Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 60: Q.2 - Chương 60: Tình thâm một mảnh




Edit: Yue Beta: Leticia Phong Tẫn là người đầu tiên phát hiện Vân Thiển Nguyệt tới, hắn khẽ nhíu mày, coi như không biết mà thuận tiện dò xét nàng.

Vân Thiển Nguyệt khinh bỉ hắn ở trong lòng, Phong Tẫn giả bộ cũng đúng. Hắn cứ đóng kịch đi! Không có gì là không tốt! Phượng lão tướng quân vẫn luôn là người của lão Hoàng đế. Ở trước mặt lão ta, hắn giả trang như vậy thì lão Hoàng đế mới càng tin tưởng cách giải thích Phong Tẫn là người thân của mẫu phi nàng, hắn có thân phận này mới được lưu lại bên người nàng, ở lại Vân Vương phủ.

“Thì ra là muội muội trở lại! Ta còn đang thắc mắc tại sao mà nước trà của ông nội bỗng nhiên thơm đến vậy.” Vân Hương Hà cũng nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt, đôi mắt đẹp tràn đầy đắc ý nhìn nàng đi tới, nụ cười trên mặt cũng không thu về, ngược lại còn cười càng vui vẻ hơn.

Vân lão Vương gia cùng Phượng lão tướng quân cũng nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, Vân lão Vương gia hừ một tiếng, ánh mắt Phượng lão tướng quân lóe sáng.

Vân Thiển Nguyệt phảng phất không nghe thấy lời nói của Vân Hương Hà, đi tới trước bàn, nhìn lão Vương gia gọi một tiếng, “Ông nội! Cháu đã trở về!”

Chỉ nói một câu vô cùng đơn giản như vậy, trong nháy mắt lão Vương gia lộ ra vẻ mặt xúc động, hắn nhìn Vân Thiển Nguyệt, chỉ thấy mặt mày nàng sáng sủa, thần sắc lạnh nhạt, mặc dù là rảnh rỗi nhàn tản đứng tại nơi đó, nhưng quanh thân có một loại tư thế trấn định cùng thong dong. Hắn hừ một tiếng, “Xú nha đầu, trở về thì trở về, nói nhảm nhiều như vậy để làm gì”

Vân Thiển Nguyệt giật giật mí mắt, cho tới bây giờ lão già họm hẹm này chưa từng phun ra một câu để cho nàng nghe mà cảm thấy vừa ý.

“Phượng lão tướng quân hiếm khi tới phủ chúng ta một chuyến, còn không mau hành lễ với Phượng lão tướng quân” Vân lão Vương gia lại khẽ nói.

“Thì ra là Phượng lão tướng quân, ngài nhiều năm không ra phủ, ta cũng không nhớ được bộ dáng của ngài rồi.” Vân Thiển Nguyệt chuyển hướng sang Phượng lão tướng quân, nhẹ nhàng thi lễ với hắn, cười nói: “Ta đang tự hỏi sao Đại tỷ tỷ lại cao hứng như thế, thì ra là lão tướng quân tới.”

“Thiển Nguyệt tiểu thư khách khí!” Phượng lão tướng quân mỉm cười gật đầu, thấy Vân Thiển Nguyệt có bộ dáng tiêu tiêu chuẩn chuẩn của đại gia khuê tú thì trong lòng có chút kinh ngạc.

“Đại tỷ nhà ta không mấy thân cận với ông nội, xem ra nàng thích nhất là Phượng lão tướng quân đây. Từ trước tới nay ta chưa từng thấy Đại tỷ bưng trà rót nước cho ông, nhưng lại rất hiếu thuận với ngài đấy.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân Hương Hà đang theo sát bên cạnh Phượng lão tướng quân, nước trà của hắn vừa vơi nàng ta liền rót đầy, nàng tiếp tục cười nói: “Quả nhiên là nữ sinh hướng ngoại.”

Sắc mặt Phượng lão tướng quân hơi đổi, khoát khoát tay, “Thiển Nguyệt tiểu thư, chuyện này? Lão thần chỉ có một đứa cháu ngoại gái này thôi, tự nhiên là cực kỳ yêu thích. Đại tiểu thư cũng rất hiếu thuận với lão Vương gia, lúc nãy trước khi trở về phủ còn đòi ta một đôi lọ thuốc hít, nói là để biếu lão Vương gia.” Dứt lời, hắn chỉ tay vào một đôi lọ thuốc hít màu xanh biếc đang đặt ở trên bàn, nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư xem đi, chính là hai lọ thuốc này.”

“A! Hóa ra Đại tỷ vẫn nghĩ đến ông nội!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhìn Vân Hương Hà, thấy nàng vốn đang tươi cười cứng ngắc bây giờ lại tràn đầy vui vẻ, nàng nhàn nhạt nhướn mày “Nhưng chẳng lẽ Đại tỷ không biết ông nội đã không còn thích lọ thuốc hít nữa?”

“Muội nói ông nội không thích lọ thuốc hít nữa?” Vân Hương Hà sửng sốt, nhìn về phía Phượng lão tướng quân.

Phượng lão tướng quân nhìn lão Vương gia, cười nói: “Ta và lão Vương gia là quan đồng liêu mấy năm, giao tình cũng không tệ, chính vì thế ta mới đồng ý gả Kim Châu cho Vân Vương gia. Hắn vẫn luôn thích lọ thuốc hít này đấy. Sao Thiển Nguyệt tiểu thư lại nói lão Vương gia không thích nữa? Huống chi hai lọ thuốc hít này là trăm năm trước lúc Thuỷ Tổ Hoàng đế tranh đấu giành thiên hạ tình cờ có được một khối bảo ngọc, Thuỷ Tổ Hoàng đế liền sai người chế tạo thành hai lọ thuốc hít, thường đặt chúng ở trước Ngọc án (bàn bằng ngọc), sau khi Thuỷ Tổ Hoàng đế qua đời, Thái tổ Hoàng đế cất đôi lọ thuốc hít này vào quốc khố. Hai mươi năm trước đây, ta lập được đại công, Hoàng thượng nhất thời cao hứng, biết ta cũng thích đôi lọ thuốc hít này, liền khai ân ban thưởng cho ta đấy. Ta vẫn tiếc không dám sử dụng. Hôm qua lấy ra vuốt ve, bị nha đầu Hương Hà này nhìn thấy, nói ông của nàng cũng thích nên xin ta để nàng tặng cho ông nội của nàng.”

“Đúng là lúc trước ông nội thích, nhưng hôm nay không thích nữa rồi.” Vân Thiển Nguyệt đưa tay cầm lấy hai lọ thuốc hít, tùy ý chơi đùa một chút, bỗng nhiên ném lên, nàng nghe thấy có mấy người nhất tề hít một hơi khí lạnh, thậm chí Vân Hương Hà còn kinh hô ra tiếng, nàng đưa tay tiếp được lọ thuốc hít, để ở trước mặt lão Vương gia, cười nhìn hắn, “Ông nội, ngài nói cho Đại tỷ biết, có phải là ngài không còn thích lọ thuốc hít này nữa rồi hay không, để tránh cho Đại tỷ không biết ngài thích gì?”

“Ừ!” Vân lão Vương gia xoay mặt qua một bên, hừ một tiếng.

“Nhìn đi, Đại tỷ, ông nội cũng nói như vậy! Sợ rằng uổng phí một mảnh tâm ý của tỷ rồi” Vân Thiển Nguyệt quay đầu cười nhìn Vân Hương Hà.

Vân Hương Hà đưa tay chỉ vào Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt trắng bệch, “Ngươi. . . . . . Ngươi mau buông ra, hai lọ thuốc hít này rất trân quý, đừng làm vỡ.”

“Đại tỷ, tỷ không nghe thấy lời nói của ta sao? Ta nói ông nội không thích.” Vân Thiển Nguyệt không để ý tới cảnh cáo của Vân Hương Hà, lại tiếp tục ném lọ thuốc hít lên cao rồi lại tiếp được.

“Vân Thiển Nguyệt, lời của ta ngươi không nghe thấy sao? Cẩn thận rơi đấy!” Lúc này Vân Hương Hà nơi nào còn chú ý đến Vân lão Vương gia thích hay không thích, trong mắt nàng chỉ còn quan tâm tới hai lọ thuốc hít này, nghe Phượng lão tướng quân nói là do Thuỷ tổ Hoàng đế làm ra từ khối bảo ngọc, thì hai lọ thuốc hít này trị giá bao nhiêu tiền chứ?.

“A! Ta buông đây!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên vứt hai lọ thuốc hít lên cao, nàng vứt lên cực cao, chỉ thấy hai lọ thuốc hít tạo thành hai đường xanh biếc thẳng tắp bay lên trời cao, nàng buông tay xuống, nhìn về phía Vân Hương Hà, cười nói: “Đại tỷ, ta nghe tỷ, buông chúng ra rồi.”

“Ngươi. . . . . .” Vân Hương Hà nhìn Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên thân thể mềm nhũn, ngất đi.

Hóa ra một chút tiền đồ cũng không có! Vân Thiển Nguyệt cười lạnh.

“Thiển Nguyệt tiểu thư, đây chính là vật ngự tứ của Hoàng thượng! Là bảo ngọc!” Phượng lão tướng quân cũng không để ý tới Vân Hương Hàn bị dọa ngất, đứng lên, giận dữ nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Sao ngươi . . . . . . Tại sao có thể ném đi?”

“Là Đại tỷ kêu ta ném !” Vân Thiển Nguyệt vô tội nhìn Phượng lão tướng quân.

“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” Phượng lão tướng quân nói ngươi, ngươi hồi lâu, một câu cũng nói không nên lời, mí mắt trợn trắng, cũng ngất đi, thân thể thẳng tắp ngã nhào xuống mặt đất. Dưới đất là nền bằng ngọc thạch, Vân Hương Hà ngã thì không có chuyện gì, nhưng hắn bảy mươi tuổi rồi, nếu ngã xuống thì không được.

Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng phất ống tay áo, Phượng lão tướng quân liền mềm nhũn nằm vật xuống trên mặt đất, nhưng không bị ngã nhào xuống.

“Xú nha đầu! Còn không mau tiếp hai lọ thuốc hít, nếu thật sự làm rơi vỡ, ta sẽ không để yên cho ngươi!” Lão Vương gia trợn mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt le lưỡi với lão Vương gia, điểm nhẹ mũi chân trên mặt đất một chút, phi thân lên, nàng nhẹ nhàng lay ống tay áo, hai lọ thuốc hít liền bay vào trong tay áo, người nhẹ nhàng rơi xuống, quơ quơ ống tay áo, nhướn mày với Vân lão Vương gia, “Ông muốn hai lọ thuốc hít này?”

“Thứ tốt ai mà không muốn, lão đầu tử ta cũng nhớ thương nó nhiều năm rồi.” Vân lão Vương gia hừ một tiếng.

“Cho nên thấy hai lọ thuốc hít này ông liền đồng ý thông gia với Hiếu thân vương phủ?” Vân Thiển Nguyệt tiếp tục nhướn mày.

“Thông gia thì sợ cái gì? Có lần đầu mới có thể có lần thứ hai. Hôm nay liên hôn với Hiếu thân vương phủ, sau lại thông gia với Vinh Vương phủ, như vậy sẽ danh chính ngôn thuận rồi. Tiểu nha đầu, ngươi thì biết cái gì?” Vân lão Vương gia quở trách một câu, chìa tay ra với Vân Thiển Nguyệt, “Đưa hai lọ thuốc hít cho ta!”

“Nói thì có thể nói như vậy, nhưng chưa chắc đã được như vậy.” Vân Thiển Nguyệt bĩu môi.

“Lọ thuốc hít này đã đưa cho ta rồi thì ta sẽ không trả lại. Dù sao cũng chỉ là một nha đầu thứ xuất mà thôi. Tránh cho ở lại trong phủ khiến người ta chán ghét, gả thì liền gả đi” Mắt Vân lão Vương gia nhìn chằm chằm vào ống tay áo của Vân Thiển Nguyệt, lơ đễnh nói.

“Nói nghe thật đơn giản.” Vân Thiển Nguyệt đưa tay ra phía sau lưng, thấy lão Vương gia trợn mắt, nàng không hề để ý tới ông nữa, nói với Vân Mạnh đang đợi ở cửa: “Mạnh thúc!”

“Thiển Nguyệt tiểu thư, có lão nô.” Vân Mạnh bị làm cho sợ hãi. Hai lọ thuốc hít đích xác là bảo bối, bị làm vỡ như vậy thì thật đáng tiếc! Nhưng may mà Thiển Nguyệt tiểu thư tiếp được rồi! Nếu Thiển Nguyệt tiểu thư thật sự làm vỡ, hắn mới cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Ta thấy xe ngựa của Phượng lão tướng quân dừng ở cửa ra vào đúng không? Tìm hai người mang Phượng lão tướng quân ra đó, đưa về phủ.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Phượng lão tướng quân đang hôn mê bất tỉnh, giả vờ giả vịt thở dài nói, “Phượng lão tướng quân quả nhiên là lớn tuổi rồi, không chịu được kích thích. Nói cho người Phượng phủ, sau này khuyên lão tướng quân một chút. Không có việc gì thì không nên tùy tiện đi ra ngoài nữa. Nhất là không có chuyện gì thì đừng chạy tới Vân Vương phủ, nếu không cẩn thận có thể đi đời nhà ma đấy, Vân Vương phủ chúng ta sẽ bị Hoàng thượng trách cứ mất!”

Vân Mạnh nhìn thoáng qua lão Vương gia, thấy lão Vương gia dựng râu trợn mắt với Vân Thiển Nguyệt, mà Vân Thiển Nguyệt làm như không nhìn thấy, hắn lập tức đáp một tiếng, vung tay lên, từ tiền viện có hai người hầu lập tức chạy tới nâng Phượng lão tướng quân ra khỏi sân của Vân lão Vương gia.

“Mạnh thúc! Cũng đưa Đại tiểu thư về Hương Hà viện! Tựa hồ tình thần của Đại tiểu thư không tốt lắm, bị kinh sợ một trận. Ngươi tìm đại phu đi Hương Hà viện xem cho nàng một chút đi. Thời gian gần đây nên để Đại tiểu thư ở Hương Hà viện tĩnh dưỡng thân thể. Phái ngươi trông coi Hương Hà viện, không có phân phó của ta, Đại tiểu thư không được tùy ý ra khỏi viện, tốt hơn hết hãy dưỡng bệnh cho tốt đi. Ta đây làm muội muội cũng không thể không lo lắng cho nàng” Vân Thiển Nguyệt lại nói.

“Dạ!” Vân Mạnh nghĩ đây là Thiển Nguyệt tiểu thư muốn giam lỏng Đại tiểu thư rồi! Không cứng đối cứng, mà là không nói một tiếng liền đuổi Phượng lão tướng quân trở về. Hắn đưa tay về phía sau vẫy một cái, Ngọc Trạc dẫn theo hai người lập tức đi tới, mang Vân Hương Hà đang hôn mê bất tỉnh trở về viện. Hắn nhìn thoáng qua lão Vương gia, lão Vương gia không nói chuyện, hắn cũng xoay người lui xuống.

Trong nháy mắt tại đình trong hậu viện cũng chỉ còn lại có ba người, Vân lão Vương gia, Phong Tẫn cùng Vân Thiển Nguyệt.

“Ông nội, cháu có thể đưa cho ngài lọ thuốc hít, nhưng Vân Hương Hà không thể gả vào Hiếu thân vương phủ. Ta trước muốn nói cho ngài hiểu rõ.” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía lão Vương gia, rồi vung vẩy ống tay áo, hai lọ thuốc hít va chạm phát ra tiếng vang keng keng, nàng nghe thấy lão Vương gia hít sau một hơi, cười nói: “Ông cũng già rồi, đến lúc nên an dưỡng tuổi già rồi. Mặc dù nghĩ muốn quản chút ít chuyện nhưng là có lòng mà không đủ sức. Ngài nói có đúng không?”

Vân lão Vương gia hừ một tiếng, cả giận nói: “Xú nha đầu, ngươi dám làm lọ thuốc hít hư hao một chút nào, ta không tha cho ngươi!”

Vân lão Vương gia vừa dứt lời, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên lại vung vẩy ống tay áo hai cái, hai lọ thuốc hít phát ra tiếng vang càng lớn hơn nữa, nàng thấy lão Vương gia càng tức giận trừng mắt nhìn nàng, nàng dừng tay, cười nói với hắn: “Không phải chỉ có mỗi Phượng lão tướng quân hiểu rõ ông, mà Hoàng thượng cũng hiểu rõ ông. Cho nên mới để cho Phượng lão tướng quân nhịn đau bỏ đi thứ mình yêu thích đưa hai lọ thuốc hít tới nhằm thu mua ông. Nhưng nếu hai lọ thuốc này bị vỡ, ngài nói, ngài còn có thể chơi sao?”

“Ngươi dám!” Vân lão Vương gia tức giận.

“Hoặc là nói ngài bao nhiêu tuổi rồi chứ, còn có thể chơi được mấy năm nữa chứ? Ngài nhìn Phượng lão tướng quân xem, tướng quân từng rong ruổi sa trường, uy phong lẫm lẫm, khí quét tám phương, vài chục vạn đại quân cũng không thể dọa lui hắn, hôm nay thì sao? Chỉ là hai lọ thuốc nho nhỏ mà đã có thể dọa ngất hắn. Thật là làm trò cười cho người trong nghề.” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, thấy Vân lão Vương gia bỗng nhiên không nói gì, nàng tiến sát gần hắn, thấp giọng nói: “Cho nên, ông nội, kể từ hôm nay ông lại tiếp tục ngã bệnh đi. Tuổi ngài đã cao, cho tới bây giờ cũng giống Phượng lão tướng quân, cũng không khỏi bị dọa nên ngã bệnh.”

“Xú nha đầu ngươi! Khôi phục trí nhớ xong lại bắt đầu diễu võ dương oai ở trước mặt lão đầu tử ta rồi!” Vân lão Vương gia hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Đã quên hai tháng trước người bị doa sợ tới nỗi thấy ta liền có bộ dáng của con rùa đen rồi hả.”

Vạch trần vết sẹo của người khác là chuyện ghê tởm nhất! Vân Thiển Nguyệt lập tức giận dữ, “Cháu thấy ông thật sự không muốn đôi lọ thuốc hít này nữa có phải hay không?”

Sắc mặt Vân lão Vương gia nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, “Ngươi đưa hai lọ thuốc hít cho ta, ta liền giả bộ bệnh! Nếu không, nghĩ cũng đừng nghĩ! Ta sẽ đáp ứng Phượng lão tướng quân tướng gả Đại nha đầu đi Hiếu thân vương phủ!”

“Vốn là cháu chỉ muốn dọa ngài thôi, sau đó sẽ đưa lọ thuốc hít cho ngài! Bây giờ lại cảm thấy cho ngươi thật không bằng làm vỡ đi.” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên ném lọ thuốc hít từ trong tay áo ra, lúc này không phải nàng ném về phía trước, mà là về phía sau.

Vân lão Vương gia đằng cái đứng lên.

“Ông nội, ngài đừng ngất! Cháu sẽ không đỡ ngài đâu” Vân Thiển Nguyệt lười biếng nhìn thoáng qua Vân lão Vương gia. Lão già họm hẹm, không trừng trị ông, ông thật không biết ông là ông nội của ta.

“Xú nha đầu, còn không mau đi đón lấy, ngươi nói cái gì ta cũng đều đáp ứng ngươi.” Vân lão Vương gia mắt thấy lọ thuốc hít sắp rớt xuống đất, rốt cuộc giọng điệu mềm nhũn. Nói sớm không phải tốt hơn sao. Vân Thiển Nguyệt cong chân về phía sau, hai lọ thuốc hít liền rơi vào mủi chân của nàng, nàng nhẹ nhàng đá một cái, lọ thuốc hít bay qua đỉnh đầu, nàng nghe được ngoại trừ Vân lão Vương gia, phía sau cũng truyền đến âm thanh hút không khí, nàng cười cười, đưa tay tiếp được lọ thuốc hít, quay lại nhìn về phía sau, chỉ thấy Dung lão Vương gia đứng ở cách đó không xa, mặc dù tuổi tương đối gần bằng lão đầu tử, nhưng thân thể hắn thẳng tắp, một thân áo choàng màu xám tro, vạt áo thêu đồ án Vân Đằng (hình mây), không có chòm râu, mặc dù khuôn mặt già nua, nhưng không khó nhìn ra nét tao nhã của năm xưa. Nàng nhìn lão đầu, đuôi lông mày chau lên, “Sao hôm nay Dung gia gia lại rãnh rỗi tới Vân Vương phủ vậy?”

Năm năm trước nàng đã gặp gia gia của Dung Cảnh một lần. Không nghĩ hôm nay hắn lại tự mình đến Vân Vương phủ! Hôm nay rốt cuộc là ngày gì? Để cho tất cả lão nhân gia đứng sau lưng các phủ đều nhất tề xuất động? Một Vân Hương Hà nho nhỏ mà có bản lãnh lớn như vậy sao? Hay là đã nghe thấy được động tĩnh của lão Hoàng đế, muốn khơi mào tranh đấu giữa Tứ đại vương phủ.

“Tiểu nha đầu đã cao lớn rồi.” Dung lão Vương gia nhìn Vân Thiển Nguyệt, cười nói: “Thật sự đã dọa ông nội cháu rồi!”

“Ông nội già mà không kính, dọa một chút cũng không sao. Thân thể của ông bền chắc lắm, sẽ chịu được hù dọa.” Vân Thiển Nguyệt cầm lọ thuốc hít trong tay, chạy tới bên cạnh Dung lão Vương gia, trực tiếp hỏi thăm: “Dung gia gia không muốn cháu gả vào Vinh Vương phủ sao?”

“Xú nha đầu! Làm gì có ai hỏi như thế ? Không biết xấu hổ !” Vân lão Vương gia nghe vậy chửi bới một câu.

Vân Thiển Nguyệt không để ý tới Vân lão Vương gia, nhìn Dung lão Vương gia. Nàng nghĩ trách không được đều nói Vinh Vương phủ sinh ra toàn mỹ nam tử! Một lão đầu còn có ung dung phong nghi bực này, khó trách nam nhân Dạ gia sẽ ghen ghét! Mặc dù Dạ gia tiền vàng đầy đất, ngồi trên Kim Loan bảo điện, nhưng trước mặt lúc nào cũng có một người tao nhã đứng ở dưới đài áp đảo cả đế vương ngồi trên ghế rồng, cho dù là ai sợ là trong lòng cũng không thoải mái, loại không thoải mái này đè ép đã lâu, sẽ biến thành hận, thậm chí là muốn phá huỷ nó.

“Vốn là không muốn!” Dung lão Vương gia gật đầu.

“Hiện tại thì sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

“Hiện tại cũng không muốn” Dung lão Vương gia nói.

“Vậy nếu cháu tặng ông đôi lọ thuốc hít này thì ông có thể suy nghĩ lại không?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Xú nha đầu! Ngươi dám!” Vân lão Vương gia giận dữ, “Còn chưa gả đi đã chuẩn bị vuốt mông ngựa! Ta thấy mất mặt thay ngươi! Ngươi không gả ra được sao? Mà phải vội vã như vậy? Đừng quên ngươi còn chưa cập kê đâu!”

Vân Thiển Nguyệt phảng phất không nghe thấy, không để ý tới Vân lão Vương gia.

“Ừ! Nếu cháu biếu đôi lọ thuốc hít để hiếu kính cho Dung gia gia. Bắt người tay ngắn, ăn người miệng đoản(ý là cầm đồ tốt của người khác thì phải đối với người đó khách khí), ta sẽ miễn cưỡng đáp ứng cháu!” Dung lão Vương gia nhìn thoáng qua Vân lão Vương gia đang giận dữ, ha hả cười một tiếng.

“Tốt lắm! Cho ông!” Vân Thiển Nguyệt rất vui vẻ nhét hai lọ thuốc hít vào trong tay Dung lão Vương gia, nói với hắn: “Ông phải giữ lời nha!”

“Đương nhiên!” Dung lão Vương gia tiếp được lọ thuốc hít thì cầm chơi một chút, cười gật đầu.

“Xú nha đầu ngươi! Còn chưa lấy chồng mà khuỷu tay đã hướng ra bên ngoài rồi!” Vân lão Vương gia bỗng nhiên vung quải trượng lên đi đập Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt không trốn, đưa tay nắm lấy quải trượng đang đánh tới, nói với Vân lão Vương gia nói: “Ông nội, người ngã bệnh đừng có dùng lực mạnh như vậy, tránh cho động tới gân cốt.” Dứt lời, nàng đẩy quải trượng sang bên cạnh, không hề nhìn Vân lão Vương gia nữa, nói với Phong Tẫn: “Đi, đi với ta tới Thiển Nguyệt các!”

Phong Tẫn ngồi bất động.

“Xú nha đầu, ngươi biết hắn là ai sao? Tại sao phải nghe lời ngươi nói, ngươi bảo hắn đi theo là hắn phải đi theo ngươi sao?” Vân lão Vương gia nhanh chóng thu quải trượng lại, hiển nhiên là rất tức giận.

Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mí mắt, người này ở bên người nàng mười năm, bộc phát ba lần tính tình lớn nhất. Nàng còn có thể không biết hắn là ai sao? Nàng thấy Phong Tẫn ngồi im bất động, không để ý tới Vân lão Vương gia nữa, xoay người đi ra ngoài.

Phong Tẫn bỗng nhiên đứng dậy, đuổi theo Vân Thiển Nguyệt. Hai người rất nhanh đã ra khỏi viện Vân lão Vương gia.

Vân lão Vương gia trừng mắt nhìn Phong Tẫn, cũng không nói chuyện. Dung lão Vương gia cười nhìn Vân lão Vương gia, cầm lọ thuốc hít trong tay, học bộ dạng Vân Thiển Nguyệt tung lên rồi lại tiếp lọ thuốc, cười nói với Vân lão Vương gia: “Vân lão đầu, ta và ngươi đều già rồi, còn so đo với tiểu bối làm gì, mặc dù ngươi có la hét, bọn hắn cũng không thèm nghe, không bằng tiết kiệm chút sức lực đi. Bọn chúng muốn làm gì thì cứ để chúng làm đi thôi. Vân Vương phủ cùng Vinh Vương phủ nén giận nhiều năm như vậy, cũng đã đến ngày thay đổi rồi.”

“Hừ, Vinh lão đầu, ngươi được lọ thuốc hít đương nhiên là nói như vậy! Ngươi đưa lọ thuốc hít cho ta!” Vân lão Vương gia để quải trượng xuống, tức giận khó tiêu mắng một câu, “Xú nha đầu!”

“Không được, đây là quà hiếu kính của cháu dâu tặng ta! Sao có thể cho ngươi được?” Dung lão Vương gia cất lọ thuốc hít vào trong ngực.

“Ngươi, cái lão già không biết xấu hổ !” Vân lão Vương gia trơ mắt nhìn Dung lão Vương gia nhét lọ thuốc hít vào trong ngực, mắng chửi nói: Bát tự còn chưa trao đổi đâu, sao đã gọi sớm thế. Cháu gái của ta còn chưa phải là cháu dâu của ngươi!”

“Sớm muộn gì cũng phải. Ta nhận quà hiếu kính trước thì có gì sai.” Dung lão Vương gia đi tới ngồi đối diện Vân lão Vương gia, nói với: “Nóng giận hại đến thân thể!”

“Cái lão bất tử nhà ngươi! Không phải lúc đầu ngươi cực lực phản đối sao? Hôm nay không quản được nữa mới tới tìm ta lấy lòng?” Vân lão Vương gia khinh thường lườm Dung lão Vương gia một cái, “Muốn Cảnh thế tử cưới Lục công chúa! Cũng mệt cho ngươi nghĩ ra được!”

“Bọn họ vẫn dậm chân tại chỗ, ta tới giúp một chút chuyện nhỏ để cho bọn họ có thể nhanh chóng ở chung một chỗ, như thế thì có gì là sai? Có người hát mặt đỏ, thì phải có người hát mặt đen, không phải sao? Mặt đỏ để ngươi hát còn gì, ngươi khiến cháu của ta sắp biến thành người của Vân Vương phủ rồi, để hắn trở về luôn có sắc mặt không tốt với lão nhân ta, nếu ta không lấy lòng cháu dâu một chút, sợ rằng ngay cả một ngụm cháo cũng không có mà húp.” Dung lão Vương gia tự mình rót đầy một chén trà, thở dài nói.

“Đó là ngươi không có dũng khí! Có gan thì sao phải làm như thế!” Vân lão Vương gia hừ một tiếng.

“Người Vinh Vương phủ không phải là không có dũng khí, mà là vì thiên hạ dân chúng suy nghĩ thôi, bỏ nhỏ mà chú ý lớn mà thôi.” Dung lão Vương gia thở dài, “Vân lão đầu, chẳng phải ngươi rõ ràng nhất sao? Ngươi không cần lấy chuyện này ra mà trách cứ lên đầu ta!”

“Hôm nay ngươi không sợ bất nhân bất nghĩa với dân chúng thiên hạ rồi sao?” Vân lão Vương gia mắng một tiếng, “Nói trắng ra, vẫn là các ngươi đều không bằng Cảnh tiểu tử! Hắn dám làm, các ngươi không dám làm! Cái gì là nhân nghĩa với dân chúng thiên hạ? Vinh Vương phủ hy sinh bao nhiêu? Trăm năm qua điều dân chúng thiên hạ nhớ là Dạ gia tốt, có phần nào dành cho Vinh Vương phủ ngươi không? Các ngươi không có dũng khí thì dựa vào gì để cho nữ nhi của Vân Vương phủ đi theo các ngươi mà chịu khổ?”

“Cũng là nghiệt duyên!” Sắc mặt Dung lão Vương gia buồn bã.

“Nghiệt duyên chó má gì chứ. Do các ngươi giả mạo nhân nghĩa mà thôi, kỳ thật là do các ngươi không có dũng khí.” Vân lão Vương gia không chút lưu tình hứ một câu, “Cảnh tiểu tử thì khác, chỉ bằng việc Cảnh tiểu tử dám nói với ta, hắn muốn cháu gái của ta, không tiếc phản lại giang sơn của Dạ thị, ta dám giao tôn nữ của ta cho hắn. Nói như vậy, Vinh Vương phủ các ngươi từ trăm năm qua đến nay, ta không nghe thấy ai dám nói ra những lời như vậy”

Dung lão Vương gia thưởng thức một ngụm trà, cũng không nói chuyện, cũng không bị Vân lão Vương gia làm cho tức giận.

“Hừ! Cuối cùng trăm năm qua Vinh Vương phủ cũng có một người có dũng khí.” Vân lão Vương gia lại hừ một tiếng.

“Hoàng thượng tất nhiên không cho phép Vinh Vương phủ và Vân Vương phủ thông gia với nhau, nếu hai phủ muốn thông hôn, mặc dù không phô bày ra ánh sáng, lưỡi đao không thấy máu nhưng cũng sẽ giết chết không ít người! Thật vất vả lê dân bách tính mới an lạc được trăm năm, bây giờ nếu lại nổi lên chiến hỏa, thì chắc chắn sinh linh sẽ đồ thán khắp nơi!” Dung lão Vương gia để tách trà xuống, thở dài một tiếng, “Năm đó Thuỷ tổ bất nghĩa, chiếm Trinh Tịnh hoàng hậu. Tổ phụ vốn định khởi binh, nhưng sau lại thương hại dân chúng khó khăn lắm mới có cuộc sống bình an, cho nên có lòng nhân ái, cam nguyện bỏ nhỏ mà giữ lớn. Về sau sao bọn ta có thể để thiên hạ vững vàng mà tổ phụ đã hy sinh hạnh phúc cả đời để đổi được bị hủy hoại chỉ trong chốc lát? Cho nên mới có trăm năm như thế. Mặc kệ dân chúng thiên hạ đều không biết tới việc tốt mà Vinh Vương phủ đã làm. Chung quy Vinh Vương phủ luôn vì trăm năm hòa bình của dân chúng thiên hạ.”

Dung lão Vương gia im miệng, không nói thêm gì nữa, tựa hồ cũng muốn nhớ lại năm đó, thở dài trong lòng. Vinh Vương thật làm cho người ta kính trọng !

“Giờ đây trăm năm đã qua, sau lưng Thiên thánh phồn hoa đã là một mảnh thối nát. Người giàu thì cửa son rượu thịt, người nghèo thì không có nổi lều cỏ che gió. Hoàng thượng một lòng muốn thâu tóm quyền lực, cũng cố cơ nghiệp giang sơn, coi Vinh Vương phủ, Vân Vương phủ là hai đại tai họa. Vinh Vương phủ và Vân Vương phủ trung thành vì dân, cho dù mồ hai nhà có thể xếp thành núi, điều này ta phân biệt được rõ ràng đấy.” Dung lão Vương gia liền thở dài một tiếng, tựa hồ bất đắc dĩ. Dứt lời, tiếng nói vừa chuyển, có chút kiêu ngạo mà nói: “Huống chi từ cổ chí kim Vinh Vương phủ lại có thể sinh ra một tử tôn bất tài si tình đến điên cuồng, không tiếc phá hủy phần mộ tổ tiên, thì cho dù hủy cơ nghiệp trăm năm thì có sao? Hôm nay hắn dám đốt lương thực, ngày mai cũng dám đốt hoàng cung! Hắn không học được nửa điểm vì dân như tổ tiên Vinh Vương phủ.”

“Cái lão già họm hẹm này! Vì sao mấy năm nay Thiên Thánh liên tục không phải là mưa to thì chính là đại hạn nhưng lại không có bạo loạn? Nếu không phải Cảnh tiểu tử, mười lão Hoàng đế cũng loay hoay đến đầu trắng bệch! Ngươi còn nói hắn không để ý tới dân chúng?” Vân lão Vương gia hừ lạnh một tiếng, “Hàng năm từ trong tay của hắn xuất ra không biết bao nhiêu quần áo cùng lương thực. Nếu không vàng bạc của Vinh Vương phủ có thể đè chết ngươi còn nhiều hơn gấp mấy lần!”

“Lại có chuyện này sao?” Hiển nhiên là Dung lão Vương gia không biết, “Những năm này hắn bệnh nặng liệt ở giường mà.”

“Những năm này ngươi vẫn dốc lòng tìm thuốc chữa bệnh cho tôn tử của ngươi, thế nhưng lại không biết sau lưng ngươi hắn đã làm cái gì! Ngươi cho rằng hắn nhúng tay vào kinh doanh những cửa hàng kia kiếm bạc trắng để mua dược liệu?” Vân lão Vương gia khinh thường nhìn thoáng qua Dung lão Vương gia, mắng: “Lão phế vật!”

“Sao ngươi biết được? Ta không biết, theo lý thuyết ngươi cũng không biết mới đúng. Ta không tin ngươi có mánh khóe thông thiên hơn ta.” Dung lão Vương gia cau mày, nhìn Vân lão Vương gia.

“Tiểu nha đầu nhà ta giấu một quyển nhật ký trên xà nhà của ta, ghi lại các việc từ nhỏ tới lớn của tôn tử ngươi. Nàng biết rất rõ. Bị lão đầu tử ta tình cờ phát hiện. Tiểu nha đầu nhà ta đối với tiểu tử thối nhà ngươi cũng là một mảnh tình thâm a!” Vân lão Vương gia lấy một quyển sổ nhỏ màu đen từ trong lòng ngực ra, Dung lão Vương gia lập tức đưa tay ra đón lấy, hắn vội vàng rút về, vươn tay ra, “Dùng lọ thuốc hít để đổi! Nếu không không cho ngươi xem!”

Tay Dung lão Vương gia cứng đờ.

Vân lão Vương gia nhướng cặp lông mày trắng, chọn đi, chọn đi.

“Nếu ta muốn biết chuyện tình của cháu ta, ta không tự hỏi cháu ta được sao? Lọ thuốc hít là cháu dâu tương lai hiếu kính ta đấy, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ tới!” Dung lão Vương gia bỗng nhiên rút tay về, đứng lên, bước nhanh ra phía ngoài.

“Ngươi, lão già chết tiệt này! Quả nhiên xảo trá, đồ vật vào trong tay ngươi thì đừng nghĩ cầm về.” Vân lão Vương gia nhìn chằm chằm bóng lưng Dung lão Vương gia, trong nháy mắt đã đi không thấy đâu, hắn cả giận nói: “Xú nha đầu! Biết ta thích lọ thuốc hít còn tặng người khác! Bất hiếu! Đại bất hiếu! Ngươi mới là nữ sinh hướng ngoại, tức chết ta!”

Hắn mắng hồi lâu, cũng không có người lên tiếng, hắn im miệng, bộ ngực phập phồng, râu mép giận đến nhếch lên. Ước chừng qua hai nén hương thời gian, hắn mới trở lại bình thường.

Đang lúc này, Vân Mạnh từ bên ngoài đi tới, nhẹ giọng bẩm báo, “Lão Vương gia, Đức lão Vương gia tới, nói được Hiếu thân lão Vương gia cùng Hiếu thân vương nhờ vả đến đây làm mai cho đại tiểu thư chúng ta cùng Hiếu thân vương phủ Tam công tử”

“Không gặp! Để cho hắn từ chỗ nào tới liền lăn về chỗ đó.” Vân lão Vương gia đứng dậy, vung tay áo, trở về gian phòng của mình.

“Lão Vương gia, đó là Đức Thân lão Vương gia, việc này sợ là không tốt?” Vân Mạnh nhìn lão Vương gia.

“Có cái gì không tốt? Ta đã bị bệnh, cùng lão già Phượng lão tướng quân kia giống nhau, cũng bị hù dọa thành bệnh rồi.” Vân lão Vương gia cũng không quay đầu lại, sải mấy bước đã đi vào phòng, “sập” một tiếng đóng cửa lại, nằm lên giường. Đá giầy, đắp chăn, nhắm mắt lại, lại nghĩ tới cái gì đó liền phân phó nói: “Ngọc Trạc, nấu thuốc cho ta, nấu thuốc nhức đầu. Thuốc đựng trong một tô lớn, ta uống một nửa, một nửa đưa tới phủ Phượng lão tướng quân”

“Dạ!” Ngọc Trạc nhịn cười đáp ứng.

Vân lão Vương gia lại mắng một tiếng “Xú nha đầu”, sau liền không có âm thanh nào truyền ra nữa.

Vân Mạnh nhìn thoáng qua Ngọc Trạc, thở dài, vội vàng đi ra cửa lớn. Nghĩ tới lão Vương gia vẫn tâm tâm niệm niệm hai lọ thuốc hít kia, lại không hảo hảo nói chuyện với Thiển Nguyệt tiểu thư, khó trách Thiển Nguyệt tiểu thư đưa hai lọ thuốc hít cho Dung lão Vương gia. Đoán chừng lão Vương gia sẽ tức giận mấy ngày.

“Lão già họm hẹm, nên trừng trị hắn như vậy!” Vân Thiển Nguyệt căn bản không rời đi, mà là núp ở trên một cành cây hạnh gần đó, thấy Vân lão Vương gia nổi giận đùng đùng đóng cửa lại, nàng cười cười, nghiêng đầu nhìn về phía Phong Tẫn bên cạnh nói, “Không tức giận?”

Phong Tẫn hừ một tiếng, quay mặt đi không để ý tới nàng.

“Phong Tẫn, ta thật là bị bắt làm đương gia. Kể cả ca ca cũng ép ta! Người ta thích và yêu thật sự là Dung Cảnh.” Vân Thiển Nguyệt nghiêm túc nói. Hai người mà nàng vẫn luôn không muốn làm tổn thương nhất thì một người là Dạ Thiên Dật, người còn lại chính là Phong Tẫn. Đáng tiếc tựa hồ nàng vì Dung Cảnh mà mất trí nhớ, kết quả là đều đã làm tổn thương cả hai người này rồi. Dạ Thiên Dật thì chấp nhất như vậy, nàng sợ rằng khó mà để cho hắn biến chuyển trở lại hoặc tỉnh ngộ lại, cho nên, nàng không hy vọng Phong Tẫn cũng giống như hắn.

“Ta cũng biết ngươi thích hắn, cũng không phải là ngày một ngày hai, ngươi không cần giải thích với ta.” Phong Tẫn hừ lạnh một tiếng, cảm giác tức giận không phát tác được, “Ngươi nói coi ta như là thân nhân của ngươi, nhưng nếu coi ta là thân nhân của ngươi, sao lại tính quên luôn ta?”

“Thì ra là ngươi vẫn biết ta thích hắn!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười, “Ta biết mặc dù ta đã quên, nhưng ngươi vẫn là thân nhân của ta, không phải sao? Ngươi nhất định sẽ tới tìm ta”

“Dạ Thiên Dật cũng tới đây tìm ngươi đấy, nhưng ngươi đã đối xử với hắn như thế nào?” Phong Tẫn lại hừ lạnh một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên thu lại nụ cười, “Phong Tẫn, ngươi cùng Dạ Thiên Dật không giống nhau, dừng lấy hắn ra so sánh với ngươi. Những năm này ta một lòng trợ giúp hắn, đều là qua tay ngươi. Ai không hiểu, nhưng ngươi hẳn là hiểu nhất. Dạ Thiên Dật trở lại tìm ta, hết thảy lựa chọn đều là ở hắn. Hắn muốn đem loại quen biết tương trợ này mài mòn cho tới mức một giọt nước cũng không còn thừa, ta cũng đành chịu. Nhưng ngươi thì khác, từ ngày ta cứu sống ngươi, ta đã coi ngươi là thân nhân của ta.”

“Chỉ một lần này thôi, nếu lần sau còn dám quên ta, ta sẽ xuất động Phong các san bằng Tử Trúc viện của Vinh Vương phủ thành bình địa!” Sắc mặt Phong Tẫn hơi trì hoãn, cảnh cáo Vân Thiển Nguyệt.

“Tại sao không phải là san bằng Thiển Nguyệt các của Vân Vương phủ thành bình địa?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

Phong Tẫn không trả lời Vân Thiển Nguyệt, phun ra hai chữ, “Ngu ngốc!”

Vân Thiển Nguyệt giận dữ, bỗng nhiên giơ chân lên, một cước đạp Phong Tẫn từ trên cây xuống. Nhìn Phong Tẫn suýt nữa ngã theo kiểu chó gặm phân, nàng nhẹ nhàng rơi xuống đất, khi hắn quay người vừa muốn phát giận, nàng lập tức nói: “Phong gia chủ tới, hiện giờ đang ở Vinh Vương phủ làm khách! Ngươi có muốn đi xem một chút hay không?”

Phong Tẫn thu hồi tức giận, nheo mắt lại, “Hắn tới làm gì?”

“Tự mình đi mà hỏi” Vân Thiển Nguyệt nói.

Phong Tẫn hừ một tiếng, “Nằm mơ!”

“Mặc dù là nằm mơ! Nhưng ngươi có thể đi nghe xem Dung Cảnh đàm phán điều kiện gì cùng hắn.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Phong Tẫn, thấp giọng nói: “Nếu có thể thu thập đại thế gia lánh đời vào bên mình thì . . . . .”

“Ngươi muốn thập đại thế gia lánh đời?” Phong Tẫn nhướn mày.

“Thiên hạ này lập tức sẽ trở nên không yên ổn. Nếu cuối cùng mặt nước có một ngày sẽ bị quấy đục, dân chúng thiên hạ không tiếp tục được an nhàn. Dựa vào cái gì mà vẫn để cho thập đại thế gia lánh đời được an nhàn? Bọn họ đã nghỉ ngơi được trăm năm rồi, có phải đã sớm không nhịn nổi mà bắt đầu rục rịch rồi. Nếu bị lão Hoàng đế lợi dụng, không bằng để chúng ta lợi dụng! Hôm nay ngươi không trở về Phong gia, nhưng không có nghĩa là không thể thu Phong gia vào trong tay.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Phong Tẫn mím môi không nói.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, điểm nhẹ mũi chân, vừa muốn rời đi, Phong Tẫn một tay túm được nàng, “Ngươi cũng muốn đi Vinh Vương phủ?”

“Không phải. Ngươi đi Vinh Vương phủ, ta đi Hiếu thân vương phủ chiếu cố Tam công tử tài hoa của Hiếu thân vương phủ.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, Phong Tẫn buông tay ra, điểm nhẹ mũi chân, thi triển khinh công đi hướng Hiếu thân vương phủ.

Phong Tẫn nhìn thân ảnh biến mất của Vân Thiển Nguyệt, mím môi đứng yên trong chốc lát, bỗng nhiên xoay người, thi triển khinh công đi về hướng Vinh Vương phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.