Hoan Du

Chương 56: Chương 56: Thiếu






Editor: Trà Đá.

Cố Du đóng cửa rồi xoay người lại mím môi mỉm cười.

Phó Lệ Minh ngồi yên một chỗ, biểu hiện trên mặt lạnh lùng: “Em cầm gì trên tay đó?”

Cố Du đi qua, đặt tới trước mặt anh: “Anh tự xem đi.”

Phó Lệ Minh nhận lấy, mở ra xem.

Đọc xong, anh ngước mắt nhìn Cố Du: “Hoắc Diệc Thanh cố ý nói em lên đưa cho anh?”

Nhìn điệu bộ của anh có vẻ như không muốn đồng ý.

“Bởi vì em muốn gặp anh, nên cố ý đến hỏi anh ấy có gì muốn giao cho anh không, sau đó anh ấy đưa em cái này.” Cố Du rất chú ý tìm từ.

Ánh mắt Phó Lệ Minh trở nên nóng rực, thần sắc dịu đi rất nhiều, hoặc nói là, tâm tình trở nên tốt hơn.

Anh đứng lên, đi qua bàn làm việc, dừng lại trước mặt Cố Du, cúi đầu hỏi: “Muốn gặp anh?”

Cố Du ngửa đầu nhìn anh, không rụt rè, nói: “Đúng vậy.”

“Bây giờ gặp được rồi đó.”

Cố Du biết anh đang cố ra vẻ bình tĩnh, chờ cô chủ động. Nào có chuyện tốt như vậy? Cô giảo hoạt nói: “Ừ, gặp được rồi, bây giờ em đi đây.”

Nếu đã đến đây rồi, thì đâu có đi dễ dàng như vậy.

Phó Lệ Minh không nói hai lời, ôm lấy bả vai cô, cúi đầu hôn cô.

Không biết hôn bao lâu, cơ thể Cố Du mềm nhũn, chống đỡ lên bàn làm việc. Mà anh cũng không biết thỏa mãn, càng hôn càng kịch liệt.

Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, có người đến tìm Phó Lệ Minh.

Cố Du căng thẳng muốn chết, mặc dù cửa văn phòng đã đóng, nhưng vẫn chưa khóa, lỡ như có người đẩy cửa tiến vào thì xong đời.

Cô vội vàng đẩy Phó Lệ Minh, lúc này anh mới chịu rời bờ môi cô, anh đứng thẳng người, nhưng hai tay vẫn ôm cô.

Cố Du tiếp tục đẩy anh, nhỏ giọng nói: “Có người đến.”

“Không vào đâu.” Phó Lệ Minh không lo lắng.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Trương Bân nói: “Tổng giám đốc Phó, giám đốc Lý tìm anh.”

Phó Lệ Minh: “Nói ông ấy 10 phút sau rồi quay lại.”

Trương Bân: “Được.”

Bên ngoài nhanh chóng im lặng trở lại, Cố Du cũng không muốn để anh ôm nữa: “Thả em ra.” Cô vốn nghĩ có thể thoát khỏi vòng tay anh, nhìn anh có vẻ không dùng lực, nhưng cô giãy dụa cách nào cũng không thoát ra được.

Phó Lệ Minh nào có dễ nghe lời như vậy, anh không buông tay, ngược lại ôm cô chặt hơn: “Hai ngày không được ôm em rồi.”

Hai ngày qua anh bề bộn nhiều việc, trước đó còn ở bệnh viện, tối hôm qua còn vội vàng đến Thịnh Thế Vương Triều để giải quyết vụ ẩu đả.

Anh thật sự rất vất vả, không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, về nhà chỉ có một mình anh, còn người cha duy nhất thì cơ thể không tốt, tính tình khó chiều.

Cố Du đau lòng, ôm lấy anh, tựa vào lồng ngực anh.

Điều hòa ở văn phòng anh ấy rất thấp, còn thấp hơn so với Sang Thành.

Anh mặc áo sơ mi, nhiệt độ cơ thể anh xuyên qua vải khiến Cố Du cảm thấy ấm áp.

“Người anh ấm quá.” Cô thật lòng nói ra.

Cánh tay Phó Lệ Minh siết chặt hơn, giọng nói nặng nề: “Người anh đang rất nóng.”

Ngừng một giây, anh lại bổ sung: “Bởi vì em.”

Cố Du đỏ mặt, đồng thời cảm giác được chỗ nào đó của anh đã biến hóa.

Không thể ôm nữa!

Cô đẩy anh ra, lần này Phó Lệ Minh buông tay.

Không buông tay thì người khó chịu sẽ là anh.

Cho tới bây giờ anh không ngờ có một ngày bản thân lại biến thành người như vậy, bởi vì một cô gái, mà giống như bị trúng độc, ý chí trở nên yếu đi.

“Muốn em.” Anh cũng thật lòng nói ra cảm xúc.

Cố Du luống cuống, lùi ra phía sau hai bước, đề phòng nói với anh: “Anh đừng có làm loạn.”

Phó Lệ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.