Nhưng để chứng minh Hoắc Lăng Trầm không nói đùa, Trịnh Phi cầm điện thoại của mình, gửi cho Hàn Huệ Minh một chuỗi số điện thoại: “Cậu Hàn, đây là số riêng của tổng giám đốc Hoắc chúng tôi.”
Tất cả mọi người: “...”
Mơ hồ lại cạn lời.
Niên Nhã Tuyền cũng không biết lúc này tính chiếm hữu đậm như vậy của Hoắc Lăng Trầm từ đâu ra, điều này tỏ rõ là muốn tạo ra khoảng cách giữa cô và Hàn Huệ Minh. Sợ Hàn Huệ Minh không vui, Niên Nhã Tuyền ngẩng đầu lên nghiêm túc nói với Hoắc Lăng Trầm: “Không phải, tôi và Hàn Huệ Minh chỉ là anh em tốt, anh phá hoại tình hữu nghị giữa chúng tôi như vậy là không đúng.”
Không ngờ không đợi Hoắc Lăng Trầm nói chuyện, Hàn Huệ Minh hâm dở kia lại lập tức nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi thật vui vì anh có thể nghĩ như vậy. Trước kia Nhã Tuyền ngớ ngẩn.. không, đồ ngốc, ngốc nghếch ở trước mặt Cố Mặc Thành trả giá nhiều như vậy, cho đến bây giờ Cố Mặc Thành còn không biết điểm tốt của cậu ấy, bây giờ rốt cuộc có một người đàn ông nguyện ý đối xử tốt với Nhã Tuyền, tôi sẽ phối hợp với anh, Niên Ca có chuyện gì tôi nhất định sẽ nói cho anh đầu tiên.”
Thời gian cậu và Niên Nhã Tuyền quen biết lâu nhất, chuyện xấu giữa Niên Nhã Tuyền và Cố Mặc Thành, cậu lại không rõ lắm. Sở dĩ Niên Nhã Tuyền trở thành nữ hán tử, cũng có liên quan tới Cố Mặc Thành.
Niên Nhã Tuyền:? Cô biến thành đứa ngốc trước mặt Hàn Huệ Minh từ khi nào vậy?
Hoắc Lăng Trầm rất hài lòng với lời nói của Hàn Huệ Minh, lúc anh nghe được ba chữ Cố Mặc Thành, màu mắt trầm xuống: “Trợ lí Trịnh, đưa bọn họ về đi.”
“Vâng, tổng giám đốc Hoắc.”
Sau khi trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng hai người, Hoắc Lăng Trầm hơi dùng sức, Niên Nhã Tuyền đang ngẩn người rơi vào lòng anh, cô mất trọng tâm ngồi trên đùi anh.
* * * Tư thế mập mờ như vậy, Niên Nhã Tuyền lập tức đỏ mặt, không quen với chuyện như vậy nên cô giãy giụa muốn đứng lên.
Hoắc Lăng Trầm sáp lại bên tai cô, thấp giọng nói: “Cố Mặc Thành?” Đây là lần đầu tiên anh nghe được cái tên này, chớp mắt liền có thể liên tưởng đến người đàn ông lần trước gửi tin nhắn cho cô, gọi cô là Tiểu Tuyền, hơn nữa còn nhớ cô.
Nếu như anh đoán không sai, hai người này chính là một.
“Hửm?” Niên Nhã Tuyền còn chưa kịp phản ứng.
Một khắc sau, miệng cô liền bị người đàn ông kia trực tiếp chặn lại.
* * *
Dường như anh đang tức giận, động tác thô lỗ lại bá đạo, ngay cả cô một thân võ thuật cũng có chút chống đỡ không được động tác của anh lúc này.
Cuối cùng, cô trực tiếp bị anh đè trên bàn ăn, cô sợ mình sẽ ngã xuống, chỉ có thể dùng hai cánh tay ôm cổ anh, yếu ớt thừa nhận anh xâm phạm.
Hồi lâu sau, người đàn ông khàn giọng mở miệng: “Câu nói kia tôi rút lại.”
“Ừ?” Cô gái trong lòng anh yếu ớt mềm mại đáp lại.
Anh cúi đầu, không biết bắt đầu từ khi nào, cô gái trong lòng anh trở nên vô cùng quyến rũ. Anh không phải mới biết, cô nhóc ngoài mặt lỗ mãng tùy tiện, cũng sẽ có lúc này. Lúc trước anh hôn cô, cô cũng sẽ đỏ mặt, cũng sẽ ngượng ngùng.. Chỉ là lần này càng khiến anh thiếu chút nữa không nhịn được.
“Ngủ với tôi, tôi cho em tự do, bây giờ tôi muốn đổi một chút.”
“...”
Cô không nghĩ tới, loại người nói một không hai như Hoắc Lăng Trầm, còn sẽ đổi ý.
Bàn tay Hoắc Lăng Trầm tiếp tục càn rỡ, khàn giọng nói: “Em là yêu tinh, yêu tinh sẽ hành hạ người khác.”
Yêu tinh? Cô là yêu tinh?
Niên Nhã Tuyền thật muốn cất tiếng cười to, đây là lần đầu tiên cô nghe có người nói mình là yêu tinh, này.. Hoắc Lăng Trầm sẽ không bị mù chứ..
“Nếu em ngủ với tôi, tôi sẽ cho em tất cả những thứ em muốn.”
“...”
Thứ cô mong muốn? Nếu đổi thành trước kia, cô sẽ không chút do dự nói, ly hôn.
Nhưng mà gần đây, không biết tại sao, ý nghĩ này càng ngày càng ít.
Cô lắc đầu, nói thật, không còn có ý muốn ly hôn nữa, bây giờ nhất thời cô cũng không biết mình muốn gì cả.
Cái lắc đầu của cô trong mắt anh, là từ chối.
Niên Nhã Tuyền chợt nhớ tới lần đó ở căn phòng trên du thuyền, mình bị anh làm nhục, nói mình không đáng giá mười vạn. Cô gái thân mật ôm lấy người đàn ông không đứng đắn, cố làm ra vẻ bi thương: “Tôi nhớ lần đó anh nói tôi không đáng giá một trăm triệu, anh còn có thể cho tôi mong muốn gì? Hửm? Chú Hoắc?”
Người đàn ông cười phá lên, cô nhóc chính là cô nhóc, còn thù dai. Anh ngẩng đầu hôn lên môi cô: “Em không đáng giá một trăm triệu..”
Quả nhiên thấy được lửa giận trong mắt cô, hiếm thấy trong mắt người đàn ông hiện ra nhu tình, sờ đầu cô một cái: “Nhưng mà em còn đáng giá hơn một trăm triệu rất nhiều, một tỉ, mười tỉ.. cho em hết, được không?”
“...”
Niên Nhã Tuyền trực tiếp sững sờ, cái này, Hoắc Lăng Trầm có ý gì? Cho cô mười tỉ? Cô có thể hiểu là, anh vì muốn ngủ với cô mà cho cô mười tỉ không?
“Ngoan, nếu như thứ em muốn là tiền, tôi cho em mười tỉ, được không?” Tiền, là thứ anh không quan tâm nhất, nếu cô thích, anh không ngại cho cô nhiều hơn.
Hơn nữa, bây giờ bọn họ là vợ chồng, tiền của anh đều là của cô, ai cầm cũng giống nhau.
Niên Nhã Tuyền cô trong mắt anh chính là người phụ nữ yêu tiền như vậy sao? Đáy lòng hiện ra xót xa vô hình, đợi mập mờ trên người tản đi, cô dùng sức đẩy anh ra.
Trong mắt người đàn ông xẹt qua chút nghi ngờ, một phút sau cô gái cao ngạo ngẩng đầu lên, ngang ngược bảo vệ mình: “Chú Hoắc, ông phải tất cả mọi người đều yêu tiền giống như anh nghĩ, có lẽ trong mắt anh, tôi có thể dùng tiền tài để đánh giá, có thể dùng tiền mua được tất cả những thứ anh muốn. Nhưng tôi ở trong mắt chính mình, giá trị liên thành. Nếu tôi không thích anh, anh có cho một ngàn tỉ, tôi cũng sẽ không ngủ với anh.”
“Nếu như tôi thích anh, cho dù anh không có một xu nào, tôi cũng sẽ cho anh ngủ. Xin lỗi, khiến anh thất vọng rồi. Nếu như anh không hiểu tôi, vậy chúng ta cũng không cần thiết tiếp tục nữa.”
Nếu như cô thật sự thích tiền của anh, sẽ không chỉ lấy một chút xíu từ khoản sinh hoạt phí anh cho cô, càng không nói muốn li hôn với anh.
Niên Nhã Tuyền vĩnh viễn không biết, cô lúc này, ở trong mắt Hoắc Lăng Trầm có bao nhiêu hấp dẫn. Dĩ nhiên không phải vì cô không ham tiền, mà là vì kiêu ngạo và tự tin của cô.
Lần này người đàn ông trực tiếp cười ra tiếng.
Rốt cuộc Niên Nhã Tuyền vẫn còn nhỏ, ngoài việc không hiểu ý anh, còn bị tiếng cười bất ngờ của anh kích thích, cho là anh đang cười nhạo cô. Vì chứng minh mình thật lòng, hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Anh cười gì chứ? Bây giờ chúng ta lập tức tới cục dân chính, ly hôn, sau này tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh.. Ưm ưm ưm.”
Câu nói tiếp theo của cô, bị người đàn ông dùng nụ hôn nóng bỏng chặn lại.
Cho tới nay anh cũng chưa từng thấy cô gái nào đặc biệt như Niên Nhã Tuyền, có thể lạnh lùng, có thể nóng bỏng, có thể thô lỗ, có thể dịu dàng, có thể nhu mì, có thể ngượng ngùng, nhiều hơn là đáng yêu..
Thật vất vả mới tránh khỏi móng vuốt của anh, cô thở phì phò hỏi: “Này, anh có ý gì?”
Hoắc Lăng Trầm không để ý cô giãy giụa, lần nữa kéo cô vào lòng, vỗ lưng cô trầm giọng an ủi: “Em yên tâm, sau này tôi sẽ không ép em, trừ phi em đồng ý.”
Bảo đảm của anh khiến cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không hả giận, bởi vì vừa rồi anh thậm chí không nói một lời xin lỗi.
Cô gái hừ lạnh một tiếng, cầm ba lô của mình chuẩn bị rời đi.