“Cướp đồ của tôi, không đánh cô là đã đủ lương thiện với cô rồi!” Niên Nhã Tuyền rất chi là “man” quơ quơ quả đấm về phía cô ta, Mục Quắc Quắc lập tức cúi đầu chạy đi nhặt cái ví tiền của mình về.
Lưu A Vĩ nhìn dáng vẻ bạn gái bị bắt nạt, hung tợn chỉ vào chóp mũi Niên Nhã Tuyền, “Nếu cô còn phách lối nữa, tôi lập tức gọi bảo an đến ném cô ra ngoài!”
Niên Nhã Tuyền không quan tâm phủi phủi tay, “Cứ việc!” Niên Nhã Tuyền cô đây cũng chẳng sợ sệt gì dăm ba cái câu hù dọa này.
Trên thế giới này, vốn dĩ không có người nào đáng để cô phải sợ. Nhưng sau khi Hoắc Lăng Trầm xuất hiện, rốt cuộc trên thế giới này cũng còn có một người để cô sợ, tên A Vĩ này có bản lĩnh thì gọi Hoắc Lăng Trầm tới đây chỉnh chết cô đi?
Cùng lúc đó, ngoài cửa tiệm Âu phục cách đó không xa, một đoàn người đang thảo luận gì đó. Khi thấy túi tiền bị ném ra ngoài, đều trầm mặc.
Hoắc Lăng Trầm nhìn cái ví tiền bị ném từ bên trong ra, không giống như là vô ý, còn có một cô gái đỏ mắt bước ra nhặt lên.
Tổng giám đốc cửa hàng ngồi bên cạnh toát mồ hôi lạnh khi nhìn thấy loại tình huống này, cũng cảm giác được có biến gì đó xảy ra, lập tức nói, “Tổng tài, chúng tôi đi xem cửa hàng bên kia một chút!”
Vị đại thần nói đến tuần sát cửa hàng là trực tiếp tới tuần sát, một câu báo trước cũng không có, dọa bọn họ phải lập tức chạy từ bên ngoài về.
Theo sắc mặt Hoắc Lăng Trầm càng lúc càng lạnh, mồ hôi lạnh của tên giám đốc kia lại càng lúc càng nhiều.
Còn anh, người đàn ông dẫn đầu dường như không nghe thấy gì cả, lạnh lùng nhìn tình huống phát sinh ở cửa hàng Âu phục cách đó không xa.
Sau một khắc, một gã đàn ông trực tiếp bị đẩy ra, còn lại là bị một nữ nhân đẩy ra ngoài.
Người vây xem từ mấy người biến thành mười mấy người, chỉ trỏ vào cửa hàng Âu phục.
Giám đốc nhìn cái người vừa bị đẩy ra đó, dọa ông ta đến tim cũng muốn nhảy ra ngoài, cái tên Lưu Phó giám đốc chết bầm này, sao lại đụng vào họng súng rồi?
Trong tiệm Âu phục
Lưu A Vĩ cuối cùng cũng không thể tiếp tục duy trì lý trí không thể đánh người được nữa, vọt vào lại, cầm tay Niên Nhã Tuyền kéo ra ngoài, “Con mẹ nó mày dám đụng đến ông mày?”
Niên Nhã Tuyền nhìn cổ tay bị ông ta nắm chắc, nhướng một ánh mắt ngăn Trịnh Hiểu Kha và Lâm Uyển Oánh lại.
Đi ra ngoài tiệm Âu phục, cô nhẹ nhàng thoát khỏi tay của hắn ta, không nói hai lời liền trực tiếp ném ông ta qua vai.
Cô không đụng vào con gái, không có nghĩa là cũng không đánh đàn ông, cô sẽ đánh tất cả mấy tên đàn ông cặn bã biến thành đầu heo hết!
“...”
Lão ta kêu rên thảm thiết, vang lên ở cửa hàng trên lầu ba. Lần này người vây xem càng nhiều, thậm chí cũng thu hút luôn ánh mắt của đoàn người Hoắc Lăng Trầm.
Cô gái đang động thủ kia nhìn có chút quen mắt (dạ vâng, đấy là vợ của anh đấy, chúc mừng thanh niên nhìn vợ cũng cần có thêm thời gian để nhớ lại).. Hoắc Lăng Trầm bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt, lập tức sải bước đi tới.
Một đoàn người theo ở phía sau Tổng giám đốc, kêu trời trách đất sao số họ lại khổ vậy chứ, xong đời rồi xong đời rồi!
Lưu A Vĩ đợi cơn đau dịu lại, được Mục Quắc Quắc chật vật đỡ từ dưới đất lên, hắn hung ác trừng mắt nhìn Niên Nhã Tuyền, cũng không để ý đến hình tượng Phó tổng giám đốc của mình.
Tiến lên chuẩn bị giơ tay cho cô một cái bạt tay, cánh tay của hắn bị cô cản lại, lúc hắn vẫn chưa kịp phản ứng, lại ăn thêm một đòn đá sốc lên.
“Niên Ca! Soái quá người ơi!” Trịnh Hiểu Kha vỗ tay, kích động nhìn Niên Nhã Tuyền đẹp trai đến ngây người.
Lâm Uyển Oánh cũng trưng một mặt mê giai muốn chảy nước miếng nhìn Niên Nhã Tuyền, “Niên Ca, cậu là thần tượng cả đời của tôi!”
Hoắc Lăng Trầm bước nhanh tới, nghe người đàn ông kia kêu rên ra tiếng, còn có hai cô gái gọi Niên Ca?
Niên Ca là cái quỷ gì?
Trước đó đã từng nghe Hàn Huệ Minh cũng kêu cô như vậy mấy lần, tính cách của cô gái này rốt cuộc là có bao nhiêu “Man” đây?
Người vây xem cảm nhận được khí thế át người của Hoắc Lăng Trầm, lập tức tự giác nhường lại một con đường ở giữa, để anh có thể trực tiếp thấy rõ tình huống trước mắt.
Lưu A Vĩ bị ngã trên mặt đất, đau nửa ngày cũng dậy không nổi, Niên Nhã Tuyền được xưng là Niên Ca thì bày ra một cái tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể đánh hắn ta thêm một trận tơi bời nữa.
“Con nhỏ đáng chết này, hôm nay lão tử không thể không giáo huấn mày!” Rốt cục Lưu A Vĩ vẫn giãy dụa từ dưới đất bò dậy, tư thế chật vật kia khiến đám người xung quanh che miệng cười trộm.
Mục Quắc Quắc thấy cảnh này, cũng không dám tiến lên, sợ Niên Nhã Tuyền ra tay đánh mình.
Niên Nhã Tuyền lần nữa giơ chân lên một cước đạp vào bụng Lưu A Vĩ vừa đứng lên, lại thêm một tiếng kêu thảm thiết thê lương nữa vang lên, ôm bụng sắp quỳ xuống đất.
Hắn dùng hết sức lực toàn thân, từ dưới đất đứng dậy, lung la lung lay đi đến trước mặt Niên Nhã Tuyền, một bàn tay chuẩn bị hung hăng tát cô.
Cánh tay hắn lại bị chặn lại, chỉ là, lần này không phải Niên Nhã Tuyền.
Niên Nhã Tuyền còn không có biết rõ ràng tình hình, liền cảm nhận được một trận khí thế băng lãnh quen thuộc.. Khó tin nhìn về phía sau lưng Lưu A Vĩ.
Một vạn con cừu lao vun vút qua đầu cô!
Tại sao ở đây cũng có thể chạm phải tôn đại thần Hoắc Lăng Trầm này nhỉ! Vận khí của cô có phải là quá tốt rồi không!
Lần này anh ta lại cùng với người phụ nữ nào đến mua sắm nữa đây?
Lưu A Vĩ còn không biết phía sau là ai, hung tợn quay đầu lại, chuẩn bị chửi người. Nhưng mà, đụng phải một ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông sau lưng, hắn bị dọa đến ngay lập tức mất luôn ahihi âm thanh.
Cả ánh mắt và khí thế đều lạnh như vậy, cả Việt Thành cũng chỉ có một người mới có, đó chính là.. Hoắc thiếu?
Nghĩ đến khả năng chiếm đa số này, Lưu A Vĩ trong nháy mắt trợn tròn con ngươi lên.
Một động tác của Hoắc Lăng Trầm, hất cánh tay của hắn ra, Lưu A Vĩ trực tiếp bị quăng lên trên đất, lộn một vòng, rồi dừng lại cách bọn ba mét. Bộ dáng bị ngã đến chật vật lại buồn cười, tất cả mọi người che miệng cười trộm, cố nhịn cũng không ngăn được bật cười thành tiếng.
Ở đây ngoại trừ những người lãnh đạo cười không nổi ra còn có Niên Nhã Tuyền, mà Trịnh Hiểu Kha và Lâm Uyển Oánh dường như quên đi lúc trước Hoắc Lăng Trầm và Niên Nhã Tuyền có khúc mắc, vẫn mãi mê si chiêm ngưỡng Hoắc Lăng Trầm.
“Hoắc..” Chạm đến ánh mắt của Hoắc Lăng Trầm, Niên Nhã Tuyền bị dọa đến xưng hô cũng không dám mở miệng, hoàn toàn không còn bộ dáng đầu đội trời chân đạp đất như vừa nãy nữa, giống như một cô vợ nhỏ chịu ấm ức chăm chú níu lấy góc áo của người đứng bên kia.
Làm sao? Có phải anh ta lại muốn ném cô ra bên ngoài không?
Hoắc Lăng Trầm hướng con mắt lãnh đạm nhìn một người phục vụ trong cửa hàng Âu phục, “Chuyện gì?” Khí thế của anh quá khiếp người, cô phụ vụ lắp bắp cả nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.
Mục Quắc Quắc bên cạnh nhìn thấy Hoắc Lăng Trầm, cả người hoàn toàn ngu ngơ tại chỗ. Hoắc tổng trong truyền thuyết xuất hiện, người đàn ông này cũng quá đẹp trai mà! Nhớ lại chuyện lúc trước bản thân được đi học lại, hình như anh ta có ý với mình..
Nghĩ tới đây, không để ý đến sợ hãi trong lòng, cô ta tiến lên phía trước, vừa ôn nhu lại ủy khuất nói, “Hoắc tổng, tôi là Mục Quắc Quắc, tôi nhìn trúng một cái hộp gấm ở cửa hàng Âu phục này, chỉ mới đi đến phòng vệ sinh một chuyến, trở về thì lại bị bạn học Niên cùng trường tôi chiếm đoạt, nói với cô ấy là tôi muốn tính tiền cô ấy lại không nghe, lời của Lưu Phó tổng giám đốc lại càng không nghe! Anh nhìn xem cô ta còn đả thương người khác nữa kìa!”
Một câu cũng không nhắc đến chuyện Lưu A Vĩ là bạn trai cô ta, tâm cơ của Mục Quắc Quắc này thật không phải bình thường.
Đồng thời đối với lời cố ý giới thiệu bản thân của cô ta, Hoắc Lăng Trầm bỏ luôn ở ngoài tai, chỉ nhìn thoáng qua cô gái đang trừng mắt nhìn Mục Quắc Quắc, liền sải bước tiến vào cửa hàng Âu phục, “Cái hộp đó đâu?”
Lập tức có phục vụ đưa cái hộp gấm tới, hai tay đưa tới trước mặt anh.
Anh nhận lấy cái hộp đó, mở ra nhìn thoáng qua, một cô gái như Niên Nhã Tuyền mua trâm cài cổ với trâm cài ngực để làm gì? Vẫn có lẽ là như người kia nói, cô cố ý muốn kiếm chuyện sao?