Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 63: Chương 63: Cô và Hoắc thiếu có quan hệ gì?




Nhìn bóng lưng cô, Hoắc Lăng Trầm lại lần nữa không biết làm sao, không phải đã nói sau này sẽ không như vậy nữa sao? Tại sao còn tức giận?

Bước mấy bước đuổi theo cô, chuẩn xác cầm lấy tay cô, không để ý tới sự phản đối cô, kéo cô vào thang máy: “Nhiệm vụ hôm nay tôi giao cho em còn chưa hoàn thành, bây giờ tôi đi cùng em.”

“Nhiệm vụ gì?”

Người đàn ông không nói gì, trực tiếp xách cô đến lầu một của tòa Thiên Khu. Sáng nay Niên Nhã Tuyền chỉ đi ngang qua cửa tiệm, lần này, cô đào tẩu không thành công, bị người đàn ông trực tiếp lôi vào tiệm đồ lót.

Mấy nhân viên bán hàng bên trong thấy Hoắc Lăng Trầm, lập tức chạy tới phục vụ: “Tổng giám đốc Hoắc, buổi trưa tốt lành.”

“Tổng giám đốc Hoắc, hoan nghênh tới thăm.”

Hoắc Lăng Trầm nhàn nhạt gật đầu, đưa Niên Nhã Tuyền tới khu vực phía trước: “Đi đi, tôi ở đây chờ em.” Nói xong, liền ngồi xuống salon, vừa uống trà nhân viên cửa hàng mang tới, vừa nhàn nhã xem tạp chí giới thiệu sản phẩm.

Nhìn đồ dùng nam ở xung quanh, Niên Nhã Tuyền lúng túng cười với nhân viên bán hàng, sau đó giả vờ không sao cả di chuyển khắp nơi.

Khi cô nhìn thấy một cái quần lót đỏ thẫm, lúng túng trên mặt lập tức biến mất, còn chạy tới hỏi Hoắc Lăng Trầm: “Có phải tôi mua gì anh cũng mặc không?”

Hoắc Lăng Trầm nhìn cô một cái, cũng không bỏ qua chút giảo hoạt trong mắt cô, đáy lòng bất đắc dĩ thở dài: “Ừ.”

Cô gái hưng phấn xoay người chuẩn bị rời đi, người đàn ông lại nói thêm một câu: “Không đỏ thẫm, không tam giác.”

“...”

Một câu nói, đủ chặn hết các ý đồ xấu của Niên Nhã Tuyền, cô đúng là đang chuẩn bị mua màu đỏ thẫm cho Hoắc Lăng Trầm. Cô gái buồn bực bĩu môi một cái: “Ờ.”

Thuận tay cầm một cái quần lót đen, Niên Nhã Tuyền nhìn người đàn ông ưu nhã ngồi trên salon, không được, kiểu này không xứng với anh.

Lấy thêm một cái màu xám tro, lại lắc đầu, cũng không xứng với anh.

Lúc này, một nhân viên bán hàng nhỏ giọng hỏi cô: “Cô và cậu Hoắc có quan hệ gì vậy?”

Niên Nhã Tuyền cười với cô ấy một tiếng, nụ cười như súc vật vô hại: “Hay là cô hỏi anh ta đi.”

Nhân viên bán hàng: “...”

Nếu cô ấy dám hỏi Hoắc Lăng Trầm, còn phí sức ở đây với cô làm gì chứ?

Cuối cùng Niên Nhã Tuyền đứng trước quầy thu ngân, đau đớn quẹt thẻ, mua ba cái, hơn ba mươi ngàn.. Cho tới nay cô chưa từng thấy quần lót nào lại còn đắt hơn vàng.

Nói gì mà đã giành huy chương vàng cuộc thi thiết kế quốc tế gì đó, nếu không phải sợ Hoắc Lăng Trầm không hài lòng, đánh chết cô cũng sẽ không mua.

Xách túi quay lại trước mặt Hoắc Lăng Trầm, dường như người đàn ông rất hài lòng, đứng lên nhận lấy túi xách trên tay cô, tiện tay kéo tay cô, rời khỏi cửa hàng.

Niên Nhã Tuyền nhìn người đàn ông nhanh hơn mình một bước, không nhịn được hỏi: “Này, trước kia anh mua cái này thế nào? Sao lại bắt tôi mua?”

Người đàn ông không quan tâm trả lời: “Trước kia đều là bọn họ đưa đến biệt thự, hoặc là trợ lý đi mua, bây giờ tôi có vợ, chuyện này giao cho vợ là được rồi.”

“...”

Lúc Hoắc Lăng Trầm kéo cô chuẩn bị vào thang máy, một màn ở cửa hàng cách đó không xa thu hút sự chú ý của Niên Nhã Tuyền. Cô kéo tay người đàn ông chuẩn bị vào thang máy, người đàn ông nghi ngờ quay đầu, cũng theo ánh mắt cô nhìn qua đó.

Cách đó không xa, một đôi tình nhân đang đứng đối diện một bác gái mặc quần áo nhân viên vệ sinh, cẩn thận chú ý, sẽ phát hiện tiểu tình nhân đang tranh chấp với nhân viên vệ sinh.

Bác gái nhân viên vệ sinh đã khóc lên, nói rõ sự việc không phải giống như vừa mới xảy ra, nhưng người đi ngang qua không có ai quan tâm hỏi han.

“Anh đi làm việc trước đi, tôi có chút việc.” Nói xong, Niên Nhã Tuyền buông tay người đàn ông, liền rời đi.

Đến khi cô đến, mới nghe được bác gái nhân viên vệ sinh vẫn luôn nói xin lỗi tiểu tình nhân: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.”

“Có chuyện gì vậy?” Hai tay cô đút trong túi áo, khí thế mạnh mẽ đứng trước mắt bọn họ.

Người đàn ông tay trong tay với cô tiểu tình nhân kia liếc cô một cái: “Cô là ai?”

“Anh không cần biết tôi là ai, chỉ cần nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra là được rồi?” Niên Nhã Tuyền thản nhiên nói.

Bác gái nhân viên bảo vệ nghẹn ngào nói: “Cô gái, tôi vô tình đẩy cây lau nhà thấm nước đụng phải giày da của cậu ấy.”

“Cái gì gọi là đụng phải giày da của tôi? Bà nhìn xem, nước trên giày nếu làm hỏng da, bà có thể đền nổi sao?” Người đàn ông nổi giận đùng đùng chất vấn bác gái nhân viên vệ sinh.

Bác gái nhân viên vệ sinh sợ hãi lùi về sau hai bước, vô cùng hèn mọn một mực nói xin lỗi: “Xin lỗi, cậu à, tôi thật sự không cố ý, tôi lau cho cậu.”

Người đàn ông tức giận cười, lạnh nhạt nói: “Không nghe tôi nói sao? Giày da không thể đụng nước, bà lau cũng không được.”

Niên Nhã Tuyền cản lại bác gái nhân viên vệ sinh, tự mình đối mặt với người đàn ông: “Nói xin lỗi cũng không được, các người muốn thế nào?”

“Thế nào? Đương nhiên là bồi thường tiền.” Người đàn ông nói ra mục đích của mình.

Niên Nhã Tuyền nhếch môi, khinh thường hỏi: “Giày của anh bao nhiêu tiền?”

Người đàn ông kiêu ngạo báo giá tiền: “Tám trăm ba. Bảo bà ta bồi thường đi.”

Niên Nhã Tuyền cười ra tiếng: “Tám trăm ba mà thôi, tôi bồi thường thay bác ấy.”

Bác gái nhân viên vệ sinh bị giật mình, vội vàng kéo vạt áo cô: “Cô gái, cái này không được, có này không liên quan tới cô, cô gái..”

Niên Nhã Tuyền cười với bà một tiếng: “Không sao đâu dì, dì đừng lo.”

Đối với cô mà nói, tám trăm ba không là gì cả, đặc biệt là sau khi Hoắc Lăng Trầm cho cô thẻ. Nhưng đối với một nhân viên vệ sinh lương một tháng mấy ngàn mà nói, thật sự không ít.

Lấy đoàn phí của câu lạc bộ võ thuật trường đã phát hôm qua ra, đúng lúc dùng tạm trước, ngày mai lấy chút tiền mặt, bù vào là được.

Đếm tám tờ Mao gia gia, lại lấy thêm một tờ năm mươi đồng, đưa cho người đàn ông: “Cho anh, tám trăm rưỡi, không cần đếm.”

Một câu tám trăm rưỡi, khiến cho người đàn ông có giận mà không phát ra được, cô đưa chính xác tám trăm rưỡi..

Người đàn ông nhận lấy tiền, kéo bạn gái xoay người rời đi.

Niên Nhã Tuyền cất ví tiền gọi anh ta lại: “Chờ đã.”

Hai người nghi ngờ quay đầu lại.

Niên Nhã Tuyền chỉ giày của người đàn ông: “Tôi cho anh tiền, giày của anh không phải là của tôi sao? Cởi ra đi.”

“...”

Sắc mặt người đàn ông tái xanh, nhưng những gì cô nói rất đúng, chỉ đành dưới sự chỉ chỉ chỏ chỏ của mọi người, cởi giày ra.

Niên Nhã Tuyền nhìn đôi giày anh ta từng đi mà chán ghét, dùng ngón trỏ và ngón cái xách dây giày của một chiếc giày lên, ném lên không trung, nhấc chân phải một phát, đá chính xác vào thùng rác màu xanh bên cạnh bác gái nhân viên vệ sinh.

Chiếc còn lại cũng như vậy, hành động chính nghĩa lại đẹp mắt của cô, đưa tới không ít tiếng vỗ tay.

Tiểu tình nhân chật vật rời đi, Niên Nhã Tuyền dưới tiếng khóc nấc của bác gái làm vệ sinh và một tràng các câu nói cảm ơn cùng tiếng vỗ tay của mọi người, xoay người rời đi.

Đi ra khỏi đám người, lúc này cô mới phát hiện, người đàn ông vốn cô cho là đã rời đi. Trên mặt đeo kính mát, hai tay đút túi vào quần, nhàn nhã đứng cách đó không xa, dường như đang đợi cô..

Lập tức thu lại khí thế trên người vừa rồi, chạy chậm đến trước mặt anh, có chút không thiện chí nói: “Sao anh còn chưa đi nữa?”

Người đàn ông kéo tay cô, rất tự nhiên ôm cô vào ngực: “Đi rồi sẽ không thấy một màn thập phần chính nghĩa của vợ tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.