Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 554: Chương 554: Rơi xuống vực sâu




Vốn dĩ còn nhiều điều đe dọa muốn nói với anh ta, nhưng anh ta đồng ý nhanh vậy khiến tôi nhất thời không biết nên nói gì mới được. Mọi lời nói đều bị nghẹn tại cổ họng. Một lúc sau tôi mới nói với anh ta: “Anh đồng ý với tôi nhanh như vậy, không sợ sau khi giết Thiên đế thì bản thân anh cũng sẽ chết ư?”

Tôi chính là muốn để Liễu Long Đình sợ hãi, muốn nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của anh ta. Nhưng lúc này anh ta chỉ bày ra vẻ bình thản khiến cục tức trong tôi ngày càng tích tụ.

“Mạng của tôi là do cô cho thì có gì là sợ hay không sợ chết.” Liễu Long Đình trả lời bình thản, giống như đang nói chuyện này không liên quan gì tới tôi hay anh ta.

Thấy dáng vẻ của Liễu Long Đình như vậy, tôi biết mình không tìm được điểm vượt trội hơn anh ta. Tuy trong lòng rất không cam tâm, thế là cũng thôi. Cuối cùng tôi nói với Liễu Long Đình một câu: “Nếu anh đã đồng ý với tôi, vậy thì phải làm đến cùng. Nếu không tôi và U Quân sẽ không tha cho anh.”

Sau khi nói xong, tôi quay người ra cửa, cũng không thèm nhìn Liễu Long Đình.

Thật ra lúc ra cửa, trong lòng tôi vẫn còn bối rối, đưa Liễu Long Đình lên trời, có phải tôi thật sự muốn báo thù anh ta. Theo tính cách của anh ta, bất kể là ở đâu, nơi nào, hình như cũng không có ai có thể thay đổi cảm xúc của anh ta. Hoặc là nói trong lòng anh ta, thật sự không có sự tồn tại của tôi.

Nghĩ tới đây thì tôi lại thấy đau lòng, nhưng chúng tôi đã không thể cứu vãn mọi chuyện. Anh ta không quan tâm tôi cũng có lỗi anh ta, có thể cả đời này của tôi, cũng sẽ không có bất cứ biểu hiện nào về mặt tình cảm.

Trên đường hồi cung, tôi luôn im lặng không nói một lời. U Quân từ bên ngoài vào, thấy tôi đau buồn không vui nằm trên giường. Tâm trạng anh ta hôm nay cũng không tệ. Thế là anh ta tới hỏi thăm tôi, hỏi tôi hôm nay có phải đi gặp Liễu Long Đình hay không?

Bị Liễu Long Đình coi thường, trong lòng tôi rất khó chịu, nhưng cũng đành bó tay. Thế là tôi gật đầu với U Quân, ừm một tiếng để trả lời, quả thật tôi đã đi gặp anh ta.

“Vậy anh ta đồng ý rồi sao?” U Quân hỏi tôi.

Tôi vẫn là gật đầu, lại ừm một tiếng trả lời anh ta.

Lúc này thật sự rất lạ, anh ta đi tới ngồi bên cạnh tôi và hỏi: “Anh ta không sợ chết ư?”

Tôi cũng phiền lòng chuyện này, nói không biết thì tôi cũng rất tò mò.

U Quân thấy dáng vẻ buồn bực của tôi, còn tưởng tôi không vui. Thế là cũng không hỏi chuyện này nữa, nói với tôi Liễu Long Đình đã đồng ý thì cứ để anh ta vấp ngã, kêu tôi buông bỏ, bất kể ra sao, chúng tôi đều có được lợi ích. Thái độ của U Quân dành cho tôi và Liễu Long Đình không giống nhau. Tôi hy vọng nhìn thấy Liễu Long Đình khó xử, còn U Quân chỉ muốn thấy Liễu Long Đình bị tôi giày vò tới chết.

Thời gian mấy ngày qua, tôi luôn quan sát hành động của Liễu Long Đình, tôi tưởng Liễu Long Đình đã đồng ý với tôi thì sẽ làm chuyện này cho tôi. Nhưng mấy ngày qua tôi đều thấy anh ta không hề ra ngoài, hình như vốn không để tâm chuyện tôi giao phó cho anh ta.

Điều này khiến tôi bức bối. Lúc trước Liễu Long Đình cũng không phải nói lời bịp bợm, nếu đã đồng ý với tôi, tại sao lại không giúp tôi làm.

Ngay khi tôi đang lo lắng không biết Liễu Long Đình rốt cuộc có đi hay không. Liễu Liệt Vẫn tới tìm tôi, mang theo hộp dimsum, nói là chính tay cô ta làm, kêu tôi nếm thử.

Bây giờ Liễu Liệt Vân đã trở thành Thiên hậu, vợ chính thức của Thiên đế. Bây giờ đột nhiên tìm tôi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt, hoặc là vì chuyện của Liễu Long Đình mà tới đây.

Tình nghĩa giữa tôi và cô ta, lúc tôi nhường ngôi hậu cho cô ta thì đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa. Nhưng bây giờ chức vị của cô ta lớn hơn tôi, cộng thêm cô ta đích thân tới gặp tôi, thế là tôi hỏi cô ta sao lại rảnh rỗi mà tới tìm tôi vậy, mới làm Đế hậu không phải có rất nhiều chuyện cần phải làm hay sao.

Chắc do có thân phận mới, Liễu Liệt Vân mặc áo lộng lẫy tôn lên vẻ xinh đẹp của cô ta, từ một yêu quái trước đây, tới giờ lại là mẫu nghi thiên hạ dưới một người trên vạn người, e là cô ta đã dùng hết bao nhiêu cơ duyên để đổi lấy số phúc phần này.

Tôi đón Liễu Liệt Vân vào cửa, nói cô ta là có chuyện gì cứ nói, giữa chúng tôi không cần phải khách sáo như vậy.

Liễu Liệt Vân thấy tôi ăn nói ngay thẳng, có thể cô ta tới tìm tôi quả thật là vì không có chuyện gì gấp gáp, chỉ nói với tôi là muốn tìm tôi trò chuyện. Dù gì chúng tôi cũng là vợ của Đại đế, giữa chị em với nhau thì nên giúp đỡ lẫn nhau.

Tôi nghe câu này thì cảm thấy tức cười nhưng cũng lười cười ra tiếng. Lúc này Liễu Liệt Vân nói tôi với cô ta là chị em, hình như cũng quá miễn cưỡng rồi. Tôi vì Liễu Long Đình làm nhiều chuyện như vậy, tôi từ bỏ sự yên ổn chốn nhân gian, dấn thân vào thế giới này mà tôi ghét. Cô ta là đầu sỏ, nhưng bây giờ lại tới an ủi tôi và xây dựng mối quan hệ với tôi.

“Có thời gian thì đi thăm Liễu Long Đình đi.” Tôi trả lời Liễu Liệt Vân. Dù gì nếu thật sự Liễu Long Đình giúp tôi giết Thiên đế, bản thân anh ta phải chịu một nhát dao, mạng được tôi cứu về, giờ lại chết lần nữa.

Nghe tôi nói tới Liễu Long Đình, vẻ mặt của Liễu Liệt Vân hơi nghiêm nghị. Cô ta nói với tôi: “Chị biết bây giờ em rất ghét em ba, nhưng bây giờ cũng hết cách rồi, thế cục của thiên hạ đã nằm trong tay của U Quân, em ba đưa đỉnh Tạo Vật cho em, đã là toàn bộ quyền lợi của em ấy giao cho em. Không còn đỉnh Tạo Vật, em ấy chính là một yêu quái, em ấy đưa cái gì cho em, em cũng không thể tha thứ cho em ấy sao?”

Bây giờ Liễu Liệt Vân hỏi tôi có thể tha thứ cho Liễu Long Đình không. Nếu không tha thứ cho anh ta thì sao tôi có thể cứu anh ta. Nếu không tha thứ cho anh ta thì sao tôi lại gả cho người khác. Nhưng anh ta, sau khi tôi cứu anh ta, không những không ngó ngàng tới tôi, còn lạnh lùng nhìn tôi, giống như tôi nợ anh ta vậy. Bây giờ tôi gả cho U Quân, tôi và anh ta đã không còn khả năng, Liễu Liệt Vân nói với tôi mấy lời này, cô ta không cảm thấy kỳ quặc sao?

“Vậy ý của chị bây giờ là hy vọng tôi rời khỏi U Quân, đi theo Liễu Long Đình?” Tôi mỉa mai rồi cười với Liễu Liệt Vân, cố tình mở rộng rồi bóp méo ý diễn đạt của cô ta.

Có thể lúc trước trong mắt của Liễu Liệt Vân, tôi vẫn luôn là người rất tâm lý. Bây giờ tôi bóp méo ý của cô ta, Liễu Liệt Vân nhất thời hơi hoảng, vội giải thích với tôi, nói là không phải ý này.

“Vậy thì là ý gì?” Tôi hỏi ngược lại Liễu Liệt Vân.

“Ý của chị là…” Liễu Liệt Vân nói một nửa, câu sau còn chưa nói ra thì bị lời của tôi nói chặn họng. Tôi thấy dáng vẻ quẫn bách của cô ta, nghĩ tới quan hệ lúc trước của chúng tôi, trong lòng hơi áy náy, nhưng mọi chuyện đều do anh ta tự chuốc lấy. Nếu đã làm tổn thương tôi, tại sao cứ tự tìm ăn mắng như vậy.

“Chị về đi. Chị đừng lo chuyện của tôi và Liễu Long Đình. Chị lo bản thân mình cho tốt đi. U Quân vốn không yêu chị, chỉ cần anh ta muốn thì lúc nào cũng có thể đuổi chị về núi Trường Bạch.”

Lời tôi nói rất khó nghe. Tôi chỉ muốn đuổi Liễu Liệt Vân đi nhanh, vốn không muốn giao lưu nhiều với cô ta. Còn Liễu Liệt Vân sau khi nghe tôi nói vậy, tuy đau buồn nhưng cũng bất lực, đưa đồ mà cô ta cầm trong tay nãy giờ sang cho tôi, sau đó nói: “Hôm qua chị đi thăm em ba, lúc dọn dẹp giường đệm của em ấy, thấy vật này dưới gối, em xem thử có phải của em không?”

Sợi dây chuyền trong tay của Liễu Liệt Vân khiến tôi thấy có vẻ quen mắt, thế là tôi đưa tay nhận lấy đồ từ tay của Liễu Liệt Vân, chỉ thấy sợi dây chuyền, là sợi dây rất lâu lúc trước tôi đeo. Vì kiểu dáng không đẹp, mất rồi nên không quan tâm, nhưng không ngờ lại ở chỗ của Liễu Long Đình.

Tôi nhìn sợi dây chuyền mà thất thần, Liễu Liệt Vân thấy tôi như vậy thì nói: “Em ba đối với em như vậy, thái độ lạnh lùng, người làm chị như chị cũng không hiểu nổi. Nhưng chị tin tình cảm em ba dành cho em. Em ấy không để tâm tới em, chắc chắn là có nguyên nhân gì khác, mong em đừng hiểu lầm em ấy, khiến cho trái tim của hai đứa ngày càng xa nhau.”

Liễu Liệt Vân nói xong câu này, thấy tôi đỡ hơn một chút, giống như thấy tiếc, cô ta thở dài, ngậm ngùi rời khỏi. Sau khi cô ta đi, tôi cầm sợi dây chuyền trong tay lên xem, nghĩ tới thái độ của Liễu Long Đình đối với tôi, lại nghĩ tới chuyện anh ta lén giấu đồ của tôi, anh ra rốt cuộc muốn thế nào đây?

Nhưng bây giờ cho dù tôi suy nghĩ nhiều, thì có ích gì chứ? Cho dù tôi biết trong lòng Liễu Long Đình cũng có tôi. Cho dù Liễu Long Đình thừa nhận với tôi nguyên nhân khiến anh ta phải làm vậy, như vậy thì sao chứ, tôi đã gả cho U Quân, cả suy nghĩ và cơ thể cũng đều đã rơi xuống vực sâu, cơ bản không cách nào cứu vãn, yêu hay không thì còn làm sao được đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.