Sao lại có người biết hiện tại tôi ở núi Trường Bạch, đã vậy lại còn tìm đến tận đây mà không có báo trước? Khi tôi thấy Kiều Nhi vẫn còn đang ngủ, tôi mặc quần áo trước, chậm rãi ra khỏi giường, hỏi Long Đằng: “Là ai vậy?”
Long Đằng nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi nói với tôi: “Em cũng chưa từng gặp bao giờ, nhưng em nghe anh ba gọi anh ấy là Thần Tú.’’
Thần Tú?
Nếu tôi nhớ không làm, anh ta chắc hẳn là Đông Phương Quỷ Đế, và anh ta cũng có một người anh trai tên là Úc Luân, cả hai đều phụ trách cửa âm phủ của phía đông Minh giới.
Chỉ là tôi chưa từng gặp Thần Tú, chúng tôi cũng không quen biết gì nhau cả. Tôi chỉ biết rằng có một vị thần giống như anh ta ở Minh giới. Nói chung, anh ta cũng là một vị Cổ Thần nhiều năm, anh ta được sinh ra khi Nữ Oa tạo ra con người. Nhóm người đầu tiên sinh ra đã có ma lực, sau này vì có công trấn giữ núi rừng nên anh ta và anh trai là Úc Luân được mọi người coi là thần giữ cửa. Sau khi thành lập Thiên đình, anh em của họ đã thăng cấp thành Quỷ Đế, canh giữ vùng âm phủ ở phía đông, chúng tôi cũng không hiểu được, anh ta đến tìm tôi làm gì?
Nhưng mà khách đã đến tận cửa, tôi cũng không tiện tránh mặt cho nên tôi mới tuỳ tiện rửa mặt chải đầu một chút, bây giờ cơ thể tôi vẫn còn yếu nên không thể chịu được cái lạnh bên ngoài. Vừa lúc trước kia còn có áo lông của tôi để lại nhà họ Liễu, tôi liền thuận tay đem mặc lên người, đi ra ngoài gặp Thần Tú.
Trong ấn tượng của tôi luôn nghĩ Thần Tú là một người đàn ông trẻ tuổi, dù sao cũng còn có một người anh trai, gương mặt cũng sẽ không già, bởi vì anh ta sống lâu ở âm phủ, cho nên làn da hắn là rất trắng. Chỉ là khi tôi bước đến phòng khách, trong phòng khách không có bóng dáng một người đàn ông nào, chỉ có một cô gái mặc áo khoác trắng giống tôi, cô ta cũng trạc tuổi tôi, cũng khoảng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, trên khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng.
Mặc dù cô gái này thoạt nhìn ăn mặc rất bình thường, nhưng cô ấy trông rất dễ thương, cô ấy có làn da trắng nõn và ưa nhìn, khí chất tinh anh toát ra từ cô ấy khiến tôi không thể kìm lòng được mà cứ liếc mắt sang nhìn cô ấy mãi.
Long Đằng cùng tôi đi ra khỏi phòng, tôi quay đầu lại hỏi Long Đằng: “Khách đến ở đâu vậy?”
Long Đằng chỉ tay về phía cô gái đang đứng cách tôi không xa, nói với tôi: “Chính là cô ấy đến tìm chị đó.’’
Cô gái này là Thần Tú sao?
Tôi hơi kinh ngạc một lúc, nhìn vẻ mặt của cô gái, nhất thời không thể tin được, Thần Tú dù sao cũng là Quỷ Đế, làm sao có thế giống người con gái bình thường như vậy? Còn Thần Tủ, anh ta không phải là đàn ông sao? Làm sao có thể là phụ nữ?
Mặc dù tôi hơi ngạc nhiên khi nhìn Thần Tú, cô ta đã nhận ra tôi, nhưng cô ta không quỳ lạy hay cúi đầu trước tôi, bởi vì mặc dù cô ta là Quỷ Đế, nhưng cũng không có dưới sự quản lý của tòa án thiên đình, chức Cổ Thần của cô ta đã có tước vị từ rất lâu trước khi thiên đình được tạo ra. Họ cùng cấp bậc với Thiên Đế thiên đình, là cùng một nhóm các vị thần được phong thánh. Thiên Đế quản lý thiên đình, cô ta quản lý âm phủ, ngay cả Thập điện Diêm Vương trong lời chúng tôi thường nói cũng là nhân viên công tác được thiên đình sắp xếp.
“Lần đầu tiên gặp mặt, tôi có mang quà đến cho cô.”
Đôi mắt Thần Tú vẫn luôn nhìn tôi, đưa tay đến đầu vai, lòng bàn tay hướng lên trên, khẽ niệm một vài câu thần chú, hộp quà tuyệt đẹp được chạm khắc từ ngọc thạch xuất hiện trong lòng bàn tay cô ấy. Sau khi hộp ngọc được hiện lên hoàn toàn, Thần Tú mở hộp đưa cho tôi, trong hộp lớn này có mấy hộp nhỏ, hộp nhỏ cũng tinh xảo như hộp lớn bên ngoài, nhưng tôi không biết bên trong có gì.
“Đây là bộ sản phẩm dưỡng da mặt mà tôi đã chuẩn bị cho cô từ lâu, có thể làm đẹp da mặt và tăng sắc đẹp, thoa lên mặt thì da mềm mịn như da em bé, nếu thoa cả người, da cũ thành da mới, da thịt trắng trẻo, mềm như những cánh hoa đầu tiên, tự nhiên cuốn hút và có mùi thơm, và có thể cuốn hút hàng ngàn đàn ông trong thế giới này.”
Nó thật sự thần kỳ như vậy, Thần Tú đây có phải là tặng tôi một bộ sản phẩm chăm sóc da không? Phong tục tặng quà này cũng giống như tặng đồ vật cho nhau giữa những người phụ nữ sau khi đi lấy chồng, thoáng chốc khiến tôi cảm thấy rất quen thuộc và nhớ nhung trong lòng. Nhưng tốn mất 800 năm tu luyện, chỉ để tặng tôi một hộp sản phẩm chăm sóc da như một món quà. Nó có phải là một mức giá quá lớn không?
Tôi không quen Thần Tú, nhìn người phụ nữ trước mặt, cô ấy thật sự không hợp với từ Cổ Thần, cho nên nhất thời khó có thể hấp tấp nhận quà của cô ấy. Thần Tú thấy tôi nhìn cô ấy như vậy, dường như đã đoán được tôi đang nghĩ gì, nên đóng nắp món quà đang cầm trên tay, bảo Long Đằng đi tới nhận lấy, rồi nói với tôi: “Tôi đoán Hi Hoàng đang nghĩ rằng với bộ dạng của tôi như thế này thật sự không giống như Quỷ Đế. Thật ra, trong lòng tôi cũng nghĩ giống như cô vậy. Người hiện đang đứng trước mặt tôi. Tôi không tin rằng cô là Hi Hoàng. Chỉ là tôi đến để gặp cô, tại nhà họ Liễu này còn chỉ có cô là con gái, nên tôi miễn cưỡng tin tưởng cô là Hi Hoàng mà thôi.
Bộ dạng tôi hiện tại, thân thể còn chưa khôi phục, cũng không có ma lực. Nếu… Nếu tôi đi ra ngoài mà nói tôi là Hi Hoàng cũng chẳng có ai tin. Sau khi Thần Tú nói xong, tôi bảo cô ấy ngồi xuống, nhân tiện, tôi nói với cô ấy một vài câu: “Nếu tôi nhớ không sai thì cô có một người anh trai, tôi nghĩ rằng phương pháp tặng quà của cô rất giống với người thường, chúng ta là Thần Tiên, sao chúng ta cần phải sử dụng loại các loại đồ này nọ cơ chứ.”
Nghe những gì tôi nói, Thần Tú cười nhẹ, nhưng nụ cười của cô ấy quả thực là có chút tang thương, rõ ràng là một khuôn mặt rất trẻ, nhưng dường như thể cô ấy đã sống lâu hơn tôi vậy.
“Úc Luân đã chết rồi, tôi là Đông Phương Quỷ Đế duy nhất còn sót lại.” Nói xong, cô ấy ngẩng mặt lên nhìn tôi rồi lại cười: “Bởi vì tôi đã sống trên nhân gian rất nhiều năm, giống như cô vậy. Vì vậy, một cách tự nhiên mọi thứ đều dựa vào cách làm ở thế giới con người.”
Thần Tú nói điều này một cách rất tự nhiên. Khi nghe tin Úc Luân đã chết, tôi hơi ngạc nhiên. Thần Tú và Úc Luân vẫn luôn là vị thần được tế bái để cầu tuổi thọ. Bây giờ Úc Luân đã chết, một người đường đường là Quỷ Đế, sao có thể chết được?
Nhưng vào thời điểm này tôi không thể hỏi Thần Tú rằng anh trai cô ta đã chết như thế nào, vì vậy tôi chỉ có thể nói với cô ấy hãy nén bi thương, và sau đó hỏi cô ấy có chuyện gì mà lại tìm đến tôi?
Tôi nghĩ Thần Tú đã tặng tôi một món quá quan trọng như vậy, hẳn không thế chỉ vì đến gặp tôi nên mới tặng quà như vậy. Mặc dù tôi lớn hơn cô ấy nhiều tuổi, nhưng thâm niên hiện tại của tôi cũng bằng cô ấy, nhưng thẩm quyền lại lớn hơn một chút.
“Mấy ngày trước, người của cô đến âm phủ tìm Diêm Vương, nhờ bọn họ giúp cô tìm kiếm hai yêu quái tên là U Quân và Liễu Liệt Vân. Tình cờ tôi cũng đang không có việc gì cho nên mới tìm giúp cô. Họ không đến âm phủ, nếu có muốn tìm người tên U Quân đó, anh ta có mối quan hệ rất thân thiết với Hậu Thổ. Anh ta là yêu tinh tu luyện giữa nhân gian, và sau đó được Hậu Thổ sắc phong làm Thần Núi. Nhưng vào thời điểm anh ta tu luyện tại đầm lầy, trong quá trình tu luyện, Hậu Thổ thường xuyên đến thăm và độ tinh khí giúp anh ta tu hành thuận lợi hơn. Tôi nghi ngờ rằng lai lịch của anh ta không chỉ là một con yêu quái được nuôi dưỡng bởi năng lượng đầm lầy, vì vậy tôi muốn đến gặp nhắc nhở cô nên cẩn thận.”
Thần Tú và Hậu Thổ, cả hai đều là thần của âm phủ, mối quan hệ của họ giống như đồng nghiệp vậy. Họ phải hiểu nhau hơn người ngoài như chúng tôi. Và tôi chưa bao giờ có khúc mắc gì với Thần Tú, thế nên cô ấy không cần phải nói những điều này để lừa dối tôi, nhưng cô ấy cũng không cần quan tâm đến tôi nhiều như vậy.
Vì vậy, sau khi Thần Tú nói những lời này, tôi suy nghĩ một lát, rồi nhướng mày nhìn cô ấy nói: “Tại sao cô lại quan tâm đến chuyện của tôi đến vậy?”
“Bởi vì trải nghiệm của chúng ta đều giống nhau, ngoại trừ thân phận là thần của chúng ta thì chúng ta chỉ là phụ nữ với thất tình lục dục, sẽ có nỗi buồn và niềm vui. Tôi hy vọng kết cục của cô sẽ tốt hơn tôi.”
Thấy Thần Tú nói với tôi những điều không thể giải thích này, tôi tự hỏi liệu có ấy có bị vướng vào tranh chấp giống như tôi không, nhưng lại theo lý trí mà bước ra?
Nhưng tôi cũng không thể hỏi cô ấy chuyện gì cả, cũng không có hứng thú hỏi, nhưng sau khi Thần Tú nói xong với tôi, cô ấy có vẻ hơi sợ tôi không hiểu nên quay lại nói với tôi: “Có thể, ngoại trừ việc hai chúng ta đã trải qua có phần tương đồng với nhau, tôi nghĩ mình quan tâm đến cô nhiều như vậy, có lẽ vì số mệnh của cô thật phi thường. Tôi có một tâm nguyện ấp ủ bao nhiêu lâu nay vẫn không thể thực hiện được, chỉ có cô mới giúp được tôi thôi.”