Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 33: Chương 33: Thật xin lỗi chuyện lúc trước




“Tổng tài, chuyện này.. Cứ giao cho tôi giải quyết đi!” Tổng giám đốc lập tức bước tới nịnh nọt, những chuyện nhỏ nhặt này hắn cũng không dám làm phiền đến Tổng tài. Mấu chốt nhất là, đợi đến đến lúc Tổng tài ra tay, còn không phải là từng người từng người trong số bọn họ phải rớt đài sao?

Đối với xưng hô của tổng giám đốc, mọi người đều nghe thấy rõ ràng. Thì ra người đó là Hoắc thiếu sao! Ánh mắt của hết thảy mọi người lập tức cũng thay đổi không ít.

“Thượng Dương Quốc Tế thuộc sở hữu của Tập đoàn ZL, mà Tổng giám đốc của Tập đoàn ZL chính là Hoắc thiếu, anh ta là Hoắc thiếu?”

“Hoắc thiếu? A! Kích động quá đi! Cũng có ngày tôi có thể tận mắt nhìn thấy Hoắc thiếu!”

“Nhanh, nhanh, nhéo tôi vài cái, có phải là tôi đang nằm mơ không, còn có thể gặp được Hoắc tổng!”

Niên Nhã Tuyền ngơ ngác nhìn quần chúng vây xem, kích động nghị luận ầm ĩ, há mồm nhe răng, chẳng lẽ bọn họ không sợ Hoắc Lăng Trầm sao?

Mấy người bảo an chạy tới, trước tiên bảo mấy người nhân viên đang vây xem chung quanh rời đi, sau đó vừa đi vừa cấm bất luận kẻ nào tới gần cửa hàng Âu phục.

Ba người trong cuộc thì bị giữ lại, “Niên Ca, Niên Ca, là Hoắc tổng kìa! Cậu với Hoắc tổng cũng có duyên không phải bình thường đâu!” Trịnh Hiểu Kha mập mờ nhìn Niên Nhã Tuyền, đồng thời lần này Hoắc tổng nhìn thấy Niên Nhã Tuyền lại không bảo người ném cô ra ngoài.. Đây là một hiện tượng tốt!

Niên Nhã Tuyền cho cô ấy một cái liếc mắt bảo im lặng, “Đừng nói gì cả!” Cô đương nhiên biết người đó là Hoắc thiếu! Mắt cô cũng không bị mù, lỗ tai lại không bị điếc, giác quan cũng rất khỏe mạnh!

Trầm luân mê đắm trong sắc đẹp đến mức quên hết mấy lần trước Hoắc Lăng Trầm đối xử với cô như thế nào? Mấy đứa khuê mật* không đáng tin cậy này, hừ!

*khuê mật: Nhóm các bạn nữ chơi với nhau vô cùng mức thân thiết.

Trịnh Hiểu Kha không hiểu trời trăng gì, nhướng mắt nhìn lên.

Cái tim thiếu nữ của Mục Quắc Quắc liên tục tăng tốc nhảy lên, nếu như cô có thể nhờ vả chút quan hệ với Hoắc Lăng Trầm, nhất định cũng sẽ trở thành Việt Thành.. Không! Không phải Việt Thành.. mà là trên toàn thế giới! Cô gái được mọi người hâm mộ nhất tôn quý nhất, đi đường cũng có thể mọc được cánh*..

*ý bảo người ta xem trọng, khen ngợi như muốn mọc cánh bay lên.

Ổn định lại chút tâm tình của mình, tự cho rằng bản thân rất thục nữ bước tới, giơ mắt nhìn Hoắc Lăng Trầm.

“Vào đây!” Anh nhìn cũng không thèm nhìn Mục Quắc Quắc đang nhích lại gần mình, lặng lẽ quét về phía cô gái đứng ngoài cửa.

Niên Nhã Tuyền đầu tiên là rùng mình một cái, sau đó cũng rất nghe lời “lết” vào.

Có điều, cũng không thể để anh hoàn toàn tin vào những lời của Mục Quắc Quắc được, vừa rồi lúc bạn trai của cô ta xuất hiện, cô ta làm thế nào? Niên Nhã Tuyền suy tư vài giây đồng hồ.

Sau đó, cô có một động tác, khiến toàn thể nhân viên đều ngỡ ngàng.

Niên Nhã Tuyền thẳng tắp sống lưng, bước lại gần anh, lớn mật kéo kéo khuỷu tay của Hoắc Lăng Trầm, dùng tiếng nói ôn nhu chưa từng có mở miệng, “Hoắc tổng, bạn học Mục dọa em!”

Hoắc Lăng Trầm mắt liếc đôi tay nhỏ nhắn đang vắt trên khuỷu tay mình kia, không cần nghĩ cũng có thể biết được cô đang muốn làm gì, muốn lợi dụng hắn chứ còn gì nữa.

Mấy cái túi Lâm Uyển Oánh đang cầm trong tay trực tiếp rơi hết xuống đất, khó tin tự lẩm bẩm, “Má ơi, Niên Nhã Tuyền bị điên rồi sao? Cũng dám..”

Đêm hôm đó hai người “ngươi sống thì ta chết, ta sống thì ngươi chết”, từ lúc nào lại có quan hệ tốt như vậy?

Trịnh hiểu kha căng thẳng kéo cánh tay Lâm Uyển Oánh, ngơ ngác nói, “Nhã Tuyền bị ngốc rồi sao? Hình như Hoắc tổng không so đo chuyện trước kia nữa, sao lại còn đi chọc vào làm gì? Còn dám chạm vào Hoắc thiếu nữa!”

Mục Quắc Quắc càng sợ ngây người, nhìn hai người quấn quýt cùng một chỗ, đố kỵ đến đỏ mắt, Niên Nhã Tuyền này sao lại ti tiện như vậy chứ, lại còn đoạt đàn ông của cô ta!

Mấy câu sau đó của Niên Nhã Tuyền, càng kinh người hơn nữa, khiến mấy người có năng lực chịu đựng không được tốt đều muốn hôn mê bất tỉnh tại chỗ, “Hoắc tổng, cái hộp đó là em nhìn trúng, vốn muốn làm quà tặng cho anh! Chỉ là, vừa chuẩn bị đi tính tiền, liền bị cô ta với bạn trai của cô ta cản lại!”

Niên Nhã Tuyền chẳng những giọng nói ôn nhu, còn bắt chước bộ dạng của Mục Quắc Quắc dậm chân bình bịch.

Cũng thật là, dù sao thì vẫn là con gái, những động tác này của Niên Nhã Tuyền, không có chút cảm giác không hài hòa nào! Đồng thời so với Mục Quắc Quắc còn ra vẻ đáng yêu hơn, tự nhiên hơn.

Hoắc Lăng Trầm mặt không cảm xúc nhìn cảnh này, nhưng vẫn không kéo cô ra.

Giám đốc bị tình cảnh này dọa đến muốn ngất đi, cô gái này là ai? Có quan hệ thế nào với Hoắc thiếu? Sao người nào cũng muốn bám vào Hoắc thiếu thế này?

Trịnh Hiểu Kha và Lâm Uyển Oánh thì trợ giúp lẫn nhau, tình tiết biến đổi quá nhanh, phải vịn vào tường mới miễn cưỡng đứng vững được, “Cậu nói xem, chúng ta có nên kéo Niên Ca về không, cậu ấy lại bị Hoắc thiếu ném ra ngoài thì làm sao bây giờ?”

Trịnh Hiểu Kha vỗ vỗ cánh tay của Lâm Uyển Oánh, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, “Hoắc thiếu còn chưa kéo cậu ấy ra, cậu gấp cái gì!”

Cũng đúng! Chỉ là các cô đều nhìn không ra biểu tình của Hoắc thiếu là có ý gì, là vui? Hay là giận?

Chỉ là, có ai đó đến nói cho cô biết, hai người thù sâu như biển hận trải dường mây kia, từ lúc nào trở thành đồng minh đứng trên cùng một chiến tuyến rồi?

Giám đốc sợ hãi đi tới muốn kéo Niên Nhã Tuyền ra, sao người nào cũng muốn dựa vào người của Tổng tài vậy chứ?

Ông ta đứng ở trước mặt hai người, “Cô bé à, có vấn đề gì thì cứ nói với tôi, qua đây!” Tay của ông ta giơ lên chuẩn bị kéo Niên Nhã Tuyền đi.

Một bàn tay ngăn ông lại, Lâm Uyển Oánh và Trịnh Hiểu Kha vừa nhìn thấy bàn tay này, lập tức tựa vào nhau áp lên tường, mới miễn cưỡng không ngã sấp mặt xuống.

“A Oánh, bạn học Lâm Uyển Oánh, cậu thấy gì không?” Tóc của Trịnh hiểu kha cắt ngang trán đều loạn hết lên, cô cũng không có tâm trạng chỉnh sửa lại.

Lâm Uyển Oánh không nháy mắt, đương nhiên thấy động tác Hoắc Lăng Trầm chặn Giám đốc lại. Mơ hồ nhẹ gật đầu, “Chẳng lẽ hai người này hận quá biến thành yêu rồi?”

Nghĩ đến khả năng này, hai người liếc nhìn nhau, một đứa gật đầu một đứa lắc đầu.

“Sao thế được, đã từng nghe yêu lắm thành hận, nào có ai nói hận quá thành yêu bao giờ!” Trịnh Hiểu Kha khinh bỉ nhìn thoáng qua Lâm Uyển Oánh đang nghĩ lung tung.

Được thôi! Các cô cứ tiếp tục xem kịch vậy.

Giám đốc xấu hổ rụt tay lại, nhưng cũng đồng thời cũng ở xác định rằng hai người kia có quan hệ.

Mục Quắc Quắc chấn kinh nhìn tay của Hoắc Lăng Trầm, cũng đang suy đoán, hai người kia có quan hệ thế nào. Niên Nhã Tuyền này câu dẫn đàn ông khắp nơi, từ lúc nào ngay cả Hoắc thiếu cũng câu được?

Chợt nhớ lại lần trước Niên Nhã Tuyền hỏi mình, “Ai nói cho cô biết là Hoắc thiếu cự tuyệt lời tỏ tình của tôi?” Cho nên, bây giờ Niên Nhã Tuyền là phụ nữ bên cạnh Hoắc thiếu?

Không, không, không có khả năng đó! Một Hoắc thiếu cao cao tại thượng như vậy làm sao có thể để ý đến một “bà đàn ông” như Niên Nhã Tuyền được?

Tuyệt đối không có khả năng!

“Đi, cầm đi tính tiền!” Hoắc Lăng Trầm lên tiếng nói với cô gái bên cạnh, cô lập tức mặt mày hớn hở đến quầy thu ngân.

Hoắc Lăng Trầm coi như cũng góp chút công sức cho chuyện này!

Nhân viên bên quầy thu ngân cũng đã nhìn thấy, Hoắc thiếu cũng đã lên tiếng rồi, ai dám không nghe? Ai dám có ý kiến? Lập tức bắt đầu tính tiền.

Nhẹ nhàng thanh toán hóa đơn xong, Niên Nhã Tuyền lấy lại cái thẻ mới bị quẹt đến chảy máu của mình, vui vẻ đưa cái hộp đó cho Hoắc Lăng Trầm.

Cũng nhỏ giọng nói, “Thật sự là tặng cho anh đấy, chuyện lúc trước thật sự xin lỗi.” Lần này chắc anh sẽ không tức giận đâu nhỉ! Hai người cũng có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện?

Thì ra là muốn tặng mình làm quà xin lỗi! Hoắc Lăng Trầm ưu nhã nhận cái hộp gấm đó, đánh giá sơ qua. Kẹp cà vạt bằng Sapphire, anh chưa từng dùng qua màu này..

“Hoắc thiếu, em đi trước nhé!” Hoắc Lăng Trầm vừa nhận lấy cái hộp gấm không tới nửa phút, Niên Nhã Tuyền lập tức bay mất dạng, sợ Hoắc Lăng Trầm tiếp tục tìm cô gây chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.