Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 2: Chương 2: Lập chí hoàn khố




Chín năm, đã chín năm rồi! Đi tới cái thế giới này, chỉ chớp mắt thôi đã chín năm....

Lý Cáp chín tuổi đang ngồi trên nóc của phủ tổng đốc, ngẩn người ngắm mặt trời đỏ đang lặn xuống. Bên trái của hắn là một con chó to tướng đang nằm, còn bên phải là tỷ tỷ Vân Lâm ngồi bên cạnh.

Mặt trời từ từ lặn xuống về phía tây. Ánh chiều tà rọi lên hai người một chó ở đây, xa xa mà nhìn, tạo nhà một bức tranh xinh đẹp và hài hòa.

Lý Cáp vốn không phải là người của thế giới này, chính xác mà nói, tất nhiên là kiếp trước không phải ở thế giới này.

Khi đó, hắn là sinh viên bình thường đang học năm thứ ba, có cha có mẹ, có thân nhân và bạn bè, cuộc sống vẫn rất bình thường. Nhưng có một buổi sáng ngày nọ, khi thức dậy, hắn đột nhiên phát hiện mình biến thành trẻ con, và tới một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ.

Vì vậy, cuộc sống mơ hồ đăng đẳng thình lình bắt đầu lại. Hắn nghi hoặc, hắn sợ hãi, hắn bàng hoàng, hắn mờ mịt. Mỗi ngày đều phải vượt qua cái loại ưu sầu phức tạp khó hiểu này.

Dường như là một giấc mơ hão huyền, mà cái giấc mơ này lại quái dài đi.

Theo giờ gian trôi qua, hắn đối với cái thế giới này cơ bản hiểu rõ. Cái thế giới này thoạt nhìn tựa như thế giới cổ đại của hắn, ngay cả ngôn ngữ cũng không có khác nhau quá lớn, còn có không ít câu chuyện cổ tích quen thuộc trong sách, và địa danh quen thuộc. Đã có lần hắn từng tưởng rằng đâu là một cái triều đại trước kia tại thế giới của hắn.

Nhưng mà, cái này xác thật không phải thời cổ đại tại thế giới của hắn. Hắn vì học về lý, nên đối với lịch sử biết không nhiều lắm, nhưng về lịch sử cơ bản hắn vẫn nhớ được. Cái gì Đại Hạ vương triều, cái gì tỉnh Chiêu Lâm, tỉnh Thanh Hòa, trên lịch sự của thế giới kia căn bản chưa từng xuất hiện qua.

Như vậy, rốt cuộc cái thế giới này thuộc dạng gì đây?

Lý Cáp suy nghĩ rất lâu, suy nghĩ rất nhiều năm, cơ hồ chỉ cần mỗi khi rảnh thì sẽ suy nghĩ, cái này có phải là một giấc mộng hư hảo hay không?

Nhưng mà thời gian quá dài, hắn từ từ cũng thích ứng với cuộc sống ở nơi này, thích ứng với thân thể của chính mình, thích ứng với thân nhân và bằng hữu xung quanh.

Nếu không muốn nghĩ tới, vậy sẽ không suy nghĩ nữa, tùy theo số phận đi, cùng lắm thì lại chết nữa mà thôi.

Nếu như là mộng, vậy thì đánh một giấc mộng đẹp thôi! Lý Cáp nghĩ như vậy.

Cuộc sống hai mươi năm kiếp trước ở thế giới kia vẫn đều bình thường không có gợn sóng gì. Cha mẹ của hắn là phần tử trí thức, đã sớm dự định cho hắn cuộc sống sau này theo con đường học vấn, không cho hắn chệch khỏi đường rày.

Nhưng hắn trên thực tế là người có bề ngoài tuy bình thản nhưng nội tâm rất cuồng dã, thường xuyên tưởng tượng mình có thể giống như người khác tận tình chơi đùa, thậm chí còn hy vọng đi quậy phá, muốn làm gì thì làm. Vì vậy, hắn rất hâm một những tên nhà giàu, được gọi là cậu ấm. Bọn họ chơi người đẹp tiêu tiền lái xe rất uy phong. Thế giới người như chỉ vì bọn họ mà tồn tại, không có phiền não, chỉ có niềm vui thú.

Nếu có thể sống lại lần nữa, như vậy tại sao không nghĩ tới cuộc sống của chính mình?

Vì vậy, Lý Cáp lần nữa được sống thì có một ý niệm sống, làm hoàn khố đệ tử, hưởng thụ cuộc sống, tiêu diêu tự tại.

Mà hắn được đầu thai vào cái nhà này, hết thảy đều cung cấp cho hắn điều kiện rất tốt. Hắn muốn cuộc sống như trên, quả thực dễ như trở bàn tay.

Lý gia là đại thế gia của Đại Hạ vương triều. Gia gia của Lý Cáp là đương triều thái sư, Văn Hoa các đại học sĩ. Phụ thân là tổng đốc của hai tỉnh Lâm Chiên và Thanh Hòa, bình nam đại tước quân, quan lớn ở biên giới. Ca ca Lý Minh vào năm trước trúng cử Thám Hoa, đã là lại bộ thị lang. Mẫu thân Chân Thị thì có xuất thân hào môn, tổ thượng là khai quốc công thần của Đại Hạ, được phong lòng Duyên Đông vương, là vương gia khác họ đầu tiên của Đại Hạ.

Mà Lý Cáp là nhi tử của Lý Tư Hồng vừa đến trung niên, trở thành người được thương yêu nhất trong phủ. Nói hắn là tiểu phách vương trong nhà cũng không quá đáng.

Dựa vào thân thế như vậy, không cần nói là ở thành Hổ Dương, đến hai tỉnh Thanh, Lâm, thậm chỉ cả Đại Hạ quốc, Lý Cáp cũng là một nhất đẳng cao cấp phú gia công tử.

Sau khi có lý tưởng cuộc sống 'rộng lớn', Lý Cáp bắt đầu sống tiêu diêu tự tại trong Lý phủ. Mỗi ngày đều dẫn con đại khuyển mà sứ thần đi Tây Bắc mang về cho phụ thân, dẫn tỷ và bốn năm tùy tùng trong phủ đi dạo xung quanh thành Hổ Dương, nhìn thấy việc khó chịu liền để đại khuyển cắn người, hoặc là hạ lệnh đánh người. Hầu hết lưu manh ở thành Hổ Dương cơ hồ đều bị cái Lý nhị công tử này chỉnh qua. Và từ đó trở đi, bọn chúng chỉ cần xa xa nghe được tiếng "nhị công tử đi tuần", liền chạy toán loạn, giữa một khoảng cách xa.

Lý Cáp nếu đã lập chí làm hoàn khố đệ tử, ỷ thế hiếp người, dùng mạnh ép yếu tự nhiên sẽ không thiếu. Như hắn lại khinh thường và sẽ chỉnh những tên gia hảo khi dễ lão bách tính, ngày thường hoành hành bá đạo. Mà đám du côn ở đây nào dám chọc tiểu công tử của phủ tổng đốc. Vừa mới mắt đầu thì Lý Cáp đụng một chuyện liền quản một chuyện. Sau này, đám lưu manh du côn đều có ý cố kỵ hắn. Hắn đổi thành chủ động đi tìm những tên không may, khiến cho bọn chúng phải thành thật còn hơn con thỏ, hoặc là giả ngốc, còn không thì sẽ bị buộc rời khỏi thành Hổ Dương.

Đương nhiên, cái chuyện đùa giỡn mỹ nữ của hoàn khố đệ tử tất có, Lý Cáp không có lãng quên.

Nhưng bởi vì tuổi còn quá nhỏ, trên người nháy mắt với các cô nương, đến gần thậm chí động thủ động cưới, chỉ đổi lại là nụ cười của mấy nàng. Bởi vì bọn họ căn bản xem hắn như mộ tiểu hài tử mà thôi.

Lý Cáp trong lòng buồn bực, nhưng chính mình lại không có cách nào thật sự đưa các nàng lên giường. Tâm trí trưởng thành nhưng phải ở chung với thân thể chưa phát dục. Thật thống khổ! Khó chịu quá đi!

Hơn nữa sự việc lúc bảy tuổi từng đi đến kỹ viện bị lão bản đưa về đến tận phủ, Lý Cáp hiểu được chính mình phát dục thì mới có thể dùng súng thật, đạn thật mà lên trận, và không còn làm ra chuyện xỉ nhục như vậy nữa. Hắn liền ở nhà, thỉnh thoảng thì ăn 'tiểu đậu hủ' của tỷ tỷ Vân Lâm, đến nổi bị nghiện luôn.

Buổi tối ngày hôm nay, sau khi dùng cơm xong, Lý Cáp đột nhiên cười hì hì chạy đến phía sau Chân Thị để đấm bóp cho bà.

Chân Thị cảm thấy kỳ lại, liên hỏi: "Thiết lang, hôm nay tại sao lại hiếu thảo với nương vậy?"

Bởi vì Lý Cáp từ nhỏ thân thể rất tốt, gân cốt da thị tự như một lớp giáp sắt. Mặc dù sờ vào cảm giác mềm mại, nhưng đã té ngã mấy lần, mà cũng không có việc gì, cho nên Chân Thị liền đặt cho hắn một cái nhủ danh, Thiết lang.

Lý Cáp còn chưa mở miệng, Vân Lâm đang ăn nho bên cạnh xen vào: "Tiểu đệ khẳng định là có sự muốn cầu người. Hắn mỗi lần cầu ta, đều dùng chiêu này."

Lý Cáp liếc mắt, quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói với Chân Thị: "Nương, người xem... cái này, con sắp mau được mười tuổi rồi, có phải hay không... chuẩn bị cho con một thiếp thân thị nữ được không?"

"Khái khái khái..." Vân Lâm thiếu chút nữa bị quả nho làm sặc, một hồi lâu rồi mới sẳng giọng: "Ta chỉ biết tiểu đệ khẳng định lại có tâm tư hư hỏng thôi. Nương ngàn vạn lần đừng có đáp ứng hắn."

Lý Cáp bất mãn trừng mắt với tỷ tỷ: "Tỷ có thị nữ nha hoàn rồi, ta vẫn chưa có! Thật sự nói chuyện không có chút thương yêu, người no không có lo cho kẻ đói.(ý - lá lành không biết đùm lá rách)."

"Ngươi nói cái gì! Cái gì là bão hán (người no) , cái gì là ngạ hán (kẻ đói)." Vân Lâm vẻ mặt dọa dẫm, đưa tay sang định nhéo hắn.

Chân Thị mở miệng: "Được rồi, được rồi, hai tiểu tử các ngươi, suốt ngày không để cho ta yên ổn. Lâm nhi, con cũng thật là, mười hai tuổi đã không còn nhỏ nữa, cô nương phải có điểm hiền thục, không nên hễ cái gì cũng cùng đệ đệ ngươi cãi nhau ầm ỉ, còn thể thống gì nữa."

"Dạ biết." Vân Lâm cúi đầu le lưỡi. Lý Cáp thì nhân lúc mâu thân không để ý làm mặt quỷ chọc quê nàng.

Chân Thị tiếp theo quay đầu nhìn về phía Lý Cáp, người sau sớm đã đứng khoanh tay, một bộ dáng bảo bảo ngoan hiền.

"Con tại sao lại nghĩ đến cần thị nữ?"

Lý Cáp trả lời: "Người nhìn đi, ta sắp mười tuổi rồi, cũng là nên có một thiếp thân thị nữa. Tiểu Thúy không phải đi theo tỷ tỷ lúc nàng mới mười tuổi ư?" Hắn kiếp trước còn chưa có nếm qua tư vi của nữ nhân, vẫn là một xử nam chưa từng trải. Sau khi chuyển thế đến bây giờ mặc dù vẫn là một thân trẻ con, nhưng thật ra trên tâm lý là một người tuổi trẻ mới có hai mươi mấy, thì có thể nghĩ tới sự việc này rồi.

Cho dù không thể dùng, nình một chút, sờ một chút cũng được a! Lý Cáp là nghĩ như vậy.

Chân Thị đánh giá Lý Cáp từ trên xuống dưới, vẻ mặt hoài nghi, trong lòng thầm nghĩ: 'tiểu tử này sẽ không thể đã có thể làm cái chuyện kia rồi ư? Không thể nào, lúc này mới chỉ có chín tuổi chưa tới mười một mà! Nhưng mà tiểu tử nào.... thật cũng khó nói, nói không chừng thật sự đã.....'

Chân Thị lại nghĩ tới công lao vĩ đại của hắn khi lúc bảy tuổi đi kỹ viện. Trong lòng bà đã quyết, tuyệt không để hắn bây giờ có cơ hội nếm thử, không thì nếu biết được niềm vui trong đó, y theo cá tính của tiểu tử này, tuổi còn nhỏ như vậy sẽ liền bị chìm trong dâm dục! Mặc dù trươc kia đã sớm biết tiểu tử này tương lai sẽ rất phong lưu, nhưng muốn phong lưu, trước hết phải trưởng thành rồi hãy nói đến.

Lý Cáp nếu mà biết trong lòng của Chân Thị nghĩ như vậy, không biết sẽ biểu lộ cảm xúc như thế nào.

"Không phải đã cho con bốn tùy tùng rồi sao?" Chân Thị đã quyết tâm, tuyệt đối không cấp thiếp thân thị nữ sớm như vậy cho Lý Cáp.

Lý Cáp nói: "Nhưng bọn họ bốn người tuổi đều lớn gấp đôi con. Một điểm vui đùa cũng không có."

"Chủ yếu bởi vì bọn họ là nam." Vân Lâm bên cạnh nhỏ giọng nói thầm. Lý Cáp lại liếc nàng một cái.

Chân Thị tiếp tục giả bộ: "Không phải còn có của tỷ tỷ con sao, ta thấy các con hằng ngày đều ở chung một chỗ."

Lý Cáp nói thẳng vào vấn đề: "Chính là lúc nàng ngủ thì cũng phải về phòng của mình, lại không thể ngủ với con, và hầu hạ con rửa mặt thay y phục." Nói xong, trộm nhìn tỷ tỷ, rồi nói tiếp: "Hơn nữa, nàng một điểm ôn nhu cũng không có...."

Vân Lâm nghe được nửa câu đầu mặt đỏ muốn trách, nhưng tới nửa câu sau, bật người xám mặt lại, nhíu mày: "Ngươi dám nói ta không ôn nhu!?"

"Chẳng lẽ tỷ ôn nhu à...."

"Nhột không?!"

"Cửu âm bạch cốt trảo của tỷ không dụng được đâu! Lão tử da đồng xương sắt đao thương không vào.... ai da!..." Lý Cáp còn chưa nói xong, cái lỗ tai đã bị tỷ tỷ nắm được, rồi xoay vòng một trăm tám mươi độ.

Chân thị đối với Lý Cáp đang chịu không làm như không thấy gì, chỉ nói: "Muốn tuổi xấp xỉ, có thể hầu hạ con lúc ngủ... Ân, ta đây liền tìm cho con một gã sai vặt vậy."

Mới vừa thoát khỏi ma trảo của tỷ tỷ, Lý Cáp vội vàng xua tay, và nói: "Không muốn, nam thì có ý tứ gì. Con muốn là nữ, thiếp thân thị NỮ!" Chữ 'nữ được nhấn mạnh.

Chân Thị mỉm cười: "Vậy à, được rồi, được rồi, nương sẽ giúp con lưu ý, khi nào tìm được người thích hợp thì sẽ cho con đưa đi."

Lý Cáp nghe được lời ấy, biết mẫu thân là đang cố ý trì hoãn, tám phần 'lưu ý' này, thì chính là tới mười năm, tám năm, chính là chưa 'lưu ý' được ai.

Một công tử phú quý lúc bé đều có vú nuôi theo cạnh, đến bảy tám tuổi sẽ cho thị nữ thiếp thân trẻ tuổi hoặc nha hoàn trạc tuổi hầu hạ. Còn Lý Cáp, bởi vì phát dục sớm, nên từ lâu đã không cần vú nuôi. Nhưng bởi bảy tuổi đã tìm đến kỹ viện, cho nên người nhà an bài tùy tùng cho hắn chỉ là nam nhân mà thôi.

Lý Cáp thở dài rời khỏi thính đường, Vân Lâm liền bước theo sau và hỏi: "Buổi tối đi đâu chơi?"

"Đại phi!" Lý Cáp phất tay ra hiệu cho đại ngao khuyển vừa mới ăn no, mặt mày ủ rũ nói: "Đi dạo trên Thước Kiều nhai!" Thị nữ không được rồi, không thể làm gì khác hơn ra ngoài ngắm nhìn mỹ nữ cho thỏa con mắt.

Nhắc tế mỹ nữ của thế giới này, thật đúng là không ít, mỗi người mỗi vẻ lại ôn nhu.... Đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví như vị bên cạnh này, mặc dù trời sinh lệ chất mới mười hai tuổi đã sơ hiện dung nhan quyến rũ, nhưng tính tình thì...... Ài, một lời khó nói hết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.