Hoán Đổi Phu Quân 1

Chương 4: Chương 4: Triệu Linh Lam(1)




Lâm Thiên Vũ cùng Liên nhi bình bình an an về đến nhà không ai hay biết, trốn riết quen thói, cứ cách vài 3 ngày 2 chủ tớ nàng lại lén lút xuất môn.

Đang đi trên đường đột nhiên có 1 bóng người lao về phía Lâm Thiên Vũ, nàng không kịp tránh, người kia cứ thế lao vào người nàng. Lâm Thiên Vũ chật vật ngã xuống đất, Liên nhi hốt hoảng chạy đến bên chủ tử, đỡ nàng đứng dậy, lại hung hăng nhìn xem là ai không có mắt làm ngã chủ tử của nàng.

2 chủ tớ nhà họ Lâm chỉ thấy 1 tiểu cô nương khoãng chừng 15, 16 tuổi ăn mặt có phần hơi bẩn, có chổ còn bị rách, bộ dạng chật vật đáng thương đang ngã nằm dưới đất, mặt mũi nhăn nhó lại 1 đống, dường như đã bị thương, ngoài vị tiểu cô nương kia còn có 2 tên gia đinh cầm gậy xua đuổi nàng ta, miệng không ngừng mắng nàng ta điên. Lâm Thiên Vũ khó chịu nhíu mày, nàng dìu tiểu cô nương kia đứng dậy, nàng ta tuy có hơi bẩn nhưng là mi thanh mục tú, dáng vẽ khả ái nhu nhược khiến người khác vừa nhìn thấy đã muốn yêu thương che chở, chỉ là không biết vì sao 2 người kia lại xua đuổi nàng.

Đám gia nhân sau khi nhìn thấy hoa dung của Lâm Thiên Vũ thì thoáng sững người, tạm thời đình chỉ động tác, nhìn nàng đến si ngốc.

- Cô nương, nàng không sao chứ? Lâm Thiên Vũ lo lắng hỏi.

- Đa tạ cô nương, ta không sao. Tiểu cô nương kia cúi đầu, giọng nói mềm mại như tơ phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn.

Nói đoạn tiểu cô nương kia lại lao về phía 2 tên gia đinh kia, nói như van xin:

- 2 vị đại ca, ta là nói sự thật, ta thực sự là Triệu Linh Lam, xin 2 vị cho ta vào gặp phụ thân cùng mẫu thân.

- Xàm ngôn, Triệu Linh Lam là khuê danh tiểu thư nhà ta, nàng bây giờ chắc đang ở khuê phòng thêu thùa làm sao tiểu nha đầu rách rưới như ngươi lại mạo nhận? 1 tên gia đinh lớn tiếng thị uy, ánh mắt vẫn lơ đãng liếc nhìn về phía Lâm Thiên Vũ.

- Ta là nói thật, ta mới chính là Triệu Linh Lam. Tiểu cô nương vẫn không ngừng nói, mắt to ngập nước bộ dáng thập phần đáng thương.

- Cút đi, nếu không ta đánh cho gãy chân. Tên gia đinh hung hăng vung gậy như muốn đánh nàng ta. “Cản trỡ hắn ngắm mỹ nhân, muốn chết?” Hắn nghĩ

- Làm gì mà hung hăng như thế, chỉ là muốn vào nhà thôi mà. Liên nhi bất bình lên tiếng.

- Ngươi là ai, định đến đây gây sự? muốn ăn đòn à, cút ngay. Nói rồi hắn giơ cao cây gậy như thật muốn đánh người, mắt thấy cây gậy đã rất gần tiểu cô nương kia, Lâm Thiên Vũ lao đến, kéo tiểu cô nương kia sang 1 bên giúp nàng ta tránh gậy.

Đột nhiên 1 bóng người lao đến chụp lấy cây gậy kia. Lâm Thiên Vũ vì nghĩ gậy sẽ đánh trúng người nên lo sợ nhắm mắt lại đưa 2 tay lên che chắn ở đầu, chuẩn bị nhận đòn, ai ngờ chờ rất lâu vẫn chưa thấy có động tĩnh gì, nàng từ từ mở mắt, 1 bóng người cao lớn che chắn trước nàng, ngăn cản cả tầm mắt của nàng, người kia vai rộng rắn chắc, lưng dài, eo thon, dáng dấp rất cao, cả người tản mát ra 1 mùi đàn hương tự nhiên dễ chịu.

- Âu Dương công tử??? 2 tên gia đinh hốt hoãng buông gậy ra.

Nam nhân đứng chắn trước người Lâm Thiên Vũ đột nhiên xoay người lại, đối diện với nàng, Lâm thiên Vũ thoáng ngẫn người, nàng hoàn toàn đắm chìm trong đôi mắt đen sâu tựa hồ nước không thấy đáy kia. Bộ dáng Âu Dương Kỳ anh tuấn phi thường, khí thế bức người, ngũ quan rõ ràng, phượng mâu linh động, mũi cao thẳng tắp, bạc môi mỏng khiêu gợi, cái cằm cương nghị, khắp người tản mát ra hương thơm dễ chịu. Bộ dạng chính xác là khuynh quốc khuynh thành, nam nhân họa thủy. Khiến Lâm Trình Tử ngẩn ngơ, nàng không phải là chưa từng thấy mỹ nam, nhưng mỹ nam này chính là mỹ nam trên cả mỹ nam.

- Làm gì ở trước cửa đánh người, lại còn là mấy vị cô nương chân yếu tay mềm. 1 giọng nói âm lãnh vang lên từ phía sau Lâm Thiên Vũ, kéo nàng trở về hiện tại. Nàng xoay người về phía sau, chỉ thấy 1 nam nhân dáng dấp thoạt nhìn tựa thư sinh 1 thân trường bào màu xanh, đôi mắt thâm thúy, ngũ quan tinh xảo, tiêu sái phe phẩy chiết phiến trong tay, khóe môi tựa tiếu phi tiếu giương lên, nhưng ánh mắt lạnh như băng lại mang theo vài phần tà khí. Bộ dáng hắn chỉ có thể dùng 4 chữ để hình dung, chính là: Hại nước hại dân. Nhưng có phần yếu thế hơn so với vị Âu Dương công tử kia.

Hai tên gia đinh sau khi nghe nam nhân phía sau nói, liền vứt gậy, quỳ rạp xuống đất kể lể:

- Bẩm thiếu gia có 1 nữ nhân điên muốn tiến vào, nàng còn nói nàng là Triệu Linh Lam tiểu thư.

- Triệu Linh Lam? Nàng ta chẳng phải vị muội muội dưới quê vừa đến nhà ta vài tháng trước hay sao? Triệu Ngân Phong. Lại hỏi – thế còn 2 vị này là ai?

- Bẩm thiếu gia, các nàng là người qua đường bị Nữ nhân giả mạo kia va phải.

- Ta không phải giả mạo, ta là Triệu Linh Lam thật sự. Tiểu cô nương phẫn uất lên tiếng.

- Cô nương cứ một mực nói cô nương là tiểu muội Triệu Linh Lam, xin hỏi có bằng chứng gì? Triệu Ngân Phong hỏi, mà Âu Dương Kỳ từ đấu chí cuối vẫn lặng lẽ quan sát, 1 câu cũng không nói.

- Ta có, là ngọc bội tổ truyền của mẫu thân chỉ truyền lại cho trưởng nữ. Triệu Linh Lam nói, tay rút ra 1 ngọc bội màu xanh lam, thoáng nhìn liền biết là ngọc tốt, màu sắc sáng, chất ngọc trong, bóng loáng mịn màng, từ trong vạt áo đưa cho Triệu Ngân Phong.

Triệu Ngân Phong cầm lấy ngọc bội, tỉ mỉ xem xét, thấy bên trên ngọc bội chạm khắc hình long phượng, bên đưới còn có 1 chữ Tần, là họ của Triệu phu nhân, Triệu Ngân Phong thoáng trầm ngâm, ánh mắt hắn quét qua Triệu Linh Lam như thăm dò, lát sau lại nói:

- Chuyện này quan hệ trọng đại, liên quan đến danh thế Triệu gia, tạm thời cô nương cứ ở tại khách điếm ta sẽ cho người sắp xếp, còn về phần ngọc bội cứ giao cho ta, ta sẽ gặp mẫu thân hỏi rõ, chờ đợi ta làm rõ chuyện này cùng phụ mẫu, ta sẽ cho người đến đón nàng sau.

- Vâng. Triệu Linh Lam nhu thuận nói, hảo cảm đối với vị đại ca chưa từng gặp mặt lại tăng lên. Qua thư mà phụ thân gữi cho nàng, nàng biết được ngoài phụ thân, mẫu thân nàng còn có 1 vị ca ca lớn hơn nàng 7 tuổi, tuấn tú bất phàm.

- Còn các ngươi, chuyện này không được nói lung tung, không thì cẩn thận. Triệu Ngân Phong hướng gia đinh ra lệnh. Bọn họ nhanh chóng gật đầu.

Nói đoạn, Triệu Ngân Phong lại xoay sang, tìm kiếm bóng hình giai nhân, nhưng người đã sớm biết mất từ lâu.

- Người đâu? Triệu Ngân Phong hỏi.

- Đi mất rồi. Âu Dương Kỳ nhàn nhạt đáp. Hắn đã thấy 2 chủ tớ nhà họ Lâm ly khai từ sớm, bất quá là không lên tiếng ngăn cản.

…….

Vẫn là ngựa quen đường cũ, ở yên trong nhà được vài 3 ngày, Lâm Thiên Vũ lại trèo tường trốn ra ngoài. Hôm nay tâm tình nàng thật không mấy tốt, đi được vài nơi liền cảm thấy mất hứng, đột nhiên 1 ý nghĩ xoẹt qua đầu nàng, Lâm Thiên Vũ cười đến thập phần sáng lạng, nàng đã nghĩ ra sắp tới sẽ đến cái địa phương nào rồi.

Lâm Thiên Vũ thân hình thanh thoát, 1 hướng thẳng tiến đến cái địa phương mà người ta vẫn gọi là đến để cảm nhận dục tiên dục tử (khoái hoạt). Đúng vậy, nàng chính là muốn đến kỹ viện trong truyền thuyết đễ mở mang tầm mắt. Ngôn tình xuyên không đều nói, nếu xuyên qua nhất định phải đến 2 cái địa phương, nếu không đến nơi đó, thật không xứng khi nói rằng ta đã xuyên qua, nơi đó chính là hoàng cung và kỹ viện. Hoàng cung thì xem ra có chút khó khăn, dù gì ở đây cũng không phải là thế kỷ 21 có thể tự do tham quan, còn về phần kỹ viện thì dễ dàng hơn nhiều.

Vừa đi vừa nghĩ, thoáng 1 cái mà nàng đã đứng trước cửa kỹ viện nỗi tiếng nhất thành, 1 tòa nhà cao ngất treo rất nhiều lồng đèn ở phía trước, lại còn thắt 2 ba mãnh lụa trước cửa trông thật là diêm dúa, lại nhìn lên bảng hiệu: Bách Hoa lâu, cái tên cũng rất chi là dung tục đi, bất quá là bảng hiệu của nơi này thì cũng có chút thực tế đi. Thấy Lâm Thiên Vũ có ý định đi vào, Liên nhi liền lên tiếng ngăn cản:

- A, tiểu thư, người định đi đâu?

- Trong đó a. Lâm Thiên Vũ đưa ngón tay thon dài như ngọc chỉ về phía Bách Hoa lâu.

- A, nơi đó không phãi nơi để nữ tử đi vào. Liên nhi nói, tay vẫn gắt gao níu lấy tay Lâm Thiên Vũ.

- Tại sao lại không, ta chính là muốn vào, muội buông tay. Lâm Thiên Vũ ra sức gỡ tay của Liên nhi ra.

- A, không buông, dù tiểu thư có đánh chết muội cũng không buông, muội không thể để tiểu thư tự phá hoại danh tiết của mình được, tiểu thư là thân cao quý, không thể vào cái nơi dơ bẩn ấy. Liên nhi càng nói càng ôm chặt lấy cánh tay của Lâm Thiên Vũ.

2 người dằng qua kéo lại trước cửa kỹ viện đột nhiên nghe thấy 1 giọng nói có vẽ quen thuộc, chính là thanh âm mềm mại như tơ, nghe được 1 lần liền không thể quên, 2 chủ tớ nhà họ Lâm nhìn dáo dác tìm kìm nơi phát ra tiếng nói, liền thấy Triệu Linh Lam đang cố giằng tay ra khỏi 1 nữ nhân trung niên, nàng ta ăn mặc lòe loẹt, trên mặt son phấn dày 1 mảng, đầu còn cài 1 cái hoa thật to, nhìn qua cũng đoán được thân phận nàng ta, chính là Lâm Thiên Vũ nàng thất vọng quá mức rồi, tại sao kỹ viện trong truyền thuyết lại khác xa với những gì trong truyện nói thế này, mặt bằng thiết kế không đẹp thì thôi, tên không hay cũng có thể cho qua, chính là ngay cả tú bà cũng làm người thấy tởm huống chi mấy cô nương trong đó, Lâm Thiên Vũ thật không nghĩ ra cái nơi này lại dung dưỡng ra 1 được mỹ nhân tài họa xuất chúng đi.

Mắt thấy tú bà kia đang ra sức lôi kéo cùng dụ dỗ Triệu Linh Lam đi vào bên trong, không đoán cũng biết được là mụ ta muốn gì rồi, Lâm Thiên Vũ nhanh chóng đi đến bên 2 người kia, nàng giằng tay Triệu Linh Lam ra khỏi tay tú bà, trừng mắt nói, bộ dạng như đang trách cứ muội muội không ngoan:

- Muội muội ngươi đi đâu làm ta lo muốn chết, thật là…

- Ta… Triệu Linh Lam thấy Lâm Thiên Vũ đang ra sức nháy mắt với nàng, lập tức hiểu ra vấn đề, liền bày ra bộ dáng hối lỗi nói: – Tỷ Tỷ, ta là hiếu kì nên lạc mất Tỷ, Tỷ đừng giận ta nha. Nói xong còn làm bô dáng nũng nịu, không đáng yêu chết người không đền tiền mà.

Lâm Thiên Vũ yêu chết vẽ mặt này của Triệu Linh Lam, nàng ta thật là thông minh, chỉ nháy mắt vài cái liền hiểu, Lâm Thiên Vũ thầm nghĩ, sau lại bày ra bộ dáng bao dung, yêu thương vuốt nhẹ mái tóc rối của Triệu Linh Lam, nói:

- Ngoan, ta cũng không giận, nhanh theo ta về nhà, phụ thân cùng mẫu thân chắc cũng rất lo lắng cho chúng ta.

2 người cứ thế diễn 1 màn tỷ muội tình thâm làm Liên nhi cùng tú bà đần ra.

Từ lúc nào mà Lâm gia lại xuất hiện thêm 1 vị tiểu thư??? Liên nhi ngây ngốc nghĩ.

Thấy con dê béo sắp bị đoạt đi, tú bà không cam lòng, giữ các nàng lại:

- Nàng là muội muội của ngươi sao?

- Đúng vậy a. Lâm Thiên Vũ, Triệu Linh Lam 2 người không hẹn mà cùng gật đầu.

- Nhưng là… nhưng là… Tú bà cố chấp không buông, đã lâu mụ ta không có gặp qua người có bộ dạng thanh tú như Triệu Linh Lam, nay lại xuất hiện thêm 1 vị tỷ tỷ kinh diễm thoát tục tựa thiên tiên, nhất là cái bớt giữa trán, mỹ nhân hiếm có như vậy trăm năm mới gặp 1 lần, nàng liều mạng suy tính, làm cách nào dụ dỗ hai tiểu mỹ nhân này về giúp bà kéo thần tài đến cửa.

- Này, chúng ta là con nhà đàng hoàng, muội muội ta là do lạc đường nên mới đi đến cái địa phương này, nếu ngươi còn quá phận ta liền báo quan, kiện ngươi tội dụ dỗ con gái nhà lành. Lâm Thiên Vũ uy hiếp.

Nghe xong những lời nói trên, tú bà biết Lâm Thiên Vũ không phãi loại dễ chơi, bộ dáng nàng ta tuy ngây thơ nhưng lại không dễ lừa, tránh cho việc chưa hốt đũ bạc về quê xây nhà dưỡng lão đã phãi ngồi đại lao, tú bà đành ngậm ngùi buông tha cho hai người.

Lâm Thiên Vũ thân thiết nắm tay Triệu Linh Lam rời đi, mà 1 màn này đập vào mắt Liên nhi khiến nàng sững sốt không thôi, tiểu thư nhà nàng lúc nào lại biết uy hiếp người khác đâu, dường như lại còn biết rất rõ mánh khóe của tú bà kia???

3 người đi thật xa, sau khi chắc chắn rằng mụ tú bà không có đuỗi theo mới từ từ thả lõng cước bộ.

- Cám ơn cô nương đã giúp đỡ, ân tình này Triệu Linh Lam ta cả đời không quên. Triệu Linh Lam cung kính cúi người nói với Lâm Thiên Vũ.

- Ấy, nàng đừng làm vậy, ta chỉ là đột nhiên có lòng tốt vậy thôi, cũng chẳng phải phường tốt lành gì đâu. Lâm Thiên Vũ hề hề nói.

- A, khách điếm ta trọ cũng gần đây, hay là mời hai vị đến đấy ngồi nghĩ 1 lát xem như là ta trả ơn vậy. Triệu Linh Lam đề nghị.

- Cũng được, đi hoài cũng thấy mỏi. Lâm Thiên Vũ nói.

Sau đó 3 người thẳng tiến đến khách điếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.