Nếu Lâm Thiên Vũ tính toán không nhầm thì xuyên qua đến đây đã được gần 1 tuần, bệnh tật gì cũng đã sớm khỏi. Nhàm chán đến cực độ, cả người nàng mốc meo cả lên, hôm nay nàng quyết định, trèo tường ra ngoài thăm thú phố phường cổ đại xem sao.
Vừa dùng xong bữa sáng, Lâm thiên Vũ lại lôi kéo Liên nhi, nói:
- Liên nhi, muội có tiền không?
- Có ạ, tiểu thư cần tiền để làm gì?
- Ra ngoài.
- Ra ngoài?
- Đúng, chính xác là ta muốn ra ngoài dạo phố. Lâm Thiên Vũ hí hửng nói.
- Dạo phố? Nhưng lão gia đã căn dặn tiểu thư không được ra ngoài. Liên nhi có lòng tốt nhắc nhở.
- Không đi được cửa lớn không biết chuồn cửa nhỏ à, quyết định 1 câu, muội có đi với ta không? Lâm Thiên Vũ bày ra bộ mặt hung hăng, hòng hù dọa Liên nhi.
- Nga… đi, tiểu thư đi đâu, em theo đó. Liên nhi bộ mặt hứng chí không thôi.
- Vậy còn chờ gì nữa, nhanh đi lấy nhiều tiền 1 chút, ta còn muốn mua đồ lưu niệm. Lâm thiên Vũ hứng chí không thôi nói.
- Đồ lưu niệm??? Liên nhi ù ù cạc cạc nhìn Lâm Thiên Vũ.
Biết mình đã nói hớ, nàng nhanh chóng chuyển chủ đề, hối thúc Liên Nhi nhanh chuẩn bị tiền.
…
Dưới sự dẫn dắt nhiệt tình của Liên nhi, Lâm Thiên Vũ cuối cùng cũng đường đường chính chính ra khỏi Lâm gia.
Đường phố cổ đại không khác gì mấy cảnh trong phim cổ trang là mấy. Từng sạp hàng bày dọc theo ven đường, đũ các chủng loại hàng hóa. Người qua, kẻ lại, tiếng rao hàng, mua bán náo nhiệt như hội, ngựa xe như nước, náo nhiệt không thôi.
2 chủ tớ nhà họ Lâm vừa ra đến đường lớn liền như nhà quê vừa lên tỉnh, thấy thứ gì cũng nhìn, thấy đồ gì cũng sờ, đông nhìn 1 chút, tây sờ 1 chút thế mà hết cả nữa ngày. Cảm thấy chân đã có phần nhức nhối, bụng cũng biểu tình dữ dội, Lâm thiên Vũ mới luyến tiếc rời mắt khỏi các gian hàng trên đường mà chuyên tâm cùng Liên nhi tìm 1 tửu lầu, dùng cơm trưa. Trên đường đi có không ít ánh mắt ái mộ, si ngốc nhìn Lâm Thiên Vũ, chỉ là nàng không để tâm đến họ, dù gì cái loại phản ứng này nàng đã sớm quen từ lâu.
2 người thuê hẳn 1 căn phòng riêng biệt, gọi 1 vài món ăn thanh đạm, chủ tớ 2 người không phân lớn nhỏ cùng ngồi 1 bàn trò chuyện hăng say về các sự việc nhìn thấy trên đường.
Cơm no rượu say, chủ tớ nhà họ Lâm lại tiếp tục cuộc dạo chơi.
Đi 1 lúc lâu, Lâm Thiên Vũ cùng Liên nhi đi đến 1 con đường, nơi đấy từ đầu đường đến cuối đường đều là khất cái, bộ dạng rách rưới, dơ dáy, bẩn thỉu đến đáng thương, nỗi khắc khổ hằn sâu lên khuôn mặt đen đúa, bộ dạng gầy gò như que củi, ốm yếu, bệnh tật, chật vật không chịu nỗi, khắp nơi còn bốc lên mùi hôi thối. Người đi đường ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, thấy đám khất cái còn hơn thấy ôn dịch, tránh lấy tránh để.
Khất cái, thế kỷ 21 cũng có rất nhiều, nhưng không nhiều như ở nơi này, tâm Lâm Thiên Vũ thoáng rung động dữ dội, nàng không nghĩ mình là người có tấm lòng nhân hậu, nhưng cảnh tượng trước mắt thật khiến người khác thương tâm. Liên nhi nhìn bọn họ đến thảm, vốn là lần đầu đi đến cái địa phương nhiều khất cái như vậy. Nàng run run khóe môi, ánh mắt đã nhiễm hồng.
- Tiểu thư, bọn họ thảm như vậy, chúng ta có thể bố thí cho họ chút bạc được không? Liên nhi bộ dạng đáng thương hề hề nói.
Lâm Thiên Vũ không nghĩ tới Liên nhi lại thay khất cái cầu tình, bộ dáng nàng ta không phải là giả bộ, thật đúng là đứa trẽ lương thiện a.
Lâm Thiên Vũ khinh môi nói:
- Có thể, chỉ là chúng ta giúp được họ nhất thời không thể giúp họ cả đời.
- Là ý tứ gì? Liên nhi ngây ngô hỏi.
Lâm Thiên Vũ ánh mắt xa xăm nói:
- Nơi đây có rất nhiều khất cái, chúng ta lại không có nhiều bạc, không thể cho họ mãi được, người có thể cứu được họ chỉ có bản thân họ thôi.
Liên nhi mờ mịt nhìn tiểu thư của mình, nàng chỉ xin tiểu thư bố thí ít tiền sao tiểu thư lại nói chuyện mông lung như thế.
Lâm Thiên vũ nhìn thấy Liên nhi đang ngây ngô nhìn nàng, iền biết tiểu nha đầu này vẫn là không hiểu những gì nàng nói, liền nói:
- Đem hết bạc phân phát cho người già, trẽ em và phụ nữ đi.
- Tại sao? Liên nhi ù ù cạc cạc hỏi.
- Vì 3 loại người trên mới chân chính là những người cần được che chở, về phần nam nhân, họ có thể tự tìm việc đễ nuôi sống bản thân, đã là nam nhân lưng dài vai rộng lại ngồi nơi này gia nhập hàng ngũ khất cái, chẳng phải là loại lười biếng thì là gì.
- Ân… Liên nhi như bừng tỉnh đại ngộ, nàng hướng Lâm Thiên Vũ cái nhìn ái mộ, sau đó nhanh chóng đi phân phát bạc theo lời Lâm Thiên Vũ.
“Tiểu thư sau khi tỉnh dậy liền bác học uyên thâm như vậy, cứ như là người đã trải đời.” Liên nhi thầm nghĩ.
Lâm Thiên Vũ nhìn Liên nhi phân phát bạc, lúc sau 2 người cùng nhau trở về Lâm phủ.
Cả 2 không hề hay biết tại 1 góc nào đó có 1 nam nhân đã nghe qua cuộc đối thoại của 2 nàng. 1 tia sáng kì dị lóe lên trong Âu Dương Kỳ, hắn vì nhận được thư tín của bằng hữu mà đến Thanh An thành cùng với dự định sẽ đến Lâm gia từ hôn, không ngờ trên đường lại gặp được nữ tử thú vị như vậy, chỉ là không biết nàng là nữ nhân nhà ai. Ý nghĩ này thoáng vụt qua trong đầu hắn cũng rất nhanh chóng được hắn gạt đi.
Âu Dương Kỳ khóe môi trào phúng, lại tiếp tục hướng Triệu gia đi.