Editor: Trà Đá.
“Tổng giám đốc Hoắc!” Cố Du mở cửa rộng ra, mời anh ấy vào.
Hoắc Diệc Thanh nhìn kỹ hai người họ, ngửi thấy mùi không bình thường.
“Cậu tới đây làm gì?” Ánh mắt Phó Lệ Minh lạnh lẽo.
Cố Du thản nhiên di chuyển đứng ra sau lưng Hoắc Diệc Thanh, anh ấy đột nhiên sinh ra ý muốn bảo vệ, thẳng lưng nói: “Nghe nói nhân viên của tôi làm việc có xảy ra vấn đề à, tôi là ông chủ, lẽ ra tôi mới là người giải quyết vấn đề chứ.”
Sắc mặt Phó Lệ Minh trầm lại, nhìn thoáng qua cô gái mới vừa rồi còn đang rất kiêu ngạo hiên ngang, bây giờ lại giống một con rùa rụt cổ, càng tức hơn: “Vậy thì đóng cửa lại."
Phó Lệ Minh đi đến bàn họp rồi ngồi xuống ghế, Hoắc Diệc Thanh và Cố Du cũng đi qua ngồi.
Hiện tại nội tâm của Hoắc Diệc Thanh có chút không yên, thật ra anh ấy đến đây chỉ với mục đích là xem náo nhiệt. Nhưng vừa rồi có hai ba người tìm anh ấy, nói Phó Lệ Minh đến mắng Cố Du, khiến anh phải đi cứu viện.
Bởi vì lần trước anh ấy đã bịa chuyện với mọi người, nên khiến mọi người nghĩ Phó Lệ Minh bất mãn với Cố Du, mọi người không nghi ngờ anh ấy, mà còn thật sự sợ Phó Lệ Minh sẽ mắng Cố Du.
Theo cảm nhận của bọn họ, thì lúc Phó Lệ Minh không tức giận cũng đã dọa người ta rồi, bây giờ rõ ràng anh không vui, thì bọn họ thật sự lo lắng cho Cố Du.
Hoắc Diệc Thanh đương nhiên biết Phó Lệ Minh tìm Cố Du vì việc gì, lý trí nói anh ấy không cần nhúng tay vào, nhưng lòng hiếu kỳ thì lại không buông tha cho anh ấy.
Lúc nhìn thấy biểu hiện của hai người thì anh ấy hiểu rõ bản thân đã phá chuyện tốt của người anh em tốt, nhưng biết làm sao được?
Anh ấy chỉ có thể kiên trì bảo vệ cho nhân viên của mình.
“Nói đi, Cố Du gây ra chuyện gì.” Hoắc Diệc Thanh thẳng lưng hỏi.
“Tổng giám đốc Phó, có vấn đề gì thì anh cứ nói ra, tôi sẽ cố gắng sửa chữa.” Cố Du bày ra bộ dáng khiêm tốn lắng nghe.
Cố Du thì có thể có vấn đề gì, Dung thị hầu hết đều khen quảng cáo của Sang Thành.
“Bọn họ nói cô thật sự có trách nhiệm với công việc, viết quảng cáo rất tốt. Biểu hiện của cô rất tốt, Sang Thành nên thưởng cho cô.”
“Được, thêm tiền thưởng!” Hoắc Diệc Thanh cực kỳ tán thành.
Phó Lệ Minh: “Ngày hôm qua tôi đã cho cô ấy tiền thưởng rồi.”
Hoắc Diệc Thanh: “Cho rồi?”
Cố Du: “…”
Phó Lệ Minh mặc kệ Hoắc Diệc Thanh, có anh ấy ở đây thì cũng không nói chuyện được với Cố Du, cho nên anh đứng dậy rời đi.
Sau khi Phó Lệ Minh đi rồi, Hoắc Diệc Thanh hỏi Cố Du: “Rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì?”
Cố Du bất đắc dĩ: “Không có chuyện gì đâu, nếu phải nói có, thì là do tôi thiếu anh ấy một khoản tiền, tổng giám đốc Hoắc giúp tôi trả lại cho anh ấy đi.”
Giờ nghỉ trưa, Cố Du cầm bì thư tiền đi vào văn phòng Hoắc Diệc Thanh.
Hoắc Diệc Thanh cũng đã rõ mọi chuyện, anh ấy rất thích cống hiến sức lực.
Phó Lệ Minh hẹn anh ấy tối nay đi đánh quyền anh, dù sao đánh quyền anh với Phó lệ Minh luôn thua thiệt, không ngược được cơ thể anh, vậy thì ngược tâm anh một chút đi.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Cố Du gọi điện thoại cho Chu Thế Tân, nói rõ suy nghĩ của bản thân, nhưng anh ta không dễ dàng buông tay. Anh ta nói anh ta thích vận động, thích leo núi, cho nên sự kiên nhẫn của anh ta cao hơn người bình thường.
Cố Du thật sự bất đắc dĩ, nói chuyện với Chu Thế Tân có chút mệt mỏi. Đây không phải vấn đề kiên nhẫn hay không, mà vấn đề ở đây là cô không có cảm giác với anh ta.
Điều gì nên nói thì cô đã nói hết rồi, còn lại cô cũng không biết làm sao, chỉ có thể tính toán từng bước.
Buổi tối tăng ca đến tám giờ tối, Cố Du và đồng nghiệp ra