Tần Vũ Phong thân là chiến thần Thiên Vũ, số mệnh trên chiến trường luôn là không thể đoán trước, lại từng chịu vô số vết thương nghiêm trọng.
Trên người anh đầy rẫy những vết kiếm đạn, vết thương dài nhất kéo dài từ vai trái xuống đến eo, vết ngắn nhất cũng là vết sâu nhất, đó chính là một vết đạn bắn xuyên qua xương bả vai.
Nhưng khi đối mặt với những vết thương này, Tần Vũ Phong hoàn toàn không kêu đau lấy một tiếng.
Thế nhưng giờ khắc này, nỗi đau mà Tần Vũ Phong phải nhận lấy chính là nỗi đau rút cốt tủy, người thường căn bản không thể tưởng tượng nổi. .
||||| Truyện đề cử: Bảo Bối! Anh Xin Lỗi |||||
Loại đau đớn này phải đau gấp ngàn vạn lần đau đớn khi lấy viên đạn trong xương bả vai ra.
Lại thêm Tần Vũ Phong lo lắng gây tê toàn thân sẽ ảnh hưởng đến thần kinh, ảnh hưởng đến tốc độ bản ứng sau này cho nên anh căn bản không dùng thuốc tê.
Ban đầu Tân Vũ Phong còn có thể cắn kiên trì, băng gạc trong miệng bị nước miếng tẩm ướt.
Bởi vì dùng quá sức khiến tơ máu hiện rõ trên lợi, kéo theo băng gạc dần bị nhiễm hồng. Nhưng Tân Vũ Phong vẫn không không kêu một tiếng nào. Ý thức của chiến thần Thiên Vũ là vô cùng cứng rắn.
Tần Vũ Phong có thể cảm nhận được rõ ràng từng cái cắt rách của dao phẫu thuật đâm vào cơ thể mình.
Phòng phẫu thuật cực kỳ yên tĩnh, năm giác quan nhạy cảm khiến cho Tần Vũ Phong có thể nghe rõ cả tiếng mồ hôi rơi trên mặt đất, cùng với tiếng máu thịt bị cắt lìa cũng trở nên rõ ràng như trống đánh bên tai.
Mồ hôi lạnh trên trán túa ra ướt đẫm.
Hộ sĩ ở bên cạnh cẩn thận lau mồ hôi trên đầu giúp Tần Vũ Phong, còn thường xuyên lau nước mắt của chính mình, sợ nước mắt làm mắt mơ hồ không nhìn thấy rõ.
Người đàn ông cứng cỏi như thế, chiến thần bảo vệ Thiên Vũ, vì lo lắng gây ảnh hưởng đến phản ứng mà từ chối làm tê toàn thân, cắn răng chịu đựng đau đớn, ai có thể thấy mà không đau lòng đây?
Tần Vũ Phong không muốn nhìn thấy phụ nữ khóc vì mình, nhưng miệng đang ngậm băng gạc nên cuối cùng anh cũng không nói được gì cả.
Huống hồ dù lúc này anh có lòng an ủi người khác thì cũng không có sức lực để an ủi.
Thời gian trôi qua từng giây.
Mỗi một giây đều là sự dày vò dài vô cùng đối với Tần Vũ Phong.
Rốt cuộc Tần Vũ Phong cũng không nhịn được, tiếng kêu rên nặng nề thoát khỏi cổ họng, cả người ướt đẫm mồ hôi, máu loãng hòa lẫn mồ hôi chảy ra, cơ thể như ngâm trong chảo dầu đang sôi sùng sục.
Tuy nhiên dù như vậy, cho đến bây giờ tình huống mà các chuyên gia cùng bác sĩ mổ chính lo lắng cũng chưa xảy ra.
Đó chính là từ đầu đến cuối, Tần Vũ Phong không có bất luận phản ứng giãy dụa nào, khiến cho quá trình phẫu thuật vô cùng thuận lợi!
Bác sĩ mổ chính vô cùng chuyên chú, hoàn toàn không phân tâm, chuyên gia ở bên cạnh lại vô cùng kinh hãi.
Thế mà có thể chịu được đến mức này!
Bác sĩ gây tê ở bên cạnh chờ gây tê cho Tần Vũ Phong cũng không khỏi ngẩn người.
Dù sao nhìn tình hình hiện tại thì có lẽ không cần dùng đến anh ta nữa.
Một giờ sau, Tần Vũ Phong sắp không thể nhịn được, tiếng rên rỉ như dã thú thoát ra khỏi yếu hầu.
“A...”
Nhưng cho dù như vậy, Tần Vũ Phong cũng chỉ là nắm chặt hai tay, ngay cả đầu cũng không cử động dù chỉ một chút, hoàn toàn không ảnh hưởng đến quá trình phẫu thuật.
Một tiếng kêu đau cũng không thành!
Anh là chiến thần Thiên Vũ, là thần bảo vệ của Đại Hạ!
Kiêu ngạo của anh không cho phép anh khuất phục một cuộc phẫu thuật!
Nghị lực của chiến thần Thiên Vũ tuyệt đối không chỉ có như thế!
Chuyên gia ở bên nhìn thấy càng kinh hãi hơn.
Nếu nói ngay từ đầu thấy Tần Vũ Phong nhẫn nhịn khiến bọn họ kinh ngạc Tần Vũ Phong cứng rắn mạnh mẽ.
Nhưng sau khi Tần Vũ Phong kiên trì nửa giờ, cảm xúc của bọn họ không còn là kinh ngạc nữa mà phải dùng kính nể để hình dung!
Hoàn toàn rung động trước anh!
Nói theo góc độ sinh vật học, người bình thường thừa nhận loại đau đớn này thì sẽ có rất nhiều ngoài không thể chịu được kích thích mà sụp đổ, thậm chí là ngất đi.
- ------------------