Vậy nhưng anh Tần Phong này, chẳng những không ngất đi mà còn không giãy dụa, không phản kháng, lại còn cứng rắn chịu đựng cho đến giờ.
Đây, đây chính là nghị lực của chiến thần Thiên Vũ sao.
Thật khiến mọi người ở đây khiếp sợ!
Mồ hôi Tần Vũ Phong rơi xuống đọng lại thành một vũng nước nhỏ ngay dưới đầu anh.
Về phần Tần Thiên Vương, ông ta vẫn luôn đứng chắp tay ngoài cửa phòng phẫu thuật.
Tần Thiên Lâm là con trai ông ta, nhưng Tần Vũ Phong cũng là con trai ông ta.
Thế mà khi Tần Thiên Vương nhìn thấy Tần Vũ Phong chịu đựng đau đớn trong phòng, trên mặt ông ta lại hoàn toàn không có chút cảm xúc nào!
Giống như người đang nằm trên bàn phẫu thuật, chịu đau đớn khi lấy xương tủy kia chỉ là một người xa lạ chứ không phải đứa con ruột thịt của ông ta.
Có lẽ trên thế giới này ngoài Tần Thiên Vương ra thì không có người bố thứ hai nào có thể lạnh lùng vô tình đến thế.
Theo quá trình phẫu thuật, hơi thở của Tần Vũ Phong cũng ngày càng suy yếu hơn.
Xương tủy bị rút ra từng chút, thế mà trên người Tần Vũ Phong lại xuất hiện tình trạng suy kiệt.
Trên người dần trở nên ướt át bẩn thỉu, tóc dính bết lên mặt, một đầu tóc vốn đen nhánh lúc này lại xuất hiện từng lọn trắng xám. Cả người mồ hôi đầm đìa như được vớt từ nước ra, mùi mồ hôi nồng nặc.
Trước kia dù Tân Vũ Phong chinh chiến sa trường ba ngày ba đêm cũng hiếm khi trở nên nhếch nhác như vậy.
Thế nhưng khi dấu hiệu suy kiệt của người có tuổi xuất hiện, đồng nghĩa với sinh mệnh của Tân Vũ Phong đang tràn ngập nguy cơ.
Cùng với điều này là thực lực của anh đang dần suy yếu.
Tần Vũ Phong vốn là cảnh giới Tông sư, thực lực đã đạt tới đỉnh cao Tông sư, xếp ở ba hạng đầu của bảng thực lực Long Bảng.
Nhưng hiện tại, thực lực của Tân Vũ Phong đang giảm sút một cách đáng sợ, thực lực mười mấy năm tích cóp từng chút một đang tụt dốc không phanh chỉ trong vài phút xương tủy bị rút đi.
“Bum!”
“Bum!”
“Bùm!”
Thực lực của Tần Vũ Phong từ đỉnh cao Tông sư một đường rơi thẳng xuống cảnh giới Tông sư tầm trung, nhưng thực lực vẫn không ngừng giảm xuống, hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.
Thực lực của anh ở hiện tại, chỉ sợ ngay cả Hổ Bảng cũng không vào được.
Cuối cùng một đường rơi thẳng xuống đỉnh Ám kình mới dừng lại.
Tuy rằng là đỉnh Ám kình nhưng vì đây là Tần Vũ Phong cho nên như thế này không khác gì rơi xuống tận đáy.
Phải biết rằng đỉnh Ám kình ra tay cũng có thể địch lại một tắm cao thủ.
Nhưng dù sao Tần Vũ Phong cũng là chiến thần Thiên Vũ, cao thủ thống lĩnh trăm vạn binh bảo vệ Đại Hạ, thực lực như vậy sao có thể làm người nể phục?
Càng không thể bảo vệ biên cảnh Đại Hạ!
Có bao nhiêu nước nhỏ bên ngoài thèm nhỏ dãi sự phồn vinh phú quý của Đại Hạ, nhưng vì e ngại thực lực của Tần Vũ Phong nên không dám mạo phạm.
Một mình Tân Vũ Phong cũng làm cho những nước nhỏ xung quanh biên giới Đại Hạ nghe tin đã sợ mất mật, không dám mạo phạm.
Nhưng nếu bọn họ biết thực lực của Tần Vũ Phong giảm lớn, không còn mạnh như trước thì sẽ có hành động gì?
Đây là điều tất cả mọi người không dám nghĩ đến.
Về phần Tần Thiên Lâm đang hôn mê ở bên kia, tình trạng của anh ta lại trái ngược hoàn toàn với Tần Vũ Phong.
Thực lực của Tần Vũ Phong giảm sút, còn Tần Thiên Lâm lại tăng vọt.
Thậm chí Tần Thiên Lâm có phần không thể thừa nhận nổi thực lực đột ngột tăng vọt này mà đau đớn kêu rên ngay cả khi đang hôn mê!
Xương cốt đồng thời phát ra âm thanh răng rắc!
“Rốt cuộc anh ta bị sao vậy?”
Tần Thiên Vương đứng ở bên ngoài nhìn thấy, cảm xúc cũng thay đổi theo phản ứng của Tần Thiên Lâm, bắt đầu trở nên khẩn trương.
- ------------------