Đại Hạ triều Tuyên Hòa năm thứ mười một, bên trong phủ Thanh, Lâm tổng đốc tại thành Hổ Dương thuộc tỉnh Lâm Chiêu, một đứa bé trai khóc oa oa chào đời.
"Chúc mừng Lý đại nhân, là một tiểu công tử." Bà mụ kịp thời thông tri cho Thanh Lâm tổng đốc Lý Tư Hồng đang chờ đợi khá bên ngoài phòng.
Mặt mày vui vẻ, Lý Tư Hồng sau khi vào phòng cẩn thận ôm đứa bé bảo bối vẫn đang khóc oa oa, rồi đi tới bên giường của thê tử, ôn nhu nói: "Phu nhân, vất vả cho ngươi rồi."
Mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng Lý phu nhân vẫn không mất đi vẻ xinh đẹp cao quý liền mỉm cười với trượng phu, và nói: "Để thiếp nhìn con một chút."
Lý Tư Hồng nghe theo liền nhẹ nhàng đặt nhi tử xuống giường bên cạnh thê tử.
Lý phu nhân vươn cánh tay trắng mượt khẽ vuốt ve nhi thủ, rồi nói với trượng phu: "Tên của nó cứ theo phụ thân thiếp đã nói, chỉ lấy một chữ duy nhất, Cáp."
Lý Tư Hồng mỉm cười gật đầu: "Tự nhiên y theo lời của lão trượng nhân, nhi tử của ta gọi là Lý Cáp. Ha ha..."
"Cười gì vậy?" Lý phu nhân liếc trượng phu một cái.
"Không có gì, chỉ cao hưng thôi!" Lý Tư Hồng nói xong rồi nhìn về phía nhi tử đang khóc, và lại nói: "Nhi tử a, ngươi đã có tên rồi, sau này ngươi gọi là Lý Cáp. Thế nào, thích không?"
Lý phu nhân cười khúc khích, rồi lên tiếng: "Hài nhi vừa mới chào đời, sao mà hiểu được lời của chàng."
Lý Tư Hồng nói: "Vậy thì chưa chắc, hài nhi của Lý gia ta, mỗi người đều là anh tài ngút trời..."
Lời nói còn chưa dứt, Lý Cáp đang khóc tự nhiên dừng lại.
Phu thê hai người cùng nhìn nhi tử, đã thấy tiểu tử này yên lặng mở mắt, đang nhìn chằm chằm mẫu thân của hắn.
Lý phu nhân không nhịn được cười: "Chàng nói thật không sai. Cáp nhi nhà chúng ta vừa mới chào đời đã không giống với người khác rồi, tinh thần tốt như vậy."
Nha hoàn bên cạnh cũng tò mò xích lại gần, chứng kiến Lý Cáp đang dùng hai con mắt nhỏ xíu linh động tò mò quan sát chung quang, còn nhíu mày mang theo một vẻ u buồn, đều mỉm cười nói: "Tiểu công tử biết nhí mày rồi. Thật đáng yêu!"
Lúc này cửa phòng được mở ra, có hai người một lớn một nhỏ tiến vào.
Lý Tư Hồng quay lại nhìn thấy, cười nói: "Minh nhi, Lâm nhi, vào đây nhìn đệ đệ của các con."
Cửa vừa mở, một vị thiếu niên nhanh nhẹn mười ba mười bốn tuổi và một tiểu cô nương phấn điêu ngọc tạc nhanh chóng tiến vào. Vị thiếu niên đó chính là đại nhi tử của Lý Tư Hồng, Lý Minh, còn nữ hài kia là nữ nhi của Vân tướng quân, bộ hạ của ông, Vân Lâm, bây giờ được ông nhận làm nghĩa nữ.
Hai hài tử nghe vậy liền tiến đến, tràn trề thích thú nhìn Lý Cáp bên cạnh Lý phu nhân.
"Cha, đệ đệ thật nhỏ a." Vân Lâm mở đôi mắt xinh đạp nhìn Lý Cáp còn nhỏ như con mèo con, liền nói.
Lý Minh bên cạnh cười nói: "Ngươi năm đó lúc mới chào đời cũng giống như đệ đệ vậy đó."
Lý Tư Hồng nói: "Lâm nhi, ngươi lớn hơn Cáp nhi ba tuổi, sau này cần phải chăm sóc tốt cho đệ đệ nha."
Vân Lâm nghe vậy liền vỗ hai bàn tay, và đáp: "Tốt nha, ta đã làm tỷ tỷ rồi, ta làm tỷ tỷ rồi!" Nói xong rồi quay đầu nhìn tiểu Lý Cáp, và kêu: "Gọi tỷ tỷ đi."
Mọi người đều cười to, chỉ có Lý Cáp vẫn mở hai tròng mắt hắc bạch rõ ràng nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt nghi hoặc.
Đúng như Lý phu nhân đã nói, Lý Cáp từ lúc mới sinh sẽ không giống như những hài tử bình thường khác....
Từng sinh đẻ một lần, Lý phu nhân biết, hài nhi sau khi sanh không lâu đều rất tham ngủ, hơn phân nửa ngày đều ngủ. Nhưng Lý Cáp thì không giống, mỗi ngày chỉ ngủ một hai canh giờ thì đã tỉnh dậy, sau đó kinh ngạc nhìn một chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn tự nhiên lộ ra nhiều cảm xúc, u buồn, nghi hoặc, thất vọng, bi thương, khiến cho người khác rất ngạc nhiên.
Còn có chính là tiểu Lý Cáp không có khóc, trừ đói bụng hoặc là muốn lúc muốn đi tiểu thì kêu hai tiếng oa oa biểu hiện ra, bình thường cơ bản không nghe được tiếng khóc của hắn. Mà muốn chọc cho hắn cười, lại chỉ có tiểu Vân Lâm mới làm được.
Tiểu Lý Cáp bởi vì mỗi lần muốn đi tiểu đều kêu oa oa, còn có thể làm động tác ý bảo chính nó muốn làm cái gì, cho nên từ khi chào đời đến bây giờ, chỉ lần duy nhất tè dầm mà thôi. Điều này khiến cho trên dười trong Lý gia rất kinh ngạc, đều khen nhị công tử thanh minh lanh lợi, ngày sau thành tựu nhất định không nhỏ.
Nhưng mà vừa qua được nửa tháng, tiểu Lý Cáp lần nữa khiến cho mọi người kinh hãi, lúc đói bụng hắn lại không có kêu oa oa, mà nói với bà vú:" Đói bụng, uống sữa!" Mặc dù miệng còn chưa mọc răng, nói ra nghe có chút kỳ lạ, nhưng chân chân thật thật là có thể nói rồi. Mọi người đều hô lên là thiên hàng thần đồng chuyển thế của sao văn khúc.
Lý Tư Hồng cũng bởi vậy mà mừng rỡ, cười không thể đóng miệng luôn, thần đồng a, lão tử Lý Tư Hồng đã sanh được một thần đồng! hắc hắc.
Nhưng mà khi Lý Cáp được hai tuổi, thì Lý Tư Hồng liền cười không được nữa. Cái tiểu tử rõ ràng là một con trâu, lại còn hiếu động như một con khỉ, cái não vẫn còn nhỏ như quả dưa chuột, vậy mà cả ngày mang theo tỷ tỷ lớn hơn hắn ba tuổi gây náo loạn cả Lý phủ, từ tổng đốc đại nhân Lý Tư Hồng ở trên, cho đến nha hoàn hạ nhân bình thường, không có ai không bị hắn phá qua. Ngay cả đại công tử Lý Minh, một người từ nhỏ hay gây chuyện được tiếng là "ngạt lang", cũng tự không bằng. Vì trốn đệ đệ quấy nhiễu, thậm chí đến nỗi phải lên kinh dự thi.
Nếu như chỉ là tinh nghịch thì cũng cho qua, mà hết lần này đến lần khác cái tiểu công tử này còn đùa nặng tay hơi. Thường xuyên một mình đứng sững tại chỗ, mặc cho ai gọi cũng không chú ý đến. Có khi còn trèo lên nóc nhà yên lặng mà ngắm mặt trời lặn, cho đến khi mặt trăng nhô ra mới leo xuống. Mà lúc đó khuôn mặt lại hiện ra tràn đầy sự cô đơn, khiến cho người khác hoài nghi hắn không phải là một hài đồng chỉ mới hai tuổi, mà là một người trưởng thành từng nếm đủ mùi đời.
Khi Lý Cáp được bảy tuổi, Lý bắt đầu dạy dỗ. Cái nhi tử thần đồng này, mặc dù chưa tới một tuổi đã có thể đọc sách viết chữ, lại còn thỉnh thoảng nói ra những thi từ tuyện vời, khiến cho một ít vị học sĩ ở trong phủ tổng đốc cho là người trời. Nhưng khi mời sư phụ đến dạy hắn đọc sách, thì hắn chết sống cũng không chịu. Còn chỉnh mấy vị danh gia đại nho ở hai tỉnh Thanh, Lâm phải chạy đi.
Nhưng mà tổng đốc đại nhân đối với việc này thật ra không có lo lắng. Đại nhi tử Lý Minh năm trước đã trúng cử thám hoa, bây giờ nhậm chứ thị lang ở Lại bộ. Mà ông thân mình tuy cũng từng tham gia thi cử, nhưng chánh thức khiến ông trở thành quan lớn một hương là bởi vì chiến công trên chiến trường. Cho nên, nói ông xuất thân võ tướng cũng không quá đáng.
Lý Tư Hồng xuất thân võ tướng thấy Lý Cáp từ nhỏ hiếu động, thân cốt cũng không tệ, nếu như đại nhi tử đã theo nghiệp văn, thì định cho tiểu nhi tử tập võ. Có Lý gia làm hậu thuẫn, sau này tương lai là một đại tướng quân không phải là một việc khó gì. Vì vậy, khi Lý Cáp đuổi đi mấy vị danh gia đại nho, ông đã bắt đầu chọn lựa trong số mấy vị cao thủ do Lý gia nuôi dưỡng để làm sư phụ của bảo bối nhi tử.
Nhưng mà sư phụ còn chưa tìm được, Lý Cáp năm ấy bảy tuổi đã khiến cho trên dưới Lý phủ ăn một vố đau.
Lý Cáp tự nhiên một mình đi tới Phiêu Hương lâu trong thành Hổ Dương để chơi kỹ nữ!?
Đương nhiên, cuối cùng không thể chơi, lại bị lão bản của Phiêu Hương lâu nhận ra hắn, liền cung kính đưa trở về nhà. Nhưng sự việc nhị công tử Lý phủ bảy tuổi đi chơi kỹ nữ vẫn trong chớp mắt truyền khắp cả thành Hổ Dương, thậm chỉ cả hai tỉnh Thanh, Lâm.
Tổng đốc đại nhân tức giận run người, nắm tay của hài tử rồi dùng cây roi đánh vào mông của hắn. Mà Lý phu nhân luôn luông yêu thương nhi tử lúc này lại bình tĩnh như không mà ngồi bên cạnh uống trà, vẻ mặt là giống như đang xem náo nhiệt, quả thực khiến cho người ta hoài nghi Lý Cáp có phải là thân sinh nhi tử của bà không nữa. Còn Vân Lâm thì vui vẻ ngồi ở cạnh cửa, đối với đệ đệ bị phạt cũng không có lo lắng gì.
Lại nhìn Lý Cáp, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không có chút sợ hãi nào, mà còn làm mặt quỷ với tỷ tỷ đang ngồi bên cạnh cửa.
"Ta đánh chế ngươi cái tên tiểu súc sinh không biết điều!" Lý Tư Hồng cầm cây rồi xắn áo vài lần, cũng chưa dừng đánh, mặc dù còn hung hăng mắng chửi, nhưng mắt đã nhìn thấy sự xung quanh, kỳ quái tại sao không có ai đến cầu tình vậy? Chẳng lẽ tiểu tử này bình thường quá hư, đều đắc tội tất cả mọi người rồi ư?!
Lý Tư Hồng cứ suy nghĩ, nhìn về phía Lý phu nhân: "Ta đánh chết cái tên tiểu tử phá hủy gia môn này!"
Lý phu nhân thản nhiên nhìn ông, bĩu môi, không nói gì.
"Ách.." Tổng đốc đại nhân vẻ mặt xấu hổ, vốn ông cũng thật không muốn đánh, tiểu hài tử bảy tuổi, nào chịu nổi bị đòn cơ chứ, hơn nữa, vẫn chỉ là chơi gái mà thôi? Bổn sắc của nam nhân, vốn phong lưu mà! Ít nhất sau này không lo Lý gia không có hậu. Và còn, nó đâu có chơi gái được đâu? Nhưng mà thân là quan phụ mẫu của hai tỉnh, ông vẫn muốn tượng trung dạy nhi tử một phen.
Ông vốn tưởng rằng làm bộ dáng như vậy, mọi người sẽ liền cầu tình, và ông sẽ theo đó mà tha cho. Vậy mà không ai để ý đến hắn, ngay cả Lý Cáp vẫn làm ra vẻ mặt "muốn đánh thì đánh nhanh đi"
"Ta đánh thật đó!" Lý Tư Hồng lại nói với Lý phu nhân.
Lý phu nhân chậm rãi nói:" Chàng có thể đánh nó khóc, ta liền chấp nhận cho chàng nạp thiếp."
Cả sảnh đường cười to, đến mức tổng đốc hai tỉnh mặt đỏ bừng, rồi lại không dám phản bác, trừng mắt liếc nhìn Lý Cáp đang còn lắc lư cái mông nhỏ, tức giận nói: "Đừng có nhúc nhích, hôm nay không đánh được ngươi kêu cha gọi mẹ, lão tử sẽ không mang họ Lý!"
Lý Cáp quay đầu lại cười: "Phụ thân, cái này có thể không làm được. Ngài nếu đổi họ, ta đây không phải không thể mang họ Lý rồi?"
"Ngươi tiểu tử này còn dám mở miệng!" Cây roi liền đánh lên cái mông, đương nhiên là Lý Tư Hồng đâu thể nào dùng sức được.
Nhìn Lý Cáp mặt không đổi sắc, vẫn đang vui vẻ. Chúng gia nhân cũng không ai ra cầu tình, cắn răng, liền đánh tiếp.
Nhưng càng đánh càng dùng sức, càng đánh âm thanh càng lớn, mà Lý Cáp cũng không có khóc, ngay cả kêu một tiếng cũng không có, chỉ có cười hì hì mà thôi. Nhìn cái mông trắng noản kia, ngay cả một điểm đỏ càng không có.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên đầu đầy mồ hôi như đang hô lên "không thể nào!" của trượng phu, Lý phu nhân liền lên tiếng: "Chàng đừng lãng phí khí lực nữa. Nhi tử này của chàng trời sanh da thị bằng sắt, gân cốt rắn chắc, căn bản đánh không bị đau, té không hề gì. Trước kia bị té từ căn phòng cao mấy trượng, khiến thiếp bị dọa đến chết, kết quả vừa nhìn, một điểm gì cũng không có- Cái này chàng biết tại sao tai đặt nhủ danh của nó là 'thiết lang' rồi đó."
"A..." Lý Tư Hồng há to miệng, nhìm Lý Cáp đang cười hì hì kéo quần lên, cảm giác được tiểu tử này không chỉ là thần đồng, quỷ phá rối, mà còn là một cái quái thai cứng như sắt a!