Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 633: Chương 633: Có người tìm




Kiều Nhi vừa nghe đến mình là “nội gián’’ do Liễu Long Đình điều đến liền lập tức bĩu môi không vui, cả giận nói: “Nè, anh ba của em từ bao giờ có quyền ra lệnh em rồi vậy? Là em tự tung tự tác mà tới đó. Vừa rồi sư phụ bảo với em chị đang xích mích với anh ba của em, em lo cho chị quá nên mới tới. Ai da, vậy mà chị lại còn nỡ lòng nào nói em là tay trong của anh ấy, em tổn thương rồi, không chơi với chị nữa đâu.”

Kiều Nhi đang ngồi cạnh tôi, tức thì vừa nói vừa đứng lên. Tôi nhìn cô bé cứ như bộ dạng con quỷ nhỏ hẹp hòi nhỏ nhen, không kìm được mà thừa cơ ôm eo cô nhóc: “Được rồi, vừa rồi là chị sai, cảm ơn em gái đáng yêu đã có lòng quan tâm chị nha.” Nói rồi ôm Kiều Nhi kéo lại nằm bên cạnh mình. Dù sao thì cô bé và Liễu Long Đình là cùng mẹ sinh cha dưỡng, ít nhiều có một chút khí tức của Liễu Long Đình trên người. Khí tức đó bất đắc dĩ làm tôi không nỡ để Kiều Nhi rời đi.

Thấy tôi tự mình nhận lỗi, Liễu Kiều Nhi lập tức xoay ra bộ mặt của một bà cụ non, nói với tôi: “Chị Tiểu Bạch, chị vẫn còn thích anh ba của em chứ?”

Lúc Kiều Nhi hỏi tôi một cách ngây thơ như vậy, tôi thực tình không biết phải trả lời cô bé thế nào cho phải. Bởi ngay cả khi tự vấn bản thân mình, đến tôi còn chẳng rõ mình có thực sự thích Liễu Long Đình không. Nói thích thì không phải, nhưng bảo không thích thì lại thấy mình bỏ xuống không được. Thế nên bất khả kháng đành phải dỗ dành: “Tàm tạm, nói thích cũng không phải, mà nói không thích cũng không phải.”

“Vậy giả sử anh ba của em phải lấy người khác làm vợ thì chị có thấy buồn không?” Kiều Nhi hỏi lại tôi.

Thấy Kiều Nhi cứ hỏi mãi những vấn đề ngay cả bản thân cũng không muốn nghĩ đến, trong một khắc tôi đã hối hận khi để Kiều Nhi ngủ bên cạnh mình. Cô nhóc này, rõ ràng mới tí tuổi đầu, miệng lưỡi đã lại lợi hại như thế. Tôi mà được bằng một góc của con bé cũng tốt rồi đi. Nhưng khi cô bé vừa hỏi tới cái này, trái tim tôi bỗng hẫ.ng một nhịp Nếu như Liễu Long Đình lại kết hôn cũng người khác, thì tôi sẽ như thế nào bây giờ? Hạnh phúc thay cho anh, hay lòng sẽ phải lại trĩu nặng nỗi buồn?

“Chị Tiểu Bạch.” Thấy tôi lặng thinh một hồi lâu, Kiều Nhi gọi tên tôi.

“Hả?”

“Sư phụ em bảo, anh ấy đã lo cho anh ba em từ lâu lắm rồi, còn nói thiên kính của sự phụ cũng do anh ba đích thân sửa lại. Còn nữa, anh ấy còn kể với em rằng chị để cứu tính mạng anh ba nên mới cầu xin được gả cho U Quân, hại chị chịu nhiều khổ cực như vậy. Việc này làm anh ba dằn vặt và thương tâm nhiều lắm, có điều anh ấy luôn giữ kín trong lòng, thoạt nhìn bên ngoài cứ tưởng anh ấy vẫn rất ổn. Thực chất, trong lòng anh ba vẫn còn đau buồn nhiều.”

Quả thực tôi chẳng nhìn ra nổi Liễu Long Đình đang buồn chỗ nào. Ngay cả lúc phải nhận sai, cái điệu bộ của anh ta vẫn cứ như muốn ăn thịt người ta vậy. Cái này tôi nói anh ta rất nhiều lần rồi, hiện giờ càng không muốn nói thêm nữa. Nhưng bây giờ nghe Kiều Nhi kể chuyện của anh ta như vậy, tôi cũng đành mủi lòng mà hỏi cô bé thêm: “Thế sư phụ có nói gì với em nữa không?’’

“Sư phụ còn nói, lúc trước, khi chị gả cho U Quân, anh ba không có tư cách để dây dưa với chị nữa nên mới chủ động rời đi, sợ như vậy có cớ để chị bị người ta ức hiếp. Lúc đó anh ấy chỉ mong vợ chồng chị hòa thuận, cốt cũng là để chị sống thật tốt. Có điều sau đó khi mà chị tìm gặp anh ba để nhờ anh giết Thiên Đế, anh ấy liền đoán rằng mối quan hệ chị cùng chồng chị vốn không tốt đẹp gì nên mới quyết định ra tay giúp đỡ. Kỳ thực chị làm chuyện gì đều có anh ba đứng sau hỗ trợ cả. Chị vì thế nhân diệt trừ yêu quái, có không ít lần Lạc Thần không giúp chị được, bèn tới cầu cứu anh ba cả, chỉ là anh ấy giấu chị thôi.’’

Lời Kiều Nhi vừa nói làm tôi chấn kinh thật sự. Làm thế quái nào Lạc Thần quen biết với anh ấy được? Có điều trước đây khi bản thân còn ở Thiên Đình, quả là có không ít việc phải cần nhờ Lạc Thần giúp đỡ. Mọi việc tới tay Lạc Thần đều giải quyết êm xuôi cả. Thảo nào cứ thấy lạ, trước đây Lạc Thần là thần sông trên mặt đất, phụ trách quản vùng nước và cả bờ, và chỉ thuộc quyền cai quản của cựu Thiên Đế. Vậy thì đào đâu ra cái quan hệ cùng các vị thần ở Thiên giới vậy? Còn nữa, có thể giúp mình trong thời gian ngắn đạt được mọi mục tiêu. Thời gian đó quả thực tôi cố gắng vô cùng, nhưng nếu tôi không có sự giúp đỡ của Lạc Thần, thì cũng sẽ không thành công được nhanh đến vậy.

“Những gì em nói là sự thật sao?”

Tôi nhìn Kiều Nhi với ánh mắt hoài nghi, thực sự không muốn bản thân nợ Liễu Long Đình nhiều như thế,

“Tất nhiên là thật rồi. Chính sư phụ nói cho em mà. Anh ấy cũng nói rằng Lạc Thần muốn mỹ nữ liền hóa thành mỹ nữ, muốn thành tuấn nam liền hóa tuấn nam. Cần quyến rũ ai liền lập tức có thể dụ dỗ người đó. Em nghe liền đố kỵ muốn chết, nếu em trở thành Lạc Thần như thế, có thể tùy ý hoán đổi hình dáng của mình, em nhất định phải biến thành một chàng trai tuấn tú, mỗi ngày đều chui đầu trong chăn cùng chị Tiểu Bạch.”

Kiều Nhi nói xong, cô bé liền ra sức cọ vào người tôi. Chỉ là, nghe cô bé nói xong, tâm trạng tôi hình như không khá lên chút nào. Theo Kiều Nhi nói, Lạc Thần dựa trên lời khuyên của Liễu Long Đình mới có thể giúp tôi trong thoáng chốc trở nên mạnh mẽ hơn, đạt được thỏa thuận với các vị thần trên Thiên Đình. Chả trách khi tôi tỉnh dậy vài ngày trước, tôi đã nói rằng mình muốn quay lại, Liễu Long Đình liền nói anh ấy đã bàn với Lạc Thần rằng sẽ để tôi sống cùng anh ấy trong ba tháng. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều về chuyện này, bây giờ ngẫm lại, nếu như lúc trước Lạc Thần và Liễu Long Đình không có bất kỳ quen biết gì, chỉ dựa vào việc Long Đình một lần cứu tôi, Lạc Thần cũng chẳng dại dột mà để tôi ở đây cho Long Đình chăm sóc. Lạc Thần đã có thể phái Thiên Binh xuống đây trông nom tôi rồi, nhưng lại không làm như thế, tức là Lạc Thần vô cùng tín nhiệm Liễu Long Đình.

Tôi vốn nghĩ rằng bản thân có thể tự lực mà mạnh mẽ, nhưng hóa ra bản thân kiên trì lâu đến như vậy, vẫn phải nhờ đến Long Đình nhúng tay vào. Đột nhiên cảm thấy như mọi nỗ lực bản thân đều hóa số không ai mà chẳng oán trách được, anh ấy giúp tôi làm gì? Anh ấy nghĩ tôi không thể tự cố gắng sao? Không thể tự mình đánh hạ U Quân được hay sao?

Tôi biết suy nghĩ của mình là sai, Long Đình giúp tôi, đáng lẽ tôi nên cảm ơn anh ấy mới phải. Nếu không như vậy, có khi bây giờ tôi còn đang phải sống dưới móng vuốt của cái tên ma vương kia.

Thấy tôi không biểu cảm gì, Kiều Nhi cơ hồ nhận ra cô bé đã nói điều gì không phải rồi. Cô nhóc nhanh chóng lấy tay che miệng lại, thận trọng hỏi tôi: “Chị Tiểu Bạch, em lại nói gì sai rồi phải không?”

Mặc dù bộn bề phiền muộn trào dâng trong lòng, tôi vẫn xoa đầu Kiều Nhi bảo rằng không có. Nếu không phải cô bé nói với tôi những lời này, tôi có lẽ đã hiểu lầm anh ba của cô nhóc rồi. Trước đó anh ba của Kiều Nhi đã thay tôi táng thân cho Nữ Oa rồi, cứu tất cả mọi người ở trần gian. Tôi buộc phải kết hôn với U Quân để cứu lấy anh ấy. Bản thân lại không cam tâm lấy một mạng đổi một mạng, cố gắng biết bao lâu. Bây giờ có được cuộc sống thế này, nói thế nào cũng có một tay Long Đình giúp đỡ. Sau này ở trên cao rồi, nhất định phải trả ân tình này cho anh ấy.

Khi tôi bình tĩnh đem lời này nói ra, Kiều Nhi vẫn không biết rõ rốt cuộc tâm tình tôi ra sao, cô bé vốn có ý tốt muốn hàn gắn giữa tôi với Liễu Long Đình, nhưng hình như bây giờ bị phản tác dụng rồi. Thế là cô bé nói tiếp, cốt để lấy lòng tôi: “Chị Tiểu Bạch, trong lòng của anh ba vẫn luôn luôn có chị. Anh ấy biết chị gả cho U Quân là để cứu anh ấy. Anh ấy không thể buông bỏ chị được, nếu chị cũng không muốn buông tay, chi bằng cứ chấp nhận anh ba của em đi. Bọn họ đều là mấy gã đàn ông thúi, không có cửa khinh thường phụ nữ chúng ta, chỉ có chúng ta mới có quyền khinh thường bọn họ mà thôi.”

Kiều Nhi vẫn không tiếc công sức an ủi tôi, tôi chăm chú nhìn dáng điệu nhỏ nhắn của cô bé. Rõ ràng nhỏ tuổi nhất, nhưng phải làm người lớn lo lắng cho mối quan hệ giữa tôi và Liễu Long Đình. Liễu Long Đình cái tên kia cũng may mắn quá nhỉ, có người chị ghê gớm, bù lại có được cô em thấu tường đạo lý như vậy.

Nghĩ đến đó, tôi bất giác đưa tay ra, âu yếm nựng mặt Kiều Nhi và nói với cô bé: “Được rồi, cảm ơn em, em đã khai sáng cho chị rồi. Ngày mai chị nhất định sẽ cảm ơn Liễu Long Đình và không giở chứng với anh ấy nữa.’’

Kiều Nhi nghe tôi nói vậy, hình như cô bé cũng buồn ngủ rồi, không còn tâm trí nghĩ đến việc tôi nói câu này là có ý gì nữa. Nghe tôi bảo sẽ giảng hòa với Liễu Long Đình, cô bé mới yên tâm, xoay người nằm ngửa ra, bỏ lại một câu: “Chị Tiểu Bạch tốt thật!” Sau đó cô bé nhắm mắt lại và chìm sâu vào giấc ngủ.

Trằn trọc cả đêm, trong lòng tôi cứ mải suy nghĩ miên man. Chẳng lẽ cả đời này, bất kể thế nào cũng phải nhờ đến Liễu Long Đinh mới có thể đạt được mục tiêu hay sao? Thực lực của bản thân kém cỏi như thế nào, còn cần Liễu Long Đình phải bí mật giúp đỡ chứ, chẳng lẽ là mình thật sự không đủ tư cách sao?

Tôi tư lự không ngừng, mỗi lần nghĩ lại đều muốn nỗ lực hoàn thiện bản thân, đồng thời thật sự không được nổi cơn tam bành với Liễu Long Đình nữa. Có lẽ trong lòng anh ấy, tôi là người rất phiền toái. Sau khi tìm hiểu mọi thứ, tôi đi ngủ, nhưng ngay khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, Long Đằng đã đứng cạnh giường tôi thấy tôi đã thức, cậu bé nói với tôi: “Chị Tiểu Bạch, có chuyện này, có người tìm chị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.