Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 61: Q.2 - Chương 61: Thiên kiều bá mị




Edit: Yue Beta: Leticia

Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn Phong Tẫn, thấy hắn phi thân đi về phía Vinh Vương phủ, nàng cười cười, thi triển khinh công đi hướng Hiếu thân vương phủ. Phong Tẫn bản tính thanh khiết thiện lương, không giống với Dạ Thiên Dật. Thoạt nhìn Dạ Thiên Dật lương thiện, nhưng thực chất trong xương lại chảy dòng máu lãnh huyết của nam nhân Dạ gia, nàng hi vọng mặc dù Phong Tẫn có bất hòa với Dung Cảnh nhưng vẫn sẽ ở chung rất tốt, sẽ không làm nàng khó xử, như vậy nàng đã cảm thấy đủ rồi.

Ước chừng qua thời gian khoảng một chung trà, Vân Thiển Nguyệt đã đến Hiếu thân vương phủ. Nàng nhìn xem phương hướng một chút, vòng qua tiền viện, trực tiếp phi thân đi tới một gian tiểu viện ở phía Đông Bắc. Lúc phi thân tới tiểu viện, nàng nhẹ nhàng rơi trên cành cây quế trong tiểu viện, một con chim nhỏ đang đậu ở cành cây hóng mát, thấy nàng tới liền cả kinh muốn bay đi, nàng nhẹ nhàng nắm lấy con chim nhỏ kia, sờ sờ đầu của nó, chim nhỏ lập tức cũng không nhúc nhích nữa, nàng nhìn về hướng bên trong chủ viện.

Lúc này bên trong chủ viện mơ hồ có giọng nói truyền ra.

“Công tử, ngài thật sự muốn kết hôn với Đại tiểu thư của Vân Vương phủ sao?” Đó là giọng nói của một cô gái trẻ, “Nô tỳ nghe nói dung mạo của Đại tiểu thư Vân Vương phủ cũng được, nhưng phẩm hạnh lại thật sự không được tốt lắm, xảo quyệt, ương ngạnh, tính tình cực kém. Động một chút là đánh chửi, dụng hình với hạ nhân. Chỉ được một cái tài dành tốt mà thôi.”

Nữ tử dứt lời, bên trong nhà cũng không có âm thanh hay tiếng động nào.

“Hơn nữa Đại tiểu thư kia không được Thiển Nguyệt tiểu thư Vân Vương phủ thích, Phượng trắc phi sớm đã bị giáng xuống làm thị thiếp, bị giam vào Từ đường của Vân Vương phủ. Hôm nay Vân Vương phủ là do Thiển Nguyệt tiểu thư chưởng gia, Đại tiểu thư ở trong phủ không có địa vị gì. Nếu không phải có ông ngoại là Phượng lão tướng quân, sợ rằng hôm nay vị Đại tiểu thư này cũng không thể đặt chân ở Vân Vương phủ.” Nữ tử trẻ tuổi lại nói.

Trong phòng vẫn không có tiếng động cùng âm thanh truyền ra.

“Nghe nói từ sau khi Phượng trắc phi bị giam vào Từ đường, chẳng những Đại tiểu thư không tỉnh ngộ, còn mỗi ngày ở Hương Hà viện làm ầm ĩ, khiến ngay cả Vân Vương gia vốn có mấy phần thương tiếc nàng ta cũng cảm thấy mệt mỏi, bây giờ cũng không quá mức chào đón nàng ta. Ngài suy nghĩ một chút đi, nếu ngài thật sự cưới nàng, căn bản cũng không chiếm được sự ủng hộ của Vân Vương phủ. Vậy chẳng phải là ngài càng ngày sẽ càng không được Vương gia của chúng ta coi trọng. . . . . .” Cô gái kia lại nói.

Trong phòng vẫn không có người nói chuyện.

“Công tử? Nô tỳ nói cả buổi, sao ngài vẫn không nói một lời nào vậy?” Nữ tử có chút nóng lòng, “Từ hôm qua Vương gia phái người đưa tới ngày sinh tháng đẻ của Đại tiểu thư Vân Vương phủ, ngài vẫn không nói một lời. Chẳng lẽ ngài thật sự đồng ý an bài của Vương gia?”

“Đồng ý thì như thế nào? Không đồng ý thì như thế nào?” Trong phòng truyền ra một giọng nói lạnh nhạt của nam tử, lạnh nhạt đến mức khiến người ta có cảm giác đảo mắt một cái là có thể quên mất giọng của hắn vậy.

Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, nàng nghe qua rất nhiều giọng nói rồi, Dung Cảnh ôn nhuận, Dạ Khinh Nhiễm khoa trương, Dạ Thiên Dật nội liễm, Dạ Thiên Khuynh lãnh trầm, Nam Lăng Duệ phong lưu, Vân Mộ Hàn lạnh lùng, Phong Tẫn tà mị, vân vân, còn chưa có từng nghe qua giọng nói lạnh nhạt như thế này, lạnh nhạt đến nỗi làm cho người ta rất nhanh là có thể quên mất giọng nói đó.

“Công tử, đồng ý hay không sẽ có khác nhau rất lớn đấy.” Nàng kia tựa hồ rất sửng sốt, vội vàng nói, “Ngài đồng ý, sẽ phải cưới Đại tiểu thư vào làm phu nhân của ngài, nếu ngài không đồng ý, vậy mau đi cầu Vương gia. Dù sao Vương gia cũng là . . . . . .”

“Cầu hắn thì có tác dụng gì? Hương Vụ, ngươi vẫn còn không biết tình thế hiện tại sao.” Nam tử cười một tiếng, tựa hồ là đang cười, nhưng lại không nghe ra chút vui vẻ nào. “Đây là ý tứ của Hoàng thượng, là ý tứ của Phượng lão tướng quân, là ý tứ của lão Vương gia, là ý tứ của Vương gia, người làm mai là Đức Thân lão Vương gia. Ta có tài đức gì để cho nhiều đại nhân vật như vậy vì việc hôn sự của ta mà phải hối hả ngược xuôi?”

Hương Vụ lập tức im miệng.

“Thật ra thì không phải là ta có tài đức gì! Mà là Cảnh thế tử của Vinh Vương phủ và Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân Vương phủ chính là người để ta có được phúc khí này. Ngươi nói ta không muốn cưới thì không phải cưới sao? Cầu xin? Ai dám nhúng tay vào việc này chứ?” Nam tử cười một tiếng.

Hương Vụ bỗng nhiên không lên tiếng.

“Ngươi đi xuống đi! Ta muốn yên lặng một chút.” Nam tử phân phó.

Hương Vụ tựa hồ mất tất cả âm thanh, không nói thêm gì nữa, im lặng không lên tiếng thối lui ra khỏi cửa phòng. Trong lòng suy nghĩ nếu là ý tứ của Hoàng thượng, ý tứ của Phượng lão tướng quân, ý tứ của lão Vương gia và ý tứ của Vương gia, người làm mai lại là Đức Thân lão Vương gia, thì sao công tử có thể chống lại được? Xem ra tám chín phần mười là Đại tiểu thư Vân Vương phủ sẽ vào cửa rồi.

Trong phòng cũng không truyền ra âm thanh gì nữa.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Hương Vụ ra khỏi cửa phòng, nữ tử đang mặc trang phục tỳ nữ, vóc người nhỏ nhắn, sau khi nàng ra khỏi cửa phòng thì thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng đang nhiễm một tầng thần sắc lo lắng, chỉ thấy nàng đóng cửa phòng, đi tới gian phòng cách vách ôm một chậu gỗ, trong chậu gỗ đựng toàn quần áo, nàng bưng chậu gỗ ra khỏi tiểu viện.

Sau khi nàng rời đi, bên trong tiểu viện này không còn một ai khác.

Vân Thiển Nguyệt đánh giá tiểu viện này, tiểu viện có chút đổ nát hoang phế, trừ Hương Vụ mới vừa đi ra ngoài, trong viện cũng không có những tỳ nữ hoặc gã sai vặt hay người hầu nào khác. Có thể thấy được quả nhiên Tam công tử này không được Hiếu thân vương phủ xem trọng.

Nghe nói Hiếu thân vương có hắn sau một lần say rượu cùng với nha hoàn giặt tẩy, nha hoàn này cực kỳ xấu xí. Sau khi tỉnh lại Hiếu thân vương hối hận không dứt, muốn giết nha hoàn kia, vừa lúc bị Hiếu thân lão Vương gia bắt gặp, cho nên ngăn cản Hiếu thân vương, đuổi nha hoàn này ra ngoài. Một năm sau, nha hoàn ôm một đứa bé trở lại Hiếu thân vương phủ, nhưng Hiếu thân vương cho rằng chuyện kia vốn là vết nhơ cả đời của hắn, hắn không thừa nhận đứa bé này, nha hoàn đau khổ cầu khẩn, Hiếu thân vương thờ ơ, muốn loạn côn đánh chết nha hoàn này, Hiếu Thân lão Vương gia ra mặt lần nữa, nhưng chỉ để lại hài tử, để nha hoàn kia một mình rời khỏi Hiếu thân vương phủ, từ đó về sau cũng không có tin tức gì.

Lúc ấy Hiếu thân vương đã có hai con trai, một là do Hiếu thân vương phi sinh – Đại nhi tử, chính là tiểu Vương gia Lãnh Thiệu Trác bây giờ. Người còn lại Nhị công tử do một vị Trắc phi của Hiếu thân vương sinh. Đứa bé này xếp hàng thứ ba, là Tam công tử! Hắn vào phủ sau, bởi vì không được Hiếu thân vương yêu mến, nên vẫn chưa được Hiếu thân vương ban tên cho, cho nên cũng chưa từng được viết tên vào gia phả.

Sau khi đứa bé này được lưu lại trong phủ, mặc dù là công tử, nhưng cũng không nhận được bất cứ đãi ngộ gì của công tử. Hiếu thân vương cũng chẳng quan tâm, Hiếu Thân lão Vương gia thỉnh thoảng có đến thăm một chút, nhưng ước chừng cũng là cảm thấy người này có xuất thân quá kém, không thành được người tài, đối xử với hắn không nóng không lạnh. Sau đó không lâu, nhị công tử do Trắc phi của Hiếu Thân vương sinh bị chết non, sau đó Hiếu Thân vương lại có vô số cơ thiếp nhưng không sinh được con trai. Chỉ còn có Lãnh Thiệu Trác và vị Tam công tử này là con trai. Nhưng Hiếu Thân vương vẫn không thừa nhận Tam công tử, chỉ nhận Lãnh Thiệu Trác là con.

Vì vậy đây cũng chính là nguyên nhân Hiếu thân vương rõ ràng còn có một Tam công tử, nhưng khi Dạ Thiên Khuynh dùng công lực đối kháng với Nam Lăng Duệ, lại bị Nam Lăng Duệ nhân cơ hội làm Lãnh Thiệu Trác bị thương nặng, lúc đó Hiếu Thân vương luôn miệng nói lão thần chỉ có một đứa con thừa kế.

Năm năm trước, lão Hoàng đế chợt cao hứng mở một cuộc tỉ thí văn chương, yêu cầu ngoại trừ Cảnh thế tử đang bị bệnh liệt ở giường thì tất cả các công tử trong kinh đều phải tham gia. Vị Tam công tử Hiếu thân vương phủ này mới lần đầu được lộ diện ở kinh thành, bị lãng quên hơn mười năm mới được mọi người nhớ tới. Đúng lúc diễn ra hội thi văn năm ấy nàng không có ở trong kinh thành, giả bộ bệnh không tham gia, chỉ nghe nói vị Tam công tử này ở cuộc thi văn biểu lộ một thân tài hoa, lão Hoàng đế khen rất nhiều, yêu cầu Hiếu thân vương ban tên cho hắn, nhưng bị vị này Tam công tử cự tuyệt, nói “Hiếu chính là báo đáp ơn sinh dưỡng, cuộc đời này không vào gia phả Hiếu thân vương phủ chính là báo hiếu cho phụ vương rồi!”, lúc ấy nàng nghe lời nói của vị Tam công tử này còn cười cười, muốn gặp người này, sau lại bởi vì xảy ra chuyện của Dạ Thiên Dật, liền dần dần quên mất người này.

Nghe nói lúc ấy sắc mặt của Hiếu thân vương cực kỳ khó coi, lão Hoàng đế cũng thích người này, nên phong cho hắn chức quan thất phẩm. Mặc dù chức quan thất phẩm không cao, nhưng phải biết rằng khi đó trong kinh thành các vị công tử chưa tham gia khảo thí thì sẽ không được tùy ý bổ nhiệm chức vụ. Bởi vì khi đó hắn mới mười hơn tuổi, nên không thể nhận chức quan, nên lão Hoàng đế nói sau khi cập quan sẽ cho hắn nhận chức, tạm thời giữ lại chức quan.

Mặc dù hắn được phong quan ban thưởng, nhưng Hiếu Thân vương cũng không bởi vì việc này mà thay đổi cái nhìn với hắn, vẫn như cũ chẳng quan tâm, cho nên hắn ở Hiếu thân vương phủ cũng chưa từng được đãi ngộ tốt hơn. Tựa hồ vị Tam công tử này cũng là một người rất dễ dàng làm cho người ta quên mất sự tồn tại của hắn, không lâu sau chuyện năm đó, mọi người cũng dần dần quên mất vị Tam công tử này, chỉ biết đến tiểu Vương gia của Hiếu thân vương phủ, từ năm năm trước cho đến bây giờ, bởi vì việc liên hôn với Vân Vương phủ, hắn mới bị mọi người nhớ lại lần nữa.

“Khụ khụ. . . . . .” Trong phòng bỗng nhiên truyền ra hai tiếng ho nhẹ.

Vân Thiển Nguyệt dừng lại suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía chủ phòng, vải mỏng trên ô cửa sổ bám một tầng tro bụi thật dầy, cơ hồ nhìn không ra động tĩnh trong phòng. Âm thanh “khụ, khụ” kia tựa hồ đang đè nén cái gì, có chút khó chịu, nàng lặng lẽ nghe trong chốc lát, âm thanh đó vẫn không ngừng, ánh mắt nàng lóe lên một chút, bỗng nhiên thả chú chim nhỏ đang cầm trong tay, điểm nhẹ mũi chân, người nhẹ nhàng rơi xuống khỏi cây quế, cũng không đi vào từ cửa sổ, mà nhấc chân đi tới cửa, đưa tay đẩy cửa phòng ra.

Kèm theo âm thanh nàng đẩy cửa ra, âm thanh “khụ” bỗng nhiên ngừng lại một chút rồi lại tiếp tục, chẳng qua là ho nhẹ hơn một chút.

Vân Thiển Nguyệt cũng không nóng lòng đi vào, mà là tựa thân thể trên khung cửa, xuyên qua bức rèm che, nhìn vào bên trong phòng. Chỉ thấy bên trong phòng được dọn dẹp sạch không có chút bụi nào, không hề giống ở phía ngoài cửa sổ đổ nát, bám đầy tro bụi. Mặc dù cái bàn không phải là vật phẩm thượng hạng, nhưng cũng là hoàn hoàn chỉnh chỉnh, sạch sẽ. Một nam tử trẻ tuổi đang quay lưng ngồi ở phía trước cửa sổ, đang nhìn ra ngoài cửa sổ, mà ánh mắt hắn đang nhìn chính là chỗ cây quế mà nàng đã đứng quan sát nãy giờ. Từ bên ngoài nhìn vào bên trong nhà, tro bụi quá nhiều, không nhìn thấy cái gì, nhưng từ bên trong nhìn ra phía ngoài, lại có thể nhìn được mơ hồ đại khái. Nàng cũng không nói chuyện, mà chỉ nhìn nam tử kia, nghe hắn nhẹ nhàng ho.

Nam tử cũng không quay đầu lại, vẫn khụ khụ như trước, ước chừng sau thời gian nửa nén hương, rốt cục hắn dừng ho, lạnh nhạt mở miệng, “Ta biết hôm nay chỗ rách nát này của ta sẽ có khách quý tới. Thiển Nguyệt tiểu thư có thân phận tôn quý, đặt chân đến nơi đầy tro bụi này không sợ bụi làm bẩn y phục của mình sao?”

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười một tiếng, “Bẩn y phục cũng không sợ, chỉ sợ Tam công tử không hoan nghênh ta!”

“Đúng là không hoan nghênh. Thiển Nguyệt tiểu thư xin mời đi cho.” Tam công tử vẫn không quay đầu lại, giọng nói từ đầu đến cuối đều chỉ mang một âm điệu.

“Từ trước đến nay da mặt ta luôn rất dày, hơn nữa còn thích nhất chính là mặt nóng dán mông lạnh của người ta. Tam công tử không hoan nghênh sợ là cũng không được, nếu ta đã tới, cũng không thể đi một chuyến uổng công, đúng không?” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên đi vào, kèm theo tiếng nàng đi tới, cửa vốn đang mở rộng bị nàng vung tay lên đóng lại, nàng đứng ở phía sau nam tử ba thước cười nói: “Người tới là khách, Tam công tử cho ta một bóng lưng, đây cũng không phải là đạo đãi khách!”

“Hiếu thân vương chưa bao giờ dạy ta đạo đãi khách, mà tựa hồ Thiển Nguyệt tiểu thư cũng không được tính là khách nhân. Nơi nào có khách nhân không lịch sự, chủ nhân chưa cho phép thì đã xông vào phòng?” Tam công tử vẫn không quay đầu lại, âm thanh lạnh nhạt: “Thiển Nguyệt tiểu thư có phải đi nhầm chỗ hay không? Nơi này là Hiếu thân vương phủ, chứ không phải là Tử Trúc viện ở Vinh Vương phủ. Ta là một người vô danh vô họ, cũng không phải là Cảnh thế tử. Thiển Nguyệt tiểu thư cần phải phân biệt rõ ràng”

“Nhầm hay không nhầm ta vẫn phân biệt rõ ràng.” Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt rơi vào lưng Tam công tử, bỗng nhiên xuất thủ với hắn, Tam công tử không nhúc nhích, nàng khẽ nheo mắt lại, chưởng phong không ngừng, một chưởng đánh thẳng vào trên sống lưng của hắn, Tam công tử lập tức phun ra một búng máu lớn, thân thể ngã xuống mắt đất.

Vân Thiển Nguyệt rút tay về, ống tay áo nhẹ nhàng lướt qua, đỡ lấy thân thể của hắn, nàng liếc mắt nhìn một mảng máu trên mặt đất, máu hiện ra màu tím, sắc mặt nàng biến đổi, “Độc Tử thảo!”

Tam công tử bỗng nhiên xoay người nhìn Vân Thiển Nguyệt, dung nhan lộ ra ở trước mặt nàng.

Vân Thiển Nguyệt bị dung nhan của Tam công tử làm cho choáng váng, nhất thời không dám tin nhìn hắn, “Ngươi. . . . . . Ngươi lại là. . . . . . Ngươi. . . . . . Thiên kiều bá mị. . . . . .”

Nàng cà lăm hai tiếng, bỗng nhiên không nói nữa. Cho tới bây giờ nàng chưa từng kinh ngạc như thế này. Hỏa thiêu Vọng Xuân Lâu hôm đó có mấy trăm người bị chết cháy, sau đó nàng xông vào chỉ cứu được một người, chính là đầu bảng Kiều Kiều của Vọng Xuân Lâu. Tam công tử lại là Kiều Kiều, hồng nhan tri kỉ của Lãnh Thiệu Trác, nàng kết thù lớn nhất với Lãnh Thiệu Trác cũng bởi vì nàng hỏa thiêu Vọng Xuân Lâu, phá hủy Kiều Kiều của hắn, lúc ấy Lãnh Thiệu Trác luôn miệng nói báo thù cho Kiều Kiều, mới đợi nàng rời phủ để chặn đường đánh giết, sợ là cho tới bây giờ hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Kiều Kiều lại chính là đệ đệ của hắn, hơn nữa còn là người ngày ngày bị người khác khi dễ.

“A, có thể làm cho Thiển Nguyệt tiểu thư không sợ trời không sợ đất giật mình như vậy, cho dù bị trúng độc Tử thảo mà chết cũng không hối tiếc rồi!” Tam công tử móc khăn tay ra lau khóe miệng đang dính máu tươi, nhìn Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên nóc phòng, lần đầu tiên mắt nàng lại vụng về đến như vậy. Mắt Lãnh Thiệu Trác vụng về thì cũng thôi đi, hắn vốn là người có năng lực kém, nhưng nàng thì sao? Người này rõ ràng là nam nhân, sao lúc ấy lại cho rằng hắn cũng là nữ nhân? Nhưng mà hắn giả trang thành bộ dáng thiên kiều bá mị quá thật, bộ dáng đó vẫn còn in sâu trong trí nhớ của nàng, nàng nhìn nóc phòng trong chốc lát, rồi lại tiến lên, xuất thủ lần nữa với Tam công tử.

Lúc này Tam công tử đang ngồi trên ghế bỗng nhiên rút lui ba thước, tốc độ rút lui cực nhanh, để cho Vân Thiển Nguyệt đánh vào hư không..

Vân Thiển Nguyệt nhướn mày nhìn hắn, “Lúc ấy vậy mà ta lại không biết ngươi có võ công tốt như vậy! Xem ra thật là mắt ta không dùng được nữa rồi.”

“Thiển Nguyệt tiểu thư tốt nhất đừng nhích tới gần ta nữa, nếu ngươi không muốn bị lây loại độc Tử Thảo này thì lập tức đi ra ngoài!” Tam công tử nhìn Vân Thiển Nguyệt, lên tiếng cảnh cáo.

“Kỳ thật ta vẫn muốn đặt độc Tử Thảo ở trên người thử xem, chỉ có điều không có cơ hội mà thôi!” Vân Thiển Nguyệt ra chiêu một lần nữa, không thấy động tác như thế nào, Tam công tử chỉ thấy hoa mắt thì đã bị nàng giữ cổ tay, hắn biến sắc, nàng thấp giọng nói: “Đừng động, đi theo ta!”

“Không thể nào!” Giọng nói của Tam công tử bỗng nhiên cực lạnh, dùng tay còn lại không bị chế trụ xuất chưởng đánh Vân Thiển Nguyệt.

“Ngươi nói nếu Lãnh Thiệu Trác biết Kiều Kiều thật ra lại là đệ đệ mà hắn vẫn luôn ức hiếp thì hắn sẽ như thế nào?” Vân Thiển Nguyệt chế trụ cánh tay còn lại của Tam công tử, để cho hắn bị kiềm chế không nhúc nhích được, nàng nhàn nhạt nhướng mày, “Hoặc là nói ngươi trúng độc Tử thảo mà chết, có lẽ ngươi không sợ chết, nhưng ta sẽ giúp ngươi bảo quản thi thể thật tốt chờ Lãnh Thiệu Trác tỉnh lại ta sẽ nói cho hắn, ngươi nói hắn có thể trong cơn giận dữ mà dùng roi đánh thi thể của ngươi hay không? Hoặc là…cưỡng dâm thi thể?”

“Hóa ra Thiển Nguyệt tiểu thư không chỉ thích bắt buộc người khác mà còn thích uy hiếp người?” Tam công tử nhướn mày.

“Ngươi nói sai rồi! Ta không chỉ thích bắt buộc người, thích uy hiếp người, còn có một ham mê đặc thù khác chính là thích lột sạch quần áo của người rồi treo người đó lên trên cửa thành.” Khoảng cách quá gần, Vân Thiển Nguyệt thấy được một đôi màu tím nhạt của hắn. Hắn có làn da trắng nõn, dung nhan cực kỳ xinh đẹp, lại phối hợp với đôi mắt màu tím, quả nhiên nghiêng nước nghiêng thành, trách không được lại có thể ngồi lên vị trí đầu bảng Vọng Xuân Lâu. Hơn nữa lúc trước ngay cả nàng cũng nghĩ hắn là nữ nhân.

Nàng cẩn thận nhìn mặt của hắn, khuôn mặt này không phải là dịch dung, ba năm trước đây nàng tò mò chạy đi Vọng Xuân Lâu nhìn hắn, lúc ấy còn cảm thấy đáng tiếc cho một nữ tử bất hạnh bị chìm đắm trong phong trần, lại còn muốn chuộc thân cho nàng ta, thế nhưng lại bị hắn cự tuyệt, không ngờ hôm nay lại biết được “nàng” chính là Tam công tử của Hiếu thân vương phủ. Năm năm trước Tam công tử xuất phủ một lần, chỉ nói về việc hắn được lão Hoàng đế tứ phong chức quan thất phẩm, không có người nào nói đến dung mạo của hắn, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói Tam công tử của Hiếu thân vương phủ lớn lên rất xinh đẹp, là mỹ nam tử, tướng mạo như thế này không thể nào không bị người chú ý, như vậy chỉ có một nguyên nhân, chính là hắn luôn dịch dung khi ở Hiếu thân vương phủ.

“A? Quả nhiên là Thiển Nguyệt tiểu thư có khẩu vị rất khác người, không biết có phải vì nguyên nhân này mà Cảnh thế tử mới không phải ngươi thì không cưới?” Tam công tử nhướn mày lần nữa, tựa hồ không có chút sợ hãi nào.

“Nguyên nhân hắn yêu thích ta thì nhiều lắm! Ít nói nhảm đi. Rốt cuộc ngươi có đi theo ta hay không?” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên không có tính nhẫn nại nữa. Một người nam nhân tốt đẹp lại giả trang thành nữ nhân làm đầu bảng ở Vọng Xuân Lâu ba năm. Hư tình giả ý với Lãnh Thiệu Trác, mà Lãnh Thiệu Trác lại là ca ca ruột của hắn, tuy chưa từng đến một bước kia, nhưng dù sao cũng ôm ôm ấp ấp nhau? Sao hắn có thể chịu được? Vì trả thù Hiếu Thân vương nên hắn mới có thể chịu được đến hôm nay sao?

“Không đi!” Tam công tử quả quyết lắc đầu.

“Ngươi không hỏi ta muốn dẫn ngươi đi đâu mà đã nói không đi rồi?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.

“Nơi nào cũng không đi!” Tam công tử nói.

“Có phải ngươi trúng Tử Thảo vào ngày hỏa thiêu Vọng Xuân Lâu không? Ngươi vận công chống cự hai tháng, hôm nay thân thể không còn chút sức lực nào, rốt cuộc không chống cự được nữa, đến lúc đèn cạn dầu, tính mạng cũng chỉ còn trong khoảnh khắc.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Tam công tử, “Ta có thể không cứu ngươi, nếu như ngươi chết, tự nhiên liên hôn giữa ngươi cùng Vân Hương hà được giải trừ dễ dàng, Hiếu thân vương phủ chỉ còn lại có một mình Lãnh Thiệu Trác, đương nhiên Hiếu Thân vương sẽ không để cho nhi tử hắn yêu thương cưới một thứ nữ, cho nên chuyện thông gia giữa Vân Vương phủ và Hiếu thân vương phủ sẽ thất bại, ta tự nhiên vui mừng còn không kịp.”

“Vậy chúc mừng Thiển Nguyệt tiểu thư! Không nghĩ tới ta chết đối với ngươi mà nói vẫn là một chuyện vui!” Ánh mắt của Tam công tử hiện lên một tia lãnh trào.(lạnh nhạt + trào phúng)

Vân Thiển Nguyệt lãnh đạm nhìn Tam công tử, “Con người khi còn sống, sao mà ngắn ngủi thế? Ngươi cứ oan uất mà chết đi như vậy, ngươi không cảm thấy không xứng đáng có mặt trên cõi đời này hay sao?”

Tam công tử bỗng nhiên trầm mặc.

“Nhân sinh không có cao quý hay hèn mọn, địa vị cao thấp như thế nào là tại tâm. Ngươi tự chà đạp, không lo lắng cho chính mình thì cho dù ngươi có thân phận tôn quý còn cao hơn trời thì cũng không tôn quý được.” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên buông tay ra, lui về phía sau một bước, lạnh lùng nói: “Bảy tuổi Dung Cảnh trúng Thôi Tình Dẫn, ăn vào một viên thuốc thiên hạ chí hàn Hàn Độc Hoàn, sau lại bị một chưởng đả thương trí mạng. cửu tử nhất sinh, chống chọi hàn độc mười năm. So với ngươi bị chút lạnh nhạt cùng chịu chút ủy khuất từ Lãnh Thiệu Trác, không phải là hắn đã sớm cam tâm chịu chết một vạn lần rồi sao?” Tam công tử bỗng nhiên quay đầu đi, không nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Người quý trọng, quý tại tự trọng. Không lựa chọn được xuất thân, nhưng có thể lựa chọn cách sống như thế nào” Vân Thiển Nguyệt nhìn Tam công tử.

“Thiển Nguyệt tiểu thư tới giáo huấn ta sao?” Tam công tử bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, “Ngươi là Vân Vương phủ đích nữ, xuất thân tôn quý. Hôm nay chạm tay có thể bỏng. Được Cảnh thế tử toàn tâm toàn ý, Thất hoàng tử vì ngươi si mê, Nhiễm tiểu Vương gia tinh thần chán nản, Dạ thái tử cả ngày tâm thần không yên, Nam Lương Duệ thái tử bảo vệ, Vân lão Vương gia và hoàng hậu cưng chiều, ngươi chưa nếm qua cực khổ, đương nhiên đứng nói chuyện cũng không sợ đau thắt lưng!”

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt trầm xuống.

“Thiển Nguyệt tiểu thư, xin mời ngươi đi cho! Nơi này là phòng nhỏ, không chứa được vị Đại Phật như ngươi.” Tam công tử bỗng nhiên xoay người.

“Thuấn phát vu quyến mẫu chi trung, Phó Thuyết cử vu bản trúc chi trung, Giao Cách cử vu ngư diêm chi trung, Quản Di Ngô cử vu sĩ, Tôn Thúc Ngao cử vu hải, bách lý hề cử vu thị. Cố thiên tương hàng đại nhậm vu thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hành phất loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính, tăng ích kỳ sở bất năng. Nhân hằng quá, nhiên hậu năng cải; khốn vu tâm, hành vu lự, nhi hậu tác; chinh vu sắc, phát vu thanh, nhi hậu dụ. Nhập tắc vô pháp gia phất sĩ, xuất tắc vô địch quốc ngoại hoạn giả, quốc hằng vong. Nhiên hậu tri sinh vu ưu hoạn, nhi tử vu an nhạc dã.”Vân Thiển Nguyệt thân thể đứng nghiêm, nghiêm mặt nhìn Tam công tử, đọc từng chữ từng câu trong “Chiến quốc” của Mạnh Tử.

Mạnh Tử nói: “Thuấn lớn lên từ lao động đồng ruộng, Phó Thuyết được tiến cử khi đang xây thành, Giao Cách được tuyển chọn khi đang buôn bán cá muối, Quản Trọng được đề bạt khi còn là tù phạm, Tôn Thúc Ngao được phát hiện tại bờ biển, Bách Lý Hề được đề bạt khi đang dạo chơi trong chợ. Cho nên, khi ông trời muốn giao sứ mạng trọng đại cho người nào đó, thì trước đó nhất định phải tôi luyện ý chí của hắn, khiến cho gân cốt hắn chịu mệt nhọc, khiến thân thể chịu đói, khiến cho hắn bị gặp cảnh khốn, làm việc luôn không thuận lợi. Như vậy làm rung động tâm chí của hắn, tính tình của hắn cứng cỏi hơn, nâng cao tài năng của hắn. Người thường xuyên phạm sai lầm, sau đó mới có thể thay đổi sai lầm. Tích chí khí, dốc tâm, sau đó mới có thể hăng hái bắt đầu; biểu lộ bằng sắc mặt, biểu đạt bằng âm thanh, sau đó mới có thể được người khác hiểu. Một quốc gia, nội thì quan lại không tuân theo luật pháp, ngoại thì có giặc ngoại xâm lăm le, chắc chắn sẽ vong quốc. Bởi vậy có thể hiểu rõ, gian nan khổ cực khiến người sinh tồn, an nhàn hưởng lạc lại đủ để khiến người bại vong.”

Thân thể Tam công tử bỗng nhiên chấn động, nhưng không quay đầu lại.

“Ngươi đã không đồng ý đi cùng ta, như vậy tự mình giải quyết cho tốt đi” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên xoay người, đi ra ngoài. Nàng bước không nhanh, chờ Tam công tử gọi lại, đáng tiếc nàng đi tới sân, cũng không nghe thấy tiếng hắn gọi lại, nghĩ tới có ít người chính mình không lên được trên mặt tường, như vậy cho dù ngươi cứu được tính mạng của hắn thì như thế nào? Nàng không hề do dự nữa, điểm nhẹ mũi chân, phi thân rời đi.

“Ta đi với ngươi.” Thân hình nàng vừa bay lên, thì truyền ra giọng nói của Tam công tử từ trong phòng.

Vân Thiển Nguyệt dừng bước, nhìn vào bên trong nhà.

“Ta đi với ngươi, sau đó thì như thế nào?” Tam công tử lại hỏi.

“Nếu ngươi có thể sống! Ta hứa cho ngươi một cơ hội thực hiện khát vọng để có một tiền đồ xán lạn, có lẽ một ngày kia, thân phận của ngươi còn cao hơn Hiếu Thân vương, nếu ngươi không thể sống được nữa, nên như thế nào thì sẽ là như thế đó.” Vân Thiển Nguyệt nói rõ ràng.

“Tốt!” Tam công tử từ trong nhà đi ra, nhìn Vân Thiển Nguyệt phun ra một chữ.

“Vậy thì đi thôi, đi theo đằng sau ta là được.” Vân Thiển Nguyệt điểm nhẹ mũi chân, phi thân lên. Mẹ ruột của nàng chết, Vinh Vương gia chết, Vạn chú vương của Diệp Thiến chết, tất cả đều không thoát khỏi liên quan tới Tử Thảo. Năm đó mẹ nàng chống cự nhưng cũng không qua khỏi, nàng không tin trên thế giới này không có dược vật nào có thể giải được chất độc này, huống chi nàng cũng muốn biết hắn trúng độc Tử Thảo này như thế nào, hơn nữa vị Tam công tử này có thể ở dưới mí mắt nàng nam giả trang nữ mà không bị nàng phát hiện, lúc hỏa thiêu Vọng Xuân Lâu nàng cứu hắn ra, dưới mí mắt nàng có thể chạy trốn được, trong thiên hạ này không có mấy người làm được như vậy, người như vậy nếu chết thì thật đáng tiếc!

Tam công tử gật đầu, điểm nhẹ mũi chân, phi thân lên, đi theo phía sau Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt cũng không trở về Vân Vương phủ, mà là trực tiếp đi Vinh Vương phủ. Tam công tử thấy Vân Thiển Nguyệt đi hướng chính là Vinh Vương phủ, hắn nhìn nàng một cái, cũng không nói gì.

Hai người một trước một sau, ước chừng thời gian một chén trà đã đi tới Vinh Vương phủ.

Thân hình Vân Thiển Nguyệt không ngừng, vòng qua tầng tầng phòng hộ Vinh Vương phủ trực tiếp bay về phía Tử Trúc Lâm, đi tới Tử Trúc Lâm, thân nàng nhẹ như chim yến bay thẳng lên đỉnh của Tử Trúc Lâm, Tam công tử cắn răng, đề cao thân hình, nhưng khinh công vẫn không bằng Vân Thiển Nguyệt, chỉ có thể giẫm lên trên ngọn các cây trúc của Tử Trúc Lâm.

Hai người người nhẹ nhàng rơi xuống, mười tám ẩn vệ bị kinh động, trong khoảnh khắc xuất hiện, nhìn thấy là Vân Thiển Nguyệt thì nhất tề lui xuống.

Vân Thiển Nguyệt đi vào bên trong viện, Tam công tử cất bước đi theo phía sau nàng.

“Thiển Nguyệt tiểu thư, sao ngài lại tới đây?” Thanh Thường ra đón, nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt liền ngẩn ra, lại thấy được Tam công tử đi sau nàng, “Kiều Kiều của Vọng Xuân Lâu?”

Vân Thiển Nguyệt dừng bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tam công tử, thấy mặt hắn không biểu tình, nàng cười hỏi Thanh Thường, “Ngươi cũng biết hắn?”

“Thiển Nguyệt tiểu thư, nàng. . . . . . hắn. . . . . . Làm sao lại như vậy?” Thanh Thường nhìn Tam công tử, khó khi thấy được tiểu nha đầu lúc nào cũng trấn định lại bị kinh ngạc như vậy, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Mặc dù nô tỳ chưa đi qua Vọng Xuân Lâu, nhưng trước kia khắp nơi đều truyền lưu bức họa của Kiều Kiều, tự nhiên nô tỳ cũng nhận ra.”

“Thì ra là như vậy!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, hỏi: “Thế tử nhà ngươi đâu?”

“Thế tử và Phong công tử đang ở trong thư phòng.” Thanh Thường nói.

“Ừ! Ta đi tìm hắn.” Vân Thiển Nguyệt đi về phía thư phòng. Nàng đi hai bước, thấy Tam công tử vẫn đứng tại chỗ bất động, nàng nói: “Đi theo!”

“Ta có thể đi vào thư phòng của Cảnh thế tử sao?” Tam công tử thấp giọng hỏi.

“Có thể! Ta nói rồi, con người thì không phân chia địa vị cao thấp. Dung Cảnh không để cho người gần mình ba thước cũng không đại biểu cho việc hắn xem thường người khác. Vô luận là ở trong mắt của ta, hay là trong mắt của hắn, người trong thiên hạ cũng đều giống nhau. Hoàng đế hoặc là tên khất cái, ở trước mặt của chúng ta đều được đối đãi như nhau.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Tam công tử, nghiêm túc nói.

“Là ta suy nghĩ nông cạn. Đa tạ Thiển Nguyệt tiểu thư!” Tam công tử bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười này cũng có mấy phần thật.

Vân Thiển Nguyệt cũng cười cười, quay đầu tiếp tục đi về phía trước.

Tam công tử đi theo phía sau nàng cũng đi về hướng thư phòng của Dung Cảnh.

Thanh Thường nhìn bóng lưng Tam công tử, có chút ngây người. Người này mặt mũi lớn lên thật giống Kiều Kiều, nhưng sao lại thiên kiều bá mị như vậy? Rõ ràng chính là một nam tử. Nàng có chút nghi hoặc khó hiểu.

Đi tới thư phòng Dung Cảnh, Vân Thiển Nguyệt còn chưa đi tới gần, đã nghe Phong Tẫn rống giận, “Dung Cảnh, ngươi đừng quá phận!”

Nàng dừng chân, nghĩ tới Dung Cảnh lại ức hiếp người khác rồi!

“Phong công tử, ta không cảm thấy quá phận! Có được tất có mất! Ngư cùng hùng chưởng(cá cùng chân gấu), làm sao có thể có được cả hai? Chỉ là lựa chọn như thế nào mà thôi.” Âm thanh của Dung Cảnh chậm rãi truyền ra từ bên trong, so với giọng nói tức giận của Phong Tẫn tạo thành sự đối lập mãnh liệt.

“Muốn ta đáp ứng điều kiện này ngươi đừng nằm mơ. Không thể nào” Hiển nhiên Phong Tẫn rất tức giận.

“Ta không nóng vội, Phong công tử cứ từ từ suy nghĩ, lúc nào ngươi cảm thấy muốn đồng ý, chúng ta bàn lại cũng không muộn!” Dung Cảnh lại nói.

“Ta lúc nào cũng không đồng ý! Ngươi từ bỏ ý nghĩ này đi.” Phong Tẫn bỗng nhiên mở cửa, nổi giận đùng đùng đi ra, hắn vừa mở cửa liền thấy Vân Thiển Nguyệt đứng ở ngoài cửa, hắn dừng chân, nhìn nàng một cái, tức giận không tiêu, vừa muốn nói gì, nhìn thấy Tam công tử phía sau nàng, sửng sốt, hắn nheo mắt lại, hỏi: “Hắn là ai vậy?”

“Ngươi không nhận ra hắn?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

“Kiều Kiều?” Phong Tẫn nhìn Tam công tử, có chút kinh ngạc, “Ngươi lại là nam tử!”

“Phong công tử, hạnh ngộ!” Tam công tử gật đầu với Phong Tẫn.

Phong Tẫn nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, tựa hồ có chút không giải thích được sao nàng lại mang hắn ta tới nơi này. Nhưng cũng không hỏi, mà tức giận nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nói cho ngươi biết, hắn muốn đuổi ta rời khỏi ngươi là việc không thể nào.”

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, nhìn vào bên trong thư phòng, chỉ thấy Dung Cảnh đang ngồi ở phía trước cửa sổ dựa lưng vào trên ghế, đang nhìn hướng ra phía ngoài này. Thấy nàng nhìn thì cười cười với nàng, lại nhướng mày nhìn về phía Tam công tử ở phía sau nàng, ấm giọng nói: “Tam công tử quang lâm hàn xá, mời vào!”

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lóe lên, Dung Cảnh lại biết nàng mang đến chính là Tam công tử của Hiếu thân vương phủ!

Tam công tử không thấy trên mặt Dung Cảnh có bất cứ biểu lộ xem thường nào, chỉ thấy hắn vẻ mặt ôn hòa, khuôn mặt ôn nhuận, giọng nói lạnh nhạt đến mức tận cùng bỗng nhiên có chút cảm xúc, “Đa tạ Cảnh thế tử!”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới người so với người thì càng tức chết người hơn, đây chính là mị lực của Dung Cảnh. Nàng cực khổ một chuyến nói không ít lời hay mới mang được người này đến, hắn vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, Dung Cảnh chỉ mới nói câu đầu tiên lại để cho hắn biểu lộ ra tâm tình. Nàng giật giật mí mắt, nói với Phong Tẫn: “Ngươi đã gặp Phong gia chủ chưa?” “Chưa gặp!” Phong Tẫn lắc đầu, sắc mặt không tốt.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới hắn và nàng cùng nhau rời đi Vân Vương phủ, cho tới bây giờ cũng không được bao lâu, đến đây đoán chừng là tới thư phòng cùng Dung Cảnh bàn chuyện trước, chưa gặp Phong gia chủ cũng là bình thường, nàng nói với Dung Cảnh: “Để cho hắn gặp Phong gia chủ đi!”

“Thanh Thường! Mang Phong công tử đi gặp Phong gia chủ!” Dung Cảnh phân phó với người bên ngoài một câu.

“Dạ, thế tử!” Thanh Thường vội vàng lên tiếng, thi lễ với Phong Tẫn thi lễ, “Phong công tử mời theo nô tỳ!”

“Không gặp” Phong Tẫn ném ra một câu nói, điểm nhẹ mũi chân, muốn phi thân rời đi.

Vân Thiển Nguyệt đưa một tay túm lấy Phong Tẫn, nói với hắn: “Chỉ đi xem mà thôi! Ngươi yên tâm, ta không đáp ứng, không ai có thể ép ngươi rời đi!” Dứt lời, nàng nhìn Dung Cảnh một cái, cường điệu với Phong Tẫn, “Hắn cũng không được!”

Sắc mặt Phong Tẫn trầm xuống.

“Đi đi!” Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn hắn, thật ra thì đừng thấy Phong Tẫn táo bạo, thật ra thì rất dễ dụ dỗ. Hắn từng trải qua tai nạn quá lớn, khiến cho hắn không có cảm giác an toàn, tim cực kỳ yếu ớt, sợ nàng bỏ lại hắn.

Phong Tẫn bỗng nhiên hừ một tiếng với Dung Cảnh, Dung Cảnh giật giật đuôi lông mày, cũng không nói gì. Hắn nói với Thanh Thường: “Dẫn đường đi.”

Thanh Thường vội vàng dẫn đường, Phong Tẫn đi theo phía sau, đi về phía Dược Viên.

Vân Thiển Nguyệt tiến vào thư phòng, đi tới bên cạnh Dung Cảnh, cau mày nhìn hắn, “Ngươi lại khi dễ Phong Tẫn rồi!”

“Không có!” Dung Cảnh lắc đầu.

“Không có? Không có mà hắn có thể tức giận thành cái dạng kia sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

Dung Cảnh đưa tay ôm nàng vào trong lòng, đứng đắn nói với nàng: “Hắn giống như hài tử không thể rời bỏ mẹ, ta chỉ dạy bảo để hắn lớn lên thôi.”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy nhất thời tức giận, dùng tay đánh mạnh hắn một cái, Dung Cảnh buồn bực rên một tiếng, nàng nhất thời cảm giác mình đánh hơi nặng tay, vội vàng xoa xoa chỗ vừa đánh, Dung Cảnh đưa tay bắt được tay nàng, khẽ cười nói với nàng: “Đánh ta một chút nàng cũng không nỡ làm ta đau, chẳng lẽ nàng nhẫn tâm để ta ngày ngày ăn giấm chua đến đau răng sao?”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy buồn cười đẩy hắn ra, giận mắng hắn một câu, “Ta lấy tư cách là đương gia của Phong Tẫn, Phong Tẫn cũng xem như là người nhà của ta. Ngươi ăn dấm cái gì chứ? Huống chi ngươi gấp cái gì? Sớm muộn gì Phong Tẫn cũng sẽ trở về Phong gia. Chỉ có điều Phong gia chưa xuất ra một giá lớn nhất, ta sẽ không giao người thôi. Hắn vốn cũng không thể nào đi theo bên cạnh ta mãi.”

“Ừ, ta đây tạm thời nhịn hắn một chút vậy.” Dung Cảnh thuận thế buông Vân Thiển Nguyệt ra, cười nói.

Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, nhìn về phía Tam công tử, nghiêm mặt nói với Dung Cảnh: “Tam công tử cũng trúng độc Tử Thảo! Ngươi xem có thể cứu được hắn không? Có biện pháp cứu hắn hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.