“Cháu lại nhầm rồi, chú khởi nghiệp không phải từ hắc đạo, mà là từ phụ
nữ. Nói trắng ra, chú gây dựng nên cơ nghiệp nhờ sự giúp đỡ của mẹ Thanh Thanh. Việc thành lập công ty bảo vệ là chuyện về sau, hơn nữa chú chỉ
muốn bảo vệ chính mình. Còn về quy mô phát triển sau này lớn mạnh, là
nằm ngoài dự kiến của chú.” Trần Thiên Huy chuyên tâm giải thích.
Phương Hạo Vân hình như đã hiểu được điều gì đó, điềm nhiên nói: “Cháu hiểu
rồi, trên hắc đạo chú gặp phải một phiền phức lớn, cho nên muốn mau
chóng tách ra thành hai công ty, để tránh bị ảnh hưởng tới tài sản chính đáng mà chú đã làm nên?”
“Cháu rất thông minh!” Trần Thiên Huy
mỉm cười nói, xua xua làn khói thuốc, ánh mắt chuyển về nhìn Phương Hạo
Vân, tán thưởng nói: “Hạo Vân, thật sự chú rất kỳ vọng và tán thưởng
cháu đấy.”
“Rốt cục thì chú đã dây dưa xích mích với nhân vật nào thế, tại sao lại khiến cho chú cảm thấy sợ hãi và đe dọa như vậy?”
Phương Hạo Vân hỏi.
“Nói thực lòng, chú cũng không biết nữa,
nhưng chú có thể cảm thấy được điều đó.” Trần Thiên Huy thở dài một
tiếng, trầm giọng nói: “Hai vụ án bắt cóc ở tập đoàn Hàn thị cháu biết
chứ? Chú nghĩ bàn tay hắc ám đứng đằng sau vạch kế hoạch chính là kẻ
địch của chú.”
“Chỉ là trực giác?” Phương Hạo Vân hỏi thăm dò.
Trần Thiên Huy khẽ nhăn mặt, rồi gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, chú không có
chứng cứ nào hết, nhưng chú có thể cảm nhận được nguy hiểm đang kề cận.
Những người ở độ tuổi của chú đều vậy, đứng trước nhiều lần vào sinh ra
tử ngàn cân treo sợi tóc, cho nên trực giác rất chuẩn xác.”
“Vậy
có một đối tượng nghi ngờ cụ thể nào không?” Phương Hạo Vân bỗng nhiên
cảm thấy hứng thú, nếu như nằm trong tầm tay, hắn có thể giải quyết
triệt để những mớ phiền phức đó. Kết hợp với những tin tức từ đám Thập
Nhân bang, Phương Hạo Vân đã hiểu rõ tập đoàn Hàn thị bị bàn tay đen xử
lý vì một dự án mở con vịnh Kim Thủy của chính phủ. Mà thật là trùng
hợp, tập đoàn Thịnh Hâm cũng có phần trong đó.
Nếu quả thực câu
chuyện là như vậy, tập đoàn Thịnh Hâm cũng rất có khả năng trở thành đối tượng tấn công của thế lực bàn tay đen.
Nói đi thì cũng phải nói lại, cho dù chuyện này không liên quan gì tới tập đoàn Thịnh Hâm, nhưng khi suy nghĩ tới Hàn Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân cảm thấy mình cũng cần
phải giải quyết triệt để những phiền toái này.
Dù sao đêm đầu
tiên trở thành phụ nữ của Hàn Tuyết Nhi hắn cũng đã dự tính rồi, ngoại
trừ hắn ra, những kẻ khác không có quyền ra tay đối phó với cô ấy.
Trần Thiên Huy trầm ngâm một lúc, lập tức cười nói: “Nói thế nào nhỉ, đối
tượng nghi vấn thì có vài người, có điều không có cách nào chứng thực
cả. Tuy nhiên, đợi qua vài bữa nữa, câu chuyện sẽ dần dần sáng tỏ thôi.”
“Thế nào cơ ạ?” Phương Hạo Vân hỏi dồn.
“Bởi vì chỉ thời gian ngắn nữa thôi, chính phủ sẽ chính thức xác định doanh
nghiệp hợp tác trong kế hoạch mở rộng trùng tu con vịnh Kim Thủy. Đúng
rồi, Hạo Vân, tại sao cháu lại quan tâm tới những chuyện này như vậy?”
Trần Thiên Huy không thay đổi sắc mặt nói: “Có phải cháu đã đổi ý rồi
không? Muốn giải quyết công việc giúp chú?”
Phương Hạo Vân lắc đầu: “Chú Trần quá đề cao cháu rồi, không chừng cháu chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch thôi.”
Trần Thiên Huy hít mạnh một hơi rồi nói: “Không đâu, cháu không phải loại
người như vậy, cháu biết không? Hạo Vân, cảm giác cháu mang lại cho
người khác rất thần bí, tuy chúng ta mới chỉ lần đầu gặp mặt, nhưng chú
cảm thấy trong lòng cháu có điều bí mật. Hơn nữa cháu che giấu rất cẩn
thận. Chú không thể nhìn xuyên thấu được cháu, nhưng chú cảm thấy cháu
là một người làm nên chuyện lớn, điều này chú tuyệt đối không thể nhìn
lầm.”
Phương Hạo Vân khe khẽ thở dài nói: “Nghe những lời đề cao
thái quá của chú Trần với cháu như vậy, cháu có chút cảm thấy tự kiêu
rồi, có điều cháu rất hiểu bản thân của mình, thật ra cháu chỉ là một
người bình thường, người giống cháu, ở đại học Hoa Hải có thể vớ được
một bó to.”
Trần Thiên Huy hơi sửng sốt đôi chút, rồi lại cười
nói: “Xem ra chú có nói gãy họng cũng không thuyết phục nổi cháu. Dưa
hái xanh không ngọt, nếu ý chí của cháu không nằm ở đây, thì chú cũng
không muốn ép buộc cháu làm gì cả. Có điều chú hy vọng với khả năng
trong tầm tay của cháu có thể giúp chú chăm sóc quan tâm Thanh Thanh
nhiều hơn.”
Phương Hạo Vân cúi đầu xuống suy nghĩ trong chốc lát
rồi nói: “Được ạ, cháu đồng ý với chú. Có điều chú cũng đừng đặt quá
nhiều kỳ vọng nơi cháu.”
Trần Thiên Huy nhìn Hạo Vân trìu mến,
khóe miệng nhếch lên khẽ lộ ra một nụ cười, điềm nhiên nói: “Có câu nói
này của cháu là đã đủ rồi.”
“Chú Trần, không còn sớm nữa, cháu đã nói với chú về mục đích cuộc gặp mặt lần này, cháu nghĩ mình cũng phải
về rồi.” Phương Hạo Vân không muốn tiếp tục lôi thôi mất thì giờ thêm
với Trần Thiên Huy nữa, Trần thị còn phiền phức hơn cả Hàn thị, không có việc gì thì bớt dây vào vẫn hơn.
“Hạo Vân, chuyện hợp tác với
tập đoàn Thịnh Hâm, chú sẽ suy nghĩ lại, nhờ cháu quay về nhắn lại với
tổng giám đốc công ty cháu rằng, chú mong muốn có một bản kế hoạch tỉ mỉ chi tiết hơn nữa.” Trần Thiên Huy quyết định vi phạm nguyên tắc một
lần, nếu như có khả năng, ông muốn có nhiều hợp tác thân cận hơn nữa với tập đoàn Thịnh Hâm.
“Vâng, cháu biết rồi.” Phương Hạo Vân bình tĩnh nói...
.
“Tuyết Nhi, em không còn ghét chị nữa chứ?” Trần Thanh Thanh tươi cười đón
chào, từ sau cuộc to tiếng giữa hai người trên điện thoại lần trước, đây là lần đầu tiên họ gặp lại nhau.
Hôm nay Hàn Tuyết Nhi trang
điểm nhẹ, phía trên mặc một chiếc áo bó sát người, phía dưới là một
chiếc quần bò màu kiểu cổ. Kết hợp với thân hình hoàn hảo, lại thêm bím
tóc đuôi ngựa đen mượt, rõ ràng là đang trong độ thanh xuân. Cô ngượng
ngùng cười trừ, nói với Trần Thanh Thanh: “ Chị họ, hôm nay em đến thật
ra là muốn xin lỗi chị, chuyện ngày hôm đó, em phải xin lỗi chị, em
không nên nổi nóng với chị.”
“Ha ha, chúng ta là chị em mà, chút
chuyện vặt vãnh đó chị đã không còn để bụng từ lâu rồi. Đúng rồi, chúng
ta đi ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói chuyện.” Trần Thanh Thanh thân mật nắm
lấy tay cô em họ, thản nhiên nói.
“Không cần đâu, chúng ta cứ đi
đâu dạo thôi.” Hàn Tuyết Nhi định nói gì đó nhưng rồi lại thôi: “Chị à,
lần này ngoài việc xin lỗi ra, thật ra em còn có một chuyện nữa muốn nói với chị.”
“Ừ, nói đi em.” Trần Thanh Thanh cảm giác như cô em họ đang có điều gì đó khác lạ.
Đi được vài bước, Hàn Tuyết Nhi hơi ngoảnh đầu sang, đôi mắt nhìn thẳng
vào Thanh Thanh nói: “Chị họ à, em muốn khuyên chị điều này, chị tách
khỏi Phương Hạo Vân càng xa càng tốt.”
Hàn Tuyết Nhi vừa mới buột miệng nói xong, sắc mặt của Trần Thanh Thanh liền thay đổi ngay, vẻ mặt niềm nở khi trước đã không còn, cô vô thức buông tay của em ra, đứng
sững lại, đờ người một lúc, hỏi: “Tuyết Nhi, có cần thiết phải như thế
không? Chị chẳng phải đã nói với em rồi sao, chị chẳng có ý gì với
Phương Hạo Vân hết. Chị chỉ có hứng thú với công phu của hắn, tại sao em lại một mực không tin nhỉ?”
“Mà còn nữa, Phương Hạo Vân hóa ra
là một tên đốn mạt, em có biết không? Hắn ta không chỉ có một cô bạn
gái, mà còn sống chung với một đồng nghiệp trong công ty. Một gã công tử thời nay phong lưu dâm dật như hắn ta, thì không hiểu tại sao em lại
thích hắn được nhỉ?” Trần Thanh Thanh tức giận nói: “Chị thật không
hiểu, rốt cuộc em làm sao vậy, bị hắn rót cho bùa mê thuốc lú rồi hay
sao?”