Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 582: Chương 582: Lời thú nhận




U Quân vốn dĩ đã không muốn tôi lo chuyện này, lời nói của Lạc Thần càng khiến U Quân bực bội. Ánh mắt anh ta nhìn Lạc Thần cũng đã đổi khác.

Tôi ở bên cạnh quan sát sự thay đổi cảm xúc của U Quân. Lạc Thần muốn ngả bài với U Quân, nhưng hiện giờ chưa phải lúc. Tôi vội ôm lấy tay U Quân, nói với anh ta Lạc Thần cũng là lo nghĩ cho sự phồn vinh của nhân gian thôi. Tôi nói U Quân đừng giận nữa, anh ta không thích thì chúng tôi không nhắc đến chuyện này nữa.

Dù tôi nói vậy cũng không làm vơi đi sự tức giận của U Quân đối với Lạc Thần. Anh ta cất tiếng gọi: “Người đâu, lôi tên tội thần dám cãi lại lệnh trời này xuống nhốt lại. Chưa có lệnh thì không ai được phép thả tên này ra.”

Nếu Lạc Thần thực sự bị giam giữ thì bên cạnh tôi sẽ không còn ai nữa. Tôi vội vã cầu xin cho Lạc Thần, nhưng bất kể tôi cầu xin thế nào U Quân cũng không mảy may động lòng, anh ta căn bản là không thèm để ý lời tôi.

Lúc này tôi chỉ có thể đứng nhìn Lạc Thần bị giải đi. Lúc bị lôi đi Lạc Thần cũng không hề van xin, anh ta chỉ nhìn tôi với ánh mắt đầy hối hận.

Lạc Thần chẳng khác nào tay trái tay phải của tôi, hầu hết công việc của tôi đều là do anh ta xử lý. Chỉ một câu nói của U Quân đã giam anh ta đột ngột như vậy thật khiến lòng tôi khó chịu, còn hoài nghi U Quân có phải cố ý làm vậy không. Nếu không phải là cố ý, sao anh là lại nhốt Lạc Thần chỉ vì một câu nói như vậy. Lạc Thần bị giam, xét theo hoàn cảnh của tôi hiện giờ, muốn làm gì cũng vô cùng khó khăn.

Nhưng cho dù U Quân là vì nguyên nhân gì mà nhốt Lạc Thần lại, nổi giận thật cũng được, vô ý cũng chả sao. Anh ta làm vậy thực sự khiến tôi bực bội. Lúc này U Quân lại đang cưng chiều tôi, tôi liền được chiều mà lên mặt. Anh ta biết giận, tôi cũng biết giận vậy. Tôi không thèm nắm tay anh ta nữa, tỏ thái độ cho anh ta xem. Tôi không thèm để ý đến anh ta mà một mình đi vào trong cung.

Vừa nãy cả hai vẫn còn đang vui vẻ, bây giờ nói giận dỗi liền giận dỗi ngay. Tôi đoán chừng U Quân cũng rất sầu não. Anh ta thấy tôi không thèm quay đầu lại nên rảo bước nhanh đuổi theo tôi. Anh nắm lấy tay tôi, nói tôi đã không còn nhỏ nữa sao lại cứ như trẻ con vậy, nói giận liền giận. Chẳng qua chỉ là giam một tên thuộc cấp thôi mà. Đối với tôi là tên thuộc hạ đó quan trọng hay anh ta quan trọng?

Nói đến vấn đề này thì quả thật U Quân đối với tôi không quan trọng bằng Lạc Thần. Tôi cũng biết tất cả những gì tôi có bây giờ đều là do U Quân cho tôi. Tôi không thể đắc tội U Quân, nhưng cũng không muốn thỏa hiệp nhanh như vậy. Tôi đẩy cánh tay đang nắm chặt tay tôi của U Quận ra rồi nói với anh ta: “Đương nhiên là anh quan trọng. Trong lòng em anh là trời, là đất. Em khen anh như vậy anh vui rồi chứ gì?”

“Không vui chút nào, nói không có chút chân thành nào cả.” U Quân đáp gọn lỏn.

“Vậy anh thả Lạc Thần ra đi, em sẽ nói lời thật lòng.”

Tôi lại đem vấn đề đẩy lên người của Lạc Thần.

Sau khi nghe tôi nói vậy U Quân cúi mặt nhìn tôi mãi, tỏ vẻ không đồng ý. Trông thấy anh ta như vậy tôi liền định quay đi nhưng U Quân vội kéo tôi lại và nói: “Nếu anh thả cậu ta ra, em không được cho cậu ấy điều tra chuyện này nữa.”

Nghe U Quân nói vậy tôi biết câu chuyện đã sắp ngã ngũ. Tôi hỏi anh ta: “Tại sao không cho Lạc Thần điều tra chuyện này. Nếu như tra ra hung thủ thực sự phía sau, không phải vừa hay có thể tăng thêm niềm tin vào chúng ta sao? Cũng có thể củng cố quyền lực của anh, cũng để cho các tiên gia trên trời có đất dụng võ, không phải là càng tốt hơn sao?”

Tôi giả vờ không hiểu mà hỏi U Quân. Thật ra ở Thiên Đình này tất cả đều là thần, chỉ có anh ta là yêu. Chỉ cần là người biết suy nghĩ, đều sẽ nghi ngờ chuyện này do người nào làm.

U Quân nghe mấy lời của tôi liền buông tay, anh bảo tất cả lui xuống sau đó bảo tôi vào phòng rồi nói tiếp.

Nhìn dáng vẻ U Quân như vậy tôi cho rằng anh sẽ nói cho tôi nghe sự thật. Vậy nên tôi cùng anh vào phòng, còn chân thành rót trà cho anh.

Sau khi vào phòng sắc mặt U Quân có chút bối rối, như thể muốn nói lại thôi. Anh ta trầm tư một lúc lâu rồi mới ngẩng đầu lên nói với tôi: “Em thực sự muốn biết chuyện này là do ai làm sao?”

“Đương nhiên, đám yêu tà này đến từ Thiên Định, cho thấy trong chúng ta có kẻ phản loạn muốn gây họa cho nhân gian. Chúng ta nhất định phải tìm ra kẻ này, bằng không sau này sẽ có vô vàn rắc rối.”

“Vậy nếu như anh nói đám yêu quái đó là do anh thả ra, em có còn muốn truy xét tận cùng không?”. ngôn tình tổng tài

Mặc dù tôi đã nghi ngờ chuyện này là do U Quân làm, nhưng khi nghe chính miệng U Quân nói ra điều này, tôi vẫn vô cùng ngạc nhiên. Tôi tròn xoe mắt hỏi anh ta: “Anh nói vậy là có ý gì?”

Dường như đã hạ quyết tâm, U Quân đang ngồi trên ghế bỗng đứng bật dậy nói với tôi: “Chính anh đã thả bọn tà yêu đó xuống nhân gian. Anh là một yêu quái, anh cần lượng tinh khí rất lớn mới có thể sống ở Cửu Trùng Thiên này. Cho nên…”

Những lời sau đó U Quân cũng không nói tiếp nữa. Tuy anh ta không nói nhưng tôi cũng đã biết đó là chuyện gì. Có điều tôi không hiểu, anh ta đã có được đỉnh Tạo Vật thế giới này đã là của anh ta rồi, anh ta muốn gì mà không được chứ? Sao lại có thể vì một chút tinh khí mà đi giết người.

Thấy được sự nghi hoặc trong tôi, U Quân quay lại nói với tôi: “Em không tò mò chút nào về việc làm sao anh lấy được đỉnh Tạo Vật sao?”

U Quân có thể thống trị tam giới là nhờ chiếm được đỉnh Tạo Vật. Trước đây tôi chỉ biết anh ta và Thiên đế thông đồng với nhau, sau đó Thiên đế lại mắc bẫy mới để đỉnh Tạo Vật rơi vào tay anh ta. Còn chuyện cụ thể bên trong thế nào thì tôi không biết. Tôi liền hỏi U Quân làm cách nào lấy được đỉnh Tạo Vật?

Tôi vừa hỏi xong, U Quân nhìn tôi rồi nở một nụ cười tà mị. Anh ta ép thân người lên ghế của tôi, mặt anh ta áp sát vào mặt tôi gần đến nỗi tôi có thể thấy rõ từng lỗ chân lông trên mặt anh ta: “Thiên đế muốn hợp tác với anh, dùng sức mạnh khởi động đỉnh Tạo Vật. Nhưng ông ta đâu ngờ được anh đã nuốt cái đỉnh ấy rồi. Có thể nói bây giờ anh và đỉnh Tạo Vật tuy hai mà một. Anh còn thì đỉnh còn, anh chết, đỉnh này cũng tiêu vong. Có điều là anh sẽ không chết đâu, nên cái Đỉnh này cũng sẽ còn mãi. Tuổi thọ của anh cũng sẽ giống như nó, thọ ngang trời đất, sáng như nhật nguyệt!”

Tôi nghe ra được U Quân rất vui vẻ khi nói những lời này. Anh ta nói vậy làm tôi nhớ lại lúc trước khi anh ta cứu Liễu Long Đình, đúng là đã dùng sức mạnh của mình trực tiếp cứu anh ta. Lúc đó tôi cũng thấy ngạc nhiên nhưng bây giờ tôi đã hoàn toàn hiểu được, khi đó U Quân đã hợp thể cùng đỉnh Tạo Vật rồi.

Giờ đây dù U Quân không nói vì sao anh ta cần tinh khí của trẻ con, tôi cũng đã hiểu được đạo lý bên trong. Đó là cho dù U Quân có lợi hại đến đâu, lại xưng hùng xưng bá trong tam giới cỡ nào, nhưng bản chất của anh ta vẫn chỉ là một con yêu quái phải dựa vào đỉnh Tạo Vật mới đoạt được thiên hạ.

Đỉnh Tạo Vật này sở hữu sức mạnh có thể gọi là kinh thiên động địa. Đến cả Liễu Long Đình lúc trước khi có được Đỉnh Tạo Vật cũng không dám hợp thể với nó. Huống hồ là vị U Quân này, chỉ mới tu luyện được mấy nghìn năm lại dám hợp nhất cùng thần khí mạnh như vậy. Chỉ cần tinh khí hoặc ý chí của anh ta suy yếu, cơ thể của anh ta, cơ thể đã bị mấy anh em anh ta chiếm hữu rất có thể sẽ bị đỉnh Tạo Vật nuốt chửng, để lại một thân xác chết. Nếu vậy cho dù không bị ngoại lực nào ảnh hưởng, U Quân cũng sẽ tự chết trong tay của chính mình. Anh ta đã tự làm một quả bom hẹn giờ đặt bên cạnh mình. Vì vậy để tránh sơ suất, anh ta phải không ngừng tăng thêm tinh khí, mới có thể duy trì tuổi thọ vạn năm của mình.

Nhìn vẻ mặt tôi dần trở nên sửng sốt, U Quân cũng biết tôi đã đoán ra mọi chuyện, nên anh ta cũng không giải thích thêm. Vẻ đắc ý trên mặt anh ta cũng dần phai nhạt. Anh ta đến ngồi cạnh tôi, sau đó mở lời: “Anh biết em rất quan tâm đến muôn dân trăm họ ở nhân gian, nhưng nếu như anh không có tính khí nuôi dưỡng, có thể anh sẽ chết dưới uy lực kinh người của đỉnh Tạo Vật. Anh rất cần tinh khí này. Hãy xem như là sự cung phụng của nhân gian đi. Đối với bọn họ mà nói, so với vô số mạng sống mà anh đã cứu trước đây, đây chỉ như muối bỏ bể thôi. Giờ đây họ báo đáp lại cho anh cũng là chuyện nên làm mà! Hi Nhi, chẳng lẽ em thà bảo vệ mấy mạng sống người phàm đó cũng không mong anh sống a?”

Câu nói cuối cùng của U Quân như một phép thử tình cảm tôi dành cho anh ta. Mấy mạng người nhỏ nhoi đó và anh ta, tôi sẽ chọn ai?

Quả thực trước đây U Quân đã cứu rất nhiều sinh mạng, còn quay ngược thời gian trở lại ba năm trước để tất cả những người này đều quên đi mọi khổ đau mà họ đã trải qua. Thế nhưng giờ đây anh ta lại dùng tính mạng của những người này để bảo vệ mạng sống của mình. Tôi lại hỏi U Quân: “Vậy sao anh không lấy đỉnh Tạo Vật ra khỏi cơ thể của mình? Chỉ cần anh lấy nó ra, chẳng phải sẽ không cần tinh khí nữa sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.