Hoan Du

Chương 57: Chương 57: Thiếu






Editor: Trà Đá.

“Cô có thể về được rồi.” Phó Lệ minh lạnh nhạt nói.

Dung Tĩnh đối mặt với anh, trên mặt vẫn duy trì nụ cười: “Anh đừng hiểu lầm, tôi đến thăm chú Phó, chỉ là lễ phép với người lớn thôi. Tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng không phải người không có lòng tự trọng.”

Phó Lệ Minh: “Ông ấy ngủ rồi.”

Dung Tĩnh không thể duy trì nụ cười trên mặt: “Anh như vậy thật sự có người yêu được sao? Anh và Cố Du có thể hạnh phúc được bao lâu đây?”

Lạnh lùng vô tình, nói chuyện trực tiếp không nể mặt, trong tình yêu, nhất định sẽ khiến cho đối phương không chịu nổi.

Phó Lệ Minh nheo mắt, đương nhiên là không vui. Chuyện của anh không cần người khác chỉ dạy: “Không cần cô quan tâm.”

Không khí rất căng, đúng lúc này cửa mở ra, quản gia Chu đã trở lại.

Phó Lệ Minh: “Chú Chu, chú tiễn Dung tiểu thư về đi.”

Chú Chu đã nhìn thấy sắc mặt khó coi của bọn họ, bởi vậy không nhiều lời, đưa Dung Tĩnh ra ngoài.

Vài phút sau chú Chu quay trở lại, Phó Lệ Minh nhìn thoáng qua thời gian, lại nhìn Phó Khai Nguyên đang ngủ say, nói: “Cháu phải về đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho cháu.”

Phó Khai Nguyên không có gì trở ngại nữa, vừa rồi được tiêm một mũi an thần, ít nhất sẽ ngủ được mấy tiếng.

Chú Chu: “Tôi biết rồi, thiếu gia, buổi tối cậu đừng lái xe nhanh quá.”

Tuy rằng mối quan hệ giữa hai cha con Phó Lệ Minh và Phó Khai Nguyên không tốt, nhưng anh vẫn một mực lễ phép và kính trọng với chú Chu: “Cháu biết rồi.”

Phó Lệ Minh vừa đi đến cửa, thì chú Chu ở sau lưng nhỏ giọng nói: “Cố tiểu thư rất tốt.”

Phó Lệ Minh khựng lại, không quay đầu, nói: “Cảm ơn chú Chu.”

Lúc này, khóe môi anh bất giác cong lên, trong lòng cảm giác được một tia ấm áp.

Nửa tiếng sau, anh đứng dưới lầu tiểu khu Cố Du, bộ dáng chờ đợi.

Cố Du xuống rất nhanh, vừa nhìn thấy anh đã nở nụ cười.

Tối nay cô mặc một cái áo T-shirt màu trắng đơn giản, phối hợp với quần ống rộng, vạt áo được nhét vào lưng quần, trông có vẻ thoải mái.

Phó Lệ Minh nhìn, không nhịn được hỏi: “Sao em lại mặc quần áo khó coi như vậy?”

Nụ cười trên mặt Cố Du biến mất, không phục nói: “Khó coi ở đâu?”

Rõ ràng cô ăn mặc cũng rất theo xu hướng mà.

Phó Lệ Minh: “Váy không ra váy, quần không ra quần.”

Cố Du cúi đầu nhìn thoáng qua, gần đây bản thân cô rất thích mặc quần ống rộng, cô không vui hỏi: “Vậy thì như thế nào mới được?”

“Em mặc váy là đẹp nhất.”

Thẩm mỹ của thẳng nam.

“Nếu anh đã không thích, vậy thì em về nhà đây.” Cố Du xoay người rời đi.

Tâm trạng vui vẻ tới gặp anh, ai dè kết quả lại nghe được câu đầu tiên là nói cô ăn mặc khó coi.

Người như vậy nên độc thân cả đời.

Phó Lệ Minh đương nhiên không để cho cô đi, anh giữ chặt tay cô, kéo cô ôm vào lòng: “Không phải là không thích.”

“Anh rõ ràng là không thích.” Cố Du giãy dụa, không muốn anh ôm.

Phó Lệ Minh trầm giọng nói: “Đừng có lộn xộn.”

Cố Du nghe thấy được sự chịu đựng của anh, lập tức hiểu ra, sau đó không dám lộn xộn nữa.

“Vậy anh nói lần nữa xem, em mặc vậy trông đẹp hay khó coi.” Cố Du tiếp tục quấn lấy đề tài này.

Phó Lệ Minh ôm cô, nhẹ nhàng cười một chút, nói: “Đẹp lắm.”

“Được, Cố Du tha thứ cho anh đó.” Cố Du cười nói.

Cô làm gì muốn so đo với anh, sau bữa cơm chiều, cô đến phòng tập gym, gặp Giang Khải, anh ấy đại khái kể hết mọi chuyện Phó Lệ Minh đang gặp khó khăn trong khoảng thời gian này. Mặc dù biết anh ấy cố ý thêm mắm dặm muối, nhưng cô vẫn rất đau lòng.

Trong khoảng thời gian này cô ở bên cạnh anh thường xuyên hơn, mấy lần cô ngủ ở nhà anh, mỗi ngày tỉnh dậy đều không thấy anh đâu.

Rõ ràng buổi tối ngủ muộn như vậy, mà buổi sáng phải dậy sớm như thế.

Đêm nay, bất luận thế nào cũng phải ngủ sớm.

Nhưng sự thật thì vẫn ngủ muộn như trước.

“Ngày mai em không qua nhà anh nữa.” Cố Du uể oải nói.

Phó Lệ Minh ôm lấy cô, ngón tay vuốt ve làn da mềm mại trên vai cô: “Được, ngày mai


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.