rất nhiều, không được đi quá giới hạn.
Áo choàng văn thần, dùng chính là hình vẽ chim muông, võ tướng thì chính là dùng thú vật.