Mà Kỳ Lân bào, chỉ có với cấp nhất phẩm võ tưởng mới có thể mặc được.
Riêng chiến bào này, cũng đủ để lộ ra thân phận tôn quý của Tần Vũ Phong.
Giờ phút này, chiến bào mặc lên người Tần Vũ Phong, không giận mà tự uy, tựa như gánh chịu cả giang sơn xã tắc.
“Ầm!”
Một khí thế cường đại, giống như là vỡ đê sông Hồng, hướng về bốn phương tám hướng lan tràn xa, xung kích tâm linh của mỗi người ở đây.
Mà Tân Vũ Phong khí chất đầy người, cũng đã có sự thay đổi long trời lở đất.
Lúc này, anh phong hoa tuyệt đại!
Gần như viên soái bày mưu nghĩ kể trên chiến trường này, trong lúc nói cười tường lỗ tan thành mây
khói.
Người thường căn bản không có cách nào có thể tưởng tượng được, đến tột cùng trải qua cái gì, mới có thể dựng ra được khí phách phi phàm như thế này.
“ Ngụy Hổ Thần cúi chào, bái kiến chiến thần Thiên Vũ!”
Ngụy Hổ Thần lần thứ hai quỳ một chân trên đất cũng kính hành lễ.
Tuy rằng Tần Vũ Phong khôi phục thân phận chiến thần, cũng được một thời gian.
Nhưng hôm nay, vẫn là lần đầu tiên một lần nữa mặc chiếc áo Kỳ Lân bào, lấy thân phận chiến thần Thiên Vũ xuất hiện trước mặt mọi người.
Đã từng giết khắp bốn phương, vương vô địch cuối cùng cũng trở về.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Những ánh mắt vệ binh kia, cũng toàn bộ tập trung trên người của Tần Vũ Phong, trong ánh mắt đầy nhiệt huyết, kích động, sùng bái...
Trong đó có không ít người, là hai năm qua mới gia nhập biên giới phía Bắc, làm lính đến nay chỉ là nghe chiến thần Thiên Vũ trong truyền thuyết!
Mà hôm nay bọn họ cuối cùng cũng được gặp thần tượng, làm sao mà không thể kích động chứ?
Thiên Vũ không chỉ là thủ linh của đội quân biên giới phía Bắc, càng là hộ quốc chiến thần của Đại Ninh, còn là ác mộng đáng sợ nhất của những kẻ địch.
Dưới cái nhìn của thiên hạ, ai có thể giữ vững vạn dặm Sơn Hà, ai có thể độc thân nâng xã tắc lên?
Duy chỉ có một người Thiên Vũ.
“Rầm rầm rầm..“.
Tất cả vệ binh ở đây, dồn dập quỳ một chân trên đất, hành lễ trang nghiêm thành tâm cống hiến.
“Bình thân! Không cần đa lễ!“.
Tần Vũ Phong nhàn nhạt mở miệng, giọng nói tuy không vang, nhưng lại có ý không cho chống cự.
Ngay sau đó, Tần Vũ Phong lại xoay người, nhìn về phía Triệu Quyền sợ đến choáng váng lạnh lùng hỏi: “Hiện tại, anh còn hoài nghi thân phận của tôi không?”
“Hí..”
Triệu Quyền run lập cập, từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại.
Cho dù anh ta không muốn tin tưởng nhưng hành động của Ngụy Hổ Thần cùng những vệ binh này vẫn là để lộ ra một sự thật.
Mang tiếng ba năm bêu danh Tần Vũ Phong là đồ bỏ đi, chính là chiến thần Thiên Vũ uy chấn năm châu!
Vừa nãy anh ta còn chửi ầm lên, nói Tần Vũ Phong trộm đạo Bắc Thần, muốn cho Ngụy Hổ Thần mạnh mẽ trừng phạt một chút.
Nhưng cây đao này... vốn là của Tần Vũ Phong!
Thì ra như vậy, trước nay có rất nhiều điểm kỳ quái, liền có thể giải thích.
Chẳng trách Tần Vũ Phong có năng lực khiến cho Lâm Kiều Như vào biệt thự Star River ở!
Chẳng trách Tần Vũ Phong lại có bản lĩnh, khiến thuyền vương Dương Hải cúi đầu chịu đòn quỳ xuống nhận lỗi.
Sau lưng lại có bí mật kinh người như vậy.
Sau một lúc, Triệu Quyền lại như xuyên kịch trở mặt giống như lật bánh tráng, lập tức nặn ra một nụ cười ân cần trước nay chưa từng có liền ngay cả xưng hô cũng thay đổi:
“Em rể tốt, trước đây đều là hiểu lầm thôi mà!”
“Thì ra những người này đều là cấp dưới của anh, đây không phải là nước lớn xông đến miếu Long vương sao?”
“Tôi đã sớm nhìn ra, anh tuyệt đối không phải cả trong ao, ở bên Kiều Như trở thành một đôi trời sinh!”
“Đợi sau khi tôi trở về, tôi sẽ đề nghị với bố mẹ, lập tức sắp xếp cho hai người lấy nhau!”
“Nếu nhanh thì sang năm có thể sinh một đứa con mập mạp rồi.”