Edit: Giọt mực xanh
Beta: Leticia
Quế thụ ngọc phồn hoa, minh nguyệt ánh hoa thải. Đương như mạch thượng nhân, bạch ngọc bích vô hà.
Đây chính là Dung Cảnh! Trong ánh mắt của hàng nghìn vạn người thì vẫn luôn thong dong, lịch sự tao nhã như thế.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, giữa lông mày nhiễm vẻ si ngốc, muốn chạy nhanh đi qua, nhưng chân giống như mọc rễ dường như không nhúc nhích được. Giờ khắc này, loại tâm tình này không nói lên thành lời. Ánh mắt không chớp nhìn hắn, tất cả người hoặc vật quanh mình cũng đã biến mất không thấy gì nữa, trong mắt nàng chỉ còn lại thân ảnh cẩm bào trắng nguyệt nha.
Tựa hồ chỉ trong một cái chớp mắt, Dung Cảnh đã tới gần, không để ý vô số ánh mắt chiếu tới, chậm rãi giơ tay lên, tự nhiên vuốt lọn tóc trên trán Vân Thiển Nguyệt ra sau tai nàng, hắn làm xong động tác này, thấy Vân Thiển Nguyệt vẫn như say như si nhìn hắn, khẽ giương đôi mắt xinh đẹp lên, nhẹ nhàng cười cười, như hoa quỳnh nở, giọng nói dễ nghe như dòng suốt trong vắt vang lên, lại giống như châu ngọc rơi xuống đất “Làm sao lại có bộ dáng này? Giống như chưa từng thấy ta!”
“Chàng. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt há miệng, khó khăn phun ra một câu nói: “Chàng trở lại khi nào?”
“Mới vừa! Cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, ngựa không ngừng vó, qua cửa nhà mà chưa vào, chưa tẩy rửa phong trần, đã tới nơi này rồi.” Dung Cảnh nở nụ cười chân thành, giọng nói ôn nhu như gió ngâm, thấy Vân Thiển Nguyệt ngẩn ngơ, hắn lại cười nhẹ “Cao hứng đến u mê?”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt lấy lại bình tĩnh, đã sớm quên mọi người quanh mình, tiến lên một bước, một phát bắt được tay áo của hắn, đầu ngón tay nhỏ bé nắm thật chặt, giọng nói khàn khàn “Trở về thật vừa lúc!”
Đâu chỉ là vừa lúc? Quả thực là quá vừa lúc! Có hắn ở đây, trong nháy mắt tâm có thể yên ổn.
Ngón tay như ngọc của Dung Cảnh vỗ nhè nhẹ bàn tay của Vân Thiển Nguyệt đang nắm lấy ống tay áo của hắn, nhưng chỉ hơi hơi đụng chạm, rồi thu tay lại, chậm rãi xoay người, khẽ mỉm cười với lão hoàng đế: “Hoàng thượng, Cảnh may mắn không làm nhục mệnh, nạn lụt mười tám châu huyện phía đông đã khống chế, hiện nay dân sinh đã được dàn xếp ổn thỏa.”
“Tốt! Tốt! Tốt! Cực khổ Cảnh thế tử rồi!” Lão hoàng đế nhìn hai người, che giấu tinh quang trong mắt, vô cùng vui sướng, liên tiếp nói ba chữ tốt “Trẫm đã biết có Cảnh thế tử ra tay, lê dân bách tính mười tám châu huyện phía đông tất nhiên sẽ bình yên vô sự.”
Dung Cảnh mỉm cười không nói, đối với sự khen ngợi của lão hoàng đế không đắc ý cũng không khiêm tốn.
“Cảnh thế tử, ngươi vất vả cực nhọc hơn tháng, vì trẫm lập nhiều công lớn, muốn thưởng cái gì? Chỉ cần ngươi nói, trẫm đều sẽ ban cho ngươi.” Lão hoàng đế dường như quá cao hứng, hào phóng nói.
Tất cả mọi người bị màn Dung Cảnh vừa tiến đến lung lay tâm thần, lúc này nghe vậy đều nhất tề bừng tỉnh.
Thương Đình nhìn Vân Thiển Nguyệt vẫn nắm chặt ống tay áo Dung Cảnh, động tác như vậy, không hôn người, nhưng tự nhiên dựa vào, khoảng cách giữa hai người không quá gần, nhưng làm cho người ta có cảm giác hài hòa thân mật, ánh mắt hắn có chút nhíu lại, môi mỏng nhẹ nhàng mím lại.
Dạ Khinh Nhiễm nhếch miệng, thần sắc tựa hồ có chút không cam lòng, nhưng lại không biết làm sao.
“Vì hoàng thượng phân ưu, là bổn phận của thần.” Dung Cảnh lắc đầu, ngụ ý không muốn thưởng cái gì.
Lão hoàng đế nghe vậy an lòng, thở dài nói “Nếu như Thiên Thánh người nào cũng có tài như Cảnh thế tử, trẫm còn lo gì?” Dứt lời, hắn khoát khoát tay “Cảnh thế tử trở lại thật đúng lúc, hôm nay chính là đại hôn của Thất công chúa cùng Vân thế tử, nếu ngươi không muốn ban thưởng, thì hãy để trẫm mời ngươi ba ly đi!”
“Tốt!” Dung Cảnh cười đến ấm áp.
“Người đâu, mời Cảnh thế tử. . . . . .” Lão hoàng đế khoát tay với Văn Lai.
“Hoàng thượng dượng, hắn chưa tắm rửa chải đầu, làm sao có thể làm bẩn thánh mục (con mắt thánh)? Tới gần thánh thể? Để hắn ngồi ở chỗ ta đi!” Vân Thiển Nguyệt không đợi lão hoàng đế nói thượng tọa xong, đã lôi kéo Dung Cảnh ngồi ở bên cạnh mình.
Dung Cảnh không phản kháng chút nào, thuận theo Vân Thiển Nguyệt ngồi xuống.
Lời nói lão hoàng đế mắc nghẹn trong cổ họng, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan, một lát sau, cũng không khiển trách hay tranh luận, gật đầu, hòa ái nói “Cũng được! Cảnh thế tử đi đường vất vả, Nguyệt nha đầu nên thay trẫm chiếu cố hắn thật cẩn thận.”
Vân Thiển Nguyệt cười cười, trong lòng lạnh lùng, hôm nay lão hoàng đế thật rộng lượng. Nàng nghiêng đầu hỏi Dung Cảnh “Khát không?”
“Khát!” Dung Cảnh gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt cầm một chén nước đưa cho hắn.
Dung Cảnh đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng nâng tay, uống một hơi cạn sạch, xem ra là rất khát.
“Đói không?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
“Đói!” Dung Cảnh gật đầu, thấp giọng nói “Nhưng ta không muốn ăn cái khác, chỉ muốn ăn sủi cảo nàng làm!”
Vân Thiển Nguyệt không chút do dự gật đầu “Vậy chàng nhẫn nhịn một lát, chuyện đại sự được xử lý xong, ta sẽ đi làm sủi cảo cho chàng.”
“Được!” Dung Cảnh mỉm cười gật đầu.
Hai người ở chỗ này thấp giọng nói chuyện, vốn là không kiêng kỵ người khác, tuy giọng nói nhỏ, nhưng hỉ đường quá mức yên tĩnh, cho nên giọng nói của hai người vẫn bị mọi người nghe được rõ ràng. Người người không khỏi cảm thán trong lòng, Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư ở chung thật tốt. Hai người ngồi ở chỗ đó, không có động tác gì đặc biệt thân cận, giong nói trầm ấm, lại làm cho người cảm giác được như bức họa lưu luyến, khắp nơi đều lộ ra mưa bụi triền miên.
“Thần thiếp nhớ được Thiển Nguyệt tiểu thư và Thất hoàng tử có hôn ước? Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư thân mật như vậy, hình như không hợp lễ nghi đâu!” Minh phi bỗng nhiên mở miệng, giọng nói ôn nhu mềm nhũn, nói tất nhiên là nói với lão hoàng đế.
“Hôm nay Minh phi nương nương mặc phục sức đỏ thẫm cũng không hợp lễ nghi đấy! Làm sao bây giờ? Ngài đã mặc rồi, chẳng lẽ hiện tại cởi ra?” Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn Minh phi, nhẹ nhàng cười cười.
Sắc mặt Minh phi cứng đờ, trong đôi mắt đẹp mơ hồ có vẻ thầm hận.
“Tứ đại Vương phủ thân như một nhà, đều là huynh đệ tỷ muội. Nơi nào có nhiều cố kỵ như vậy? Mới vừa rồi Nhiễm tiểu tử còn không phải là cùng Nguyệt nha đầu từ bên ngoài trở lại sao? Khi còn bé cùng nhau lớn lên, cấp bậc lễ nghĩa thoáng hơn một chút cũng không sao.” Lão hoàng đế cười nói, giống như hai ngươi trước kia tình thâm xin tứ hôn, lưỡng tình tương duyệt lan truyền cả thiên hạ đều biết căn bản không tồn tại.
“Là thần thiếp ngu dốt, hoàng thượng nói đúng! Không chỉ Nhiễm Tiểu vương gia, hiện nay Tứ hoàng tử, Phong thế tử, ngay cả Lãnh tiểu Vương gia đều đối xử không tệ với Thiển Nguyệt tiểu thư đây! Cảnh thế tử không có ở trong kinh thành có thể không biết, Lãnh tiểu Vương gia vì cứu Thiển Nguyệt tiểu thư mà bị thương, ở Vân Vương phủ dương thương hơn mười ngày đấy! Nghe nói mỗi ngày Thiển Nguyệt tiểu thư đều làm bạn ở bên, dốc lòng chăm sóc. Đúng là không có nhiều cố kỵ như vậy.” Minh phi cười nhìn Dung Cảnh nói.
Đến lúc này Lãnh Thiệu Trác vẫn không nói chuyện, hiện giờ nhắc tới hắn, hắn không khỏi nhìn về phía Dung Cảnh. Thấy Dung Cảnh nhẹ nhàng mỉm cười, mặt không tức giận, hắn có chút không nhịn được, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt. Ánh mắt như sợ dính líu đến nàng, lại như cất dấu thứ gì.
“Minh phi nương nương sống trong thâm cung, còn có thể biết việc thiên hạ. Thật là không đơn giản! Không trách được ngài có thể được Hoàng thượng dượng sủng ái nhiều năm như vậy. Nữ nhân không có một chút bản lĩnh thật đúng là không làm được.” Vân Thiển Nguyệt cười cười, nhìn Lãnh Thiệu Trác: “Đánh nhiều năm như vậy, luôn là ta ức hiếp hắn, đối với hắn tốt hơn một chút cũng không tệ.” Dứt lời, nàng không để ý tới Minh phi, nói với Hiếu Thân vương: “Lãnh vương thúc, ngài nói có đúng không? Ngài cũng không hy vọng chúng ta lại tiếp tục đánh giết chứ?”
“Đương nhiên! Đương nhiên không hy vọng, Thiển Nguyệt tiểu thư nói rất đúng! Khuyển tử những năm này không hiểu chuyện, hiện tại hiểu chuyện là chuyện tốt. Lão thần tất nhiên thấy vui mừng.” Không biết là Hiếu Thân vương được Vân Thiển Nguyệt chưa bao giờ gọi tiếng Lãnh Vương thúc nên thụ sủng nhược kinh, hay là do Minh phi kéo Lãnh Thiệu Trác liên lụy vào làm cho kinh hoảng, nhanh chóng tóm lấy bậc thang đi xuống này của Vân Thiển Nguyệt.
Sắc mặt Minh phi không tốt vừa muốn nói nữa, lão hoàng đế ho nhẹ một tiếng, nàng lập tức nuốt lời muốn nói trở về.
“Hoàng thượng, sắc trời không còn sớm, Cảnh thế tử đi đường mệt nhọc mới trở về, chưa tẩy phong trần, tất nhiên là mệt mỏi, ngày hôm nay đại hỉ, cả sảnh đường tân khách cũng chờ hồi lâu rồi, nên xử lý chuyện kia trước! Rồi nhanh chóng khai tiệc.” Lúc này Đức Thân vương nhân cơ hội can ngăn.
“Đức Vương huynh nói đúng!” Lão hoàng đế tựa hồ mới nhớ tới, nhìn về phía Dung Cảnh, tựa hồ có chút bất đắc dĩ nói “Cảnh thế tử trở lại thật đúng lúc! Nơi này đúng là còn có đại sự. Trong lúc nhất thời trẫm hết sức khó xử, vừa lúc ngươi trở lại, có thể giúp trẫm nghĩ kế, nói ra một chút kiến giải.”
“Hoàng thượng mời nói, nếu Cảnh có thể giúp, tất nhiên sẽ hết sức vì hoàng thượng phân ưu.” Dung Cảnh cười gật đầu.
“Nguyệt nha đầu, ngươi tới nói cho Cảnh thế tử đi!” Lão hoàng đế nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt thu hồi lãnh ý lúc trước, nhìn thoáng qua Vân Vũ vẫn quỳ trên mặt đất cùng hai lão giả và một vị phụ nhân, nghiêng đầu thờ nói lại chuyện tình Vân Vũ một lần, nàng tự thuật đơn giản, nói cực kỳ khách quan. Không mang theo tình cảm cá nhân, rất nhanh đã trình bày xong.
“Đây thật là đại sự!” Sau khi nghe xong Dung Cảnh gật đầu, thu hồi nụ cười nói “Nếu Hoàng thượng muốn nghe Cảnh nói. Như vậy có thể cho phép Dung Cảnh hỏi mấy vị làm chứng này mấy câu trước?”
“Được!” Lão hoàng đế gật đầu.
Dung Cảnh ngồi bất động, ánh mắt nhìn hướng Vân Vũ, sắc mặt nhàn nhạt “Vân Vũ, ta hỏi ngươi, ngươi họ gì?”
Dường như đây là lần đầu tiên Vân Vũ nhìn thấy Dung Cảnh, mặc dù hắn gà gáy cẩu trộm(tên trộm cắp), không làm việc đàng hoàng, nhưng thanh danh của Dung Cảnh cả thiên hạ đều biết, hắn tất nhiên cũng biết, đối mặt một người như vậy, mặc dù không có lãnh ý và sát khí như Vân Thiển Nguyệt đối với hắn, chỉ ngồi ở chỗ đó, thong dong ưu nhã, sắc mặt nhàn nhạt nhìn hắn, nhưng trong lòng hắn vẫn e ngại, chỉ một câu hỏi đơn giản như vậy, để cho cả thân thể, đầu ngón tay đầu ngón chân của hắn đều run rẩy .
“Rất khó trả lời?” Dung Cảnh mỉm cười.
Thân thể Vân Vũ run lên.
“Cảnh thế tử không phải là đang hỏi nhảm sao? Vân Vũ không họ Vân thì họ gì?” Giọng nói ôn nhuận của Thương Đình chậm rãi vang lên, mười hai cốt ngọc phiến trong tay thoáng phe phẩy. Hướng về phía khách xem, nhưng không phải là đang nhìn quan khách.
“A, thì ra hôm nay Thương thiếu chủ cũng ở đây!” Dung Cảnh giờ mới nhìn đến Thương Đình, nụ cười thâm sâu, khẽ nhướng mày, giọng nói ôn hòa “Ta đang hỏi hắn, mà Thương thiếu chủ thay mặt đáp, chẳng lẽ kỳ thật Thương thiếu chủ mới là Vân Vũ? Mà không phải Thiếu chủ Thương gia?”
“Thương Đình đương nhiên chỉ có thể là Thương Đình! Chỉ là không nhìn được Cảnh thế tử lãng phí thời gian hỏi một chuyện mà ai cũng biết mà thôi.” Thương Đình cũng cười cười.
“Nếu không nhìn được, Thương thiếu chủ nhắm mắt lại là được!” Giọng nói của Dung Cảnh không có gì phập phồng, không để ý tới Thương Đình, hỏi Vân Vũ lại một lần “Vân Vũ, ngươi họ gì?”
“Tiểu. . . . . . Tiểu nhân họ Vân!” Vân Vũ run rẩy khó khăn phun ra một câu.
“Thì ra ngươi là họ Vân!” Dung Cảnh tỏ vẻ hiểu rõ, cười nhạt, chuyển hướng ba người khác “Ba vị từ Vân huyện tới kinh thành, dọc đường đi nhất định rất cực khổ đi! Dù sao một thời gian ngắn trước đây lũ lụt, đường xá khó khăn, không dễ đi. Hơn nữa còn nhiều đường núi, đường xá lầy lội. Thật là cực khổ! Không biết có người nhà đi cùng hay không? Dù sao tuổi lớn như vậy rồi!”
Hai vị lão giả cùng vị phụ nhân nghe vậy sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, thân thể kịch liệt run lên.
“Chẳng lẽ ba vị không có người thân rồi?” Dung Cảnh lại hỏi.
Thân thể ba người lại càng lay động kịch liệt, thậm chí lay động còn muốn lợi hại hơn nhiều so với Vân Vũ.
“Trận lũ lụt này, Vân huyện cũng bị rất nghiêm trọng. Thiển Nguyệt tiểu thư lấy danh nghĩa Vân Vương phủ, vì chiếu cố bàng chi Vân vương phủ từng ở Vân huyện, vì Vân huyện quyên tặng ba vạn lương bạc trắng. Bảo vệ tu sửa đê đập Vân huyện. Ít nhất trong vòng năm năm Vân huyện sẽ không bị lũ lụt.” Dung Cảnh ấm giọng nói.
Thân thể ba người nhất tề cứng đờ.
Dung Cảnh cũng không hỏi ba người nữa, quay đầu hỏi Vân Vương gia: “Vân Vương thúc, ngài là thế tử Vân Vương phủ, vẫn là Vân Vương phủ Vân Vương sao?”
“Đương nhiên!” Vân Vương gia nói không chút do dự.
“Có thế chứ! Nếu vậy, còn sợ gì nghiệm chứng thân thể? Nam tử hán đại trượng phu, cúi đầu và ngẩng đầu đều trước thiên địa. Có việc nên làm có việc không nên làm. Lễ nghi tuy quan trọng, danh nghĩa tuy quan trọng, mặt mũi tuy quan trọng, khí phách tuy quan trọng, nhưng đều không quan trọng bằng tính mạng. Hôm nay nếu Vân Vương phủ bị oan khuất, nặng thì Vân Vương phủ sụp đổ, tính mạng ngàn người đổ xuống, có lẽ liên lụy cửu tộc, đó chính là tính mạng vạn người khó giữ được. Cùng so với mặt mũi của ngài và mặt mũi của Vân Vương phủ? Có nhẹ nhàng đến không thể nhẹ nhàng hơn hay không?” Dung Cảnh cười nhạt.
Mặt Vân Vương gia lộ vẻ xấu hổ “Cảnh thế tử nói không sai!”
Dung Cảnh chuyển hướng sang lão hoàng đế: “Hoàng thượng, ngài là Thánh chủ minh quân, chắc từ trong mấy câu Cảnh vừa hỏi cũng có thể thấy được mấy phần ngọn nguồn. Hôm nay là đại hỉ của Vân Vương phủ, mấy người đi ra làm chứng, là muốn làm gì? Cảnh cũng không nhiều lời, chỉ hỏi ngài một câu, nếu Vân Vương thúc không cần đến mặt mũi, nghiệm chứng thân thể, mà ông lại chính là thế tử Vân Vương phủ, hoàn toàn bị hãm hại, như vậy ngài có thể cho Vân Vương phủ một công đạo hay không?”
“Đương nhiên!” Lão hoàng đế gật đầu, giọng nói uy nghiêm.
“Tốt! Vậy hoàng thượng hãy phái người theo Vân Vương thúc đi nghiệm chứng thân thể đi! Cảnh tin tưởng Vân Vương thúc là thế tử của Vân Vương phủ.” Dung Cảnh nhẹ nhàng cười cười, dứt lời, mở hai tay ra, chuyển hướng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Ta làm chủ như vậy, nàng có ý kiến gì không?”
“Không có!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu. Nàng tin tưởng Dung Cảnh, nếu hắn nói nghiệm chứng thân thể, vậy thì nghiệm chứng thân thể.
Lão hoàng đế nhìn Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt, thu tinh quang vào trong mắt, hỏi ra phía sau: “Ẩn chủ ở đó không?”
“Bẩm hoàng thượng, có thuộc hạ!” Phía sau lão hoàng đế có một bóng đen mờ nhạt lên tiếng.
“Cùng Vân Vương gia đi nội thất, phải nhìn cẩn thận!” Lão hoàng đế nói với người phía sau.
“Dạ!” Bóng người kia trả lời.
Cả văn võ bá quan tân khách trong sảnh đường đều kinh hãi trong lòng, đây là lần đầu tiên thấy ẩn vệ đứng đầu hoàng thất. Có thể thấy chuyện này được Thánh thượng coi trong bực nào? Thử nghĩ cũng đúng, quan hệ đến song sinh tử bốn mươi năm trước ra đời, vận mệnh của Thiên Thánh, hơn nữa còn quan hệ đến cả nhà thậm chí là cửu tộc Vân Vương phủ. Làm sao có thể không coi trọng? Trong lúc nhất thời mọi người yên lặng như tờ.
“Văn Lai, ngươi mang mấy người đi theo đi!” Lão hoàng đế phân phó Văn Lai ở bên cạnh.
“Dạ, hoàng thượng!” Văn Lai lập tức lên tiếng.
“Từ trước đến nay Đức Vương huynh và Lãnh Vương huynh là quan đồng liêu với Vân Vương huynh nhiều năm. Hôm nay chuyện đại sự như thế này tại sao có thể không có hai vị Vương huynh? Cùng Vân Vương huynh đi làm chứng đi! Nhiều ánh mắt thấy rõ ràng, tránh cho người nào nhìn lầm rồi oan uổng Vân Vương huynh.” Lão hoàng đế nói với Đức Thân vương và Hiếu Thân vương.
“Dạ!” Đức Thân vương và Hiếu Thân vương vội vàng đứng dậy.
“Vân lão Vương thúc, trẫm an bài như vậy có thỏa đáng không? Ngài có muốn đi theo qua đó không? Hoặc là phái hai người Vân Vương phủ cùng đi theo?” Lão hoàng đế dứt lời, quay đầu hỏi Vân lão Vương gia.
Vân lão Vương gia trừng mí mắt lên, liếc lão hoàng đế, lắc đầu “Thân thể không sợ bóng hình. Hoàng thượng xử lý là tốt rồi! Đi một trăm người con ta vẫn là con ta, không thay đổi được.”
“Tốt!” lão hoàng đế khoát khoát tay với đám người Vân Vương gia, Đức Thân vương, Hiếu Thân vương: “Vậy thì đi đi!”
Vân Vương gia dẫn theo mấy người đi vào nội thất.
Kế tiếp, không khí bên trong nội đường còn tĩnh lặng hơn so với trước lúc đi lấy gia phả, hàng trăm người tĩnh lặng như không có người nào, người người đều ở trong lòng nghĩ tới kết quả ra sao. Có Ẩn chủ hoàng thượng xuất động, Đức Thân vương, Hiếu Thân vương đi theo, Vân Vương phủ đi một mình Vân Vương gia, dưới rất nhiều ánh mắt, nếu Vân Vương gia muốn đùa bỡn hoa chiêu gì cũng không thể.
Vân Thiển Nguyệt khẽ nắm bàn tay trong tay áo thành quyền, ở ống tay áo vẽ ra một vòng tròn lại một vòng tròn.
Ngón tay Dung Cảnh tự nhiên tiến sâu trong tay áo của nàng, nhẹ nhàng cầm tay nàng, cũng không nắm toàn bộ bàn tay, mà là cầm nửa đoạn ngón tay, ngón tay như ngọc nắm ngón tay Vân Thiển Nguyệt, nhẹ nhàng vuốt nhẹ, như an ủi.
Vân Thiển Nguyệt giương mắt lên nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh ôn nhu mỉm cười với nàng, tim nàng liền ấm áp, cũng nhẹ nhàng cười cười. Loại cảm giác được dựa vào này thật tốt, sau lưng là một tòa núi lớn, có thể ngăn cản bất kỳ gió táp mưa sa, bão lớn băng tạc.
Bởi vì ống tay áo rộng rãi, hai người ngồi gần nhau, tay đều chôn ở trong ống tay áo, người khác tất nhiên không nhìn thấy cái gì. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng vẻ mặt này cũng để cho trong lòng mọi người đoán được, tỷ như Thương Đình, sắc mặt khẽ biến thành tối tăm, tỷ như Dạ Khinh Nhiễm, khẽ hừ nhẹ một tiếng, tỷ như Lãnh Thiệu Trác, cúi đầu, tỷ như Dạ Thiên Dục, vẻ mặt khó lường, chỉ có Dung Phong, ấm áp mỉm cười nhìn hai người, những người ngồi xung quanh hắn dường như cũng ấm ấp lên.
Không người nào nói một lời nửa câu, cũng là không người nào có bất kỳ động tác nào, đều lẳng lặng đợi chờ.
Ước chừng sau hai nén nhang, đoàn người Vân Vương gia, Đức Thân vương, Hiếu Thân vương, Văn Lai trở lại, người nào cũng đều có vẻ mặt khác nhau.
“Như thế nào?” Lão hoàng đế nhìn về phía mấy người, giọng nói tựa hồ cố chịu đựng cái gì, không biết là cấp bách, hay là cái khác.
Đức Thân vương và Hiếu Thân vương liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn thoáng qua Vân Vương gia, cùng kêu lên nói: “Bẩm hoàng thượng, sau lưng Vân Vương huynh đích thật có vết bớt, kéo dài từ sau vai đến xương cùng, bớt rất lớn.”
“A?” Thần sắc lão hoàng đế biến hóa trong một cái chớp mắt, nhướng mày “Quả thật ?”
“Thưa Hoàng thượng, hai người lão thần nhìn rất cẩn thận, đúng vậy!” Đức Thân vương và Hiếu Thân vương cung kính gật đầu.
Lão hoàng đế nhìn Văn Lai.
Văn Lai cùng mấy tên tiểu thái giám phía sau hắn cũng nhất tề gật đầu “Thưa hoàng thượng, đúng là có vết bớt.”
Dường như lông mày lão hoàng đế chuyển động, không quay đầu lại, hỏi thăm phía sau “Ẩn Chủ, đúng như vậy?”
“Thưa hoàng thượng, đúng vậy!” Giọng nói của ẩn Chủ vẫn khàn khàn, mặc dù không hiện thân, nhưng giọng nói này ai cũng sẽ không nghe lầm.
Lúc này ánh mắt lão hoàng đế mới nhìn trên người Vân Vương gia, nhìn chằm chằm Vân Vương gia trong chốc lát, bỗng nhiên đứng dậy đi về phía Vân Vương gia.
Ngón tay Vân Thiển Nguyệt co rụt lại, bị Dung Cảnh nhẹ nhàng vuốt ve, nàng khẽ mím môi nhìn lão hoàng đế đi về phía Vân Vương gia, Vân Vương gia cúi đầu xuống, từ sau khi đi vào không nhúc nhích, vô luận nhìn từ góc độ nào, quanh thân ông đều tản ra hơi thở cùng sắc mặt có chút chán nản, mờ mịt.
Tất cả mọi người nhìn động tác lão hoàng đế, trong lúc nhất thời không đoán được hành động của Hoàng thượng. Có nhiều người có mặt ở đây đều biết, những năm này Hoàng thượng vẫn luôn chờ đợi nắm được nhược điểm của Vân Vương phủ, hôm nay thiết lập nhược điểm trong tay nhưng không bắt được, có thể nghĩ được tâm tình của hoàng thượng như thế nào rồi. Mà cũng có rất nhiều người đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tỷ như quần thần dựa vào Vân Vương phủ, cùng với đám người Dạ Khinh Nhiễm, Lãnh Thiệu Trác, Dung Phong.
Lão hoàng đế đi tới trước mặt Vân Vương gia một khoảng cách, bỗng nhiên đưa tay vỗ vỗ bả vai Vân Vương gia, giọng điệu có chút xấu hổ: “Vân Vương huynh, khiến ngươi bị oan uổng! Hôm nay Vân Vũ là người của Vân Vương phủ, đi ra ngoài tố cáo ngươi, khiến trên lưng Vân Vương phủ bị hắt nước bẩn, trẫm cũng là bất đắc dĩ để ngươi bị làm nhục nghiệm thân.”
“Lão thần. . . . . .” Vân Vương gia phun ra hai chữ, dường như trong lòng có vô hạn đau lòng, không hề nói nữa.
“Trẫm biết chuyện hôm nay đối với ngươi là không thể chịu được, nhất định trẫm sẽ trả lại công đạo cho ngươi!” Lão hoàng đế thả tay từ trên bả vai Vân Vương gia xuống, xoay người gầm lên với Vân Vũ: “Vân Vũ, rốt cuộc là người nào xui khiến ngươi hãm hại Vân Vương phủ?”
Vân Vũ không nhúc nhích, trợn tròn mắt, hai mắt vô thần nhìn về phía trước.
“Vân Vũ!” Lão hoàng đế tức giận quát một tiếng.
“Hoàng thượng, hắn đã chết!” Dung Cảnh nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở.
Lão hoàng đế biến sắc, mọi người nhất tề cả kinh, đều nhìn Vân Vũ, Vân Vũ quỳ gối nơi góc tường, không nhúc nhích. Thoạt nhìn bộ dạng giống như sợ choáng váng, nhưng nhìn kỹ, phát hiện toàn thân hắn mỗi một chỗ đều cứng ngắc, sắc mặt đúng là mơ hồ đã chết. Không khỏi lại càng kinh dị.
“Đường ca!” Vân Ly lập tức chạy vội qua.
“Đừng đụng hắn, hắn trúng một loại độc, lúc này độc đã từ trong mà thấm ra ngoài. Ngươi đụng hắn cũng sẽ bị trúng độc.” Dung Cảnh lần nữa lên tiếng, nhắc nhở Vân Ly.
Vân Ly vốn đang chạy tới bên cạnh Vân Vũ, lúc này liền dừng chân lại, không dám tin nói “Làm sao có thể? Hắn. . . . . .” Hắn muốn vươn tay run rẩy đi sờ Vân Vũ, nhưng run rẩy không duỗi được, hốc mắt có chút ẩm ướt đỏ hồng “Đường ca hắn. . . . . . hắn mới vừa không phải là rất tốt. . . . . .”
“Hắn trúng Hủ thi hoàn. Loại độc này ở bên trong người một canh giờ sẽ độc phát, thời gian nửa ngày sẽ rữa nát, mà mỗi một chỗ trên thân thể cũng bị nhiễm độc tính, nếu bị dính độc trên thân thể hắn, cũng sẽ trúng độc, nhẹ thì da thịt rữa nát, nặng thì mất mạng, cùng giống như hắn, sau khi chết cũng toàn thân rữa nát.” Dung Cảnh thản nhiên nói.
Vân Ly sợ đến lui về phía sau một bước.
“Vũ nhi!” Trước kia Nhị lão gia tức giận hận không được giết Vân Vũ, lúc này cũng chạy đi qua, thống khổ hô một tiếng, cùng giống Vân Ly, không dám đụng vào hắn, lại rơi nước mắt “Cháu đang trôi qua rất tốt, rốt cuộc bị người nào xui khiến làm bậy? Hôm nay rơi vào kết quả như vậy? Cháu. . . . . . cháu để cho ta cảm thấy có lỗi với gia gia và phụ thân cháu. . . . . .”
“Cảnh thế tử! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Lão hoàng đế dường như cũng bị kinh sợ.
“Cảnh cũng muốn biết là chuyện gì xảy ra!” Dung Cảnh lắc đầu, nhìn về phía hai lão già cùng vị phu nhân trên mặt đất kia, dường như cũng thở dài một tiếng “Ước chừng trước đó đã ăn loại độc này đi! Bọn họ cũng sẽ chết kiểu này! Người sau lưng này thoạt nhìn lòng dạ độc ác, vô luận bọn họ vu hãm người thành công hay không, nếu trước đó đã ăn loại Hủ thi hoàn này, cũng sẽ chết.”
“Đây quả thực là vô pháp vô thiên!” Lão hoàng đế vô cùng giận: “Người nào lại có lòng dạ độc ác như thế?”
Dung Cảnh không nói nữa, khách mời cả sảnh đường cũng bị kinh hãi, nhất tề trầm mặc.
“Liệu có người ra tay ở trong nội đường này không? Mới vừa rồi có những người nào tới gần Vân Vũ?” Lão hoàng đế nghĩ tới cái gì liền hỏi.
Mọi người có nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, có nhìn về phía Thương Đình. Ai cũng nhớ được trước kia Vân Thiển Nguyệt sử dụng thuật thôi miên với Vân Vũ, bị Thương Đình ngăn cản, khi đó hai người đến gần hắn nhất.
“Cảnh mới vừa nói, loại Hủ thi hoàn này phải ăn vào trước một canh giờ, mới có thể độc phát.” Dung Cảnh nhắc nhở lão hoàng đế “Hoàng thượng, Vân Vũ và ba người này đi vào nơi này đến một canh giờ rồi sao?”
“Ca ca và tẩu tẩu bái thiên địa đến bây giờ cũng chưa tới một canh giờ.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Thương Đình, Thương Đình nhìn nàng, ánh mắt trong suốt, nàng liếc qua một bên, thản nhiên nói. Một canh giờ ở cổ đại tương đương với hai giờ ở hiện đại.
“Trẫm cũng cảm thấy trước mắt bao người, lại có nhiều người võ công cao thâm ở đây, không người nào có thể nhân cơ hội xuống tay được. Xem ra người sau lưng kia đúng như Cảnh thế tử nói, vừa bắt đầu đã không có ý định để cho bọn họ sống!” Lão hoàng đế giống như đè nén tức giận, hỏi thăm Dung Cảnh: “Cảnh thế tử, theo ý ngươi chuyện này làm sao bây giờ?”
“Mau chóng thiêu hủy thi thể, sau đó tra rõ chuyện này!” Dung Cảnh nói.
“Tốt, trẫm đã nói trả lại cho Vân Vương phủ và Vân Vương huynh một công đạo, xem ra đúng là có người muốn hãm hại Vân Vương phủ, nếu Cảnh thế tử hồi kinh rồi, chuyện này cứ giao cho Cảnh thế tử tra rõ, thế nào? Cần phải điều tra rõ người nào đang âm thầm giở trò quỷ.” Lão hoàng đế nói.
“Cảnh tuân chỉ!” Dung Cảnh gật đầu.
Lão hoàng đế dẫn đầu đi trước, dáng đi tựa hồ vừa già một chút, đi một bước bỗng nhiên xoay người lại nói với Vân Vương gia: “Vân Vương huynh, hôm nay nhi nữ của ta và ngươi lấy nhau, thân càng thêm thân, ngươi ngồi bên trên, chúng ta uống thêm mấy chén. Trẫm chịu tội với ngươi.”
“Thần sợ hãi!” Vân Vương gia cúi thấp đầu vội vàng nói.
“Ai, tới đây đi! Hôm nay vốn là hỉ sự, nhưng lại xảy ra chuyện như vậy, cũng ảnh hưởng đến tâm tình. Ngươi cũng đừng từ chối nữa! Những năm này đây là lần đầu tiên trẫm gả nữ nhi, rượu mừng này dù thế nào cũng phải uống, không thể bị quấy rồi rồi!” Lão hoàng đế hòa khí nói.
“Vậy thần cung kính không bằng tuân mệnh rồi!” Vân Vương gia không từ chối nữa.
Hai người một trước một sau đi về phía trước.
“Người đâu, mang thi thể này đến hậu viện Vương phủ thiêu hủy.” Dung Cảnh ấm giọng hô một tiếng.
Bên ngoài đại đường lập tức đi vào mấy tên hắc y nam tử, hiển nhiên là ẩn vệ, trên tay đều đeo cái gì dường như là bao tay băng da. Rất nhanh đã cho Vân Vũ và ba người trên mặt đất vào bên trong bao mang ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Ngọc Trạc và Lục Chi. Hai người lập tức hiểu ý, vội vàng phất tay phân phó người một lần nữa quét dọn lễ đường bày tiệc lên.
Từng đợt mùi rượu mùi đồ ăn xông vào mũi, coi như là bị xua tan vài phần lo lắng cùng tĩnh mịch trước kia.
Vân Ly cất bước đi theo ẩn vệ ra ngoài, Vân Thiển Nguyệt lôi kéo Dung Cảnh đứng lên đi ra ngoài, ra khỏi hỉ đường, nàng lên tiếng gọi hắn “Ca ca, hôm nay là đại hỉ của huynh, không nên lại đi nhìn người chết thiêu hủy. Huống chi người đã chết, nhìn cũng vô dụng, công chúa còn đang ở khuê phòng chờ huynh đấy!”
Vân Ly dừng bước, vẻ mặt thống khổ “Nhưng . . . . . . muội muội, hắn là đường ca của ta, mặc dù hiện tại ta là thế tử Vân Vương phủ, nhưng máu của ta và đường ca chảy trong thân thể giống nhau, mặc dù từ nhỏ hắn chỉ biết trộm cắp, hết ăn lại nằm, tính tình vô lại, nhưng hắn không hư hỏng như vậy, hôm nay hại Vân Vương phủ cùng phụ vương, tất nhiên là bất đắc dĩ bị người bức bách.”
“Ta biết! Nhưng coi như hắn gieo gió gặt bão đi, vì sao bàng chi Vân Vương phủ có nhiều người như vậy, người sau lưng lại cố ý tìm hắn? Cũng cùng hắn có liên quan. Hôm nay chết cũng đã chết, còn không chết…, huynh cho là chuyện hôm nay hắn không hãm hại được còn có thể sống sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày “Ta biết huynh trọng tình nghĩa, nhưng huynh nên nghĩ, nếu hôm nay Vân Vương phủ chúng ta bị hắn hãm hại thành công thì sẽ như thế nào? Không chỉ là một ngàn người Vân Vương phủ, còn có hơn hai trăm người trong bàng chi, còn có những người dựa vào Vân Vương phủ kia, trong khoảnh khắc toàn bộ đều sụp đổ, liên luỵ cửu tộc, đâu chỉ vạn người? Ca ca, huynh nói hắn có nên chết hay không! Hôm nay có thể xoay chuyển càn khôn, nhờ cũng không phải là may mắn.”
Vân Ly lui về phía sau một bước, sắc mặt lộ vẻ sầu thảm gật đầu. Y sam đỏ thẫm mặc ở trên người hắn, nổi bật lên thần sắc tái nhợt của hắn.
“Để cho nhị thúc đi xem tang lễ của hắn đi! Huynh cũng đừng đi nữa!” Giọng nói Vân Thiển Nguyệt ôn hòa lại, Vân Ly trọng tình trọng nghĩa, cũng không uổng nàng nâng hắn lên để làm thế tử Vân Vương Phủ và ca ca của mình. Nếu hắn lãnh huyết vô tình, hận Vân Vũ không có nửa điểm thống khổ, nàng mới cảm thấy không tốt.
“Thiển Nguyệt tiểu thư nói đúng! Để ta đi đi! Hôm nay con là tân lang quan, Thất công chúa đối xử tốt với con, mặc dù chuyện hôm nay Vân Vũ phá rối, suýt nữa hại Vân Vương phủ, nếu hắn không chết, hoàng thượng có tha cho hắn, ta cũng đánh chết hắn cái đồ súc sinh bất trung bất hiếu này, bây giờ đã chết, ta sẽ đi tiễn hắn một đoạn đường, con đối đãi với công chúa thật tốt, đừng nán lại ở đây. Cả đời nữ tử, hôm nay mới là ngày nàng hạnh phúc nhất.” Lúc này Nhị lão gia cũng đi ra, nhận lấy lời của Vân Thiển Nguyệt nói với Vân Ly.
Vân Ly nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, lại nhìn Nhị lão gia một cái, cuối cùng gật đầu.
Nhị lão gia đưa tay vỗ vỗ bả vai Vân Ly, cất bước đi hướng hậu viện.
“Lăng Liên, Y Tuyết, các ngươi đưa ca ca đi Tây Phong uyển!” Vân Thiển Nguyệt phân phó Lăng Liên và Y Tuyết vẫn theo đi theo sau nàng.
Hai người lên tiếng, nhìn về phía Vân Ly, Vân Ly không cần phải nhiều lời nữa, đi về phía Tây Phong uyển.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong hỉ đường đã là một mảnh vui mừng, nâng ly cạn chén, vô cùng vui mừng, giống như chuyện trước kia chưa từng phát sinh. Nàng nắm chặt tay Dung Cảnh, không nói lời nào, lôi kéo hắn đi hướng Thiển Nguyệt các.
“Thì ra là Cảnh thế tử trở lại trước Thiên Dật một bước, vì sao không vào bên trong ngồi?” Một giọng nói quen thuộc từ bên trái truyền đến.
Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh dừng bước nhìn theo giọng nói, thì thấy Dạ Thiên Dật một thân phong trần vừa vào phủ. Vân Thiển Nguyệt không nói chuyện, Dung Cảnh cười nhạt “Thất hoàng tử trở lại không muộn, mới vừa khai tiệc, đến vừa đúng lúc! Thân thể Cảnh không khỏe mạnh bằng Thất hoàng tử, mấy ngày nay mệt mỏi thảm rồi. Sẽ không ở lại uống rượu mừng! Thất hoàng tử uống nhiều mấy chén.”
“Đâu có!” Dạ Thiên Dật cười cười, chuyển hướng Vân Thiển Nguyệt, ôn nhu khẽ gọi “Nguyệt nhi! Nàng có thích chuông Bách điểu triêu phượng linh không?”
“Thích! Hôm nay là đại hỉ của ca ca và Thất công chúa Thất hoàng tử uống nhiều mấy chén, chúng ta không phụng bồi rồi!” Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt gật đầu, dứt lời không nói nhiều lời nữa, lôi kéo Dung Cảnh tiếp tục đi về phía Thiển Nguyệt các.
Dạ Thiên Dật không nói nữa, vẻ mặt khó lường nhìn hai người dắt tay nhau rời đi, rất nhanh hành lang cầu thủy tạ che khuất thân ảnh hai người, hắn thu hồi tầm mắt, đưa tay nhẹ nhàng phủi phủi phong trần trên người, đi lại trầm ổn vào hỉ đường.