Hoan Du

Chương 31: Chương 31: Thiếu






Editor: Trà Đá.

Cố Du đi sau lưng Phó Lệ Minh, cô vẫn duy trì khoảng cách hai thước.

Phó Lệ Minh không quay đầu, bước chân không nhanh không chậm.

Quẹo trái một cái là hành lang, không mở đèn, chỉ có ánh sáng bên ngoài hắt vào, cực kỳ mờ ảo.

Hai người không ai nói với ai câu nào, trong không khí chỉ có tiếng bước chân của bọn họ. Cố Du luôn giữ vững tâm lý, điều tiết bản thân không được nghĩ nhiều, không được sợ, Phó Lệ Minh là người lý trí.

Đi đến cuối hành lang, Phó Lệ Minh mở cửa ra, bật đèn.

Đây là nhà bếp, anh đứng cạnh cửa, ngọn đèn bên trong chiếu vào sườn mặt anh, ngũ quan tương phản sáng tối càng khiến anh trông trở nên tuấn tú hơn.

Anh quay đầu nhìn cô, không biểu hiện gì, nói: “Vào đi.”

Cửa ra vào vốn không lớn, thân hình cao lớn của anh đứng ở đó, chặn hơn nửa đường đi vào.

Cố Du hơi nghiêng người đi vào, tránh đụng đến anh. Dù là như thế, nhưng khoảng cách gần thật sự khiến tâm tình người ta căng thẳng.

May mắn anh nhìn rất bình tĩnh, nên Cố Du thả lỏng tâm lý phòng bị.

Nhưng mà, cô vừa mới đi vào, thì phía sau lập tức vang lên tiếng đóng cửa không nặng không nhẹ. Cô còn chưa kịp xoay người, thì cổ tay đã bị anh bắt lấy.

Cô quay đầu nhìn Phó Lệ Minh, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Phó Lệ Minh không còn nét bình tĩnh như ban nãy, lúc này vẻ mặt của anh cực kỳ khó chịu, anh cúi đầu đối diện với Cố Du: “Em đang lui tới với người em đi xem mắt sao?”

Anh nắm chặt lấy cổ tay Cố Du khiến cô cảm thấy đau đớn, hơn nữa với giọng điệu chất vấn của anh, Cố Du không khỏi nhíu mày: “Tổng giám đốc Phó, đây là chuyện của tôi.”

“Tôi đang theo đuổi em, cho nên chuyện này cũng là chuyện của tôi.”

“Anh nói chuyện không có tí logic nào hết.”

“Không đúng chỗ nào?”

“Tôi đã từ chối anh rồi.”

“Nhưng em thích tôi, em không có thích hắn.”

“Anh bị mắc bệnh tự luyến hả? Tôi thích ai hay không thích ai là do tôi quyết định.”

“Em đúng là trong ngoài không đồng nhất.” Phó Lệ Minh hừ một tiếng, “Không cần lui tới với hắn nữa, cũng không cần dùng hắn làm bia đỡ đạn.”

“Tổng giám đốc Phó, anh lo chuyện bao đồng quá rồi đó.”

“Em dám nói em…”

Cố Du sợ anh nói ra những lời trúng tim đen của cô, nên cô nhanh chóng cắt ngang anh, “Giống như bây giờ, tôi thật sự không thích anh như vậy.” Cô cúi đầu nhìn tay anh.

Phó Lệ Minh lập tức hiểu ra anh đang làm đau cô, anh giảm chút sức lực, nhưng không có ý định buông tay cô ra.

“Buông tay tôi ra.” Cố Du giãy giãy, vô dụng, anh thật sự không có chút dịu dàng nào, sao có thể thích anh như thế này được đây.

Trong lòng Cố Du bắt đầu tức giận, cô nhìn anh, nói: “Tôi nói là tôi không thích anh như vậy.”

“Vậy cái này thì sao?” Lời còn chưa dứt, Phó Lệ Minh buông tay cô ra, sau đó anh dùng hai tay nâng mặt cô lên, khom người hôn lên môi cô một cái.

Tất cả diễn ra trong nháy mắt, khiến Cố Du không có thời gian phản ứng.

Bờ môi của anh hơi lạnh, đối lập với phòng bếp nóng bức, Cố Du nhịn không được run cả người.

Anh nhanh chóng đứng thẳng dậy, hay tay trượt xuống bả vai cô, lực trên ngón tay không nhỏ.

“Thích không?” Anh hỏi rất nghiêm túc, giọng nói trầm thấp và có chút khàn.

Hiện tại đầu óc Cố Du trống rỗng.

Thích không? Thích không?

Cô cực kỳ hoang mang, không biết rõ đáp án.

Phó Lệ Minh nở nụ cười, bởi vì anh đã nhìn thấu tâm tư cô.

Cố Du nhất thời xấu hổ, cô vươn tay đẩy anh ra.

Động tác của cô rất mạnh, anh lại đứng gần cô, cho nên tay cô trực tiếp đặt lên ngực anh, phát


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.