Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 58: Q.3 - Chương 58: Nguyên nhân như thế




Edit: Giọt mực xanh

Beta: Leticia

Vân Thiển Nguyệt lôi kéo Dung Cảnh đi qua hành lang cầu thủy tạ, âm thanh ồn ào náo động từ tiền thính hỉ đường bị ném ở phía sau, hai người một đường không nói chuyện trở lại Thiển Nguyệt các, bây giờ nha hoàn bà tử cũng bị gọi lên tiền thính giúp đỡ làm tiếc cưới, Thiển Nguyệt các yên tĩnh không tiếng động.

Vân Thiển Nguyệt buông tay Dung Cảnh ra, nhu hòa nói với hắn: “Chàng đi vào phòng nghỉ ngơi, ta đi phòng bếp làm sủi cảo cho chàng.”

“Ta và nàng cùng nhau làm!” Dung Cảnh lắc đầu.

“Chàng không mệt?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

“Nhìn thấy nàng sẽ không mệt!” Dung Cảnh cười dài nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt thấy rõ thân ảnh nàng trong ánh mắt của Dung Cảnh, nàng cười gật đầu, một lần nữa kéo tay hắn, giọng nói nhẹ nhàng “Vậy đi thôi! Xem một chút chàng gói sủi cảo có tốt hơn Dung Phong và Dạ Khinh Nhiễm hay không.”

Dung Cảnh mỉm cười không nói gì, theo Vân Thiển Nguyệt đi phòng bếp.

Hai người tới phòng bếp nhỏ, rửa tay, nhào bột mì, ủ nhân, cán vỏ bánh, Vân Thiển Nguyệt vừa làm vừa giải thích, Dung Cảnh không chút hoang mang, không nhanh không chậm, chăm chú theo chỉ dẫn của Vân Thiển Nguyệt làm sủi cảo.

Dung Cảnh gói sủi cảo tất nhiên là vô cùng tốt, tốt hơn Dung Phong và Dạ Khinh Nhiễm, thậm chí còn tốt hơn so với nàng luyện gói nhiều năm. Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm sủi cảo mà Dung Cảnh gói hồi lâu, có chút không phục nói “Chàng tài giỏi như vậy làm gì, còn muốn cho người khác sống nữa hay không hả?”

Dung Cảnh cười nhẹ, ghé sát vào Vân Thiển Nguyệt “Nàng hi vọng ta không thể làm?”

Vân Thiển Nguyệt nghẹn họng, nhụt chí lắc đầu “Vẫn là có thể làm tốt hơn!”

“Đúng! Ta có thể làm, nàng gả cho ta mới có phúc khí.” Dung Cảnh cười đến rất đắc chí vừa lòng.

Vân Thiển Nguyệt khó khi nhìn thấy ánh mắt Dung Cảnh đắc ý như vậy, không nhịn được buồn cười.

Hai người gói sủi cảo rất nhanh đã xong, Vân Thiển Nguyệt nhóm lửa, Dung Cảnh sắp vào nồi.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh mặc dù ở trong phòng bếp nhỏ hơi nóng phun khắp nơi như vậy nhưng hắn vẫn tú nhã (xinh đẹp nho nhã) như thế, nàng nhịn không được nói “Sau này hai chúng ta lưu lạc giang hồ, liền mở quán bán sủi cảo. Chàng đứng trước cửa như vậy, bảo đảm nhà ta làm ăn rất náo nhiệt, người đến không ngừng.”

“Là nhà chúng ta!” Dung Cảnh sửa lại cho đúng.

“Đúng, là nhà chúng ta!” Vân Thiển Nguyệt cười đến vui vẻ.

Cánh môi của Dung Cảnh cong lên, dùng cái muỗng nhẹ nhàng khuấy trong nồi, để cho sủi cảo rời ra, nhìn da sủi cảo thay đổi sang mượt mà sáng bóng, ở trong nước nhảy nhót, tâm tình của hắn hình như rất tốt, nghiêng đầu hôn lên trên gương mặt Vân Thiển Nguyệt, rồi nhẹ nhàng rời đi, như chuồn chuồn lướt nước, xẹt qua dấu vết ôn nhu.

Mặt Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên đỏ lên, hợp với hơi nước bốc lên, trong lúc nhất thời so với sủi cảo trong nồi còn muốn trơn bóng, trong suốt hơn.

Dung Cảnh nghiêng đầu nhìn nàng, tâm thần rung động, bỗng nhiên vứt muỗng, duỗi tay kéo, ôm Vân Thiển Nguyệt vào trong ngực, cúi đầu hôn ngay xuống môi của nàng. Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình, vội vàng đưa tay ngăn trở tay của hắn, giận dữ xấu hổ nói “Sủi cảo sẽ bị nát mất!”

“Nấu nát liền nấu nát!” Dung Cảnh nhìn chằm chằm tay Vân Thiển Nguyệt, ý bảo nàng rút tay về.

“Nấu nát coi như mất công!” Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt.

“Mất công thì mất công!” Ánh mắt Dung Cảnh tụ sóng ngầm.

“Vậy chàng sẽ không có mà ăn!” Vân Thiển Nguyệt tinh tường nhìn sóng ngầm trong mắt Dung Cảnh, tim đập có chút dồn dập.

“Vậy thì ăn nàng!” Môi mỏng của Dung Cảnh cong lên, phun ra hai chữ, ánh mắt càng có nhiều sóng ngầm hơn mấy phần.

Cả khuôn mặt Vân Thiển Nguyệt đỏ rần lên, sẵng giọng nói: “Ta cũng đang đói bụng đây này!”

“Nàng cũng ăn ta!” Dung Cảnh để sát vào cánh môi Vân Thiển Nguyệt, khàn khàn nói.

Vân Thiển Nguyệt chịu không nổi nhiệt độ trong phòng bếp nhỏ, cảm thấy cả thân thể sắp bị thiêu cháy rồi, rũ mí mắt xuống, không dám nhìn Dung Cảnh, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Chàng làm vậy là không đúng, hôm nay là ngày động phòng hoa chúc ca ca và tẩu tẩu, cũng không phải là của chúng ta .”

“Hả?” Ánh mắt Dung Cảnh lóe lóe.

“Nếu không buông ta ra, sủi cảo sẽ bị nấu nát rồi!” Vân Thiển Nguyệt đưa tay đẩy hắn.

Dung Cảnh đưa mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, sóng ngầm trong mắt rút đi, buông Vân Thiển Nguyệt ra, khẽ cười nói “Vậy thì ngày khác!”

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, sắc mặt đỏ như rặng mây hồng, thấy Dung Cảnh một lần nữa cầm lấy cái muỗng đi khuấy trong nồi, nàng đỏ mặt đi lấy cái mâm. Không lâu sau đã múc sủi cảo ra bát, hai người ra khỏi phòng bếp nhỏ, đi về phía gian phòng.

Trở lại gian phòng, hai người ngồi trước bàn, cũng không lên tiếng, ăn cơm riêng của mình. Mặc dù không khí trầm mặc, nhưng ấm áp, không khí giữa hai người bắt đầu khởi động, ấm áp như xuân.

Sau khi ăn xong, Vân Thiển Nguyệt thu dọn sạch sẽ đồ trên bàn, mang xuống phòng bếp nhỏ, trở lại thì thấy Dung Cảnh nằm trên nhuyễn tháp nhắm mắt dưỡng thần, ánh sáng phía ngoài chiếu vào gian phòng, chiếu trên người hắn, cẩm bào trắng nguyệt nha ấm áp như tuyết liên nở rộ, có chút xinh đẹp ấm áp. Nàng nhẹ nhàng đi tới trước mặt hắn, vừa muốn ngồi xuống, thân thể đã bị hắn ôm vào trong ngực, cúi người chính là một nụ hôn dài.

Tim Vân Thiển Nguyệt đập thình thịch lần nữa, khẽ nhếch cánh môi đón ý hùa theo nụ hôn của hắn. Bao nhiêu ngày đêm tưởng niệm, hóa thành trở về một vòng bóng dáng màu trắng, nàng cảm thấy cả đời này sẽ hòa tan ở trong bóng dáng màu trắng ấy. Thật ứng với bài thơ, núi không đồi, thiên địa hợp, dám cùng quân tuyệt.

Hồi lâu, quần áo bị rút đi một nửa, tóc mây rời rạc, hơi có chút mồ hôi, hương hoa quế nồng đậm, trong phòng hơi thở cũng bị lây nhiễm mùi vị triền miên, Dung Cảnh mới chậm rãi buông Vân Thiển Nguyệt ra, đầu tựa vào cổ nàng nhẹ nhàng thở dốc.

Vân Thiển Nguyệt cũng nhẹ nhàng thở dốc, như say như si.

Qua một lúc lâu, Dung Cảnh ngẩng đầu lên, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng kéo khép lại y phục tán loạn của Vân Thiển Nguyệt, ngưng mắt nhìn nàng, giọng nói ôn nhu như nước “Có cái gì muốn hỏi ta sao?”

“Hỏi chàng cái gì?” Vân Thiển Nguyệt ngước mắt, đôi mắt trong sáng như nước bao phủ một tầng lụa mỏng.

“Không có gì muốn hỏi?” Dung Cảnh nhướng mày.

Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng cười cười “Hỏi chào mang theo người nào cùng trở về? Hay là hỏi chàng, người đang ở ngoài ngàn dặm đã sớm biết được kinh thành có âm mưu gì mà dẫn theo người nào trở lại? Hay là hỏi chàng sớm không về muộn không về, tại sao trở về đúng lúc như vậy sao?”

Dung Cảnh cười nhẹ, nụ cười nhu hòa: “Có lúc ta tình nguyện nàng ngốc một chút, lại ngốc một chút nữa, hoàn toàn dựa vào ta!”

“Ta đã đủ ngốc rồi!” Vân Thiển Nguyệt cúi đầu, sắc mặt có chút tối.

Dung Cảnh chậm rãi thu hồi nụ cười, thu hẹp cánh tay đem Vân Thiển Nguyệt ôm vào trong ngực, thấp giọng nói “Không phải là nàng ngốc, mà là không muốn bày mưu. Thời cuộc này đã như vậy, vạch trần một tầng mặt nạ, phía sau không phải là xương cốt thành đống, chính là máu tươi đầm đìa. Ta biết nàng không muốn nhìn.”

Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, nhưng ngay sau đó nụ cười nở rộ, vùi đầu vào trong ngực Dung Cảnh, nghe hơi thở thanh nhã của hắn, hít một hơi, thỏa mãn nói: “Đúng vậy, chàng hiểu ta, nhưng sao ta lại ngu xuẩn như vậy, ta không đi mưu mô, không nhìn, mắt điếc tai ngơ, liền cho rằng thiên hạ thái bình rồi, hôm nay suýt nữa hại Vân Vương phủ.”

“Hôm nay không phải là lỗi của nàng!” Dung Cảnh lắc đầu.

“Là lỗi của ta! Nếu ta không phải mắt điếc tai ngơ, làm sao đến mức để cho Vân Vũ bị người lợi dụng? Mặc dù hắn chết không có gì đáng tiếc, nhưng hắn dù sao cũng là nhất mạch của Vân Vương Phủ, giữ lại máu mủ của Vân thị, nhìn thấy Vân Ly đau đớn, Nhị thúc thương tâm, trong lòng gia gia nhất định cũng không tốt, ta mới hối hận mình không nên một lòng chuẩn bị đại hôn cho Vân Ly, mà sơ sót chuyện trong ngoài phủ, suýt nữa tạo thành sai lầm lớn.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, thấp giọng nói.

“Lúc chuẩn bị đại hôn cho Vân Ly nàng suy nghĩ gì?” Dung Cảnh trầm thấp nhu hòa hỏi.

“Nhớ chàng!” Vân Thiển Nguyệt phun ra hai chữ.

Cánh tay Dung Cảnh buộc chặt, cúi đầu hôn trên tóc Vân Thiển Nguyệt, vui vẻ tựa hồ từ trong ngực tràn đầy ra ngoài, nụ cười thỏa mãn “Ta thật cao hứng.”

Vân Thiển Nguyệt đẩy ra hắn “Suýt nữa gây ra lỗi, chàng còn cao hứng?”

“Nàng một lòng chuẩn bị hôn lễ, lúc chuẩn bị hôn lễ một lòng nghĩ tới ta, phải chăng cũng nghĩ đến nếu lúc chúng ta đại hôn hẳn cũng như thế này hay không?” Dung Cảnh cười hỏi.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt có chút buồn bực. Cũng chỉ thử suy nghĩ trong giới hạn chút đi! Không biết lúc nào bọn họ mới đại hôn? Cho tới bây giờ nàng không nghĩ tới sẽ có một ngày mình khẩn cấp đem mình gả ra ngoài như vậy. Không có tiền đồ a!

Mặt mày Dung Cảnh vui vẻ cong lên, như vầng trăng khẽ cong soi sáng khắp nơi “Chứng tỏ ta ở trong lòng nàng rất quan trọng. Quan trọng đến mức nàng nguyện ý an phận ở một góc, không muốn bị quấy rầy, tựa như chuẩn bị đại hôn của mình ngăn trở tất cả rắc rối ở bên ngoài. Như vậy sao ta có thể mất hứng được chứ?”

“Ở trong lòng ta chàng vốn rất quan trọng!” Vân Thiển Nguyệt cười cười.

“Nói rõ tâm can Thiển Nguyệt tiểu thư sống rồi!” Dung Cảnh đưa tay chỉ vào ngực Vân Thiển Nguyệt, cười nói.

Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt co rút, gạt tay Dung Cảnh ra, dùng sức chạm vào ngực của hắn, giọng nói bỗng nhiên có chút hung ác “Thành thật khai báo! Chàng là từ nơi nào tìm hắn trở về? Đừng nói ngẫu nhiên gặp phải, hoặc là ngẫu nhiên trở lại, trên cái thế giới này cũng không có nhiều chuyện ngẫu nhiên như vậy! Hoặc là nói chàng vẫn luôn biết hắn ở nơi nào?”

“Đau quá!” Dung Cảnh nhìn về phía bộ ngực, mặt lộ vẻ đau đớn.

Vân Thiển Nguyệt lập tức rút ngón tay về, không nhịn được vuốt vuốt cho hắn, giương mắt thấy ánh mắt của hắn đều là vui vẻ, nàng trợn mắt “Nói!”

“Nàng cho rằng mười năm này ta cũng chỉ có Thiên Sơn tuyết liên là có thể giữ được mạng sống sao?” Dung Cảnh thở dài một tiếng: “Mặc dù có y thuật của Linh Ẩn đại sư, có Thiên Sơn tuyết liên, có suối nước nóng, có giường noãn ngọc, có võ công của ta, nhưng những điều này là điều kiện phụ thuộc, căn bản không có tác dụng, sao ta có thể kiên trì được mười năm?”

Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình, lập tức ngừng tay, nghiêm nghị nhìn Dung Cảnh: “Nghĩa là sao?”

“Là hàng năm Duyên thúc thúc đều tới Vinh vương phủ một lần giúp ta nâng cao công lực để chống cự hàn độc ngày càng nặng dần, ba ngày đó chính là chống đỡ một năm của ta.” Dung Cảnh nói.

“Vào lúc nào hàng năm?” Vân Thiển Nguyệt kinh ngạc hỏi.

“Sau lễ Khất Xảo!” Dung Cảnh nói “Bởi vì hàng năm vào lúc này hàn độc phát tác nặng nhất!”

“Ta vẫn luôn cực kỳ để ý Vinh vương phủ, chàng đang ở trong phủ làm chuyện gì căn bản ta đều biết, chàng xuất phủ cũng như nằm lòng bàn tay của ta, nhưng sao lại không phát hiện ra? Hình như lễ Khất Xảo hàng năm ta cũng sẽ đi Vinh vương phủ một chuyến?” Vân Thiển Nguyệt cau mày.

Dung Cảnh cười khẽ, ấm giọng nói: “Duyên thúc thúc cố ý tránh nàng, ta cũng không muốn để cho nàng nhìn thầy quá trình thống khổ lúc trừ độc của ta, dĩ nhiên là giấu diếm nàng. Không để cho nàng phát hiện vẫn có thể làm được .”

“Nói như vậy chàng đã sớm biết hắn là phụ thân ta rồi?” Mặt Vân Thiển Nguyệt trầm xuống. Hàng năm phụ thân nàng đều đến kinh thành Thiên Thánh chống cự hàn độc cho Dung Cảnh? Vì sao không đến gặp nàng? Vốn là không oán hận ông, lúc này trong lòng không khỏi dâng lên tức giận. Mà người đã sớm biết cũng không nói cho nàng biết, càng làm cho nàng giận càng thêm giận.

Dung Cảnh lắc đầu “Trước kia ta cũng không biết, là gần đây mới biết!”

“Chàng không biết? Phụ thân ta tên là Vân Thiều Duyên, chàng kêu ông ấy là Duyên thúc thúc mười năm? Lại không biết?” Vân Thiển Nguyệt cho Dung Cảnh một ánh mắt ngươi lừa gạt quỷ.

Dung Cảnh đưa tay nâng trán, nhẹ nhàng thở dài “Ta thật sự không biết, ta chỉ biết ông ấy là Nam Lương quốc sư. Đây cũng không phải là ông nói cho ta biết, mà là ông ấy tới Vinh vương phủ mấy lần sau đó chính ta tự phỏng đoán. Bởi vì hàng năm Nam Lương quốc sư cũng sẽ đi Nam Lương ở hai tháng, lúc rời đi ước chừng chính là sau Trung thu, lại có công lực cao như thế, trong thiên hạ không có mấy người, căn cứ thời gian hắn từ Nam Lương rời đi mà suy đoán, hơn nữa ngôn hành cử chỉ giống như lời đồn đãi về Nam Lương quốc sư, cho nên ta đoán ông ấy là Nam Lương quốc sư. Ông ấy rất bí ẩn, sau ba ngày trợ giúp ta tăng lên công lực chống cự hàn độc, ngay cả nghỉ ngơi cũng không nghỉ liền rời đi, mỗi lần đều là như vậy. Cho nên ta cho là ông che giấu với bên ngoài sợ người khác biết thân phận Nam Lương quốc sư, như vậy sẽ có rất nhiều phiền toái, nàng biết hoàng thượng hận Nam Lương quốc sư thấu xương. Ta chưa từng suy nghĩ đến trên người nàng, thì như thế nào sẽ nghĩ tới ông ấy là phụ thân của nàng?”

“Vậy chàng biết lúc nào?” Tức giận của Vân Thiển Nguyệt vơi đi một chút.

“Trước đó không lâu lần Nam Lương quốc sư tới kinh thành, ông ấy đi Vinh Hoa cung của cô cô, ánh mắt nhìn nàng khác thường khiến ta hoài nghi, sau lại bởi vì việc nàng chữa khỏi hàn độc cho ta chưa tiết lộ ra ngoài, Duyên thúc thúc cho là ta vẫn còn bị hàn độc hành hạ, liền đi Vinh Vương phủ giúp ta. Sau lại nhờ Duệ thái tử gửi thư cho nàng. Ta mới biết ông ấy là phụ thân nàng.” Dung Cảnh nói.

“Sau đó chàng uy hiếp ông ấy cái gì mà ông ấy nói cho chàng biết chỗ ông ấy dừng chân?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

“Ông ấy mới không nói cho ta biết! Duyên thúc thúc là ai? Nàng cho rằng ta uy hiếp được ông ấy?” Dung Cảnh bỗng nhiên cười, có chút đắc ý, ánh mắt giảo hoạt nói “Ta biết ông ấy muốn đi, liền hạ mê y hương trên người ông. Loại hương này vô sắc vô vị, là ta nghiên cứu ra, Thanh Đề có thể theo mùi hương mà theo dõi, sẽ không bị ông phát hiện.”

Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, khó khi thấy được Dung Cảnh đắc ý như vậy, nàng buồn cười nói “Mê y hương là chàng đặc biệt nghiên cứu chế tạo để đối phó với ông ấy?”

“Ừ!” Dung Cảnh mỉm cười gật đầu “Ta vẫn luôn tò mò về ông, nhiều năm như vậy cũng không phải là không có theo dõi qua, vô luận là ta phái người theo dõi, hay là tự mình theo dõi, cuối cùng đều không ngoại lệ là mất dấu, tìm không được tung tích của ông ấy. Ta liền muốn biết ông ấy ngoại trừ Nam Lương thì ở chỗ nào, thỏ khôn có ba hang. Cho nên, liền nghiên cứu chế tạo ra loại hương này.”

“Thanh Đề theo dõi mà không bị ông ấy phát hiện? Ông ấy giảo hoạt như vậy mà!” Vân Thiển Nguyệt nhớ Nam Lăng Duệ nhắc tới Nam Lương quốc sư là một bộ hận đến nghiến răng nhưng lại không biết làm sao, hắn dùng tất cả biện pháp thậm chí trói ông ấy lại, nhưng ông ấy đều có biện pháp rời đi. Thanh Đề đi theo lại không bị ông phát giác?

“Đương nhiên sẽ không phát hiện ra! Bởi vì sau khi ông ấy đi một ngày ta mới để cho Thanh Đề lần theo mùi hương đi theo ông ấy! Ông ấy đương nhiên không biết ta theo dõi ông. Mà mê y hương phải ba ngày mới có thể tản đi. Khi đó Thanh Đề đã tìm được ông ấy.” Dung Cảnh cười nói.

“Giảo hoạt!” Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn hướng nóc phòng, quả nhiên Dung Cảnh giảo hoạt hơn Nam Lăng Duệ.

“Đối phó với Duyên thúc thúc, không giảo hoạt không được. Trong thiên hạ này ta chưa từng thấy người nào giảo hoạt hơn Duyên thúc thúc, ta tốn tâm tư nhiều năm như thế mới tìm được nơi ở của ông.” Dung Cảnh cười điểm điểm chóp mũi của Vân Thiển Nguyệt.

“Vì sao ông phải trợ giúp chàng tăng công lực trừ độc? Chàng có hỏi ông ấy không?” Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt từ nóc phòng.

“Hỏi! Ông nói là cố giao (bạn cũ) của phụ thân ta. Không đành lòng nhìn huyết mạch duy nhất của hắn bị tổn thương. Khi đó ta cho rằng Nam Lương quốc sư và phụ thân là cố giao, cho nên giúp ta, chưa từng nghĩ đến thì ra hắn là Vân Vương.” Dung Cảnh nhắc tới phụ thân hắn, nụ cười trên mặt thu lại mấy phần “Ta có thể sống cho tới bây giờ, là công lao của Duyên thúc thúc.”

Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh một tiếng “Những nằm này mặc dù ca ca những không biết ông là phụ thân, nhưng hàng năm có thể nhìn thấy hắn, mặc dù ngươi không biết hắn là phụ thân ta, cũng hàng năm có thể nhìn thấy hắn. Ta chính là cái hài tử không ai muốn, những năm này hắn không đến kinh thành cũng thôi đi, tới lại tránh né ta không gặp ta? Thật là ghê tởm!”

Sắc mặt Dung Cảnh ấm áp “Chắc là nàng còn giảo hoạt hơn ta, Duyên thúc thúc sợ thấy nàng thì không thể rời đi! Cho nên không gặp đi!”

“Ta có thể buộc không để cho ông đi?” Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt không tốt, trong lòng bực mình: “Phụ thân gì chứ! Thiệt thòi cho ta đó biết ông ấy là phụ thân, ca ca tức giận hận không được giết người, ta còn dỗ hắn hồi lâu mới tốt, hôm nay tức chết ta.”

Dung Cảnh nghe vậy cười vỗ vỗ thân thể Vân Thiển Nguyệt, như dỗ hài tử: “Ngoan, ta dỗ nàng, ông ấy tất nhiên có nỗi khổ tâm, nếu không không thể nào tránh gặp nàng. Dù sao hôm nay ông ấy tới, sau đó nàng hỏi một chút không phải là được sao.”

“Không hỏi!” Vân Thiển Nguyệt bực mình lắc đầu.

“Tại sao không hỏi? Để cho ông ấy lấy ra đồ có giá trị lớn nhất để bồi thường lại cho nàng!” Dung Cảnh nói.

“Ta mới không cần bồi thường, nhiều năm như vậy, có cái gì có thể bồi thường lại ta mất đi song thân phụ mẫu? Bồi thường lại một ngàn lần một vạn lần, đem châu báu giá trị liên thành chất đầy Thiển Nguyệt các này cũng không đền bù nổi.” Hốc mắt Vân Thiển Nguyệt có chút ẩm ướt, ai cũng không tưởng tượng nổi lúc đám người Đức Thân vương, Hiếu Thân vương, Vân Vương gia nghiệm thân trở lại, một khắc ông xuất hiện ở hỉ đường kia trong nội tâm nàng tâm tình chấn động cuồn cuộn như thủy triều. Cho tới bây giờ không nghĩ tới ông ấy lại có thể xuất hiện ở Vân Vương phủ như vậy. Không hổ mặc dù Vân Vương đổi người nhiều năm như vậy lão hoàng đế cũng không phát giác được, ông ấy thật sự sắm vai rất giống Vân Vương gia, nhu nhược như vậy cùng vẻ mặt và cử chỉ bước đi cũng không khác nhau, nơi nào có nửa điểm giống Nam Lương quốc sư đạm bạc, cao xa? Nếu không phải nàng biết trên người Vân Vương gia không có bớt, hôm nay người trở lại lại có bớt, loại bớt này là trời sinh từ trong thể xác lớn lên, muốn giả tạo cũng không giả được, nàng cơ hồ không phân biệt ra là hai người.

“Nha đầu ngốc, chính là bởi vì như vậy mới chịu bồi thường lại. Nàng còn có song thân khỏe mạnh lưu lại trên đời, tạo điều kiện cho nàng tận tình bóc lột. Có cái gì không tốt? Ta nghĩ muốn bóc lột cùng bồi thường mà tìm khắp nơi cũng không thấy người.” Dung Cảnh ôn nhu vuốt đầu Vân Thiển Nguyệt, mang theo vô hạn yêu thương cùng phiền muộn.

“Cũng đúng!” Vân Thiển Nguyệt giảm bớt tức giận, đưa tay đẩy Dung Cảnh ra, oán hận nói “So cái gì mà so? Như vậy, sau này chàng chịu trách nhiệm giúp ta bóc lột ông ấy, càng tàn nhẫn càng tốt.”

“Tốt! Ta giúp nàng bóc lột ông.” Dung Cảnh cười nhẹ.

Vân Thiển Nguyệt hài lòng làm ổ trong ngực Dung Cảnh, trong lòng mặc dù còn có chút không thoải mái, nhưng bởi vì một câu nói kia của Dung Cảnh mà thoải mái, đúng vậy, cha mẹ của nàng còn khoẻ mạnh trên nhân thế, có lẽ thật là bởi vì có chút nguyên nhân không gặp nàng, nàng muốn bóc lột lại còn có thể tìm được người, không giống Dung Cảnh cha mẹ mất sớm, muốn bóc lột lại tìm khắp nơi không thấy người. Hung hăng bóc lột bọn họ, nghĩ tới cũng không phải không tốt.

“Từ khi nào thì chàng phát hiện ra chuyện này rồi thông báo cho ông ấy biết?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ thông suốt, giọng nói nhẹ nhõm một chút.

“Nửa tháng trước.” Dung Cảnh nói.

“Đó không phải là hôm Trung thu sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

“Ừ! Sáng sớm hôm đó ta rời đi, đụng phải một người lén lút từ thiên môn vào Vân Vương Phủ, trên người không có ngoại y (áo ngoài), chỉ mặc quần khố. Đoán là thua bạc. Mà người trông coi thiên môn tựa hồ tập mãi thành thói quen, rất dễ dàng để cho hắn tiến vào. Ta liền tùy ý hỏi người trông giữ thiên môn một câu, người thiên môn nói người này là Vân Vũ, đường huynh của Vân Ly. Vừa tới Vân Vương phủ còn thu liễm chút ít, đến nay đều là tối đi sáng về, ngày ngày đi ra ngoài đánh bạc. Bất đắc dĩ mỗi ngày đều phải cố ý để cửa cho hắn.” Dung Cảnh tiếp tục nói “Ta biết thiên môn thông hướng Tây viện là chỗ ở của bàng chi Vân Vương phủ, nghĩ đến nàng không để ý tới chuyện trong phủ, đều giao cho hai tỳ nữ xử lý, tất nhiên không biết chuyện này, nếu biết đến, nơi nào còn cho phép hắn ngày qua ngày đi ra ngoài đánh bạc?”

“Đúng vậy! Ta đều giao cho Ngọc Trạc cùng Lục Chi quản lý. Hai người kia biết ta không quan tâm đến chuyện trong phủ, trừ phi có đại sự, chuyện nhỏ thì không cần đến làm phiền ta. Nhưng chắc là mỗi ngày hắn đều đi muộn về sớm, các nàng cũng không biết.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Người thiên môn nói mỗi ngày trời tối hắn đều đi ra ngoài đánh bạc, mỗi ngày sáng sớm mới trở lại như thế. Ta cảm thấy rất kỳ quái, mặc dù nàng đối xử rất tốt với bàng chi Vân Vương Phủ, nhưng ngân lượng cho mỗi người cũng có định số. Mặc dù bàng chi Vân Vương phủ ở Vân huyện là nhà giàu, có chút để dành, nhưng di chuyển một đoạn đường tới đây cũng hao phí rất lớn, nhưng cũng thể chịu được mỗi ngày còn đi đánh bạc đều thua như thế. Huống chi ta còn biết bây giờ Nhị lão gia cũng chính là sinh phụ Vân Ly là tộc chủ bàng chi, cũng coi như là người công minh liêm chính. Mặc dù Vân Vũ được giáo dưỡng dưới danh nghĩa của ông ấy, coi là con ruột. Nhưng cũng không thể cho hắn rất nhiều ngân lượng nuông chiều hắn như vậy. Hiển nhiên ông ta cũng không biết chuyện này. Hắn không bao giờ thắng chỉ có thua, vậy ngân lượng từ đâu tới đây?” Giọng nói của Dung Cảnh ôn nhuận “Cho nên ta đã phân phó ẩn vệ đi thăm dò. Nghe nói Vân Vũ ở Vân huyện vẫn luôn trộm cắp, không làm việc đàng hoàng, nhưng cũng không sinh ra đại sự gì, lúc đầu khi tới Vân Vương phủ thì thu liễm hơn một chút, sau lại dựa vào mình là đường huynh Vân Ly, liền ép buộc người canh giữ thiên môn để cửa, hơn nữa không cho phép tiết lộ.”

“Quả nhiên chuyện gì cũng đều có nguyên do!” Cánh môi Vân Thiển Nguyệt mím lại thật chặt: “Vậy tra được ngân lượng của hắn có được từ đâu sao?”

“Tra được rồi, nhưng tra không ra kết quả. Người trong sòng bạc biết hắn là đường huynh của thế tử Vân Vương phủ, liền cho hắn chịu nợ. Mỗi ngày thiếu nợ, các khoản đa dạng, không dưới bốn vạn lượng.” Dung Cảnh nói.

“Một đường huynh của thế tử Vân Vương phủ có thể thiếu nợ nhiều tiền như vậy?” Vân Thiển Nguyệt cau mày “Sòng bạc không sợ Vân Vương phủ quỵt nợ, đến lúc đó cầm phiếu nợ cũng không đưa tiền? Sau khi sự tình bại lộ, phòng thu chi khẳng định sẽ không chịu lấy ra một số ngân lượng lớn như vậy sẽ trình lên ta, ta liền cho hắn sao? Một phá gia chi tử, ta sẽ giúp hắn lĩnh ngân lượng trả nợ hắn đánh bạc? Chê cười!”

“Đường huỵnh của thế tử Vân Vương phủ đúng là có giá như vậy. Nhưng còn có một nguyên nhân, nàng nên biết sòng bạc lớn nhất là sản nghiệp của Hiếu Thân vương phủ, đối với con em đứng đầu các đại phủ đệ trong kinh thành có thể mượn ba vạn lượng bạc. Từ khi thiết lập sòng bạc thì có quy củ này. Các thiếu gia ăn chơi ở kinh thành sẽ tụ tập nơi đó, hơn nữa chỉ cần có tên họ ghi chép trong danh sách, đều có thể được cho mượn. Nàng biết, kinh thành này không có ai không cho Hiếu Thân vương phủ mặt mũi, không có ai không dám không trả tiền Hiếu Thân vương phủ. Cho nên những đại thần kia chỉ có thể quản tốt con nối dòng của chính mình, nếu không quản được, đến lúc đó người Hiếu Thân vương phủ cầm sổ nợ cùng vân tay khế ước tới cửa đòi nợ, bọn họ không dám đắc tội, chỉ có thể ngoan ngoãn lấy tiền trả.” Dung Cảnh nói.

“Cái này thể coi là một lý do! Nhiều năm Lãnh Thiệu Trác ăn chơi trác táng, không có bại sạch, cũng liên quan đến mỗi ngày sòng bạc thu được một đấu vàng này.” Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt âm trầm: “Nhưng từ trước đến này Vân Vương phủ và Hiếu Thân vương phủ không hợp nhau, Vân Vũ đi sòng bạc kia lại dám chịu nợ? Hơn nữa không phải chịu nợ cao nhất là ba vạn lượng sao? Sao lại lên đến bốn vạn lượng rồi?”

“Lúc đầu sòng bạc đúng là không dám! Liền bẩm báo Hiếu Thân vương. Hiếu Thân vương biết rồi, không biết đánh tâm tư gì, có lẽ là muốn Vân Vũ thua nhiều, đến lúc đó người Hiếu Thân vương phủ cầm sổ nợ tới cửa đòi tiền, làm nhục mặt mũi Vân Vương phủ. Có lẽ là vì nhân cơ hội trả lại nhân tình nàng cứu Lãnh Thiệu Trác. Đến lúc đó Vân Vũ thiếu đến con số nhất định, cầm lấy trước mặt nàng không tìm nàng đòi tiền, mà không công cho nàng mặt mũi. Nhân tình lớn không còn rồi, trước hết chỉ còn nhỏ. Dù sao Vân Vũ là thân tộc của Vân Vương Phủ, bây giờ thuộc về người Vân Vương Phủ, xảy ra chuyện gì nàng không thể không quản được, không phải sao?” Dung Cảnh chậm rãi nói “Cứ như vậy sòng bạc cho hắn thiếu nợ. Tháng trước chịu nợ đủ ba vạn rồi, nhưng đúng lúc đó, Lãnh Thiệu Trác đỡ kiếm cho nàng, ở Vân Vương phủ dưỡng thương, phía ngoài truyền ra tin tức nàng và Lãnh Thiệu Trác hòa hảo rồi, mà mỗi ngày còn làm bạn bên giường chăm sóc hắn. Vân Vũ vẫn tiếp tục đi chơi, người sòng bạc không biết có thể cho hắn tiếp tục chịu nợ hay không, cho nên liền hỏi ý kiến Hiếu Thân vương, Hiếu Thân vương phất tay một cái cho phép, thành ra bốn vạn lượng bây giờ.”

“Nửa tháng liền thua một vạn lượng, hắn cũng thật có bản lĩnh!” Vân Thiển Nguyệt thấy Vân Vũ đã chết, nếu không chết thể nào nàng cũng nhét hắn lại vào trong bụng mẹ hắn, nhìn Dung Cảnh: “Nói tiếp!”

“Nói tiếp chính là sòng bạc ngư long hỗn tạp, mỗi ngày người lui tới đều không dưới mấy ngàn người. Hơn nữa không phải chỉ có người trong kinh, còn có thương nhân ngoại lai (người bên ngoài), cũng sẽ đến chơi vài ván. Vân Vũ không chơi cố định với người nào, người nào tới đều chơi. Cho nên trừ những chuyện đó ẩn vệ cũng không tra ra cái gì nữa.” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày “Nếu không có tra ra cái gì, vậy sao chàng lại biết được chuyện này?”

“Mặc dù không tra ra cái gì, tất cả thoạt nhìn rất bình thường. Nhưng hành động của Vân Vũ không bình thường. Theo lý thuyết thua tiền hẳn là phải ủ rũ, nhưng ta thấy ngày đó mặc dù hắn lén lút, nhưng trên mặt rất là hưng phấn, ta ra lệnh ẩn vệ điều tra, kết quả ngày đó hắn vẫn thua, không khác ngày thường chút nào, mỗi ngày đều thua. Vốn dĩ trước kia hắn không phải như vậy, lúc trước mỗi ngày ra khỏi sòng bạc thua liền ủ rũ, nhưng bắt đầu từ hôm đó, ta sai người nhìn chằm chằm hắn hai ngày, ẩn vệ truyền cho ta tin hai ngày kia hắn đều thua, nhưng vẫn rất hưng phấn, mỗi ngày ở sòng bạc chơi đùa khí thế ngất trời so với trước kia còn tạo ra tiếng vang không nói, còn cứ gặp người liền vui vẻ. Giống như có việc vui gì.” Dung Cảnh tiếp tục nói “Vân Vương phủ chuẩn bị đại hôn cho thế tử, có việc mừng không sai. Nhưng kết quả tra được hắn vẫn không phục Vân Ly, không cam lòng về việc Vân Ly tốt số được lên làm thế tử, chớ nói chi thấy Vân Ly thú được công chúa, hắn hẳn là khó chịu, giận dữ cùng mượn rượu giải sầu mới đúng. Mà không phải là hưng phấn như vậy.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đợi Dung Cảnh tiếp tục nói.

“Ta cảm thấy được không đúng, liền sai người điều tra, nàng biết trong sòng bạc của Hiếu Thân vương cũng có người của ta, truyền ra không có người nào thân cận với Vân Vũ, trước kia cũng không có, hơn nữa đều nhìn chướng mắt hắn. Mặc dù đệ tử trong kinh quần áo lụa là không thay đổi, nhưng không phải có các thủ đoạn mánh khóe trộm vặt như Vân Vũ từ Vân huyện đến, đều tự xưng là rất cao, trong sòng bạc cũng chia ba bảy loại người. Ta phái ẩn vệ giám thị Vân Vũ mấy ngày, không ngờ không tra ra kết quả, liền phỏng đoán sợ rằng không đơn giản, ngay cả ẩn vệ của ta cũng không tra ra chuyện gì, mà Vân Vũ rõ ràng có cái gì không đúng, nói rõ nơi này tất nhiên có chuyện.” Dung Cảnh nói tới đây, giọng nói hơi trầm xuống “Ta nghĩ hồi lâu, liền phái người đi Vân huyện.”

“Cú nhảy này cách nhau khá lớn đấy, từ Vân Vũ suy đoán đến Vân huyện?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới thì ra là như vậy. Không biết là nên bội phục người hãm hại sau lưng chôn dấu sâu, làm việc bí ẩn, hay là nên bội phục tư duy của Dung Cảnh.

“Ừ, thật ra thì suy nghĩ một chút cũng đơn giản. Người nào nếu muốn vặn ngã Vân Vương phủ nhất định phải ra tay từ đại tội tru diệt cửu tộc mới có thể nhổ tận gốc. Nếu không tiểu đả tiểu nháo đối với Vân Vương phủ thì đều vô dụng. Mà Vân Vương phủ có chuyện gì thông qua Vân Vũ có thể tru diệt cửu tộc đây? Như vậy cũng chỉ còn lại một chuyện song sinh tử cùng hai vị Vân Vương treo đầu dê bán thịt chó.” Dung Cảnh đón nhận ánh mắt Vân Thiển Nguyệt “Chàng không phải là người!” Nhìn nàng cười cười, tiếp tục nói “Người phái đi Vân huyện rất nhanh có được tin tức, nói một tháng trước có nhà Tam gia và Cử gia chuyển nhà đi. Tra kĩ lại thì cho thấy Tam gia đã từng có liên lạc mật thiết với bàng chi Vân Vương phủ. Bốn mươi năm trước hai nhà chính là nhà chẩn bệnh cho phu nhân tộc chủ ngày đó, một nhà là chuyên đỡ đẻ, từng đỡ đẻ cho tộc chủ phu nhân. Cho nên, nhất định là đã có người biết chuyện song sinh tử, sẽ ra tay với Vân Vương phủ. Mà Vân Ly và Thất công chúa đại hôn, chính là cơ hội. Hiện tại Vân Vương phủ như mặt trời ban trưa, mặc dù cùng Nhị hoàng tử và phủ Thừa Tướng tiểu thư đại hôn cùng một ngày, nhưng Nhị hoàng tử đã không còn là thái tử, không được như lúc trước. Trong triều đều là người biết nhìn người, hôm đó đương nhiên Vân Vương phủ là khách khứa nhiều, đến lúc đó công bố điều này ra, trước mắt bao người, giết Vân Vương Phủ ứng phó không kịp. Sau đại hỉ nói không chừng thành đại bi rồi!”

“Cho nên chàng liền đi tìm phụ thân ta, để cho ông nhanh chóng trở lại.” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.

“Ừ, trong khoảng thời gian ngắn ẩn vệ không tra ra tung tích của Tam gia kia, mặc dù giết Vân Vũ, nhưng muốn ngăn cản sợ là không thể nào, huống chi mặc dù có thể ngăn cản, nhưng ngăn cản một lần còn có thể ngăn cản lần thứ hai lần thứ ba? Nếu bí mật đã bị tiết lộ, thì sẽ không phải là bí mật nữa, sớm muộn gì cũng là một tai họa. Phải có một biện pháp nhất lao vĩnh dật(một lần vất vả suốt đời nhàn nhã). Chỉ có thể thật trở lại, giả rời đi.” Dung Cảnh nói “Ta lệnh Thanh Đề truyền tin cho Duyên thúc thúc, chúng ta ở trên đường hồi kinh sẽ đi cùng, đồng thời trở về. Duyên thúc thúc có võ công trác tuyệt, mặc dù có Ẩn chủ hoàng thượng đang âm thầm giám thị, Đức Thân vương, Hiếu Thân vương đi theo, cũng không làm khó được Duyên thúc thúc. Cho nên liền đổi người. Ông ấy là Vân Vương thật, đương nhiên có bớt. Cũng ngăn chặn Hoàng thượng cùng miệng của cả văn võ trong triều, người tính toán sau lưng kia tất nhiên sẽ không có thể lấy chuyện này gây sóng gió, bởi vì không có chứng cớ.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhẹ nhàng thở dài “Đây có được tính là quá may mắn hay không? Nếu Trung thu chàng không trở lại, không chạm mặt Vân Vũ, Vân Vương phủ sợ là chạy trời không khỏi nắng rồi! Mặc dù ta vận dụng tất cả thế lực, chỉ sợ cũng chỉ có thể cứu sống được vài mạng người, hơn nữa số lượng có hạn. Hôm nay Vân Vương phủ đã bị diệt môn xét nhà, không tồn tại nữa rồi.”

Dung Cảnh cười gật đầu “Người sau lưng đúng là lợi hại! Nhưng điều này cũng nói rõ ông trời không diệt Vân Vương phủ, Vân Vũ bị không bị người nào trông thấy, lại cố ý bị ta bắt gặp!”

Vân Thiển Nguyệt miễn cưỡng cười cười, thổn thức một tiếng, nhưng ngay sau đó sắc mặt trầm xuống: “Người nào có thế lực lớn như vậy? Làm việc cẩn thận? Khiến chàng cũng không tra được chỗ nào? Che giấu được tất cả dấu vết? Nếu không phải Vân Vũ là một kẻ không lên được mặt bàn, được người khác cho chỗ tốt liền sắc mặt vui mừng bị chàng bắt gặp, hôm nay liền phiền toái lớn rồi!”

“A, người nào đây! Thiên hạ này lại có mấy người có thể bản lĩnh này? Cũng chỉ có mấy người như vậy mà thôi.” Dung Cảnh cười cười, giọng nói hời hợt.

Tay trong tay áo Vân Thiển Nguyệt nắm lại, dùng sức nắm chặt. Nàng nghĩ đến một người, đột nhiên cảm giác được trong lòng thoáng cái băng hàn thấu xương.

“Nghĩ tới điều gì?” Dung Cảnh đưa tay kéo tay Vân Thiển Nguyệt qua, ngón tay như ngọc mở ngón tay mảnh khảnh của nàng ra.

Trong khoảnh khắc hàn khí của Vân Thiển Nguyệt được tiết ra, giọng nói thản nhiên “Nghĩ đến ta không thể ngồi chờ chết nữa rồi!”

“Hả?” Dung Cảnh nhướn mày, ấm giọng nói “Vậy thì quật khởi đi!”

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười, hai má lộ ra hai lúm đồng tiền như tạo nên hai mảnh sóng gợn: “Tốt, quật khởi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.