Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia
Vân Thiển Nguyệt thấy mặt của Nam Lăng Duệ đã đen như bầu trời đêm, nghĩ tới, vì để cho mặt của huynh ấy càng đen thêm, cho dù ngày mai đám cưới, thì nàng cũng vui vẻ.
Ngọc Thanh Tinh cũng mừng rỡ, phụ họa theo Dung Cảnh: “Tiểu Cảnh nói đúng,
có lẽ, chẳng những muội muội đám cưới sớm hơn ca ca, mà không chừng còn
ôm con sớm hơn ca ca đấy!” Dứt lời, bà đưa tay vỗ vỗ lên vai Nam Lăng
Duệ, nói lời thấm thía: “Tiểu tử thối, con cần phải nắm chắc a! Không
thể bị muội muội bỏ lại quá xa.”
Nam Lăng Duệ “Hừ” một tiếng, nghiến răng, không nói chuyện.
Dung Cảnh cười, đưa tay vào ngực, lấy khối ngọc bội Long Phượng kia ra, đưa
cho Ngọc Thanh Tinh, ấm giọng nói: “Thanh di, chuyện có thành công hay
không thì phải nhờ ngài rồi.”
Ngọc Thanh Tinh nhận lấy ngọc bội,
lật xem một lần, rồi thở dài: “Năm đó, lúc trao đổi tín vật thì ta đã
nghĩ, có phải con gái của ta cũng sẽ yêu con trai Vinh Vương phủ như mấy đời trước của Vân Vương phủ không? Không nghĩ tới, cuối cùng vẫn không
thoát khỏi được số mệnh.”
“Không phải số mệnh, là nhân duyên trời định.” Dung Cảnh ấm giọng nói.
Ngọc Thanh Tinh nhìn Dung Cảnh, trêu ghẹo: “Từ nhỏ ta đã thấy, mặc dù cháu
cũng có dung mạo của nam nhi Vinh Vương phủ, nhưng lại không có tâm Bồ
Tát của nam nhi Vinh Vương phủ.”
Khóe môi Dung Cảnh khẽ cong lên, “Trăm năm qua nam nhân Vinh Vương phủ cũng nên xuất hiện một ngoại lệ.”
Ngọc Thanh Tinh cất ngọc bội vào trong ngực, nói hơi hậm hực: “Một người đã
chết mười mấy năm như ta, nay đột nhiên sống lại, hơn nữa, lại chạy đến
muốn từ hôn, chuyện này cũng không phải dễ làm. Mặc dù thành công, nhưng từ nay về sau, chỉ sợ Vân Vương phủ sẽ càng bị đẩy lên nơi đầu sóng
ngọn gió.”
“Chuyện này không sợ! Chỉ cần từ hôn thành công là được rồi.” Dung Cảnh nói.
Ngọc Thanh Tinh gật đầu, “Cũng được! Năm đó ta trao đổi tín vật với Hoàng đế dựa theo tổ huấn, hiện tại, hôn ước này, chỉ có thể để ta phá hủy.” Dứt lời, bà đứng lên, “Ta về phủ thăm gia gia con, nói cho ông ấy biết ta
đã về.”
“Con cũng đi với nương.” Nam Lăng Duệ dán vào Ngọc Thanh Tinh.
“Tiểu tử thối, con không ngoan ngoãn ở đây, chạy lung tung làm gì?” Ngọc
Thanh Tinh trợn mắt nhìn Nam Lăng Duệ, “Nhiếp Chính Vương phủ nằm bên
cạnh Vân Vương phủ, Vân Vương phủ không an toàn, con ngoan ngoãn ở đây
đi!”
“Con đi theo bên cạnh nương, ai dám làm gì con chứ?” Nam Lăng Duệ không buông tay.
Ngọc Thanh Tinh cười mắng một câu gì đó, nhưng vẫn theo ý của đứa nhóc này, hai người cùng ra khỏi cửa phòng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Ngọc Thanh Tinh và Nam Lăng Duệ ra khỏi Tử Trúc Viện, trợn trắng mắt với Nam Lăng Duệ, “Đứa trẻ chưa trưởng thành, thật không có bộ dáng Hoàng đế. Nếu bị những quần thần Nam Lương kia nhìn thấy,
chắc chắn sẽ hộc ra hết ba lít máu.”
Dung Cảnh buồn cười, nhướng
mày nói: “Huynh ấy chưa trưởng thành thì cũng không đáng nói, nàng không phát hiện, Thanh di cũng cũng không già sao?”
Lập tức, Vân Thiển Nguyệt bật cười, “Đúng vậy, nếu hai chúng ta đứng chung một chỗ, không
chừng người không biết sẽ không cho là mẹ con, mà là tỷ muội.” Dứt lời,
như nhớ tới cái gì đó, nàng lại nói: “Chàng nói, nương xuất hiện trong
tiệc Tất Niên vào đêm giao thừa, người khác có thể không tin thân phận
của nương không?”
“Sẽ không! Thanh di sẽ tự có biện pháp.” Dung
Cảnh lắc đầu, “Mặc dù Tiên hoàng đã chết, nhưng một bang triều thần lâu
năm như Đức Thân Vương, Hiếu Thân Vương vẫn còn, nàng đừng xem nhẹ lực
ảnh hưởng của Thanh di trong kinh thành vào năm đó. Lúc ngài ấy âm thầm
gả cho Vân Vương thúc, không chỉ Tiên hoàng, mà còn không biết bao nhiêu người ruột gan đứt từng khúc, kể cả Phụ vương ta.”
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, nhướng mày, “Phụ vương chàng?”
Dung Cảnh gật đầu, “Ừ! Người trong lòng của ông ấy không phải mẫu phi ta, mà là Thanh di.”
Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, chợt nói: “Hình như cô cô đã từng nói, cô
cô thích Vinh Vương, mà trong lòng Vinh Vương đã có người, nhưng lại
không phải Vương phi của ông ấy.”
“Năm đó ông ấy gặp Thanh di, vừa gặp đã yêu, đáng tiếc, trong lòng Thanh di đã có người thương.” Dung Cảnh cười nói.
“Ta nghe Tử Thư nói, nương và cha ta đã quen biết từ trước. Bọn họ quen
biết được năm năm, ông ấy không biết bà là công chúa Đông Hải quốc, bà
ấy cũng không biết ông là Thế tử Vân Vương phủ. Hai người, cũng không ai hỏi ai, cũng không có ai đi thăm dò đối phương. Sau đó, nương về Đông
Hải, Đông Hải Vương nghe nói Vinh Vương có tài năng vang danh khắp thiên hạ, mặc dù không bằng tổ tiên Vinh Vương trăm năm trước, nhưng lúc đó,
trong thiên hạ, nam tử Vinh Vương phủ vẫn là số một số hai. Khi đó, các
phủ trong kinh thành Đông Hải cũng có mấy người có tài, nhưng lại không
bằng Vinh Vương. Đông Hải Vương yêu con gái vô cùng, nên tất nhiên cũng
muốn tìm người tốt nhất cho con gái, trong lòng rất đồng ý chuyện nương
đến Thiên Thánh tìm Vinh Vương phủ thực hiện hôn ước. Lúc ấy, nương cũng đồng ý, mang theo tờ ước định của Đông Hải quốc và Vinh Vương phủ tới
Thiên Thánh, nương không để lộ thân phận công chúa, mà lại tìm một khách sạn trong kinh thành để ở, lại lần lượt làm quen được với Thái tử Thiên Thánh và Thế tử Vinh Vương phủ, cùng với các nhân vật trong kinh, nhưng có điều, hết lần này tới lần khác, lại không có cơ hội quen biết với
Thế tử Vân Vương phủ. Cũng vì chưa từng động tâm với ai, cho nên, nương
mang theo hôn ước rời khỏi.” Vân Thiển Nguyệt cười nói.
Dung Cảnh gật đầu, “Trong lòng ngài ấy đã có người, nên tất nhiên sẽ không động
tâm, khi đó, hình như Vân Vương thúc không có ở kinh thành.”
“Chàng cũng biết chuyện này?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh gật đầu, “Ta nghe Duyên thúc thúc nói! Quan hệ cá nhân của Phụ
vương và Duyên thúc thúc rất tốt, Duyên thúc thúc nói, lúc ấy không biết Thanh di là công chúa Đông Hải, hơn nữa còn là nàng công chúa đến đây
thực hiện hôn ước, sau đó, bởi vì bị ép cưới, nên ông ấy mới kêu Thanh
di đến, hai người dùng kế treo đầu dê bán thịt chó, thay thế tiểu thư
Lam phủ, kết thành nhân duyên, cuối cùng, mới biết được Thanh di là công chúa Đông Hải, cũng biết Phụ vương chung tình với Thanh di, nhưng cũng
không thể nhường. Duyên thúc thúc nói, mặc dù lúc ấy, ông ấy biết Phụ
vương thích Thanh di, nhưng ông ấy cũng không nhường. Quần có thể mặc
cái khác, nhưng nữ nhân thì không được.”
Vân Thiển Nguyệt buồn
cười, “Nếu lúc ấy cha ở kinh thành, thì chắc là nương và ông ấy cũng sẽ
không có tiết mục treo đầu dê bán thịt chó sau này.”
Dung Cảnh gật đầu, “Có lẽ vậy!”
“Đây chính là nhân duyên trời định như lời chàng nói sao?” Vân Thiển Nguyệt
cảm thán một cái, người ân ái hạnh phúc như cha và nương nàng, ở nơi
thiên hạ tam thê tứ thiếp này có thể tìm được bao nhiêu?
Dung
Cảnh cười gật đầu, “Cho nên, nàng không cần phải lo về tiệc Tất Niên. Có một vài người, mặc dù qua mười mấy năm, cũng sẽ không bị người khác
lãng quên, có một vài người, mặc dù đã không lộ diện mười mấy năm, nhưng khi vừa xuất hiện, vẫn sẽ được người khác nhận ra. Ví dụ như Thanh di
vậy.”
Vân Thiển Nguyệt yên lòng.
“Vô luận bởi vì Thanh di
xuất hiện có dẫn tới oanh động hoặc có hậu quả thế nào, thì ta chỉ để ý
giải trừ được hôn ước của nàng thôi.” Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt vào
lòng, thấp giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, nghĩ tới,
người đã chết mười mấy năm đột nhiên sống lại, tất nhiên sẽ khiến oanh
động và dẫn tới hậu quả nào đó. Vì đột ngột, nên tất nhiên Dạ Thiên Dật
và Dạ Khinh Nhiễm không thể ứng phó kịp. Có lẽ còn có thể trị Vân Vương
phủ tội lừa gạt nữa, nhưng chỉ cần giải trừ hôn ước, thì tất cả cũng
không có gì đáng kể.
Thoáng một cái, hai ngày đã qua.
Ngày hôm đó, đã tới năm mới.
Sáng sớm, Vinh Vương phủ đã treo lồng đèn, dán chữ phúc, câu đối, mọi nơi
đều được trang trí mang theo không khí vui mừng, có hương vị năm mới
mười phần.
Sáng sớm, Vân Thiển Nguyệt đã bị tiếng náo nhiệt ở
Tiền viện đánh thức, ngồi trên giường chống cằm nhìn ra bên ngoài. Xuyên qua khe hở của màn, trong Tử Trúc Viện, đám người Thanh Thường, Lăng
Liên, Y Tuyết, Huyền Ca đang dán song hoa (giấy cắt thành hình, dán trên cửa sổ), dán câu đối, còn mơ hồ truyền đến tiếng nói hưng phấn.
Vân Thiển Nguyệt nhìn một lát, thu hồi tầm mắt, thấy Dung Cảnh đã thức, cảm thấy hứng thú, liền đề nghị với hắn, “Chúng ta cũng ra ngoài dán giúp
bọn họ đi?”
Dung Cảnh cười gật đầu, “Ừ!”
Cho nên hai người đứng dậy, ăn mặc thỏa đáng, ra khỏi cửa phòng.
Vân Thiển Nguyệt vui vẻ vùi đầu vào trong hoạt động dán chữ phúc và câu
đối, một lúc lâu sau, trên các cửa ra vào và cửa sổ của Tử Trúc Viện
không chỉ được dán câu đối, chữ phúc lên, mà còn được dán cả song hoa
nữa, trong nháy mắt, đều hết sức vui mừng.
Phía trước truyền đến tiếng pháo nổ, cả kinh thành Thiên Thánh cũng có thể cảm nhận được sự vui sướng của năm mới.
Vân Thiển Nguyệt đứng trong viện, nhìn lên trời, nhớ lại năm mới của thế
giới ở kiếp trước. Đều chỉ có nàng và Tiểu Thất, đã vậy, còn là dưới
tình huống hiếm lắm mới có thể tụ lại chung một chỗ, đa phần, vào năm
mới, bọn họ đều có nhiệm vụ. Trong nháy mắt, một năm nữa lại trôi qua.
Đến bây giờ nhớ lại, lại không có một chút cảm giác nào.
Dung Cảnh ôm lấy Vân Thiển Nguyệt từ phía sau, thấp giọng hỏi, “Nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ tới mấy năm qua đều trải qua không có ý nghĩa gì.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Dung Cảnh ôn nhu mỉm cười, “Sau này sẽ có ý nghĩa!”
Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu.
Bởi vì dạ tiệc tổ chức trong cung, cho nên, buổi trưa chính là gia yến. Vân Thiển Nguyệt thì tất nhiên phải trở về Vân Vương phủ, Dung Cảnh lôi kéo nàng đến chỗ Dung lão Vương gia chúc tết xin phúc, sau đó cũng đi theo
nàng về Vân Vương phủ.
Sau khi hai người đi, Dung lão Vương gia cảm thán, “Đều nói nữ đại bất trung lưu (con gái lớn không giữ được), nhưng sao ta lại thấy như là nam đại cũng bất trung lưu (con trai lớn cũng không giữ được) đây?”
Phúc thúc hầu hạ bên cạnh Dung lão Vương gia, trấn an: “Chờ Thiển Nguyệt
tiểu thư gả tới đây, là có thể mừng năm mới ở phủ chúng ta rồi. Hơn nữa, cũng đã ở phủ chúng ta lâu, hôm nay là năm mới, thì cũng nên về Vân
Vương phủ.”
Dung lão Vương gia gật đầu, “Ta và Vân lão đầu, hai
lão đầu tử chúng ta, một người muốn ôm chắt nội trai, một người muốn ôm
chắt ngoại trai, bọn chúng ở đâu cũng được, chỉ cần cho chúng ta ôm chắt trai sớm là được.”
Phúc thúc cười ra tiếng, luôn miệng nói, “Lão Vương gia nói đúng!”
Hôm nay, trên mọi con đường lớn trong kinh thành đều giăng đèn kết hoa,
trước cửa của mọi nhà đều có không khí vui mừng. Xe ngựa qua lại đều dán giấy hồng viết đôi câu đối cát tường: “Xa hành thiên lý, nhân mã bình
an.” (Xe đi ngàn dặm, người ngựa bình an). Trận bão tuyết này
như rửa sạch hết khí âm đưa tang của Thái hậu, kinh thành Thiên Thánh
được bao phủ trong sự vui mừng chào đón năm mới. Người người đều mặc đồ
mới, mặt cười vui vẻ, gặp ai cũng đều nói tiếng “Hỷ”. Thật sự vui mừng.
Vân Thiển Nguyệt vén màn xe nhìn đường náo nhiệt, trong lòng cũng vui vẻ
theo, thấy chuyện gì, vật gì cũng có ý nghĩa, mím môi cười.
Dung
Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt như vậy, cũng cười ôn nhuận, mang theo mấy
phần ôn nhu và vui mừng mà không phải ai cũng hiểu được hết.
Xe ngựa đi tới cửa Vân Vương phủ, hai người xuống xe, đi vào trong.
Vân Vương phủ cũng được trang hoàng cực kỳ vui mừng náo nhiệt giống Vinh
Vương phủ. Đám hạ nhân trong phủ thấy Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt về
phủ, đều cực kỳ cao hứng, trên mặt mang theo vui mừng tiến đến hành lễ.
Bọn họ đã không còn ngưỡng vọng và quy củ với Dung Cảnh đến không dám
thở mạnh như trước kia nữa, hôm nay cũng lớn gan hơn một chút.
Hai người trực tiếp đi tới viện của Vân lão Vương gia, vừa tới cửa, liền
nghe được mơ hồ có tiếng nói cười truyền ra từ trong phòng.
Ngọc
Trạc ra đón, trên mặt nở nụ cười, hành lễ với hai người, rồi sau đó mới
nói nhỏ: “Cảnh Thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư, Nhiễm Tiểu Vương gia và Dạ Tiểu Quân chúa đã tới, bây giờ đang ở trong phòng đấy!”
Tâm tư của Vân Thiển Nguyệt khẽ nhúc nhích, “Bọn họ tới làm gì?”
“Thiển Nguyệt tiểu thư, có thể lúc trước ngài không chú ý. Hằng năm, Nhiễm
Tiểu Vương gia đều sẽ biếu lễ vật cho lão Vương gia vào năm mới, có lẽ
bắt đầu từ khi Nhiễm Tiểu Vương gia mới mấy tuổi, hàng năm đều sẽ tặng
lễ đến, sau đó, Nhiễm Tiểu Vương gia rời kinh bảy năm, người không thể
đến, nhưng hàng năm cũng phái người đưa tới. Năm nay Nhiễm Tiểu Vương
gia về kinh, nên tất nhiên tự mình đến.” Ngọc Trạc nói.
“Vậy sao? Ta lại không chú ý.” Vân Thiển Nguyệt cười.
Ngọc Trạc nhìn thoáng qua Dung Cảnh, che miệng cười nói: “Ngài chỉ quan tâm
đến Cảnh Thế tử thôi, hàng năm cũng chỉ nhớ rõ lễ vật của Cảnh Thế tử
biếu thôi.”
“Đúng vậy, trong nhà hắn có tiền, tặng lễ vật cũng
đều là bảo bối, ta yêu tiền, nên tất nhiên phải quan tâm đến hắn rồi.”
Vân Thiển Nguyệt cười nói.
“Lễ vật hàng năm mà Nhiễm Tiểu Vương
gia biếu cũng quý vậy, lễ vật của Thất hoàng tử biếu cũng vậy.” Ngọc
Trạc trêu ghẹo Vân Thiển Nguyệt, “Ngài mới không phải vì lễ vật, mà vì
người tặng quà thì có.”
Vân Thiển Nguyệt buồn cười, nhìn Dung Cảnh, thấy khóe miệng hắn đang cong lên, đang rất vui vẻ, nàng không nói thêm gì nữa.
Ngọc Trạc vén màn cửa lên, hai người vào phòng.
Quả nhiên, trong phòng, Dạ Khinh Nhiễm và Dạ Khinh Noãn đang ngồi, ngoại
trừ hai người ra, còn có Vân Ly và Thất công chúa. Trong phòng ấm áp,
hoà thuận, vui vẻ, trên mặt mỗi người đều treo nụ cười, thấy hai người
đi tới, liền ngừng nói đùa, nhìn về phía cửa.
“Cảnh ca ca, Vân tỷ tỷ!” Dạ Khinh Noãn hô một tiếng hơi vui mừng với hai người trước.
Dung Cảnh mỉm cười gật đầu, Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Noãn, mặc dù đã biết, nhưng vẫn cười hỏi, “Sao các muội cũng ở đây?”
“Mấy năm trước, hàng năm, ca ca đều đến thăm Vân gia gia, năm nay muội đã
trở về, nên cũng đi theo.” Dạ Khinh Noãn đi tới, đưa tay kéo tay Vân
Thiển Nguyệt, cười nói: “Vân tỷ tỷ, tỷ và Cảnh ca ca tới trễ, không nghe được ca ca kể chuyện cười, thật sự khiến chúng ta cười chết.”
Dung Cảnh ngồi xuống, chậm rãi nhướng mày, “Nhiễm Tiểu Vương gia còn có thể
kể chuyện cười sao? Có kể hay như Lãnh Tiểu Vương gia không?”
Dạ
Khinh Nhiễm hừ một tiếng, “Tất nhiên, chuyện cười nhàm chán kia của Lãnh Thiệu Trác làm sao mà có chất lượng bằng Bản Tiểu Vương được chứ? Có
điều, muội đã đến rồi, nên Bản Tiểu Vương không muốn kể nữa.”
Vân lão Vương gia cười mắng, “Tiểu tử cháu, lúc nãy vẫn bình thường, sao
chỉ mới một lát mà lại như ăn phải pháo đất vậy?” Dứt lời, ông khoát
khoát tay đuổi người, “Các cháu cũng đã ngồi lâu rồi, trở về thôi! Đức
Thân Vương và Đức Thân Vương phi còn đang chờ các cháu cùng dùng bữa
đó.”
Dạ Khinh Nhiễm trợn mắt nhìn Vân lão Vương gia, “Tên Nhược
mỹ nhân này mới là bảo bối trong mắt ngài, hắn ta vừa tới ngài liền đuổi cháu.”
“Tiểu tử cháu quá ồn ào.” Vân lão Vương gia khoát khoát tay.
Dạ Khinh Nhiễm đứng lên, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, “Tiểu nha đầu, tối nay, muội cần phải vào cung tham dự dạ tiệc, đừng trốn ra ngoài với
người nào đó, bữa tiệc như vậy mà thiếu các ngươi, thì còn ra thể thống
gì.”
“Biết!” Vân Thiển Nguyệt khoát tay, vì tâm tình vui vẻ, nên trong giọng nói cũng mang theo mấy phần ý cười.
Dạ Khinh Nhiễm sửng sốt một chút, rồi xoay người đi.
Dạ Khinh Noãn kề sát vào Vân Thiển Nguyệt, nói nhỏ: “Vân tỷ tỷ, lén nói
cho tỷ biết, tối nay, trong cung có đèn hoa và pháo hoa đó.”
Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu.
Dạ Khinh Noãn đi theo sau Dạ Khinh Nhiễm ra khỏi viện của Vân lão Vương gia.
“Tiểu tử và tiểu nha đầu này cũng thật tốt, đáng tiếc đều sinh ra ở Đức Thân
Vương phủ.” Vân lão Vương gia thấy hai người đi khuất, mới thở dài một
tiếng.
Vân Thiển Nguyệt không đáp lời, Dung Cảnh cũng không nói tiếng nào.
“Nhiễm Tiểu Vương gia đúng thật là tốt, mặc dù từ nhỏ đã có tính tình Ma
Vương, nhưng chưa từng thật sự làm ra chuyện ác gì.” Thất công chúa nhẹ
giọng nói: “Năm huynh ấy rời khỏi kinh thành, cũng đến cung của cháu
thăm cháu, khích lệ cháu một phen, nếu không, cháu cũng không kiên trì
được tới mười năm.”
Tâm tư Vân Thiển Nguyệt khẽ động, nhìn về phía Thất công chúa.
Thất công chúa thở dài, “Năm đó, mặc dù tẩu lừa gạt được phụ hoàng và Mẫu
phi, nhưng lại không gạt được ba người. Một là muội, người thứ hai là
Nhiễm Tiểu Vương gia, còn người thứ ba chính là Thất ca.” Dứt lời, nàng
lại nhìn Dung Cảnh một cái, rồi bổ sung: “Có lẽ còn có Cảnh Thế tử nữa,
nhưng có điều, tẩu chưa từng gặp Cảnh Thế tử, nên cũng không biết.”
“Đó là hai người khôn khéo, tẩu không gạt được bọn họ thì cũng không có gì lạ.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Sau này, Thất ca đi cũng đến cung của tẩu, nói với tẩu một phen, mặc dù
không nói giống Nhiễm Tiểu Vương gia, nhưng chắc là ý tứ cũng không khác bao nhiêu, kết quả là vẫn giúp tẩu kiên trì tiếp.” Thất công chúa thấp
giọng nói: “Tính ra, tẩu cũng thiếu tình nghĩa của bọn họ.”
“Giữa huynh đệ tỷ muội, thì đây là chuyện nên làm, cháu gặp nạn, bọn chúng
khuyên một tiếng, thì cũng không có gì lạ. Cháu cũng không cần nhớ kỹ
như vậy.” Vân lão Vương gia khoát khoát tay với Thất công chúa.
Thất công chúa gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt cầm tay Thất công chúa, cười nói: “Gia gia nói rất đúng,
chuyện này không cần nhớ, giữa muội và bọn họ, nếu nói đã từng giúp đỡ
nhau, thì ai giúp ai bao nhiêu, cũng không đếm hết được, nên đều không
tính. Cứ người này cần, thì người kia giúp thôi. Tẩu cứ lo nuôi dưỡng
đứa bé trong bụng cho tốt là được rồi.”
“Muội muội nói đúng!” Thất công chúa cười cũng thoải mái hơn một chút.
Lúc này, Vân Ly cũng tiếp lời: “Gia gia, nếu Cảnh Thế tử và muội muội đã về, thì liền kêu Mẫu phi tới khai tiệc thôi ạ!”
Vân lão Vương gia gật đầu, nói với Ngọc Trạc: “Ngọc Trạc, ngươi đi xem lúc này con bé đã thức chưa, đã ngủ tới hai ngày rồi?”
Ngọc Trạc đáp một tiếng, rồi đi ra ngoài.
“Mấy năm nay, nương cháu cũng thật cực khổ, cứ chạy qua chạy lại ba đầu Đông Hải, Nam Lương, Thiên Thánh suốt.” Vân lão Vương gia nói.
“Cháu lại thấy tinh lực của nương thật dư thừa.” Vân Thiển Nguyệt lại không quan tâm lắm.
Vân lão Vương gia trợn mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Xú nha đầu! Mấy năm nay, mặc dù cháu đều ở bên cạnh ông, nhưng tính ra cũng không phải là người ở bên cạnh ông nhiều nhất.”
“Lúc nào mà cháu không ở bên cạnh ông? Mỗi lần cháu tới, ông đều mắng cháu.” Vân Thiển Nguyệt cũng trợn mắt
nhìn lại Vân lão Vương gia.
Chính Vân lão Vương gia cũng cảm thấy buồn cười, “Không biết tại sao, cứ nhìn thấy tiểu nha đầu cháu, mà
không mắng cháu hai câu, thì trong lòng ông sẽ không thoải mái. Mắng cho cháu chạy mất, thì trong lòng ông liền cảm thấy thoải mái mấy ngày.”
Mặt của Vân Thiển Nguyệt tối sầm, đây là loại ham mê cái rắm gì thế? Vân Ly và Thất công chúa nghe vậy, thì đều nở nụ cười.
Không lâu sau, Ngọc Thanh Tinh vừa ngáp vừa đi tới, đi theo phía sau bà có
một người, áo bào thoải mái đai lưng buộc lỏng, khuôn mặt tuấn tú xinh
đẹp, có mấy phần giống Ngọc Tử Thư, nhưng dung mạo lại có vẻ trẻ trung
và non nớt hơn Ngọc Tử Thư một chút.
Vân Thiển Nguyệt nháy nháy
mắt, người đi phía sau Ngọc Thanh Tinh cũng nháy nháy mắt. Vân Thiển
Nguyệt liếc mắt, nghi hoặc, nương của nàng đã hóa trang Nam Lăng Duệ
thành ai vậy?
Dung Cảnh thấp giọng giải thích, “Đông Hải Vương có hai con trai và ba con gái. Lần lượt là Tử Thư, Tử Tịch, Lạc Dao, Lăng
Ngọc, Tử La. Lần này, Thanh di định lấy thân phận Đại trưởng công chúa
Đông Hải để xuất hiện, nên liền huyễn dung Tiểu Duệ ca ca thành Ngọc Tử
Tịch. Cũng dễ khiến cho Dạ Thiên Dật nhượng bộ hơn.”
“Lấy danh
nghĩa của Đông Hải cũng là một ý tưởng hay, nhưng một mình nương đủ rồi, ca ca xem náo nhiệt làm gì? Huynh ấy huyễn dung thành Ngọc Tử Tịch được không? Cửa của Dạ Khinh Noãn có bị trở ngại gì không?” Vân Thiển Nguyệt cau mày, hỏi.
“Linh thuật của Thanh di cao, có thể dùng linh
thuật huyễn dung, đồng thời cũng che giấu hơi thở trên người huynh ấy,
cho dù có xét người, thì cũng không tra ra. Huống chi, ai dám xét người
Nhị hoàng tử Đông Hải quốc chứ?” Dung Cảnh nói.
“Mặc dù nói thì
nói như vậy, nhưng sang năm Nam Lăng Duệ phải đi đấy. Đến lúc đó, lại
huyễn dung thành Nhị hoàng tử nữa để đi ra ngoài sao?” Vân Thiển Nguyệt
nhíu mày, “Linh thuật của nương cao, nên huyễn dung cũng đơn giản. Nhưng còn phải dây dưa thêm một người nữa, ta sợ lại gặp phải rắc rối.”
“Công chúa Tử La mất tích, thân thể của Đông Hải Vương lại không tốt, nên
hiện nay, Ngọc Thái tử phải giám quốc. Vì vậy, tất nhiên, Ngọc Thái tử
không thể rời khỏi Đông Hải. Nhưng công chúa Tử La mất tích cũng là
chuyện lớn, nên Ngọc Thái tử phái Nhị hoàng tử Đông Hải đến Thiên Thánh
tìm kiếm công chúa Tử La, đệ ấy là người thích hợp nhất để chọn. Lúc
Thanh di đến, cũng cầm trong tay ấn tín của Đông Hải quốc và thư do tự
tay Ngọc Thái tử viết, hơn nữa, còn có ngọc bội đại biểu cho thân phận
công chúa của ngài ấy và Hổ phù của Hoa Vương phủ. Có thể nói là, chuẩn
bị vẹn toàn.” Dung Cảnh ấm giọng nói: “Nàng yên tâm đi, ta và Thanh di
đã bàn bạc rồi, qua tết, Thanh di liền dẫn Tiểu Duệ ca ca lấy thân phận
Ngọc Tử Tịch về Đông Hải, vừa lúc, huynh ấy có thể tự đến bàn bạc chuyện hôn sự với công chúa Lạc Dao, công chúa Lạc Dao không thấy được tấm
lòng của huynh ấy, thì sẽ không đồng ý chuyện hôn sự. Đến lúc đó, huynh
ấy sẽ rời khỏi Thiên Thánh một cách quang minh chính đại, chắc chắn Dạ
Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm sẽ không dám đắc tội với Đông Hải, nên tất
nhiên sẽ không dám cản trở. Như vậy, huynh ấy vừa có thể che giấu được
thân phận, lại vừa có thể đến được Đông Hải, sau khi hai nước nghị hôn,
thì liền theo đội ngũ sứ giả Đông Hải quay lại Nam Lương. Không còn gì
tốt hơn.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nghĩ tới, như vậy cũng là
biện pháp hay, có thể mượn thân phận Ngọc Tử Tịch để đưa Nam Lăng Duệ
đến Đông Hải. Nếu không, dựa theo tình hình Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh
Nhiễm, hơn nữa, lại có thêm một Dạ Khinh Noãn và ẩn vệ hoàng thất đều
không buông tha chuyện tìm kiếm Nam Lăng Duệ như bây giờ, thì mặc dù qua tết, muốn đưa huynh ấy về Nam Lương, cũng không dễ dàng. Vừa đến được
Đông Hải, lại vừa có thể tránh được tầm mắt của bọn họ, rất tốt.
Khi hai người đang nói chuyện, thì hai người kia đã vào phòng.
Vân Ly và Thất công chúa vội vàng đứng dậy hành lễ với Ngọc Thanh Tinh. Lúc ở Từ đường tổ tự, Vân lão Vương gia cũng không tránh Vân Ly và Thất
công chúa, nên tất nhiên, hai người cũng biết Ngọc Thanh Tinh và Nam
Lăng Duệ.
Sau khi hai người đi vào, Ngọc Trạc liền mang thức ăn
lên, sau đó, liền lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại, mang người bảo vệ
cửa viện thật kỹ.
“Tiểu nha đầu, muội thấy hôm nay ca ca như thế
nào?” Nam Lăng Duệ đi tới trước gương ngắm qua ngắm lại, nói một cách
dương dương đắc ý: “Quả nhiên, Đông Hải là nơi địa linh nhân kiệt, người người đều xinh đẹp.”
“Ngọc Tử Tịch giống như ca vậy sao?” Vân Thiển Nguyệt liếc Nam Lăng Duệ.
“Thái tử Đông Hải không gần nữ sắc, nhưng Nhị hoàng tử lại phong lưu thiên
thành. Chẳng phải hình tượng này là chuẩn bị riêng cho ca ca của muội
sao?” Nam Lăng Duệ ngồi xuống, nói rất hưng phấn: “Chuyện muội hủy hôn
lớn như vậy, sao huynh có thể không xem được chứ?”
“Đừng để đến lúc đó bị lộ ra đó, dám phá hỏng chuyện của muội, muội sẽ không tha cho cađâu.” Vân Thiển Nguyệt cảnh cáo.
“Tiểu nhân tuân lệnh!” Nam Lăng Duệ lập tức chắp tay.
Ngọc Thanh Tinh vỗ đứa nhóc này một cái, cười mắng: “Quy củ một chút đi,
không thì lại bị đệ muội của con chê cười. Không có bộ dáng làm ca ca.”
Nam Lăng Duệ ho nhẹ một tiếng, quy củ thi lễ với Vân Ly cùng Thất công chúa, “Khiến đệ muội chê cười rồi.”
Vân Ly mỉm cười lắc đầu, Thất công chúa buồn cười nói: “Từ nhỏ ca ca đã có
tính tình sôi nổi như vậy rồi, hôm nay đã qua mười năm nhưng cũng vẫn
không thay đổi.”
Nam Lăng Duệ nháy nháy mắt, “Người sống cả đời, cứ sống sao cho thấy vui vẻ là được rồi.”
“Ranh con này!” Vân lão Vương gia mắng một câu, chào hỏi với mọi người, rồi ngồi vào chủ vị khai tiệc.
Trong bữa tiệc, bốn người Dung Cảnh, Vân Thiển Nguyệt, Ngọc Thanh Tinh, Nam
Lăng Duệ nghiên cứu những tình huống có thể xuất hiện hôm nay và phương
pháp ứng biến, tận lực bảo đảm đến vạn vô nhất thất (không xảy ra bất cứ chuyện gì).
Sau bữa tiệc, mọi người chỉ rảnh rỗi nói chuyện với nhau một lát. Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt thấy sắc trời còn sớm, nên liền trở về Vinh Vương
phủ. Ngọc Thanh Tinh và Nam Lăng Duệ thì mượn địa đạo của Vân Vương phủ
ra khỏi thành, tất nhiên, bọn họ phải làm như mới đến kinh thành. Còn
Vân Ly và Thất công chúa thì vào cung trước.
Giờ Thân, Văn Lai đến Vinh Vương phủ đón thánh giá Thiên tử.
Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh ôm Dạ Thiên Tứ ra khỏi Vinh Vương phủ, đi đến hoàng cung.
Kinh thành Thiên Thánh đã đến lúc nhà nhà lên đèn, trên đường chính, dòng
người đã thưa thớt, đều đã trở về nhà để ăn bữa cơm đoàn viên.
Vân Thiển Nguyệt ngồi trong xe, nhẹ giọng nói: “Tối nay, xuất kỳ bất ý công kỳ vô bị (đánh bất ngờ khi người ta không kịp đề phòng), hy vọng có thể thành công.”
Dung Cảnh cười gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng đạm mạc, “Sợ là Dạ Thiên Dật có
làm sao thì cũng không lường trước được chuyện Thanh di còn sống, cho dù là Dạ Khinh Nhiễm, Đức Thân Vương phủ, hay Dạ Khinh Noãn, cũng đều
không lường trước được. Chỉ cần bọn họ không lường trước được, thì chúng ta liền có thể đánh cho bọn họ không ứng phó kịp. Không có chút chuẩn
bị nào, thì mới thắng chắc mà không thua.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, bọn họ muốn là thắng chắc mà không thua, tối nay phải giải trừ hôn ước.
Một đường không nói chuyện tiếp nữa, xe ngựa đi tới hoàng cung.
Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt xuống xe, chỉ thấy, ở cửa cung đã tụ tập không ít xe ngựa của gia quyến các đại thần. Mặc dù quần áo của mọi người đều hết sức đơn giản nhã nhặn phù hợp với đại tang của Thái hậu, nhưng đều
là lăng la tơ lụa thượng hạng và khó giấu được hoa lệ.
Văn Lai hô một tiếng, “Tân Đế giá lâm!”
Mọi người vội vàng quỳ xuống trên mặt đất, hô to, “Ngô hoàng vạn tuế!”
Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua Dạ Thiên Tứ trong lòng, bé đang tò mò đánh giá những người quỳ trên mặt đất. Nàng lấy khăn ra, che kín ánh mắt của bé, nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh gật đầu với nàng, hai người đi về phía cửa cung.
Văn Lai thấy hai người đi, khoát khoát tay với
mọi người, “Thiên tử nói bình thân.” Dứt lời, ông cũng vội vàng mang
theo đội danh dự đi theo sau Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt vào cửa cung.
Mọi người đồng loạt đứng dậy, liếc mắt nhìn nhau, rồi cũng liền vội vàng đi vào cửa cung.
Trong hoàng cung đã rút đi vải lụa trắng trong đại tang của Thái hậu, mặc dù
được trang hoàng hơi vui mừng, nhưng vẫn có thể cảm giác được hơi thở
khác thường, cấm vệ quân được gia tăng gấp ba lần.
Vốn Văn Lai đã canh vừa đúng canh giờ để đến Vinh Vương phủ đón người, Dung Cảnh và
Vân Thiển Nguyệt vào cung thì đã đến giờ, cho nên hai người vừa đến,
liền trực tiếp đi thẳng tới Kim Điện – nơi tổ chức tiệc.
“Tân Đế giá lâm!” Văn Lai cất tiếng hô, cả một đường không ngừng hô lên.
Những nơi mà Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt ôm Dạ Thiên Tứ đi qua, mọi người
đều rối rít quỳ xuống, một chuỗi tiếng hô “Ngô hoàng vạn tuế” liên tiếp
vang dội khắp hoàng cung, trong thời gian ngắn, hoàng cung thanh tịnh
cũng trở nên náo nhiệt lên.
Đi tới Kim Điện, theo sự dẫn đầu của
đám người Nhiếp Chính Vương, Đức Thân Vương, Hiếu Thân Vương, Dạ Khinh
Nhiễm, một đám triều thần đã chờ đợi ở chỗ này từ sớm, thấy Thiên tử giá lâm, liền rối rít quỳ xuống, cũng theo sự dẫn đầu quỳ một chân trên đất của Nhiếp Chính Vương, cất cao giọng hô, “Ngô hoàng vạn tuế! Đế tỷ
thiên tuế!”
Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, nhìn mọi người một cái, rồi ôm Dạ Thiên Tứ đi vào dưới sự nhường đượng của mọi người.
Trong Kim Điện được trang hoàng như khi đại thọ bốn mươi lăm tuổi của lão
Hoàng đế, đã được bày xong bàn tiệc từ trước. Mặc dù chỉ là dạ tiệc đơn
giản, nhưng những món ăn cũng đều trân quý và hiếm lạ, sơn trân hải vị,
cái gì cần có đều có.