Edit: Giọt mực xanh
Beta: Leticia
Vân Vũ vừa dứt lời, đắc ý nhìn mặt lão giả biến sắc.
Lão giả biến sắc cũng chỉ trong nháy mắt, liền giận tím mặt: “Vân Vũ, ta vẫn cho là ngươi chỉ là tên trộm cắp, tiểu đả tiểu nháo, bị phụ thân nuông chiều thành tật xấu mà thôi, không ảnh hưởng tới toàn cục. Không ngờ hôm nay ngươi ăn nói bừa bãi, bôi nhọ tổ phụ và tổ mẫu ngươi, vu hãm tam thúc ngươi không phải là con đẻ? Ngươi quả thực chính là đồ hỗn trướng!”
“Nhị thúc, cháu nói chính là sự thật!” Vân Vũ rướn cổ nhìn chằm chằm lão giả, không chịu nhượng bộ.
Lão giả dường như bị chọc tức, gắt gao nhìn chằm chằm Vân Vũ, hiển nhiên nếu không phải trường hợp không thích hợp, chỉ sợ sớm đã vung một cái tát qua. Hắn xoay người phủ phục trên mặt đất trước mặt lão hoàng đế, khẳng định nói: “Hoàng thượng, đừng vội tin trẻ con hồ ngôn loạn ngữ, tam đệ nhà thảo dân đích xác là thân đệ đệ do mẹ ta sinh ra. Từ nhỏ hắn chỉ biết gây họa, từ nhỏ Vân Ly lại biết điều, hôm nay thấy Vân Ly trở thành thế tử của Vân Vương phủ, liền ghi hận trong lòng, lên tiếng nói xấu. Quả thực ghê tởm. Hi vọng hoàng thượng nhìn rõ mọi việc, không nên nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ.”
“Hoàng thượng, tiểu nhân nói đều là sự thật.” Vân Vũ cũng vội vàng quỳ xuống đất, giọng điệu chân thành đến không thể chân thành hơn nữa, sợ lão hoàng đế không tin, miệng nói: “Hoàng thượng có thể lấy gia phả Vân Vương phủ và gia phả của nhà tiểu nhân ra xem xét. Vừa nhìn là biết.”
“Thật là bên nào cũng cho là mình đúng! Để cho trẫm cũng không phân biệt được thật giả rồi!” Lão hoàng đế nhìn hai người quỳ gối trước mặt, nghiêng đầu nhìn về phía Vân lão Vương gia đang buồn ngủ: “Lão Vương thúc, ngài nói như thế nào?”
“Lão thần vẫn là câu nói kia, nếu hoàng thượng tin trẻ con nói thì cứ điều tra! Điều tra ra thị phi lão thần cúi đầu nhận tội, tra không ra hoàng thượng phải trả lại cho lão thần một công đạo. Chuyện bị đâm sau lưng nói xấu lão thần kinh nghiệm chinh chiến cả đời đếm được vô số kể. Chắc hẳn hoàng thượng cũng có thể minh bạch. Lão thần tất nhiên phải bắt được người làm chủ phía sau, nếu không sẽ không từ bỏ ý đồ.” Vân lão Vương gia cũng không thèm nhìn tới lão hoàng đế, hừ nói.
Lão hoàng đế trầm mặt không nói, dường như đang suy nghĩ nên phán đoán, suy luận như thế nào.
“Hoàng thượng, thần cảm thấy không có lửa làm sao có khói! Nếu Vân Vũ đi ra ngoài chỉ chứng nhận, chuyện này tất nhiên có kỳ quặc! Thần xin hoàng thượng tra rõ.” Một gã triều thần đứng dậy, cung kính nói với lão hoàng đế.
“Hoàng thượng, thần cũng cảm thấy nên tra!” Lại một gã triều thần nữa đứng lên.
“Hoàng thượng, đã có chuyện này, thần cảm thấy nên tra. Nếu tra Vân Vương phủ không có chuyện này, tất nhiên phải cho Vân Vương phủ một công đạo, nếu có chuyện này Vân Vương phủ lừa gạt Tiên hoàng, đây cũng là tội lớn, nhất định phải y tội luận xử.” Lại một người đứng lên nói.
“. . . . . .”
Kế tiếp hơn phân nửa đại thần trong triều đang ngồi đứng lên gián ngôn.
“Hoàng thượng, ngài xem, nhiều người như vậy đều đề nghị ngài tra, ngài liền tra đi! Tra xong còn uống rượu mừng. Hôm nay là đại hôn của Vân Ly và Thất nhi đấy!” Giọng nói ôn nhu của Minh phi vang lên, ở sau đám người gián ngôn, nói chuyện đúng lúc.
Lão hoàng đế không lắc đầu cũng không gật đầu, nhìn về phía Vân Vương gia: “Vân Vương huynh, chuyện này ngươi thấy thế nào? Trẫm thật sự khó khăn! Không phải là trẫm không tin Vân Vương phủ và lão Vương thúc cùng với Vương huynh không trung quân, thật sự Vân Vũ này cũng coi như là người của Vân Vương phủ! Hắn đi ra ngoài chỉ chứng, khiến trong lòng trẫm không khó khăn cũng không được.”
Sắc mặt Vân Vương gia trắng bệch, đứng lên, không lập tức trả lời lão hoàng đế, mà là nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
“Đúng rồi, còn có Nguyệt nha đầu! Nguyệt nha đầu, ngươi nghĩ cái gì? Ngươi nói trẫm là tra hay là không tra?” Lão hoàng đế theo ánh mắt Vân Vương gia cũng nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt lão thâm thúy.
“Tra!” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng phun ra một chữ, nhướng mày: “Tại sao không tra? Chuyện này nhất định phải tra đến cùng.” Dứt lời, nàng đến gần Vân Vũ.
Vân Vũ thấy Vân Thiển Nguyệt đi về phía, thân thể đang quỳ không khỏi sợ hãi lui về phía sau.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn thối lui, không dừng chân, từng bước tiến tới gần.
“Nguyệt nha đầu, nếu muốn tra… thì không thể giết Vân Vũ!” Lão hoàng đế nhắc nhở Vân Thiển Nguyệt.
“Tất nhiên là không giết! Chẳng những không giết, hắn nên sống thật tốt. Nhất định phải để cho ta tìm ra người hãm hại sau lưng mới có thể chết.” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt lạnh như sương tuyết, bức Vân Vũ đến góc tường, Vân Vũ lui không thể lui, vẻ mặt tái nhợt kinh hãi nhìn nàng, nàng mới dừng bước, ngồi xổm người xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt Vân Vũ, giọng nói bình tĩnh: “Nói, là ai sai khiến ngươi?”
“Không có. . . . . . Không có người nào. . . . . .” Vân Vũ lắc đầu.
“Không có người nào?” Ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, khóa chặt con ngươi của Vân Vũ lại: “Nói!”
“Thật. . . . . . Thật không có. . . . . . Không có. . . . . .” Vân Vũ không dám nhìn ánh mắt Vân Thiển Nguyệt, nhưng không nhịn được muốn xem mặt của nàng, khi thấy ánh mắt lạnh lẽo của nàng, động tác lắc đầu nhất thời ngừng lại.
“Nói, cho ngươi một cơ hội! Chỉ cần ngươi nói ra là người nào sau lưng sai khiến ngươi, cho ngươi chỗ tốt gì, ta sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý, sống lâu trăm tuổi. Nếu không. . . . . . Ngươi nhất định phải chết, phải biết rằng, người đã chết, người nào cho ngươi chỗ tốt gì ngươi cũng không dùng được. Cái gì cũng không quan trọng bằng mạng sống.” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt vẫn bình tĩnh. Cứ đứng như vậy trước mặt Vân Vũ, đàm luận sinh tử, như đàm luận hôm nay ăn cơm gì, uống trà gì? Khí trời như thế nào.
“Ta. . . . . .” Vân Vũ giống như đã hóa thành tượng gỗ điêu khắc, giọng nói sợ hãi biến thành ấp úng.
Bỗng nhiên trong chỗ ngồi của tân khách bay ra một thanh chiết phiến, chiết phiến “Ba ” một tiếng chặn ngang Vân Vũ cùng Vân Thiển Nguyệt, mười hai cốt ngọc phiến mở ra, chuỗi ngọc ở đuôi quạt nhẹ nhàng giòn vang, vừa vặn che ở trước mặt Vân Vũ, một tiếng cười chân thành ôn hòa vang lên: “Thiển Nguyệt tiểu thư không đúng rồi! Sử dụng Nhiếp hồn thuật đối với một người không có chút võ công, khó bảo toàn chân thật, vu oan giá hoạ a!”
Vân Thiển Nguyệt quay đầu, thấy Thương Đình vươn thân ngọc đứng ở bên cạnh nàng và Vân Vũ, nhẹ nhàng phe phẩy chiết phiến trong tay, ngăn cản mắt nhìn Vân Vũ của nàng, nàng tinh tế nhíu mày, giọng nói có chút tản mạn: “Thương Thiếu chủ ngồi không yên? Ta đang tìm ai là người phía sau xúi bẩy, hóa ra người đó là Thương Thiếu chủ!”
“Lời ấy sai rồi! Tại hạ xuất thân từ Thương gia của thập đại thế gia, đối với bàng môn tà đạo có nhiều đề phòng. Thấy cả sảnh đường tân khách này không người nào ngăn cản Thiển Nguyệt tiểu thư sử dụng tà thuật với người đối chứng, nên mới đi ra ngoài cứu. Nếu nói bổn thiếu chủ là người sau lưng xúi bẩy thì không được, nhưng ta có thể chịu tội vì đã xen vào chuyện của người khác.” Thương Đình cười cười, chậm rãi nói.
“Phải không?” Vân Thiển Nguyệt hời hợt nhìn vào mắt Thương Đình.
“Đương nhiên! Gia phong nhà ta quá mức nghiêm khắc, tất nhiên không chấp nhận được khi Thiển Nguyệt tiểu thư sử dụng thủ đoạn tà thuật bực này.” Thương Đình cười yếu ớt.
“Nguyệt nha đầu! Sao ngươi có thể sử dụng Nhiếp hồn thuật với Vân Vũ?” Giọng nói của lão hoàng đế truyền đến từ phía sau, ẩn hàm tức giận: “Từ khi nào thì ngươi học được Nhiếp hồn thuật của Nam Cương?”
Vân Thiển Nguyệt từ từ đứng lên, quay đầu lại nhìn lão hoàng đế, hỏi thăm hắn “Hoàng thượng dượng, Nhiếp hồn thuật của Nam Cương là tà thuật sao?”
Dường như trong lúc nhất thời lão hoàng đế không biết mở miệng như thế nào, tắc nghẹn tại đó.
“Thương Thiếu chủ! Nhiếp hồn thuật của Nam Cương là tà thuật sao?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi Thương Đình.
“Chú thuật của Nam Cương cũng không thể xưng là chính thuật không phải sao?” Thương Đình không đáp hỏi ngược lại, nụ cười không thay đổi.
“Thương Thiếu chủ quá lo lắng! Đây chỉ là thuật thôi miên mà thôi! Làm cho người ta ở trạng thái yên tâm nhất nhẹ nhàng nhất nói ra những ý nghĩ chân thật nhất trong lòng. Nó còn kém xa Nhiếp hồn thuật! Nếu là Nhiếp hồn thuật, bây giờ ngươi mới cản ta thì đã chậm rồi. Người khác đã sớm chết.” Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt lạnh lùng trào phúng cười với Thương Đình, xoay người đi trở về chỗ ngồi.
Thương Đình khó có khi khẽ giật mình, giật chiết phiến đang ngăn trở Vân Vũ ra, thấy Vân Vũ đang mở to hai mắt mê hoặc nhìn mặt quạt của hắn. Hắn quay đầu đi, ho nhẹ một tiếng, bỗng nhiên cười: “Người người đều nói Thiển Nguyệt tiểu thư quần áo lụa là không thay đổi không học vấn không nghề nghiệp, hóa ra là đọc qua nhiều như thế. Thuật thôi miên đúng là văn sở vị văn(mới nghe lần đầu), đây là lần đầu tiên nghe nói.”
“Người không biết không có tội!” Vân Thiển Nguyệt không quay đầu lại, lãnh trào một câu.
“Chẳng ai hoàn mỹ, học vấn không có mức độ. Tại hạ không biết điều này cũng không quá đáng!” Thương Đình khép chiết phiến làm từ mười hai nan xương lại, cũng chậm rãi đi trở về chỗ ngồi.
“Dường như Thương Thiếu chủ rất nhiệt tình đối với chuyện này!” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên ngang trời chen vào một câu, nhìn Thương Đình cười lạnh: “Làm cho người ta không thể không nghi ngờ Thương Thiếu chủ là người sau lưng cố ý hãm hại người khác kia!”
Thương Đình thoáng dừng chân, nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm, nhếch mi, hàm súc cười cười: “Vì sao Nhiễm Tiểu vương gia không nói ta đối với Thiển Nguyệt tiểu thư là vừa thấy đã yêu? Cho nên đối với nàng và chuyện tình của Vân Vương phủ đều tương đối quan tâm? Chuyện này không tra, hoặc là tra không thỏa đáng, cũng sẽ trở thành nước bẩn của Vân Vương phủ. Đương nhiên ta muốn Vân Vương phủ trong sạch rồi.”
Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm phát lạnh, lạnh lùng nói: “Ta thấy chưa chắc!”
“Không cần Nhiễm Tiểu vương gia thấy, tâm ý của ta đối với Thiển Nguyệt tiểu thư chính mình minh bạch là được rồi! Không, hoặc là nói trong lòng Thiển Nguyệt tiểu thư cũng có thể minh bạch là được rồi.” Thương Đình mỉm cười ngồi xuống. Thong dong giữ vững nụ cười, không chút nào để lộ vẻ không thích hợp dưới ánh mắt chăm chú của nhiều người.
Dạ Khinh Nhiễm sẵng giọng nhìn Thương Đình, vừa muốn phản kích, thì nghe Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nói: “Hoàng thượng dượng, ngài còn do dự cái gì? Tra đi! Lúc này ca ca của ta từ tân phòng cũng vội vàng chạy đến, để một mình tẩu tẩu ở lại khuê phòng. Đây chính là nữ nhi của ngài đấy. Ngài không đau lòng nữ nhi, ta lại đau lòng ca ca đây này! Đại hôn cả đời chỉ có thể được một lần, qua hôm nay sẽ không có ngày mai rồi!”
Mọi người nghe vậy lúc này mới thấy Vân Ly mặc cẩm bào đỏ thẫm vội vàng chạy về lễ đường, hiển nhiên là sau khi đưa Thất công chúa đi động phòng liền vội vàng đi ra!
“Muội muội!” Vân Ly đi tới, nhìn thấy phụ thân hắn và Vân Vũ quỳ trên mặt đất, trong lòng dự liệu được tất nhiên có chuyện gì không tốt phát sinh, đi tới bên cạnh Vân Thiển Nguyệt đứng lại, có chút khẩn trương.
“Vân Vũ nói bốn mươi năm trước Vân Vương phủ sinh ra song sinh tử, song sinh tử một người là phụ vương, một người là tam thúc trong bàng chi. Ca ca, từ nhỏ huynh lớn lên ở Vân huyện, có nghe nói đến chuyện hoang đường này không?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
Vân Ly ngẩn ra, lập tức lắc đầu “Chưa từng nghe nói!”
“Có thế chứ! Ta cũng chưa nghe nói qua. Nhưng Vân Vũ luôn miệng nói có chuyện như thế. Bây giờ đang chờ Hoàng thượng dượng tra đây!” Vân Thiển Nguyệt nói.
Vân Ly quay người lại, chắp tay cung kính nói với lão hoàng đế: “Hoàng thượng, thần quả thật không nghe nói về chuyện này! Vào mười mấy năm trước Tam thúc của thần đã qua đời. Hiện tại nhất mạch của tổ phụ truyền lại cũng chỉ còn lại có ba người phụ thân cùng với Vân Vũ và thần.”
Lão hoàng đế gật đầu: “Bên nào cũng cho là mình phải, trẫm cũng không phán đoán ra được! Trẫm tin tưởng Vân Vương phủ sẽ không có chuyện này, nhưng cũng khó tránh khỏi miệng lưỡi thiên hạ, cho nên, bây giờ mượn cơ hội này điều tra rõ chuyện này. Nếu Vân Vũ hồ ngôn loạn ngữ, tội đáng giết, trẫm sẽ cho Vân Vương phủ một công đạo!”
Vân Ly cúi đầu, lui ở một bên.
“Lão Vương thúc, Vân Vũ vừa nói có gia phả và sinh thần bát tự làm chứng, có thể lấy gia phả của Vân Vương phủ ra nhìn xem được không?” Lão hoàng đế quay đầu hỏi Vân lão Vương gia.
Vân lão Vương gia trừng mí mắt lên:”Nếu hoàng thượng có tâm, tất nhiên có thể xem xét! Gia phả của Vân Vương phủ cũng không phải là đồ không thể để cho người ta nhìn!” Dứt lời, hắn nói với Vân Thiển Nguyệt: “Xú nha đầu, ngươi đi Từ Đường mang gia phả ra đây!”
“Không thể để cho nàng đi, người nào không biết nàng. . . . . . vạn nhất nàng giở thủ đoạn thì làm sao bây giờ?” Lúc này Vân Vũ kêu to lên.
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt phát lạnh.
“Vậy thì Ly nhi đi đi! Ly nhi không biết võ công, Hoàng thượng phái hai người cùng theo tới lấy gia phả!” Vân lão Vương gia nhìn Vân Vũ, rồi đồi giọng hỏi: “Hoàng thượng có ý kiến gì không?”
“Cũng lấy cả gia phả của bàng chi Vân Vương phủ ra đi!” Lão hoàng đế nói.
“Ừ! Gia phả của bàng chi Vân Vương phủ ở trong tay mấy vị tộc trưởng đi? Nhị lão gia không cầm! Hoàng thượng cũng phái hai người đi theo. Đối chiếu hai bên, mới biết được thiệt giả.” Vân lão Vương gia nhìn về phía phụ thân của Vân Ly đang quỳ trên mặt đất nói.
“Đúng!” Lão hoàng đế gật đầu, khoát khoát tay ra phía sau, phía sau lập tức có mấy người đi ra, chia ra đi theo Vân Ly và phụ thân hắn.
Một đoàn người ra khỏi hỉ đường.
Trong lòng Vân Thiển Nguyệt cười lạnh, nếu gia gia của nàng dám treo đầu dê bán thịt chó, lừa dối, thì sao có thể để xảy ra sơ suất ở trong gia phả nho nhỏ? Đương nhiên sớm đã có sự chuẩn bị đi? Nàng biết rõ, vậy người sau lưng hại Vân Vương phủ có thể không biết? Cho nên phía sau gia phả tất nhiên còn sẽ có một chiêu khác. Nàng chờ, xem rốt cuộc đại phật đường kia sẽ phải gánh một kích nặng cân như thế nào.
Trong đại đường tất cả mọi người yên lặng như tờ, lẳng lặng đợi chờ.
Ước chừng thời gian hai nén nhang, Vân Ly và phụ thân hắn chia ra cầm gia phả của Vân Vương phủ và gia phả của bàng chi đi tới. Vội vàng đệ trình lên cho lão hoàng đế. Lão hoàng đế ra hiệu cho Văn Lai ở phía sau, Văn Lai lập tức đi xuống nhận lấy gia phả.
Mở gia phả ra, lão hoàng đế lật xem từng tờ. Vừa nhìn, vừa nói với Vân Vũ: “Vân Vũ, gia phả này ghi lại Vân Vương phủ chỉ có một vị thế tử, sinh thần kém nửa năm so với sinh thần của tam thúc. Ngươi còn gì để nói?”
“Hoàng thượng, vậy nhất định không đúng, tiểu nhân rõ ràng nhớ được vụng trộm nghe gia gia và nhị thúc nói chuyện! Tam thúc không phải là con ruột của gia gia.” Sắc mặt Vân Vũ trắng bệch nhìn chằm chằm vào gia phả “Gia phả này nhất định là giả!”
“Ngươi còn có chứng cớ khác?” Lão hoàng đế hỏi.
Vân Vũ sợ hãi lắc đầu.
“Không có chứng cớ, cũng dám hồ ngôn loạn ngữ! Hoàng bá bá, ta đã nói rồi! Lời nói của người này làm sao có thể tin? Chắc là hắn ghen tỵ với Vân Ly thăng chức rất nhanh, tốt số trở thành thế tử, lại thú được công chúa, hôm nay muốn hãm hại Vân Vương phủ, tiến tới hãm hại Vân Ly.” Dạ Khinh Nhiễm cười lạnh một tiếng: “Tiểu nhân bực này, nên kéo ra ngoài chém!”
“Hoàng thượng, tiểu nhân không dám nói dối, những lời tiểu nhân nói. . . . . . là thật. . .” Vân Vũ tỏ thái độ lần nữa.
Dường như lão hoàng đế không kiên nhẫn: “Người tới, đem Vân Vũ. . . . . .”
“Phụ hoàng!” Bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô nhẹ của Dạ Thiên Dục, người đã từ bên ngoài đi vào. Phía sau hắn đi theo hai lão đầu tuổi chừng thất tuần, xem ra giống như là đại phu. Phía sau còn đi theo một bà tử, ước chừng hơn năm mươi tuổi.
“Ngươi đã trở lại? Thương thế của Thiên Khuynh thế nào?” Lão hoàng đế ngừng nói, lên tiếng hỏi thăm Dạ Thiên Dục.
“Thưa phụ hoàng, nhị hoàng huynh bị thương có chút nghiêm trọng, nhưng không bị đâm trúng chỗ hiểm, khó khăn lắm mới giữ được một mạng. Nhi thần cố ý trở lại bẩm báo phụ hoàng, hiện giờ Tần Thừa tướng đang mang người tìm kiếm tung tích Tần tiểu thư!” Dạ Thiên Dục cung kính hồi bẩm.
“Ừ! Không sao là tốt rồi!” Lão hoàng đế gật đầu: “Người phía sau ngươi là người phương nào?”
Dạ Thiên Dục nghe vậy quay đầu lại nhìn về phía sau, bỗng nhiên cười cười: “Nói ra thì chuyện này quá kỳ quái rồi, nhi thần từ phủ đệ nhị hoàng huynh đi ra ngoài, thì gặp phải ba người này, bọn họ nói là đã từng ở Vân huyện là đại phu xem bệnh cho tộc chủ phu nhân của bàng chi Vân Vương phủ, còn có một người là bà đỡ. Nói có chuyện quan trọng muốn gặp phụ hoàng, cầu xin con dẫn bọn họ đi.”
“A?” Ánh mắt già nua của lão hoàng đế nheo lại, nhìn ba người phía sau Dạ Thiên Dục.
“Dạ Thiên Dục, ngươi không giống như là người biết làm việc tốt! Dễ dàng dẫn a miêu a cẩu đến nơi này như vậy sao?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy sắc mặt nàng nhàn nhạt, lên tiếng cười lạnh: “Không phải là ngươi có liên quan đến chuyện này đi?”
“Ta có thể có liên quan gì đến chuyện này?” Dạ Thiên Dục lắc đầu, sắc mặt đứng đắn “Ta nghe bọn họ có chuyện muốn bẩm báo phụ hoàng, cảm thấy chuyện như vậy rất mới lạ rồi! Thay vì bỏ mặc bọn họ ở bên ngoài gặp người liền ăn nói lung tung, không bằng theo ý bọn họ, dẫn tới trước mặt phụ hoàng. Chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ, không thể có chút qua loa nào, biến thành đại sự, không thể vãn hồi thì phiền toái.”
Dạ Khinh Nhiễm hừ lạnh một tiếng: “Ngươi lại biết lấy đại cục làm trọng!”
“Không phải là các ngươi muốn tìm phụ hoàng ta sao? Đây chính là phụ hooangf ta!” Dạ Thiên Dục không để ý tới Dạ Khinh Nhiễm, tránh người ra bên cạnh, nói với ba người phía sau.
Dạ Thiên Dục dứt lời, nghe ba tiếng “Bịch” nặng nề vang lên, ba người đều sợ hãi quỳ rạp xuống đất khấu đầu, giọng run run nói “Thảo dân ra mắt. . . . . . Hoàng thượng. . . . . . Hoàng thượng vạn tuế. . . . . . Vạn tuế, vạn vạn tuế. . . . . .”
“Các ngươi là người phương nào? Có chuyện gì quan trọng muốn bẩm báo cho trẫm?” Lão hoàng đế hỏi thăm.
Ba người không dám ngẩng đầu, run run chỉ chốc lát, một lão giả bên trái lên tiếng “Bẩm hoàng thượng, tiểu lão nhi là đại phu ở Vân huyện, bốn mươi năm trước chẩn bệnh cho tộc chủ phu nhân, lúc vị phu nhân kia sinh nhị thiếu gia thì bị khó sinh, thật vất vả mới cứu sống được một mạng, sau này không thể mang thai nữa, nhưng sau lại nghe nói phu nhân đã trị hết bệnh. Một năm sau có tam thiếu gia, tiểu lão nhi vẫn nghi ngờ, sau lại nghe nói chuyện Vân Vương phủ có song sinh tử, liền cảm thấy chuyện có chút kỳ quặc, đặc biệt tới bẩm báo hoàng thượng.”
“A?” Lão hoàng đế phun ra một chữ, giọng nói có chút chìm.
“Bẩm hoàng thượng, tiểu lão nhi cũng là đại phu Vân huyện, giống Trương đại phu, bốn mươi năm trước cũng chẩn bệnh cho tộc chủ phu nhân của bàng chi Vân Vương phủ, thuốc thang của vị phu nhân kia đều là do tiểu lão nhi điều trị. Vị phu nhân kia sinh nhị thiếu gia, cũng chính là nhị lão gia hôm nay, đúng là không thể mang thai nữa. Nơi nào có thể có tam thiếu gia?” Người lão giả cũng lập tức nói.
“Bẩm hoàng thượng. . . . . . Bốn mươi năm trước dân phụ là nữ nhi của bà đỡ cho Vân huyện bàng chi tộc chủ phu nhân, nương dân phụ đỡ sinh cho Nhị thiếu gia, lúc ấy khó sinh, Nhị thiếu gia, cũng chính là nhị lão gia hôm nay là đỡ từ trong bụng vị phu nhân kia ra. Vị phu nhân kia suýt nữa đã mất một mạng, sau mệnh được bảo vệ, nhưng thảo dân đỡ đẻ thì biết, khó sinh như vậy, ra nhiều máu như vậy, người cũng hấp hối rồi, nơi nào còn có thể mang thai nữa? Chớ nói chi là có tam thiếu gia nữa!” Phụ nhân hơn năm mươi tuổi kia nói.
“Các ngươi nói là thật?” Lão hoàng đế đợi ba người dứt lời, trầm giọng hỏi thăm, hiển thị rõ uy nghiêm của đế vương.
“Những lời thảo dân nói đều là thật!” Ba người vội vàng khấu đầu, mồm miệng nhất trí.
“Các ngươi có chứng cớ gì, chứng minh các ngươi từng là chẩn bệnh hoặc đỡ đẻ cho vị phu nhân kia?” Lão hoàng đế lại hỏi.
“Hai người thảo dân mang sổ ghi chép khám bệnh lúc ấy!” Hai lão giả lập tức nói.
“Dân phụ mang đến khối ngọc bội mà lúc ấy tộc chủ đích thân đáp tạ cho nương dân phụ, ngọc kia là một khối ngọc tốt, phía trên có khắc biểu tự Vân Vương phủ. Nương dân phụ chỉ có một nữ nhi, truyền cho dân phụ, dân phụ vẫn không nỡ bán đi lấy tiền mặt, vẫn cất kỹ.” Phụ nhân kia lập tức nói.
Ba người vừa nói chuyện vừa lấy ra căn cứ xác thực lời của mình.
“Văn Lai, trình lên !” Lão hoàng đế phân phó Văn Lai.
Văn Lai vội vàng đi xuống, nhận lấy đồ của ba người, đưa cho lão hoàng đế.
Lão hoàng đế cầm lấy khối ngọc kia nhìn xem trước, lại lật mở giấy bản ố vàng nhìn chốc lát, nói với phụ thân của Vân Ly: “Nhị lão gia, ngươi có biết ba người đến từ Vân huyện này không?”
Sắc mặt Nhị lão gia trắng bệch, thân thể khẽ run, nhưng vẫn còn tự trấn định: “Bẩm hoàng thượng, biết.”
“Như vậy chuyện này là thật?” Lão hoàng đế lại hỏi.
“Không phải là thật! Mặc dù nương ta khó sinh, nhưng sau đó gặp được một vị thần y, thần y kia điều trị cho tốt rồi, sau lại sinh ra tam đệ. Không thể. . . . . . Không thể bởi vì … ba người này, thì có thể nói tam đệ không phải là do mẫu thân ta sinh ra? Chuyện thế gian vô kỳ bất hữu (không thiếu cái lạ). Hoàng thượng, chuyện này rất kỳ quặc! Tất nhiên có người muốn hãm hại Vân Vương phủ, nếu không sao ba người này lại đột nhiên đến kinh thành chỉ chứng cứ?”
“Hả? Thần y? Dạng thần y gì mà có thể trị tốt cho tộc chủ phu nhân?” Lão hoàng đế nhướng mày, trầm mặt vung bản ghi chép ở trong tay lên, nói “Trẫm đã nhìn kỹ, sau khi Vân phu nhân sinh nhị lão gia, thân thể hao hụt không còn bộ dáng gì nữa, mỗi ngày triền miên giường bệnh, cơ hội sống có hạn, như vậy còn có thể hoài thai mười tháng sinh hạ Lân nhi? Không khỏi quá mức thiên phương dạ đàm rồi(hiếm có) rồi!”
“Này. . . . . .” Nhị lão gia nhìn Vân lão Vương gia, cúi đầu nói “Là thần y Linh Ẩn đại sư!”
“A? Linh Ẩn đại sư?” Lão hoàng đế khẽ giật mình, lập tức nói: “Y thuật của Linh Ẩn đại sư không tệ! Lúc ấy Cảnh thế tử nguy tại sớm tối, chính là Linh Ẩn đại sư ra tay giúp đỡ cứu về một mạng! Nhưng Nhị lão gia xác định là Linh Ẩn đại sư từng chữa khỏi bệnh cho tộc chủ phu nhân? Vậy vì sao ba người kia đều không biết chuyện này?”
“Nhị thúc, thúc đừng nói nhảm! Lúc nào thì Linh Ẩn đại sư chữa khỏi bệnh cho tổ mẫu?” Vân Vũ lập tức phản bác.
“Chuyện bốn mươi năm trước, khi đó ngươi còn chưa chui từ trong bụng mẫu thân người ra ngoài, như thế nào biết được?” Nhị lão gia giận dữ mắng mỏ.
“Thảo dân cũng không nghe nói có chuyện này!” Hai tên lão giả kia và một phụ nhân cũng nhanh chóng phản bác.
“Linh Ẩn đại sư hành tung phiêu miểu (lúc ẩn lúc hiện), không thích trương dương (truyền ra ngoài), làm việc thiện cũng không nguyện nổi danh. Có đôi khi sợ thế tục dây dưa, không muốn tiết lộ hành tung. Bọn ngươi không biết thì có gì kỳ quái?” Nhị lão gia giận dữ mắng ba người kia:”Chuyện nhà của tộc ta, nơi nào nguyện ý để người bên ngoài biết? Trở thành chuyện cho trăm miệng tán gẫu? Rốt cuộc ba người các ngươi bị người phương nào xui khiến? Muốn hãm hại Vân Vương phủ? Huống chi bệnh tình của mẫu thân ta cũng chưa chắc nghiêm trọng quá, chỉ là lang băm phụ nhân bọn ngươi kiến thức nông cạn cho rằng hết thuốc chữa mà thôi.”
Ba người kia nhất thời không nói được gì, ngậm miệng.
Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt ngoéo một cái, những lời này của Nhị lão gia thật đúng là mạnh mẽ. Hiện tại hắn là tộc chủ của bàng chi Vân Vương phủ, nàng vẫn cho rằng là một chi tầm thường vô vị. Hôm nay xem ra không hẳn vậy, là con cháu chảy chung dòng máu với Vân Vương phủ, thì sao có thể hèn nhát được? Huống chi năm đó gia gia của nàng nguyện ý đưa một đứa con đi Vân huyện, cũng không phải là không có suy tính?
“Dù sao Linh Ẩn đại sư lại không có ở đây, nhị thúc nói như thế nào cũng đều là có lý!” Vân Vũ hoảng sợ nói.
“Nghiệt tử!” Nhị lão gia mắng Vân Vũ một câu, quay đầu nói với Lão hoàng đế: “Xin Hoàng thượng minh xét! Ba người này chưa đủ làm bằng chứng.”
Dường như lão hoàng đế cũng đang nhìn nhị lão gia, hiển nhiên không ngờ tới cái người này lúc đầu đi vào khúm núm giờ đây lại rất mạnh mẽ, có khí thế. Hắn gật đầu, nhìn về phía dưới: “Đức Vương huynh, Hiếu Vương huynh, hai người các ngươi vẫn không mở miệng. Đối với chuyện này có suy nghĩ gì?”
“Này. . . . . .” Đức Thân vương và Hiếu thân vương liếc mắt nhìn nhau, hình như cũng không biết mở miệng thế nào.
“Cứ nói đừng ngại!” Lão hoàng đế nói.
“Hoàng thượng, chuyện này rất khả nghi, phải điều tra thật kỹ!” Đức Thân vương cân nhắc nói.
“Lão thần cũng cảm thấy chuyện này rất khả nghi, chỉ sợ một lát cũng không tra ra nguyên do.” Hiếu Thân vương cũng lập tức nói.
Lão hoàng đế gật đầu, nhìn về phía Nhị lão gia: “Đúng như Vân Vũ nói, Linh Ẩn đại sư không có ở đây. Nhị lão gia, cách nói này của ngươi cũng không đủ làm chứng.”
“Hoàng thượng dượng! Chẳng lẽ chứng minh tam thúc của ca ca không phải là tộc chủ phu nhân sở sinh? Là có thể nói rõ đó là song sinh tử của Vân Vương phủ? Cái cách nói này cũng không tránh khỏi quá buồn cười!” Lúc này Vân Thiển Nguyệt mở miệng, cười lạnh nói “Tam thúc của ca ca sớm qua đời. Người nào có bản lĩnh tự mình xuống dưới đất hỏi một chút rốt cuộc hắn là ai? Tránh cho ngươi ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ.”
“Nguyệt nha đầu nói không sai!” Sắc mặt lão hoàng đế không tốt.
“Hoàng thượng, tiểu nhân nghĩ ra rồi!” Ánh mắt Vân Vũ bỗng nhiên sáng lên, lớn tiếng kích động nói: “Tiểu nhân nghe lén gia gia và Nhị thúc nói chuyện, nói trong cặp song sinh tử kia có một người phía sau lưng có bớt trời sinh, một không có. Người có cái bớt kia chính là thế tử của Vân Vương phủ, người không có bớt chính là Tam thúc.”
Sắc mặt Nhị lão gia thay đổi.
Bàn tay đặt trên ghế của Vân lão Vương gia run rẩy, dường như bàn tay của Vân Vương gia cũng run rẩy.
Tâm thần Vân Thiển Nguyệt khẽ động, liếc Vân Vương gia, lạnh lùng nói: “Vân Vũ, ngươi thật là chán sống! Điều này có thể nói rõ cái gì?”
Ánh mắt Vân Vũ vẫn tỏa sáng, lớn tiếng nói: “Tất nhiên có thể nói rõ vấn đề, cái chết của Tam thúc ta rất khả nghi, tam thúc vẫn rất tốt, không bệnh không tật, đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Mà ta nghe nói đoạn thời gian đó chính là thế tử Vân Vương phủ bị bệnh nằm ở trên giường, khó bảo toàn không bị treo đầu dê bán thịt chó đổi lại để làm thế tử Vân Vương phủ.”
“Đây là ai bày cho ngươi?” Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng gõ tay vịn ghế, cố nén vọng động mới có thể không rút Toái tuyết ra đâm xuyên tim Vân Vũ. Tai họa bực này, sao nàng lại không sớm phát hiện? Để cho hắn đi ra ngoài hại chính người nhà mình?
“Không có người nào. . . . . . bày cho ta. . . . . . Ta đột nhiên nghĩ đến!” Hình như Vân Vũ cảm thấy sát khí từ trên người Vân Thiển Nguyệt, vội vàng lắc đầu. Thân thể hắn vốn đã bị Vân Thiển Nguyệt dồn đến góc tường, lúc này cả người cơ hồ đã áp vào trên vách tường.
“Hay cho một câu bỗng nhiên nghĩ đến!” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng cười cười, ánh mắt quét một vòng, đảo qua trên mặt từng người có mặt ở đây. Lúc này nàng dám khẳng định, trong tối tất nhiên có một tuyệt đỉnh cao thủ truyền bí âm xúi giục Vân Vũ. Đáng tiếc hôm nay quá nhiều người, hơi thở quá hỗn tạp, mặc dù nàng thả hơi thở đi thăm dò, cũng không dò ra là người phương nào. Thương Đình vẫn không động, hơi thở yên tĩnh, không có hiện tượng truyền âm tiết ra ngoài, xem ra không phải là hắn.
“Lại có chuyện này?” Dường như lão hoàng đế cũng bị Vân Vũ làm cho kinh ngạc.
Cả sảnh đường tân khách cũng nhất tề kinh dị, đều chuyển ánh mắt đến trên người Vân Vương gia.
Sắc mặt Vân Vương gia trắng bệch, vội vàng đứng dậy, nói với lão hoàng đế: “Hoàng thượng, đây chỉ là hồ ngôn loạn ngữ. Chuyện này làm sao có thể? Lão thần theo làm bạn với ngài nhiều năm, tại sao có thể là . . . . .”
“Vân Vương huynh chớ vội! Đã nói tra! Dứt khoát tra một chút là tốt rồi. Nếu Vân Vũ này nói đến ngươi, nếu ngươi không phải, lúc này nghiệm chứng là ra rồi. Không phải là xem phía sau lưng có cái bớt hay không sao? Đây không phải là việc khó!” Đức Thân vương bỗng nhiên nói.
“Không sai! Đức vương huynh nói rất có lý! Vân Vương huynh chớ vội. Cái này xác thực không phải là việc khó.” Hiếu Thân vương cũng liền nhanh chóng phụ họa.
“Này. . . . . . Nhưng sao ta có thể ở trước mặt mọi người cởi áo ra? Còn ra thể thống gì nữa?” Vân Vương gia run run người nói.
“Vân Vương huynh, ngươi là nam tử, sợ cái gì? Nghiệm chứng một chút không ngại gì? Liền làm theo đi!” Lão hoàng đế cũng nói.
Đầu ngón tay Vân Thiển Nguyệt có chút trắng bệch, trong lòng đang tìm chủ ý, nhưng chuyện hôm nay tới quá mức đột nhiên, nàng cho rằng gia gia đã lừa dối, thì sẽ chuẩn bị thỏa đáng, cũng hoàn toàn chính xác là thỏa đáng rồi, ít nhất chứng cớ cũng bị bác bỏ. Không tìm được chứng cớ, lão hoàng đế cũng không thể làm gì, nhưng chưa từng nghĩ đến lại có cái bớt này. Trong lúc nhất thời nàng cũng không nghĩ ra chủ ý gì hay, chỉ trấn định lạnh lùng nói: “Hoàng thượng dượng, lễ nghi của Thiên thánh, lễ trọng trị quốc. Hôm nay ngài vừa nghe đã tin một tên trộm tặc, vu hãm tổ tông, mà để cho phụ vương ta trước mặt mọi người cởi áo nới dây lưng? Đây là đạo lý gì? Phụ vương ta đường đường là Vương gia của Vân Vương phủ. Chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ, mà là đại sự? Sau này để cho phụ vương ta làm sao có chỗ đứng trong triều? Đây không phải là đánh vào mặt Vân Vương phủ sao?”
“Đúng vậy, Hoàng bá bá! Tiểu nha đầu nói đúng!” Dạ Khinh Nhiễm cũng lập tức phụ họa.
“Hoàng thượng, đây là muốn lão thần xấu hổ mà chết a. . . . . .” Vân Vương gia quỳ trên mặt đất, thần sắc bi phẫn.
Lão hoàng đế bị lời nói hợp tình hợp lý của Vân Thiển Nguyệt phản bác, trong lúc nhất thời không nói được gì, nhìn về phía Đức Thân vương và Hiếu Thân vương, hai người cũng không nói được gì. Lúc này quần thần gián ngôn trước kia cũng không có người nào lên tiếng.
“A. . . . . .” Thương Đình bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng: “Chuyện này rất đơn giản mà? Hoàng thượng phái hai người thân cận đi vào nội thất nghiệm thân cho Vân Vương gia không phải được rồi sao! Vậy thì chưa nói tới cái gì mà trước mặt mọi người làm mất mặt và vũ nhục Vân Vương và Vân Vương phủ. Xảy ra chuyện gì tất nhiên phải giải quyết, Thiển Nguyệt tiểu thư, ngươi nói có phải có đạo lý này không?”
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt sắc bén nhìn Thương Đình, Thương Đình đón nhận ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt, nhàn nhạt cười.
“Tiểu thư, Cảnh thế tử trở lại!” Lúc này, Lăng Liên bỗng nhiên trở lại phía sau Vân Thiển Nguyệt, dán tại bên tai nàng nói nhỏ.
Trong nháy mắt ánh mắt bén nhọn của Vân Thiển Nguyệt tản đi, thân thể đang ngồi lập tức đứng lên, không hề để ý tới Thương Đình, nhìn về phía ngoài đại đường.
Tất cả mọi người bị cử động của Vân Thiển Nguyệt làm cho kinh ngạc, thấy mới vừa rồi nàng còn có vẻ mặt lạnh lẽo, trong nháy mắt sắc mặt biến thành vui mừng, đều nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của nàng. Lão hoàng đế và tam vương cùng với Dạ Khinh Nhiễm, Thương Đình không ngoại lệ theo sát mọi người nhìn ra ngoài đại đường.
Chỉ trong chốc lát, thấy ngoài đại đường thân ảnh mặc cẩm bào trắng nguyệt nha chậm rãi đi tới, chi lan ngọc thụ, đám mây trên cao, như thi như họa, lịch sự, chính là Dung Cảnh. Hắn bước đi như đi dạo chơi, nhẹ nhàng từ từ mà đến, giống như từ chân trời bước vào tới một luồng ánh sáng, trong khoảnh khắc sắc thái rực rỡ của hắn lấn át tân khách ngồi đầy trong hành lang.