Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia
(*) Ra chiêu một cách đột ngột, khiến đối phương không chuẩn bị kịp
Vào Kim Điện, Dạ Thiên Tứ là Thiên tử, nên tất nhiên được ngồi ghế trên.
Vân Thiển Nguyệt ôm Dạ Thiên Tứ nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh khẽ mỉm
cười, gật đầu với nàng, nàng liền ôm Dạ Thiên Tứ ngồi lên thủ tọa (ghế dành cho người chủ trì có thân phận cao nhất). Từ xưa tới nay, long ỷ này chưa từng có nữ nhân ngồi, nay nàng cũng xem như đã mở ra tiền lệ trong lịch sử Thiên Thánh.
Ngồi dưới tay là Nhiếp Chính Vương và Thừa tướng phụ chính.
Dưới nữa là Hiếu Thân Vương, Đức Thân Vương, Vân Ly đại biểu cho Vân Vương
phủ, Dạ Khinh Nhiễm thân là Đại tướng quân, nên cũng ngồi hàng trên. Sau nữa, chính là đám người Dung Phong, Lãnh Thiệu Trác, Thương Đình, Trầm
Chiêu. Cuối cùng là hoàng tử, công chúa và đại thần và gia quyến trong
triều.
Văn Lai tuyên bố bữa tiệc bắt đầu, mọi người liền rối rít
đứng dậy, cùng nói, chúc mừng Hoàng thượng thiên thu vạn tái, vạn thọ vô cương.
Sau một phen chúc mừng, Vân Thiển Nguyệt thay Thiên tử khoát khoát tay, mọi người liền ngồi xuống.
Văn Lai vung tay lên, ca múa giúp vui, các vũ cơ đều mặc quần áo thanh
lịch, lụa mỏng màu nhạt, vòng eo uyển chuyển. Trong nháy mắt, đã hiện
lên cảnh ca múa mừng thái bình trong đại điện.
Giây lát sau, trong đại điện, tất cả mọi người cũng dần dần thả lỏng, hòa cùng bầu không khí này.
Dạ tiệc này không có cố ý an bài tiết mục gì, gần như chỉ đơn thuần là một buổi dạ tiệc mà thôi. Văn võ và gia quyến cả triều cùng tề tụ một chỗ.
Hai ba phu nhân ngồi gần nhau nói chuyện riêng, các đại thần quan hệ tốt hơn thì nâng ly cạn chén.
Mặc dù Tiên hoàng gặp đại nạn chưa
được bao lâu, Tân hoàng cũng mới ra đời chưa đủ mười ngày, nhưng tất cả
vẫn như ngày thường, có khác cũng chỉ là thay đổi người ngồi trên chiếc
ghế kia mà thôi, cũng không thể ảnh hưởng tới bầu không khí của quần
thần.
Bữa tiệc diễn ra được một phần ba, thì phía ngoài vang lên một tiếng hô to, “Báo!”
Một tiếng này tương đối gấp, tương đối mau, âm cuối còn hơi thở gấp, nói rõ người đang chạy đến rất vội vàng.
Quần thần đều ngưng mọi động tác và tiếng cười nói, rối rít nhìn về phía cửa.
“Báo!” Người phía ngoài lại hô to một tiếng.
Dạ Thiên Dật nhìn lướt qua mọi người một cái, rồi trầm tĩnh nói với phía ngoài: “Tuyên!”
Người ở phía ngoài chạy vội vào, chính là tướng thủ thành ở thành Đông thành, hơn 40 tuổi, hắn vừa tiến vào, liền quỳ xuống đất, vội vàng bẩm báo:
“Bẩm Nhiếp Chính Vương, bẩm Cảnh Thế tử, Trưởng…… Trưởng công chúa và
Nhị hoàng tử Đông Hải quốc tới!”
Quần thần đều ngẩn ra.
Dạ Thiên Dật cũng ngẩn ra, ánh mắt híp lại, “Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”
“Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử Đông Hải quốc tới! Thiên chân vạn xác (chắc chắn 100%), tiểu thần không dám báo cáo giả mạo. Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử
Đông Hải quốc cầm ấn tín của Hoàng thượng Đông Hải quốc và thư do chính
tay Ngọc Thái tử viết trong tay. Bây giờ đang ở ngoài cửa thành Đông.”
Người nọ lập tức nói.
Dạ Thiên Dật nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm nhíu mày, hỏi: “Đến hồi nào?”
“Mới vừa đến!” Người nọ vội đáp lời.
“Vì sao đến bây giờ vẫn chưa từng nhận được tin tức Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử Đông Hải quốc tới?” Dạ Khinh Nhiễm lại hỏi.
Người nọ lắc đầu, “Là vừa mới tới, tiểu thần cũng không biết……”
Chân mày Dạ Khinh Nhiễm nhíu chặt, nhìn sang chỗ Dạ Khinh Noãn ngồi, Dạ
Khinh Noãn khẽ lắc đầu. Hắn liền bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt,
nhìn về phía Dung Cảnh, “Ngươi đã biết Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử
Đông Hải quốc tới sao?”
Dung Cảnh lắc đầu, “Không biết!”
“Ngươi không biết?” Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày.
“Nhiễm Tiểu Vương gia, không phải cứ có chuyện gì xảy ra thì nhất định ta cũng phải biết.” Giọng nói của Dung Cảnh nhàn nhạt, tiếng nói nhè nhẹ,
“Chuyện này cũng ly kỳ quá rồi! Hôm nay đã là cuối năm, sao đột nhiên
Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử Đông Hải quốc lại tới? Mấy ngày nay,
Nhiếp Chính Vương hạ lệnh phong tỏa các cửa thành, bão tuyết cũng đổ năm ngày, đừng nói cửa thành, ngay cả đường núi cũng bị phong tỏa. Không
những người không thể đi đâu, chim bay cũng không được, mà thư cũng
không có cách nào gửi. Đây là sự thật, có lẽ, Nhiếp Chính Vương và Nhiễm Tiểu Vương gia phải rõ ràng hơn ai khác mới đúng.”
Dạ Khinh Nhiễm không nói gì, nhìn về phía Dạ Thiên Dật.
Sắc mặt Dạ Thiên Dật hơi trầm xuống, “Ngươi xác định là Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử Đông Hải quốc sao? Cầm theo ấn tín của Hoàng thượng Đông
Hải quốc và thư do chính tay Ngọc Thái tử sao? Không phải giả mạo đấy
chứ?”
Người nọ lắc đầu, “Tiểu thần không dám lừa gạt, không phải
giả mạo, mặc dù tiểu thần thấp bé, nhưng cũng đã thủ thành hơn hai mươi
năm, mỗi lần sứ giả của các quốc gia đi qua cửa thành, tiểu thần cũng
đều kiểm tra ấn tín và thư tay, tiểu thần rất rõ ràng trong chuyện này.
Nhìn một cái là có thể phân biệt rõ thật hay giả.”
Dạ Thiên Dật không hỏi nữa, mà khẽ trầm ngâm.
Quần thần nhìn nhau, hôm nay là giao thừa, mọi người trên khắp thiên hạ đều
ăn mừng năm mới, không hiểu sao đột nhiên Trưởng công chúa và Nhị hoàng
tử Đông Hải quốc lại tới Thiên Thánh. Hơn nữa, nghe nói Trưởng công chúa Đông Hải quốc là muội muội ruột cùng mẹ của đương kim Đông Hải Vương,
là mỹ nhân đệ nhất Đông Hải quốc, mặc dù có lời đồn về dung mạo của nàng ấy, nhưng lại không có một bức tranh nào được truyền ra. Chỉ biết
được rằng nàng ấy gả cho Hoa Vương Đông Hải quốc, còn những chuyện khác
về vị Trưởng công chúa này, thì thế nhân không biết gì cả.
“Dung
mạo của vị Trưởng công chúa Đông Hải quốc này như thế nào?” Đức Thân
Vương thấy Dạ Thiên Dật không mở miệng, liền lên tiếng hỏi.
Người nọ lập tức trả lời: “Dung mạo đẹp như thiên tiên.”
Đức Thân Vương nhướng mày, “So với công chúa Lạc Dao Đông Hải quốc thì như thế nào?”
“Hình như công chúa Lạc Dao hơi đẹp hơn một chút. Cái này…… Mắt của tiểu thần vụng về, tiểu thần vừa nhìn thấy ấn tín của Hoàng thượng và con dấu
trên thư tay của Ngọc Thái tử Đông Hải, liền vội vàng chạy tới bẩm báo,
nên không có cẩn thận đánh giá……” Hình như người nọ cũng không biết nên
hình dung như thế nào, nên vội vàng xin tha tội.
“Nhiếp Chính
Vương, nghe nói Trưởng công chúa Đông Hải quốc này vẫn luôn sống trong
hoàng cung, sau đó, lại sống trong Hoa Vương phủ. Đột nhiên hôm nay lại
tới đây, hơn nữa lại vào lúc này, sợ là lai giả bất thiện (người đến không có ý tốt).” Đức Thân Vương nói với Dạ Thiên Dật.
“Đúng vậy, Trưởng công chúa Đông Hải quốc này, sớm không tới, muộn không tới, hết lần này tới lần khác, lại đến vào lúc này, hơn nữa, vẫn chưa từng
nghe nói gì về nàng ấy, chỉ nghe nói là một công chúa nhiều bệnh, thân
thể gầy yếu, vốn năm đó muốn tới Thiên Thánh tìm Vinh Vương phủ để thực
hiện hôn ước, nhưng sau đó, vì thân thể phát bệnh cũ, nên liền thôi,
cuối cùng lại gả cho Hoa Vương Khanh Tướng Bố Y (tướng quân xuất thân từ bình dân áo vải, sau đó lập chiến công, rồi được phong Vương) của Đông Hải quốc, xứng đôi với Hoa Vương bệnh của Đông Hải quốc. Hôm
nay, đột nhiên, nàng ấy và Nhị hoàng tử Đông Hải quốc tới, chắc chắn có
dự định nào đó.” Hiếu Thân Vương cũng lập tức nói.
“Ma ốm?” Dạ
Khinh Nhiễm hừ nhẹ một tiếng, “Đừng quên Nhiếp Chính Vương đã hạ lệnh
phong tỏa cửa thành, hai ngày trước mới giải trừ lệnh cấm. Bão tuyết lại đổ suốt năm ngày đêm, tuyết rơi dày phủ khắp nơi, tuyết cao đến mấy
thước, đường không thông, đi nửa bước cũng khó, mà bọn họ lại xuất hiện
đột nhiên, lặng yên không một tiếng động ở cửa thành Thiên Thánh. Còn ai dám xem nàng ấy là ma ốm nữa? Người bình thường có thể xuất hiện trên
đất Thiên Thánh một cách kỳ lạ như thế sao? Chẳng lẽ giáng xuống từ trên trời sao?”
“Dưới tình huống bão tuyết phong sơn mà đi tới Thiên
Thánh được, thì đúng là không thể xem thường. Nghe nói Nhị hoàng tử Đông Hải quốc phong lưu chỉ có hơn chứ không kém Tân Đế Nam Lương lúc làm
Thái tử.” Đức Thân Vương lại nói.
“Cảnh Thế tử, ngươi đoán thử
xem, hôm nay Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử Đông Hải quốc đến Thiên
Thánh, có ý gì?” Dạ Thiên Dật trầm ngâm một lát, rồi nhìn về phía Dung
Cảnh.
“Cảnh không đoán ra.” Dung Cảnh lắc đầu.
“Lúc Ngọc
Thái tử Đông Hải quốc ở trong kinh, vẫn ở tại Vinh Vương phủ, quan hệ
của Cảnh Thế tử và Ngọc Thái tử rất tốt. Hôm nay Trưởng công chúa cầm
thư do tự tay Ngọc Thái tử viết và ấn tín của Hoàng thượng Đông Hải đến
đây, ngươi không đoán ra sao?” Ánh mắt Dạ Thiên Dật nhìn chằm chằm vào
ánh mắt của Dung Cảnh
Đôi mắt của Dung Cảnh vẫn bình tĩnh không
gợn sóng, “Cảnh và Ngọc Thái tử cũng chỉ là chút ít quan hệ cá nhân mà
thôi, nếu Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử Đông Hải quốc đã cầm theo thư tay của Đông Hải Vương đến, thì có lẽ là quốc sự đi! Quốc sự và quan hệ cá nhân thì sao có thể nhập làm một được?”
“Đã như vậy, Cảnh Thế tử có thiên phú dị bẩm, cơ trí tài hoa hơn người, không bằng thử đoán
mục đích tới đây của hai người này xem.” Dạ Thiên Dật vẫn đuổi sát không buông.
“Nghe nói, mấy ngày trước công chúa Lạc Dao và công chúa
Tử La cùng trở về nước, công chúa Tử La, cũng chính là thiếu niên La
Ngọc đi theo bên cạnh công chúa Lạc Dao, bị mất tích giữa đường. Có lẽ,
hai vị này đến vì chuyện này đi!” Dung Cảnh nói từ từ ra một câu.
Quần thần đều kinh ngạc. Tin tức La Ngọc là công chúa Tử La Đông Hải, thì
thật sự, lúc này có rất nhiều người mới được biết. Hơn nữa, tin tức công chúa Tử La mất tích thì cũng mới được nghe thấy lần đầu tiên. Công chúa mất tích, đây đúng là chuyện lớn.
Suy nghĩ của mọi người, từ suy đoán lý do đột nhiên hai vị này đến, thoáng một cái, đã chuyển sang
khẳng định mục đích đến lần này.
Dạ Thiên Dật không nhìn ra được
bất kỳ tin tức từ trong mắt Dung Cảnh, nên liền chuyển sang Vân Thiển
Nguyệt, “Nguyệt Nhi, nàng nói, chuyện này nên xử lý như thế nào?”
Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói: “Người ta đã cầm ấn tín của Hoàng đế Đông
Hải quốc đến, chắc Nhiếp Chính Vương biết nên làm thế nào rõ hơn ta
chứ?”
Dạ Thiên Dật nhìn nàng thật chăm chú, nhưng cũng không nhìn ra được tâm tình gì từ trong mắt của Vân Thiển Nguyệt, nên cũng thu hồi tầm mắt, không nói nữa.
“Nhiếp Chính Vương, nên mời người vào
trước đã! Vô luận như thế nào, thì cũng không thể cứ để người đứng ở cửa thành được. Thiên Thánh là một nước lớn, lễ nghi chi bang. Đông Hải
quốc, quốc phú binh cường (nước giàu binh mạnh), giàu có phì
nhiêu. Mặc dù không rõ mục đích của Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử khi đột nhiên đến đây, nhưng cũng không thể tiếp đón qua loa, sơ sài.” Đức
Thân Vương đề nghị.
“Đúng vậy, cứ mời người vào trước đã.” Hiếu Thân Vương cũng phụ họa theo.
Quần thần cũng cảm thấy có đạo lý, nên đều rối rít gật đầu.
Dạ Thiên Dật trầm mặc một lát, rồi nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Nhiễm Tiểu
Vương gia, ngươi tự mình đến cửa thành nghênh đón Trưởng công chúa và
Nhị hoàng tử Đông Hải quốc!”
“Tuân lệnh!” Dạ Khinh Nhiễm đứng lên, bước ra ngoài.
Tên tướng thủ thành đang quỳ gối ở cửa đại điện kia cũng bò dậy, cùng đi ra khỏi đại điện theo Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm vừa đi, quần thần cũng chỉ yên tĩnh được một lát, rồi lập
tức rối rít suy đoán, bàn luận xôn xao. Chủ yếu đều thảo luận, công chúa Tử La Đông Hải quốc mất tích trên quốc thổ của Thiên Thánh, hay trong
cảnh địa của Đông Hải. Nếu mất tích trên quốc thổ của Thiên Thánh, thì
sợ Đông Hải là lai giả bất thiện, còn nếu mất tích trong cảnh địa của
Đông Hải, thì vì nàng ấy đi từ Thiên Thánh ra, nên tất nhiên, Thiên
Thánh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, mà vẫn bị liên quan. Nói tóm
lại, người người đều cho rằng, lúc này, Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử Đông Hải quốc đến, đều không phải chuyện làm cho người khác thoải mái.
Trong một thời gian ngắn, bầu không khí trong đại điện, chuyển từ vui mừng
tường hòa nâng ly cạn chén vào lúc trước, thành ngưng trọng lo lắng vào
lúc này.
Dạ Thiên Tứ bắt được ngón tay của Vân Thiển Nguyệt đưa
vào trong miệng, Vân Thiển Nguyệt trừng mắt liếc bé một cái, rút tay ra, phân phó Văn Lai bưng nước cơm đến. Văn Lai không dám chậm trễ, vội
vàng tự mình đi lấy nước cơm, nước cơm được bưng tới, Vân Thiển Nguyệt
đút cho Dạ Thiên Tứ ăn, không để ý tới mọi người.
Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt đang đút cho Dạ Thiên Tứ, không nói chuyện.
Dung Cảnh từ từ phẩm trà, cũng không lên tiếng.
Sau nửa canh giờ, ngoài đại điện truyền tới một tiếng hô to, “Trưởng công
chúa Đông Hải quốc đến! Nhị hoàng tử Đông Hải quốc đến!”
Quần thần đều ngừng nói chuyện với nhau, nhìn ra ngoài.
Dạ Thiên Tứ ăn uống no đủ, cũng mở to đôi mắt nhỏ, nghiêng đầu nhìn về phía cửa đại điện từ trong lòng Vân Thiển Nguyệt.
Dạ Khinh Nhiễm mang theo thần sắc khó đoán đi vào trước, đi theo phía sau
là Ngọc Thanh Tinh và Nam Lăng Duệ đã huyễn dung thành Ngọc Tử Tịch.
Đức Thân Vương vừa thấy người đi phía sau Dạ Khinh Nhiễm, liền lập tức cả
kinh, đứng lên khỏi ghế. Hiếu Thân Vương thì “A” một tiếng, cũng đứng
lên khỏi ghế, Dạ Thiên Dật cũng cả kinh, thân thể bất động nhìn vào Ngọc Thanh Tinh, không chớp mắt. Không ít đại thần lâu năm trong triều cũng
đều cả kinh mở to hai mắt, nhìn Ngọc Thanh Tinh chằm chằm, không dám
tin.
Năm đó, Vân Vương phi tao nhã khuynh thành đến mức nào, khi
lần đầu tiên nàng ấy xuất hiện ở kinh thành, thì thiếu niên công tử
trong kinh thành đều bị nàng ấy mê đảo. Nhưng không đến mấy ngày, thì
nàng ấy đã rời khỏi kinh thành, cũng biến mất không có tung tích. Năm
đó, Tiên hoàng, thân là Thái tử, truy tìm tung tích của nàng ấy khắp mọi nơi, nhưng đều không tìm được. Nhưng mấy tháng sau, đột nhiên nàng ấy
lại xuất hiện ở kinh thành, có điều, khi đó đã tam bái thiên địa với Vân Vương rồi. Tiên hoàng giận dữ, muốn giáng tội Vân Vương, nhưng Vân
Vương phi lại nguyện ý chịu chết theo phu quân, nên Tiên hoàng đành phải phất tay áo bỏ qua, từ đó, cọc hôn ước này liền được định xuống, và
cũng đã làm nát tâm của bao nhiêu nam nhân trong kinh.
Hôm nay,
sau hai mươi năm, Vân Vương phi lại xuất hiện ở đây một lần nữa, người
đã chết mười mấy năm, đột nhiên lại xuất hiện, người người cũng đều nhìn nàng ấy như nhìn thấy quỷ, gần như tất cả mọi người đều cho rằng mình
bị hoa mắt, không dám tin.
Đức Thân Vương cất tiếng đầu tiên, lẩm bẩm: “Chuyện này không thể nào……”
“Đúng vậy, không thể nào……” Hiếu Thân Vương cả kinh, cũng lẩm bẩm, phụ họa theo thói quen.
Đại thần trong triều cũng cảm thấy không thể nào, có không ít người nhìn
không nháy mắt, chỉ thấy, nàng kia, một thân váy dài lụa mỏng màu nhạt,
bước đi đoan trang, nhất là gương mặt kia, ba phần ôn nhu, bảy phần dịu
dàng, nhưng lại không giống sự dịu dàng của công chúa Lạc Dao và Tần
Ngọc Ngưng trước kia, mà là sự dịu dàng chân chính từ trong xương, thần
sắc giữa lông mày, kết hợp với động tác giơ tay nhắc chân của nàng ấy,
lại càng thêm tuyệt vời tao nhã, cho dù ai đã từng gặp qua nàng ấy một
lần, thì cũng sẽ không nhìn lầm. Nàng ấy chính là Vân Vương phi năm đó,
không thể nghi ngờ gì. Dường như năm tháng cũng không để lại dấu vết gì
trên mặt của nàng ấy.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Ngọc Thanh Tinh, nghĩ tới, Dung Cảnh nói thật chính xác. Chỉ cần nữ nhân này vừa xuất hiện,
thì cho dù là ai, cũng sẽ không nhận lầm bà. Chỉ nhìn thần sắc của mọi
người thì sẽ biết. Trong lòng nàng cười cười, nhưng trên mặt lại lập tức làm ra thần sắc kinh dị như mọi người, thậm chí càng kích động hơn, chỉ thấy, nàng vội đứng lên, ôm Dạ Thiên Tứ bước xuống bậc thềm bằng ngọc,
chạy ra nghênh đón Ngọc Thanh Tinh, nhẹ giọng hỏi một cách không dám
tin, “Nương? Là nương sao?”
Dạ Khinh Nhiễm đi đầu, thấy Vân Thiển Nguyệt bước nhanh tới, hắn dừng bước, ánh mắt nhìn nàng đầy phức tạp.
Vân Thiển Nguyệt không để ý tới Dạ Khinh Nhiễm, chỉ nhìn chăm chú vào Ngọc
Thanh Tinh, giống như sợ đột nhiên bà ấy sẽ rời khỏi vậy.
“Nguyệt nhi sao? Đã nhiều năm không thấy, con gái của ta đã lớn đến vậy rồi!”
Ngọc Thanh Tinh ôn nhu cười một tiếng, vươn tay xoa đầu Vân Thiển
Nguyệt, giọng nói đầy yêu thương, “Đúng vậy, là nương.”
Tay Vân
Thiển Nguyệt run lên, không tự chủ được mà thả lỏng ra, Dạ Thiên Tứ rớt
thẳng xuống đất từ tay nàng, nhưng nàng lại như chưa nhận thấy.
Dạ Khinh Nhiễm cả kinh, vội vàng vươn tay đón được Dạ Thiên Tứ, Dạ Thiên Tứ bị hoảng sợ, nên “Oa” một tiếng, khóc lên.
Tiếng khóc của trẻ con vang dội khắp cả Kim Điện, đánh thức mọi người vẫn còn đang không dám tin. Mọi người lấy lại bình tĩnh, thấy Vân Vương phi vẫn khỏe mạnh đứng đó, nên lúc này mới khẳng định, thật sự không phải hoa
mắt, người này chính là Vân Vương phi, không thể nghi ngờ gì, là Vân
Vương phi đã chết mười mấy năm.
“Sao ngài…… Sao…… Không phải ngài đã…… Đã chết rồi sao?” Vân Thiển Nguyệt lắp bắp.
Ngọc Thanh Tinh nhìn lướt qua mọi người trong đại điện, giống như giải thích với Vân Thiển Nguyệt, mà cũng giống như đang với mọi người giải thích,
khẽ thở dài một tiếng, “Chuyện này nói ra rất dài.”
Một câu nói,
giọng nói mang theo sự bất lực không ai hiểu được, cũng mang theo sự
chua xót và bất đắc dĩ không muốn ai khác biết trong mười năm qua.
Mặc dù diễn kịch, nhưng tình cảm là thật sự, nước mắt của Vân Thiển Nguyệt không thể khống chế được mà chảy ra như suối.
“Đừng khóc, sẽ khiến cho mọi người ở đây chê cười.” Ngọc Thanh Tinh vỗ vỗ lên vai Vân Thiển Nguyệt, vành mắt cũng ửng đỏ, như muốn tràn ra, nhưng lại cố gắng nhịn xuống.
Vân Thiển Nguyệt lại như không nghe thấy,
tiến lên một bước, ôm lấy Ngọc Thanh Tinh, khóc như mưa. Giống như uất
ức và nước mắt trong mấy năm qua đã tìm được cơ hội để phát tiết, nên
đều trút ra hết vậy.
Ngọc Thanh Tinh chưa từng thấy bộ dáng này
của Vân Thiển Nguyệt, trong khoảnh khắc, cũng dâng lên sự bất đắc dĩ khi đã bỏ rơi con bé trong mấy năm qua của mình theo, rốt cuộc, nước mắt
đang cố nhịn xuống lại chảy ra, cũng ôm lấy Vân Thiển Nguyệt mà khóc.
Nam Lăng Duệ ngẩn người, nhìn hai người, hốc mắt đỏ hồng, nhưng hắn vẫn cố
nhịn xuống, trong lòng thầm mắng, chỉ diễn kịch thôi, nhưng lại để hai
mẹ con này tìm được cơ hội. Lần trước ở Thiên Tuyết Sơn có hắn phá rối,
nên hai người này không khóc được, rốt cuộc hôm nay lại bộc phát ra.
Trong thời gian ngắn, tất cả mọi người trong đại điện nhìn thấy hai người ôm
nhau khóc, cũng có không ít phu nhân tiểu thư đều bị cảm động, rối rít
lấy khăn tay ra lau nước mắt. Đức Thân Vương phi cũng nghĩ đến Dạ Khinh
Noãn không ở bên cạnh nhiều năm qua, nên cũng lệ tuôn như suối.
Quần thần nhìn nhau, cũng không biết nên làm gì để hóa giải tình huống trước mắt này.
Qua một lúc, Dạ Thiên Dật mới định thần lại, ánh mắt mờ mịt nhìn Ngọc Thanh Tinh và Vân Thiển Nguyệt, rồi lại như nghĩ tới điều gì, môi mỏng mím
lại thật chặt, bàn tay trong tay áo cũng nắm lại.
“Này…… Vân
Vương phi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đức Thân Vương thấy, nếu cứ để cho bọn họ khóc tiếp như vậy, thì cũng không phải là biện pháp, tiệc
Tất Niên đang vui vẻ lại biến thành tiệc khóc than rồi, điềm xấu đó, nên vội vàng lên tiếng ngăn cản.
“Đức Thân Vương, đã lâu không gặp!” Ngọc Thanh Tinh lau nước mắt, đẩy Vân Thiển Nguyệt ra, nói với Đức Thân Vương, vẫn giữ dáng vẻ đoan trang ưu nhã.
“Đã…… Đã lâu không gặp……” Đức Thân Vương vội vàng đáp lời.
Ngọc Thanh Tinh cười một tiếng, ấm giọng nói: “Các vị, đã lâu không gặp, phong nghi (dáng vẻ, phong thái)của mỗi người vẫn đều không thua kém gì năm đó, Hiếu Thân Vương lại càng
già càng dẻo dai, một đám nhóc con năm xưa cũng đã trưởng thành, mọi
người đều xuất chúng cả.”
“Vân…… Vân Vương phi quá khen, Vân Vương phi mới không thua kém năm đó.” Hiếu Thân Vương cũng vội nói.
“Vốn ta là Trưởng công chúa Đông Hải quốc, là muội muội của đương kim Đông
Hải hiện nay. Chuyện này nói ra rất dài dòng. Hôm nay, ta trở về quốc
thổ Thiên Thánh một lần nữa, thì đã cảnh còn người mất, Tiên hoàng năm
đó cũng đã mất, ta nghe nói tiểu cô (em gái của chồng) băng thiên (mất), nên cố ý trở về tiễn đưa một đoạn, không nghĩ tới, trên đường phải trì
hoãn, nên hôm nay mới vào kinh, quấy rầy bầu không khí vui mừng đón giao thừa của các vị rồi.” Ngọc Thanh Tinh giải thích lý do.
Lúc này, mọi người mới chợt nhớ ra, năm đó, quan hệ giữa Thái hậu và Vương phi Vân Vương phủ rất tốt, tình cảm giữa cô tẩu (tiểu cô + tẩu tử) như tỷ muội.
Trong giây lát, Đức Thân Vương và Hiếu Thân Vương không biết nói gì nữa, mà cùng nhìn về phía Dạ Thiên Dật.
Dạ Thiên Dật nhìn Dung Cảnh một cái, thấy thần sắc của hắn ta vẫn trấn
định, tư thái vẫn ưu nhã, hắn thu tâm tư lại, đứng lên, đi về phía Ngọc
Thanh Tinh.
Tất cả mọi người nhìn về phía hắn ta, có người thông
minh liền nhớ lại hôn ước của Thiển Nguyệt tiểu thư và vị Nhiếp Chính
Vương này, hôm nay, Vân Vương phi còn sống, sợ là chuyện này sẽ có
chuyển cơ (chuyển biến, thay đổi). Trong thời gian ngắn, cũng không ai nói gì nữa, đại điện yên tĩnh trở lại.
“Tiểu Dật cũng đã trưởng thành, lúc trước, khi Lam phi nương nương sinh cháu
thì bị khó sinh, là ta đã cứu, một viên hồng hồng nho nhỏ, hôm nay đã
cao hơn cả ta rồi.” Ngọc Thanh Tinh nhìn Dạ Thiên Dật đi tới, cười hòa
ái như một trưởng bối.
Bước chân của Dạ Thiên Dật dừng lại.
“Năm tháng không buông tha người a!” Ngọc Thanh Tinh lại cảm thán một tiếng.
“Cô cô, thân thể của ngài đã không khỏe, đừng thương tâm nữa, không phải
hôm nay ngài đã về lại Thiên Thánh rồi sao?” Nam Lăng Duệ vội vàng trấn
an Ngọc Thanh Tinh.
Thoáng một cái, tầm mắt chuyển từ trên người Dạ Thiên Dật và Ngọc Thanh Tinh sang vị Nhị hoàng tử Đông Hải quốc này.
Nam Lăng Duệ nhận thấy tầm mắt của mọi người, đuôi lông mày liền khẽ nhướng lên, đôi mắt xinh đẹp xoay chuyển một vòng, mọi người vừa bị đôi mắt
diễm lệ này của hắn nhìn tới, đều cảm thấy hô hấp như cứng lại. Nhất là
những tiểu thư khuê trung kia, đều cảm thấy ánh mắt kia chính là đang
nhìn mình, đầy thẹn thùng, rồi lại cúi đầu xuống một cách không nỡ.
Ngọc Thái tử ngọc chất phong hoa, phong thần tuấn tú, khiến người ta ngưỡng
mộ, sau khi nhìn thấy hắn ta, mọi người đều than thở, trong thiên hạ
này, ngoại trừ Cảnh Thế tử ra, vẫn còn có một nhân vật như tiên nhân thế này, hôm nay, mặc dù dung mạo của Nhị hoàng tử Đông Hải quốc này không
thể so với Ngọc Thái tử, nhưng quý ở chỗ, lại có một loại quý khí phong
lưu không gì sánh kịp, đây là thiên sinh nhi lai, dữ sinh câu hữu (trời sinh mới có, chỉ dành riêng cho một người), ai cũng không bắt chước được. Trong giây lát, ai cũng không thể không nhớ lại truyền thuyết về vị Nhị hoàng tử Đông Hải này.
Nghe nói, vị Nhị hoàng tử này từng đạp lên nước làm một bài “Thải liên thi”
giữa không trung vì một tiểu thư thế gia, khiến vị tiểu thư kia bỏ quên
xuân khuê nguyện ý làm nô tỳ vào hầu hạ trong phủ Nhị hoàng tử, mà Nhị
hoàng tử còn mỉm cười đồng ý, chiếm được mỹ nhân về, đồng thời, bài thơ
này của hắn ta còn được văn nhân, đại nho và học sinh thế gia của Đông
Hải dùng để viết thành một câu chuyện hay; nghe nói, vị Nhị hoàng tử này từng ném mười vạn lượng hoàng kim trong một đêm vì một ca nữ trong
thanh lâu, ca nữ kia, vốn là một cô gái xấu xí, nhưng trong một đêm đã
trở thành đóa hoa xinh đẹp nhất Đông Hải, nở rực rỡ trong khoảnh khắc;
nghe nói, vị Nhị hoàng tử này coi trọng một vị thanh quan trong triều,
mà đồng thời, vị thanh quan kia cũng bị Nhị hoàng tử phong lưu mị hoặc,
nên không tiếc từ bỏ tiền đồ tốt đẹp của mình, cũng không quan tâm đến
thân nam nhi, mà lại vì tình yêu, nên cam nguyện vào ở trong phủ Nhị
hoàng tử. Nghe nói……
Tóm lại, chuyện tình phong lưu của vị Nhị
hoàng tử Đông Hải này được truyền khắp Đông Hải không ngừng, đồng thời,
cũng được truyền đi khắp thiên hạ. Cùng so với chuyện mị hoặc nữ tử khắp thiên hạ trước khi đăng cơ của vị Tân Đế Nam Lương kia. Thì quả thật,
đều là tội lỗi chồng chất, hai người phong lưu đến nỗi chẳng phân biệt
được cao thấp.
Từ xưa tới nay, trừ phi là người đại tài, có danh
vọng, thông tuệ vĩ đại, ngọc chất tài hoa kinh người, đứng đầu khắp
thiên hạ, tỷ như Dung Cảnh, Ngọc Tử Thư, thì mới có thể danh dương tứ
hải, thanh chấn Cửu Châu (*) (danh vang khắp bốn biển, tiếng gây rung động khắp Cửu Châu). Còn nếu không phải là người đại tài như vậy, thì đều nổi danh với những chuyện tình phong lưu, tin đồn phấn hồng. Như Nam Lăng Duệ và Ngọc Tử
Tịch.
(*) Cửu Châu: chín khu vực hành chính của Trung Quốc thời xưa, ngày nay được dùng để chỉ Trung Quốc.
Trong thời gian ngắn, trong đại điện lại lâm vào tĩnh lặng một lần nữa, rối
rít đánh giá vị Nhị hoàng tử Đông Hải bằng xương bằng thịt đã được
truyền lưu rộng rãi khắp dân gian qua những chuyện tình phong lưu của
hắn ta.
“Thì ra người Thiên Thánh đều có đôi mắt sáng như sao a!” Nam Lăng Duệ cong môi, cười một tiếng, nói đùa. Không giống với phong
lưu mị hoặc như trước của chính hắn, mà càng như công minh chính trực
hơn.
Lập tức, khuôn mặt của tất cả mọi người đều đỏ lên, vội vàng thu hồi tầm mắt, những tiểu thư kia cũng cúi đầu, không dám nhìn hắn
nữa.
Dạ Khinh Noãn nhìn Nam Lăng Duệ chăm chú, không nháy mắt, đôi mắt hơi thay đổi, không biết đang nghĩ gì.
“Hình như Tiểu Dật không nhận ra ta? Hay đang hoài nghi thân phận của ta
sao?” Ngọc Thanh Tinh thấy Dạ Thiên Dật đã đứng ở trước mặt bà thật lâu
mà vẫn không nói lời nào, liền cười, lấy ấn tín và thư tay từ trong ngực ra, bày ra, để tất cả mọi người đều được thấy rõ ràng.
Ánh đèn trong đại điện sáng ngời, nên tất nhiên mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Hóa ra Thanh di là Trưởng công chúa Đông Hải, đúng là ngoài sự suy đoán của mọi người, chẳng trách, năm đó, Phụ hoàng tìm khắp nơi mà cũng không
thấy ngài, cũng không tra được thân phận của ngài.” Dạ Thiên Dật nhìn
Ngọc Thanh Tinh, rồi lại nhìn thoáng qua Vân Thiển Nguyệt và Nam Lăng
Duệ, nói như vừa hiểu rõ ra.
“Năm đó, ta tới Thiên Thánh chơi,
chẳng biết tại sao lại hồ đồ gả vào Vân Vương phủ.” Ngọc Thanh Tinh cười cười, xem như đang giải thích, “Sau đó lại bị trúng phải độc Tử Thảo,
vốn phải chết, nhưng được Phụ hoàng phái người tới, đưa ta về, hơn nữa,
còn cứu sống ta, đáng tiếc lại mất đi trí nhớ, ta cũng chỉ mới nhớ lại
cách đây không lâu mà thôi. Một giấc mơ mười mấy năm, rốt cuộc, hôm nay
đã tỉnh lại.”
Mọi người lẳng lặng nghe, mặc dù vẫn nửa tin nửa
ngờ, nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy, cho tới nay, Vân Vương phi ở Thiên Thánh luôn thần bí, Tiên hoàng ra lệnh cho ẩn vệ hoàng thất tìm khắp thiên hạ, mà cũng không vén khăn che mặt của nàng ấy ra được, nên
tất nhiên không thể phân biệt được thật giả trong lời nói của nàng ấy.
“Mời Thanh di và Nhị hoàng tử ngồi!” Dạ Thiên Dật dứt lời, liền phân phó Văn Lai, “Bày thêm hai chỗ ngồi.”
“Vâng, Nhiếp Chính Vương.” Văn Lai vội vàng lên tiếng, ở trên cao thủ một loạt chỗ ngồi khác thiết hai chỗ ngồi.
“Không cần đâu! Ta và Tử Tịch đi đường đã mệt mỏi, đang định về Vân Vương phủ
nghỉ ngơi.” Ngọc Thanh Tinh từ chối lời mời của Dạ Thiên Dật, lại nói
với hắn ta: “Vốn ta định, sau khi vào thành, sẽ đến Vân Vương phủ trước, rồi ngày mai mới đưa bái thiếp chính thức tiến cung. Nhưng nếu tối nay
đã vào cung, thì ta cũng nói luôn mục đích đến đây lần này!”
“Nếu Thanh di và Nhị hoàng tử mệt mỏi, thì cũng không cần gấp, có chuyện gì thì để ngày mai rồi hãy nói.” Dạ Thiên Dật nói.
“Thân thể của ta không khỏe, dọc theo đường đi đều phải đối mặt với phong
tuyết giá lạnh, không chừng ngày mai liền ngã bệnh, nếu trì hoãn lần này thì cũng không biết lúc nào. Chuyện này thì từ sau khi ta tỉnh lại, vẫn luôn là tâm bệnh của ta, giải quyết sớm, thì ta cũng an tâm hơn.” Ngọc
Thanh Tinh lắc đầu, nói.
Dạ Thiên Dật mím môi, không nói chuyện.
“Thanh di, ngài mới vừa tới kinh thành Thiên Thánh, nếu không muốn tham gia
tiệc, vậy thì cũng có thể dẫn Nhị hoàng tử về Vân Vương phủ trước. Thiên Thánh có rất nhiều thuốc tốt, sao có thể không trị hết bệnh cho ngài
được? Cháu đưa ngài đến Vân Vương phủ.” Lúc này, Dạ Khinh Nhiễm cũng mở
miệng, vừa dứt lời, cũng không đợi Ngọc Thanh Tinh nói gì, liền đưa đứa
bé cho Vân Thiển Nguyệt, rồi hỏi: “Tiểu nha đầu, muội trở về phủ tâm sự
với Thanh di, hay ở lại đây?”
Vân Thiển Nguyệt ôm lấy đứa bé, nhưng không trả lời.
Ngọc Thanh Tinh vẫn đứng yên, lắc đầu, cười nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Bây
giờ, ta vẫn không cảm thấy quá mệt, nên cũng muốn làm xong hết mọi chyện trước. Nếu không, sau khi về Vân Vương phủ, trong lòng ta cũng không
thể an tâm mà nghỉ ngơi.”
“Thanh di, nếu ngài đã tới, thì cần gì mà phải gấp gáp như vậy?” Dạ Khinh Nhiễm bước ra ngoài.
“Văn Lai, ngươi cũng đi theo Nhiễm Tiểu Vương gia, tiễn Trưởng công chúa và
Nhị hoàng tử về Vân Vương phủ nghỉ ngơi đi.” Dạ Thiên Dật phân phó Văn
Lai.
Văn Lai lập tức lên tiếng, tiến lên trước theo quy củ, cung
kính nói với Ngọc Thanh Tinh và Nam Lăng Duệ: “Xin mời Trưởng công chúa, xin mời Nhị hoàng tử!”
Bỗng Nhiên, Ngọc Thanh Tinh cười một
tiếng, nói với Dạ Thiên Dật: “Ta biết Tiểu Dật rất tốt với Nguyệt Nhi,
chuyện con bé giúp đỡ cháu thì ở Đông Hải, ta cũng nghe thấy, nhưng càng nghe nhiều hơn, lại là chuyện tình của con bé và Cảnh Thế tử. Có một
câu rất hay, cưỡng cầu không thành nhân duyên được. Ta tới Thiên Thánh,
có ba mục đích, một là vội về chịu tang cho tiểu cô, tiễn muội ấy đoạn
đường cuối cùng, nhưng đáng tiếc lại không làm được, nên trong lòng ta
vẫn rất day dứt. Hai là, trên đường trở về Đông Hải, công chúa Tử La đã
bị mất tích, chuyện này quá lớn, Hoàng thượng và Thái tử rất lo lắng,
nên bắt buộc phải điều tra ra tung tích của công chúa Tử La. Thứ ba,
chính là đến đây giải trừ hôn ước của Nguyệt Nhi và hoàng thất.”
Dạ Thiên Dật biến sắc.
Ngọc Thanh Tinh nhìn Dạ Thiên Dật, thấy hơi không đành lòng, nhưng vẫn nói
tiếp: “Năm đó, ta và Tiên hoàng trao đổi tín vật, ký kết hôn ước. Mặc
dù, lúc đó, ta tuân thủ theo tổ huấn, nhưng cũng đã nói trước. Nếu trong tương lai, có bất kỳ một bên nào cảm thấy hôn ước không thỏa đáng, thì
có quyền phá huỷ, không thể vì một tờ hôn ước, mà ràng buộc cuộc đời của hai đứa trẻ, khiến chúng không được hạnh phúc, Tiên hoàng cũng đồng ý.
Lúc ấy Đức Thân Vương, Hiếu Thân Vương, và không ít vị đại thần trong
triều đều có mặt để làm chứng.”