Qua sáu bảy năm sau, tôi lại bị ăn tát, lại vào viện, điều này chứng tỏ, lịch sử vẫn có thể tái diễn.
Dưới ngọn đèn, anh Lâm ngồi trong góc phòng xem báo, Lâm Tư Thông gối đầu lên đùi anh ta. Hai người cùng xem một trang, anh Lâm xem tin tức
tài chính kinh tế, Lâm Tư Thông xem tin giải trí. Ánh sáng trắng đầy
phòng, khuôn mặt sắc cạnh của anh Lâm như dịu đi không ít, có bóng đêm
bên ngoài làm nổi bật, trông anh ta có vẻ hiền lành thong dong. Thần
Cupid đúng là tên nhãi con nghịch ngợm, 8 năm trước tới bắn ‘pằng chíu’
(?) vào tôi một mũi tên, thế nhưng vẫn chẳng làm tôi chấn động thâm tâm
mông lung ngơ ngác như vậy. Đến lúc nó tới thời kỳ phản nghịch thì tôi
đã chạm ngưỡng tuổi già cô tịch rồi, lại bắn ‘pằng chíu’ thêm lần nữa,
rung động thật. Đáng tiếc đối tượng còn mang theo một tờ giấy đã kết
hôn, chẳng lẽ tôi phải đi theo con đường sai lầm trời đất không dung, đi đến quên cả lối về?
Gặp đúng người, sai thời điểm, quả là bi kịch.
Ngoài phòng vang lên tiếng chuông di động bài “Tình yêu đáng chết”
của Trương Tịnh Dĩnh, nghe giai điệu như bị bệnh tâm thần, đoạn đang
phát miêu tả tình yêu chết đi sống lại, không thể kềm chế, tùy thời có
thể đi tự tử, tôi nghe xong mà tỉnh cả ngủ. Thầm nghĩ, trước khi sự rung động này thăng cấp thành tình yêu điên cuồng, tôi phải bóp chết nó,
chôn luôn, không cho nó đẻ trứng.
Anh Lâm bỗng ngẩng đầu nhìn tôi, tròng mắt tối đen. Vừa đúng lúc tôi
đang ngơ người nhìn anh ta, bốn mắt giao nhau, rất lâu không rời, giống
như trò chơi đấu mắt, ai chớp trước người ấy thua. Mắt anh Lâm đen và
sáng, như tấm vải tơ đen tuyền, màu sắc vừa đơn thuần lại vừa gợi cảm,
giống như thiếu niên hư hỏng huýt sáo trêu gái, lại giống như người đàn
ông trầm tĩnh kéo đàn Cello, tôi dựa vào địa thế hiểm trở chống cự một
hồi, cuối cùng buông vũ khí đầu hàng, rời mắt, nhìn bóng đêm thăm thẳm
sau lưng anh ta.
Anh ta đi tới, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.
Vì thua đấu mắt, tôi nghĩ mình nên nói cái gì đó cho đỡ dơ, giả bộ ngó bình truyền dịch, hỏi: Sao em lại ở đây?
Giọng điệu của anh Lâm rất bình tĩnh: Yêu Tử, là ung thư não.
Tôi vốn đang tỏ ra ngu ngốc, nhưng nửa câu sau của anh Lâm tuy chỉ ít ỏi mấy chữ mà sức công phá chẳng khác nào bom nguyên tử, đủ khiến tôi
kinh ngạc quay phắt lại: Cái gì?
Anh Lâm lặp lại: Vừa có kết quả chụp CT xong, cô bị ung thư não.
Hệt như tivi mất tín hiệu, chỉ còn lại màn hình nhoè nhoẹt những vạch đen trắng và tiếng ‘xè xè’ chói tai. Đầu óc tôi trống rỗng, trống rỗng
một lúc mới ý thức được, giờ đầu mình có thể trống lâu như vậy, quả
nhiên là có dấu hiệu bị ung thư não. Tôi sầu, nhớ lại ngày trước mình
từng mong mỏi có một anh chàng cao to đẹp trai thâm tình bla bla đến cứu vớt tâm hồn thiếu nữ mong manh của bà cô già mình đây, nhưng cuối cùng
tôi xảy ra tình một đêm, đối tượng đã có vợ có con; tôi đánh nhau vì bạn tốt, bạn trai của bạn tốt cũng chẳng vì thế mà để ý đến tôi; giờ tôi
còn bị ung thư não, trước khi chết cũng chẳng có anh chàng cao to đẹp
trai thâm tình bla bla nào cõng tôi đi xem mặt trời lặn chứ đừng nói là
cùng đi ngắm sao băng, sống 27 năm, ngay cả khỏa Lưu Tinh tôi cũng chưa
từng nhìn thấy, mà có lần tôi còn lầm tưởng điếu thuốc hút dở vẫn đỏ lửa của ông nào đấy vứt từ tầng trên xuống là Lưu Tinh. Sự thật chứng minh, lậm ngôn tình sẽ khiến người ta bị hoang tưởng, trong hiện thực, lúc
còn sống tôi không có tình yêu, càng không như phim thần tượng, cuối
cùng sống một cuộc sống không có khúc chiết, sinh mệnh kết thúc viên mãn bằng bệnh ung thư, hơi hướng hiện thực đúng phong cách phim tài liệu.
Người thông báo tin tức mang hơi hướng hiện thực đúng phong cách phim tài liệu này chẳng phải ai khác mà chính là cái anh có vợ có con mà nữ
chính thầm mến. Bộ phim này tuy không có tình tiết cẩu huyết như trong
truyện ngôn tình nhưng nó có kết cục xoay ngược làm người ta phải ồ lên, nói chung có thể coi là một bộ phim vĩ đại. Người xem trước giờ luôn
thích cái mới, mấy bộ ngày trước chỉ củng một motif nhai đi nhai lại,
cuối cùng phim tài liệu cũng được để ý. Tôi nghĩ lúc còn sống phải tự
quay một bộ phim tài liệu, kết cục này, có lẽ sẽ thành hot trend cho mấy bộ phim điện ảnh khác không chừng. Bây giờ bảng Anh cũng đáng tiền, tôi đưa hết số này cho song thân phải chịu vận mệnh người đầu bạc tiễn kẻ
đầu xanh, xem như hết hiếu.
Lúc sinh thời có khát vọng, có lý tưởng cao cả để làm thì cái chết
cũng trở thành đại nghĩa nặng tựa núi Thái Sơn, vì thế tôi bình tĩnh hỏi anh Lâm: Lâm Tử Tùng, anh nói thật cho em biết đi, có phải là giai đoạn cuối không?
Anh Lâm rất thất vọng: Cô còn gì muốn để lại không?
Tôi thật thà đáp: Việc ấy còn tuỳ vào thời gian em còn sống được bao lâu, thực hiện được chuyện ý nghĩa kia hay không.
Vẻ mặt anh Lâm vui sướng: Chuyện gì?
Tôi lại thật thà đáp: Kiếm tiền.
Phần lớn thời gian thì anh Lâm đều có một vẻ mặt là lạnh lùng khủng
bố, rất ít khi cười, ít khi tức giận, chưa bao giờ nói từ thô tục, ngay
cả câu cửa miệng cũng không có, mấy biểu cảm phong phú như vui sướng hay tức giận đều là do tôi phán đoán lúc anh ta nhăn mày hay giãn mày. Sau
khi anh Lâm nghe thấy tôi nói muốn kiếm tiền, rốt cục trên mặt anh ta
cũng có cảm xúc mà người bình thường nên có, không cần phải nhìn lông
mày để giải mã nữa. Anh ta bất lực nói: Thứ trong đầu cô không phải u
đâu, là óc chó đấy.
Tôi vung bàn tay không bị cắm kim truyền dịch, tức giận nói: Em còn
chưa kịp báo hiếu cha mẹ đâu. Người bị ung thư không phải anh, anh đừng
có nói chuyện mà không biết nghĩ như thế chứ!
Anh Lâm thấy phản ứng của tôi, bình tĩnh nói: Chuyện ung thư là tôi
trêu cô đấy, cho dù có bị ung thư thật thì chắc nó cũng bị mấy suy nghĩ
lo lắng của cô ép chết luôn.
Tôi nhìn anh Lâm ba mươi giây, trong ba mươi giây này tôi đã nghĩ ra
vô số phương pháp giết người như phanh thây đầu độc lột da rút gân dịch
thịt di cốt vân vân mây mây, cuối cùng tôi không nhịn được nữa, khí nuốt núi sông kêu to: Y tá, bình dịch của tôi hết rồi ——
Lâm Tư Thông ôm chạy tới, leo lên giường, chỉnh lại van bình dịch,
lại ngoan ngoãn bò xuống giường, nói với tôi: Dì Yêu Tử ơi, buổi tối con ở với dì nhá?
Cuối cùng tôi cũng thuận khí được một tí. Thật sự không ngờ một người đã 33 tuổi rồi mà còn thích trêu chọc bệnh nhân nằm liệt giường như
này, đúng là không sợ bị sét đánh. May mà đứa nhỏ cũng hiểu biết, không
ngây thơ như ba nó.
Lâm Tư Thông đại khái còn thấy áy náy, lúc tôi cảm ơn nó, nó còn nói: Dì Yêu Tử ơi, đợi sau này con lớn con sẽ bảo vệ dì, không để cho ai
đánh dì nữa đâu.
Tôi cảm động: Nếu con thấy có lỗi với dì thì 10 năm nữa, chờ đến lúc
con trở thành công dân có trách nhiệm dân sự thì lấy thân báo đáp đi.
Lúc tôi nói mấy lời này, thuần tuý là giỡn chơi thôi. Nhưng vừa nói
xong, hai cái người kia đồng loạt run rẩy, trong mắt Lâm Tư Thông hiện
ra sự khinh bỉ, trong mắt ba nó lại là hoang mang tuyệt vọng.
Vốn là cơ hội tốt để chỉ trích anh Lâm nhưng lại nói một câu đáng
khinh như thế, vô hình chung đã tự vứt đi cơ hội của mình, cục diện bây
giờ tẻ ngắt, tôi chẳng tìm ra đề tài gì để nói nữa: Nếu đã động thủ thì
sao còn dễ dàng tha cho đám kia như vậy?
Anh Lâm nói: Vừa rồi chỉ có hai cách giải quyết. Một là không đánh
trả, sau đó báo cảnh sát. Biện pháp giải quyết của cảnh sát là phối hợp, yêu cầu đối phương bồi thường tiền thuốc men cho mình; cách thứ hai là
cô đánh trả, sau đó đối phương báo cảnh sát, cách giải quyết của cảnh
sát vẫn là phối hợp. Đương nhiên trước khi phối hợp thì cô cũng có thể
đi theo con đường pháp luật chậm rãi giải quyết, nhưng nói chung phải
chờ mấy tháng sượng mặt mới có kết quả. Tôi tính cả rồi, đánh trả một cú vẫn hời hơn.
Tôi cảm thấy anh ta rất chuyên nghiệp, xét thấy câu tổng kết cuối
cùng rất ăn khớp với ý của tôi, thế là tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt khâm phục khen ngợi, thầm nghĩ chúng tôi đúng là thần giao cách cảm, không
làm tình nhân thật sự đáng tiếc.
Mà ý nghĩ này của tôi còn chưa kịp đâm hoa, anh Lâm đã tự rót một
chén nước, nói: Bác sĩ bảo không có gì trở ngại, truyền xong bình này
rồi xuất viện thôi.
Nhớ lại lúc tôi và Giản Nhĩ vào viện, Vương Hiên Dật rất chi là lo
lắng, vừa thấy vết thương của hai đứa tôi, cậu ta đã kiên quyết bắt
chúng tôi nằm viện thêm mấy ngày. Nếu không phải bệnh viện kia là do
người dân cơ cấu, mà thu mua thời gian tiêu phí của một người dân cơ cấu không khác lắm so với đến bệnh viện tư nhân thì có lẽ lúc ấy cậu ta đã
nói ra câu cẩu huyết như trên phim truyền hình: Bổn thiếu gia mua lại
cái bệnh viện này. Bởi vì tôi biết, dựa vào năng lực của cậu ấm tập đoàn Trung Thiên, mấy chuyện như thế chỉ cần vung tay một là xong.
Nhìn anh Lâm bình tĩnh như này, tôi không cam lòng nói: Anh không bảo em ở lại thêm vài ngày để quan sát à? Bảo bác sĩ mở mấy hộp thuốc bổ
não cũng được ý.
Anh Lâm lại bình tĩnh nói: Uống thuốc bổ não vào thì càng đần hơn ấy.