Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 553: Chương 553: Đến phủ tinh quân




U Quân không trực tiếp trả lời thắc mắc của tôi, mà cười nửa vời nói với tôi: “Nếu ông ta còn sống, vị trí này, anh không động vào được, cũng không cách nào cho em được.”

Thiên đế mấy ngàn năm nay, dĩ nhiên bây giờ chúng ta không phải một sớm một chiều có thể loại sạch thế lực của ông ta được. U Quân cũng không thể ngốc tới nỗi trong lòng cam tâm tình nguyện làm thần tử của ông ta, còn đi giết ông ta. Nhưng nếu tôi đi giết ông ta, làm tốt thì có thể đúng như dự tính, ngôi vị Thiên đế chính là của tôi. Nếu làm không xong thì tôi phải bị trừng phạt,

Nhưng bất kể thế nào, cơ hội và sự trừng phạt này, tôi vẫn có cơ hội chọn lựa. Tốt xấu gì bây giờ tôi cũng là vợ của U Quân, lẽ nào họ có thể giết tôi luôn sao?

Tôi quay đầu nhìn U Quân, tôi cũng không nói rõ tâm ý của mình cho U Quân, mà chỉ nói: “Vậy nếu tôi thất bại, anh phải xử nhẹ cho tôi, có nghe thấy không?” Nói xong, tôi mơ hồ đưa tay búng vào chiếc mũi nhọn của anh ta.

U Quân thấy tôi chủ động, hai tay ôm lấy eo tôi, môi anh ta dán sát vào tai tôi rồi trả lời: “Đương nhiên rồi, anh không dễ dàng mới cưới được em về. Cho dù em phạm tội lớn, làm sao anh xử phạt em đây? Nhưng anh có một chiến lược tốt, nên muốn tham khảo với em.”

U Quân nhìn xa trông rộng. Bây giờ anh ta coi như cũng một lòng với tôi, cách anh ta nói, chắc chắn là có thể để tôi thoát thân, hoặc là cách để tôi thành công. Thế là tôi nhanh chóng quay mặt lại nhìn U Quân và hỏi anh ta có mưu tính gì?

U Quân cúi đầu nhìn tôi, trong mắt hiện lên sự dịu dàng: “Em không phải đã triệu Liễu Long Đình lên Cửu Trùng Thiên, còn phong cho anh ta làm tinh quan đó sao? Nếu em không muốn rước họa vào thân trong chuyện này thì để Liễu Long Đình đi làm, cũng không thể để anh ta uổng công tới đây, chiếm một vị trí tốt?”

Kêu Liễu Long Đình đi làm?

Câu nói này của U Quân, đúng là bật đèn xanh cho tôi. Đúng ha, không sai, nếu để Liễu Long Đình đi giết Thiên đế, vậy cơ bản không cần tôi ra tay, cũng chỉ là trách nhiệm quản lý lỏng lẻo của cấp dưới, tất cả mọi tội trạng đều quy cho Liễu Long Đình.

Lúc trước tôi còn luôn suy nghĩ phải dùng cách gì để đối phó Liễu Long Đình. Bây giờ U Quân nhắc chuyện này, tôi cảm thấy ý tưởng của anh ta đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn, bất kể kết cục ra sao, Liễu Long Đình có giết được Thiên đế hay không, người được lợi đều là tôi.

Nhìn U Quân, nhớ tới âm mưu quỷ kế trước đây của anh ta, trước nay cũng chưa từng thấy âm mưu quỷ kế của anh ta khá hay, đó là vì mấy thứ mánh khoé đó anh ta dùng đối phó tôi.

Cho nên tôi mới ghét anh ta như vậy. Nay mấy thứ đó trong đầu anh ta đều cho tôi sử dụng, lúc này tôi mới phát hiện điểm tốt của anh ta. Có lúc, thật sự không thể không mỉa mai thế giới này. Trên thế giới này, không có thứ hoàn toàn xấu xa cũng không có thứ tốt hoàn toàn, ác giả ác báo, nhân quả báo ứng.

Sau khi tôi và U Quân bàn bạc xong là gọi Liễu Long Đình làm chuyện này, hai chúng tôi cũng rất vui vẻ, gọi người đem vài món ăn đơn giản lên, ăn uống vui chơi trong tầm cung. Sự sa đọa thối nát này cho tôi cảm giác khoái lạc mà trước đây tôi chưa từng có, giống như một loại buông thả tự nhiên. Con người phải duy trì lòng tốt là một chuyện rất đau khổ, nhưng nếu là sa đọa thì là chuyện trong giây lát.

Sau khi kết thúc nghi thức phong hậu, cả Cửu Trùng Thiên cũng dần khôi phục lại vẻ yên tĩnh. Mấy ngày nay U Quân định giới thiệu dần vài thần linh của thiên đình tới Cửu Trùng Thiên. Còn tôi suy nghĩ từ sau khi Liễu Long Đình tới Cửu Trùng Thiên, tôi cũng không đi thăm anh ta, nhớ tới chuyện tôi và U Quân bàn mấy hôm trước, thế là tôi tắm rửa sạch sẽ tới tìm Liễu Long Đình.

Dinh thự của Liễu Long Đình cách hậu cung của tôi không xa. Bây giờ anh ta là tiên quan tinh tú, chức vị không lớn, ở chung dinh thự với 27 tinh quan khác. Điều kiện này, theo những gì mà Liễu Long Đình sở hữu mà nói, đúng là sự ngột ngạt của rồng trong ao. Còn tôi chính vì để anh ta tận hưởng sự ngột ngạt đó, giày vò anh ta, để anh ta biết, tất cả những câu nói khó nghe mà anh ta nói với tôi, tất cả không biết tốt xấu gì, anh ta phải trả giá tương ứng.

Lúc tôi được tiên các tiên nga hộ tống đi vào phủ tinh quan, 27 vị tinh quan khác biết tôi tới nên đã kính cần chào đón từ phía ngoài dinh thự, chỉ thiếu có mỗi Liễu Long Đình.

Tôi lần lượt nhìn các tinh quan này, một tinh quan hơi có tuổi nhất trong nhóm thấy tôi có vẻ như đang tìm người, thế là ông ta đi tới chỗ tôi, khom người cúi chào, giải thích với tôi: “Sức khoẻ của tiên quan mới nhậm chức không ổn, lúc này đang nghỉ ngơi, mong Thiên phi nương nương thứ tội.”

Từ lúc tôi đại diện U Quân bãi miễn tội chết cho đám tinh quan tạo phản, mấy vị tinh quan này cũng khá là khách sáo và tôn trọng tôi, tinh thần và động tác đều không hề tỏ ra bất mãn với tôi.

Còn lúc này tôi cũng dựa vào thân phận của mình, không bàn cãi nhiều với đám tinh quan này, tôi ừm một tiếng, nói với vị tinh quan kia đưa tôi đi tham quan.

Tinh quan gật đầu, làm ra tư thế mời tôi đi.

Sau đó đi tới trước mặt tôi, dẫn tôi tới gặp Liễu Long Đình.

Cả dinh thự tinh tú rất lớn, bây giờ chúng tôi đi nhanh thì cũng mất mười mấy phút mới tìm tới phủ của Liễu Long Đình. Tinh quan trực tiếp bảo các tiên binh tránh sang một bên, sau đó đưa tôi đi thẳng vào phủ của Liễu Long Đình.

Biểu hiện bây giờ của tôi rất thô bạo, là vì lúc trước tôi đã dặn đám tinh quan này, kêu họ đừng khách sáo với Liễu Long Đình. Đây là ý chỉ của tôi, họ thuộc thẩm quyền của tôi, dĩ nhiên không dám làm trái ý tôi. Mà lúc tới phòng của Liễu Long Đình, tinh quan cũng giúp tôi đẩy cửa đi vào phòng ngủ của Liễu Long Đình. Hơn nữa ông ta còn trực tiếp gọi tên của Liễu Long Đình, không phải gọi chức quan của anh ta.

Cả căn phòng bày biện rất ít, xem ra rất vắng vẻ, lúc đầu tôi tưởng Liễu Long Đình chắc là giả bệnh, nhưng lúc tôi bước vào phòng, quả thật thấy Liễu Long Đình đang nằm trên giường, nghe tiếng gọi của tinh quan, anh ta mới từ từ vén chăn ra khỏi giường, mặc chiếc áo choàng trắng. Chắc cảm thấy ăn mặc thế nào gặp người khác cũng kỳ, thế là anh ta cầm chiếc áo choàng ở bên giường, chiếc áo rộng vào ngày phong chức tinh quan cho anh ta. Anh ta đi tới chỗ tôi và tinh quan, hành lễ với tôi.

Tôi cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt của Liễu Long Đình trước mặt tôi, tôi cũng không biết làm sao anh ta bị bệnh. Anh ta như vậy, cho dù tôi không đối phó anh ta, dáng vẻ mệt mỏi của anh ta cũng khiến tôi không có tinh thần để hại anh ta.

Tôi nhìn tinh quan bên cạnh mình, gọi ông ta ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói riêng với Liễu Long Đình.

Tinh quan cũng biết điều, sau khi hành lễ với tôi thì quay người đi ra ngoài, sẵn đóng cửa lai.

Bây giờ trong phòng chỉ còn lại tôi và Liễu Long Đình. Tôi chưa cho Liễu Long Đình đứng dậy. Liễu Long Đình vẫn quỳ dưới đất. Thấy anh ta lúc này, hồn bay phách lạc, đường đường là Thần Đông Hoàng trước đây, bây giờ lại hèn hạ quỳ trước mặt tôi như vậy, trước đây ngay cả nghĩ tôi cũng không dám nghĩ về cảnh tượng này.

Tôi vòng qua Liễu Long Đình. Lúc anh ta thấy tôi đi vòng qua cũng không nói một lời với tôi, chỉ ho khan, lấy ra một mảnh lụa trong tà áo để che miệng và mũi của mình, tóc tai anh ta cũng khá là bù xù.

“Sao anh lại bị bệnh, là không hợp thuỷ thổ trên Cửu Trùng Thiên à? Nhưng đây là Cửu Trùng Thiên, trước đây từng là của anh mà.”

Trong câu nói của tôi có ý châm biếm Liễu Long Đình. Sau khi nghe tôi nói như vậy, anh ta cũng không có biểu cảm gì, chỉ nhẹ nhàng nói với tôi một câu: “Chỉ là bệnh vặt, không phiền Đế phi nương nương lo lắng, có gì dặn dò, xin nương nương cứ nói.”

Dù gì lúc trước tôi và Liễu Long Đình cũng ở bên nhau một thời gian dài, anh ta biết rõ mồn một tính khí của tôi. Lúc này tôi không rảnh rỗi mà tìm anh ta. Nhưng lúc trước chúng tôi là một đôi không có chuyện gì không nói với nhau, thay đổi tới giờ cho dù đứng cạnh nhau, cũng như cảnh người xa lạ, nếu không phải trái tim tôi bị anh làm tổn thương từ lâu, tôi thật sự khó mà tiếp nhận hiện thực.

“Tôi muốn anh giúp tôi làm một chuyện, giúp tôi giết Thiên đế. Cái mạng này của anh, là tôi cho anh. Bây giờ, tới lượt anh trả mạng lại cho tôi rồi.”

Giết Thiên đế, bất kể đối với ai thì chỉ cần điều tra tới, ắt sẽ bị xử chết. Liễu Long Đình không dễ gì mới sống lại, lại kêu anh ta đi chết, tôi nghĩ chắc anh ta sẽ không đồng ý nhanh vậy. Nhưng hình như vượt ngoài sự dự đoán của tôi, Liễu Long Đình suy nghĩ một lúc thì bèn đồng ý ngay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.