Truyền dịch đến rạng sáng, cục u trên trán tôi cũng tiêu bớt, phỏng
chừng nghỉ ngơi một ngày là có thể đi làm như cũ. Đối với kết quả này,
tôi chỉ có thể bóp cổ tay thở dài. Thời gian lý tưởng nhất để nằm viện
truyền dịch là thứ hai, sau đó xin giấy của bác sĩ vờ nằm thêm mấy ngày, lúc khoẻ lại đi làm được hai ngày là có thể nghỉ thêm hai ngày. Đáng
tiếc sự thật thì không tốt đẹp như thế, tôi nằm viện vào mấy ngày cuối
tuần, lại ngay dưới mắt ông chủ, cơ hội xin xỏ bác sĩ giấy nằm viện ảo
là bằng không. Đúng là tạo nghiệt.
Trên đường về nhà, Lâm Tư Thông cứ ngủ miết. Anh Lâm để nó nằm ghế
sau, bảo tôi lên ngồi chỗ phó lái. Tôi nghĩ, để trẻ con ngồi sau rất
không an toàn, lại ôm Lâm Tư Thông vào lòng, cùng ngồi ở ghế lái phụ.
Hơi nặng nhưng vẫn yên tâm hơn. Tôi có chút khốn ý, nghĩ tới lần đầu
tiên ngồi ở chỗ phó lái, vị trí mà bình thường chỉ có Lâm phu nhân mới
ngồi, người ôm Lâm Tư Thông cũng có thể là Lâm phu nhân, có chút châm
chọc khi chim khách chiếm tổ tu hú, trong lòng lại thanh tỉnh.
Anh Lâm đóng cửa xe, nhìn tôi, nghiêng người qua giúp tôi cài lại dây an toàn. Đầu anh ta ở ngay trước mắt tôi, chóp mũi như ngửi được mùi
nước hoa nhè nhẹ, điều này không khỏi làm tôi nhớ lại buổi tối hôm ấy
trong khách sạn, hình như cũng thoang thoảng hương vị đó, khoảng cách
giữa hai người cũng gần sát như thế. Cho dù giờ phút này không ôm Lâm Tư Thông trong lòng, tôi cũng không dám giơ tay ôm lấy anh ta, anh ta càng không thể nào lơ đãng nắm eo tôi. Vốn còn định cảm thán một chút sau
khi quá cảnh, rồi lại nhớ lúc trước anh Lâm chỉ vô tình ôm tôi, người
tôi như đóng thành cục, vì tôi thấy rất hỗn loạn, nói theo chủ nghĩa duy tâm thì là, lúc gió thổi cờ bay, không phải gió động, cũng không phải
cờ động, mà là tâm động.
Anh Lâm thắt dây xong, nói: Thật ra cô có thể ngồi ở phía sau cũng
được, ôm nó ra, lại chui vào phía trước, cũng không ngại mệt nhỉ?
Tôi ngơ ngác, hay thật sự bị đấm cho ngu người luôn rồi? Sao lại
thích leo lên ngồi trước hả? Hoặc là nói trong tiềm thức tôi vẫn thèm
muốn cái vị trí phó lái này, cho nên mới không ngồi dưới?
Anh Lâm thấy tôi không trả lời, cười, hòa khí nói: Nếu thằng bé nặng, tay tê thì cứ bảo tôi, tôi ôm cho.
Dây an toàn đóng ‘cách’ một tiếng, anh Lâm lại ngồi nghiêm chỉnh chuyên tâm nhìn gương chiếu hậu.
Tôi nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ. Tuyết vẫn chưa tan, tối nay cực kỳ
sáng sủa, trăng rất tỏ. Không khí Bắc Kinh ô nhiễm nghiêm trọng, tỉ lệ
xuất hiện sao là rất thấp. Mặc dù vạn dặm không mây nhưng ngẩng đầu cũng chỉ nhìn thấy một trời đen kịt, chẳng có sao điểm tô làm đẹp, ánh trăng đêm nay nghiễm nhiên trở thành nữ hoàng cô độc, đẹp đến chói mắt. Trong xe vang lên giai điệu “Ngàn vạn bài ca” của Trần Tuệ Nhàn, tiếng ca đạm như cúc, kể lại chuyện năm xưa:
Ngày sau dù có hàng ngàn bài ca
Bay trên con đường em đi nơi phương xa
Ngày sau dù có hàng ngàn vì sao
Sáng hơn cả mặt trăng đêm nay
Đều không thể đẹp đẽ hơn giây phút này
Cũng không thể làm cho em vui vẻ
Bởi vì tối nay có anh hát cùng em…
Anh Lâm cười nói: Đang nghĩ gì? Nghĩ “Ánh trăng nói hộ lòng tôi” à?
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta: Ánh trăng làm sao nói được lòng em? Âm
tình tròn khuyết, biến ảo không ngừng, còn em là bàn thạch không rời,
cành lá hương bồ mượt như tơ, cho dù em cố ý thì lòng người vẫn như sắt, em đành phải trở thành thái dương khiến trái tim người tan ra thành
nước.
Anh Lâm đang tập trung lái xe như điện giật, thế mà còn có thời gian quay đầu sang nhìn tôi: Không ngờ cô lại chấp nhất như thế.
Tôi cười gượng: Em nói bừa thôi. Ít ra thì phải tìm được người lòng cứng như sắt để em làm tan chảy trước đã.
Đúng là mới nãy tôi chỉ nói bừa, thật ra tôi rất muốn mình có thể dễ
thay đổi như ánh trăng, như vậy thì thích một người đã có vợ có vẻ
không khó khăn lắm.
Ngón tay anh Lâm gõ nhịp lên vô lăng, nghe xong lời của tôi, dừng một chút, im lặng bẻ lái, quặt vào tiểu khu tôi ở.
Cái bệnh viện này gần nhà tôi quá…
Tôi bước xuống xe, lễ phép tiễn vong anh Lâm. Xoay người, lại thấy
trên lối vào tiểu khu có một bóng người quen thuộc, nhìn kĩ, đúng là
Vương Hiên Dật.
Vương Hiên Dật đi rất chậm, chẳng có vẻ gì giống như đang chạy bộ,
nếu anh ta ụp hai tay lại thì sẽ giống y chang bà nội lầu trên 7 giờ
sáng dậy tập dưỡng sinh với các bà bạn. Tôi cảm thấy cách tập thể dục
của Vương Hiên Dật quả là hiếm thấy giữa những người trẻ tuổi, nhất là
lúc đêm hôm lạnh lẽo thế này, anh ta mặc một áo trắng bay bay phiêu dật
như du hồn, nếu không phải nhà tôi tin theo thuyết vô thần, vì để tìm ra căn cứ để chứng minh thuyết vô thần mà tôi đã xem qua không biết bao bộ phim kinh dị thì chỉ sợ cũng sẽ bị dọa đến mức chạy như bay lên lầu.
Tôi do dự không biết có nên đi qua gọi một tiếng hay không, sau lại
nghĩ người ta đã chọn phía sau tiểu khu để tản bộ, có khả năng giống như người giang hồ luyện công, phải chọn một nơi thiên thời địa lợi, giữa
lúc vạn vật thải khí để dưỡng sinh. Vì thế tôi bỏ qua, nhanh chóng đi về hàng hiên.
Chủ nhật nằm banh càng trên giường. Tôi nhớ trước kia từng đọc một
bài báo, nếu bạn cảm thấy ngày trôi qua quá nhanh, chứng tỏ bạn là người khoái hoạt. Bởi vì con người có cảm xúc vô cùng phong phú, sẽ sản sinh
ra cảm xúc khoái hoạt. Tôi nghĩ ngày hôm nay của mình đúng là khoái
hoạt, vừa mở mắt đã là bảy giờ tối, thời gian trôi qua nhanh quá.
Lọ mọ xuống giường tìm xem có thứ gì nhét bụng được không, Lâm Lâm
lại gọi điện tới, nghe thấy tôi trả lời uể oải, nó đã húc đầu mắng to:
Mày nói mày là hủ nữ tao còn chấp nhận, sao giờ lại lưu lạc thành trạch
nữ thế này? Không sợ mốc người luôn à?
Tôi vừa định hỏi nó phải làm gì, nó lại thao thao bất tuyệt : Tao
thay mặt ánh trăng đến cứu rỗi mày. Hôm nay sinh nhật tao đấy, qua nhà
mày chơi mạt chược đi.
Tôi muốn hỏi sao sinh nhật nó mà lại qua nhà tôi chơi mạt chược, hơn
nữa đến nhà tôi chơi mạt chược cũng chẳng làm tôi thoát khỏi thân phận
trạch nữ, nào có ý cứu vớt gì? Sau khi chỉnh lại cho ăn khớp, tôi chợt
nhớ ra rằng không lâu trước đây nó vừa tổ chức sinh nhật, tôi còn bỏ ra
tiền lương nửa tháng để mua cho nó một bộ đồ lót, giờ tài khoản tín dụng của tôi thấp lẹt tẹt như thế còn có công lao của nó đấy, thế là tôi
hỏi: Sao mày lắm sinh nhật thế? Đầu thai vài lần à?
Lâm Lâm ở bên kia nghiêm túc nói: Năm nay ba cái sinh nhật. Một cái
dương lịch, hai cái âm lịch. Năm nay có nhuận 10 tháng á. Ông trời quả
là khách khí với tao, miễn cho mày việc tặng quà đấy, lúc chơi mạt chược cho tao thắng vài ván là ok rồi. Người được mừng thọ là to nhất nhé.
Tôi hỏi: Chồng con mày đâu? Sao kết hôn rồi mà chẳng thành thật tí nào vậy hả?
Lâm Lâm nói: Hai người họ sang Mỹ rồi.
Tôi tiếp tục nói: Mày không sợ Phương Dư Khả qua đấy gặp được một em tóc vàng ngon nghẻ rồi về đòi ly hôn với mày à?
Lâm Lâm trả lời: Cho nên tao mới phái Phương Lỗi sang đấy làm gián điệp rồi đấy thây.
Lâm Lâm này chắc chắn là không có kinh nghiệm, nếu Phương Lỗi cũng
giống Lâm Tư Thông thì đúng là phản tác dụng, nói không chừng mục đích
của nó là thúc đẩy một đoạn nhân duyên cũng nên. Việc tôi thích anh Lâm
còn không phải do Lâm Tư Thông giật dây bắc cầu sao?
Không lâu sau, Lâm Lâm và A Bảo đã có mặt ở nhà tôi. A Bảo càng lúc
càng giống nhà giàu mới nổi, hôm nay còn đeo một xích vàng lắc lư lắc lư ở cổ, dưới ánh đèn loang loáng sáng choang. Tôi thầm nghĩ, nếu anh ta
cứ tiếp tục thế này, mà đến năm 35 tuổi tôi vẫn còn ế thì có lẽ tôi thật sự phải nhắm mắt dậm chân lấy anh ta mất.
Vừa thấy hai kẻ này, tôi đã kêu lên: Ba người thì chơi mạt chược thế nào hả?
Lâm Lâm cười gian trá: Sao lại chỉ có ba người? Không phải nhà đối
diện đã có một chân rồi sao? Nói xong, nó lắc mông đi ấn chuông cửa nhà
kia. Đầu tôi đau không chịu nổi: Phụ nữ đã kết hôn rồi ấy mà, thường coi việc chung thân đại sự của mấy cô nàng độc thân xung quanh mình là chủ
đề lớn nhất trong cuộc sống hàng ngày, họ làm rất tốt vai trò bà mối,
quên trời quên đất luôn, đáng thương cho một đám gái ế chúng tôi, khó mà dứt khỏi cái tính tích cực như gà mẹ cũng như lòng nhiệt tình như hội
bác gái này của đám người đó.
Vương Hiên Dật nhanh chóng mở cửa, nhanh chóng đáp ứng lời mời thịnh
tình của Lâm Lâm. Lâm Lâm cười đến mức run rẩy hết cả người, đá lông
nheo với tôi, hận không thể xé áo trên người ra lấy lau nước miếng. Mà A Bảo thì không ngờ được chân mạt chược được mời đến lại là một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai, nhìn lại mình, thôi chẳng có gì để nói, bắt đầu mất
vui. Phỏng chừng nhớ đến khả năng chơi mạt chược của mình, tự xưng là
vua của vua mạt chược, tình trường thất ý sòng bạc đắc ý, lập tức lại
thấy thoải mái, gật đầu với Vương Hiên Dật, còn thân thiết nói: Người
anh em này trông quen lắm, có phải đến nhà tôi mua đồ điện không? Sao
tôi cứ cảm thấy như gặp cậu ở cửa hàng đồ điện nào rồi ấy nhỉ?
Nói xong, vì để những lời này càng giống thật, A Bảo còn quay sang
hỏi tôi: Lâm Lâm, có phải lúc ấy em gặp cậu ta ở cửa hàng mình không?
Anh thấy hai người có vẻ thân thiết lắm.
Lòng tôi nghĩ, nếu A Bảo anh biết người anh em này chỉ cần mở miệng
là có thể mua đứt cửa hàng điện tử của mình thì không biết sẽ có phản
ứng thế nào.
Bàn ăn trong phòng khách nhanh chóng trở thành chiếu bạc. Nhà trên
của tôi là Vương Hiên Dật, nhà trước là Lâm Lâm, nhà dưới là A Bảo. Lâm
Lâm đang ở ngoài, lòng hiếu kỳ rục rịch.
Cuối củng kiềm chế không được, bắt đầu hành động: Vương Hiên Dật ở đây hả?
Vương Hiên Dật cười: Gọi tôi là Hiên Dật được rồi.
Lâm Lâm cười háo sắc: Tốt tốt, Hiên Dật, ở một mình hả, không dắt bạn gái về ở cùng hả?
Vương Hiên Dật đáp: Tôi đã có bạn gái đâu, vẫn FA thôi.
Lâm Lâm cũng không chịu lùi. nó sờ bài, tiếp tục lân la gợi chuyện:
Nghe nói cậu là bạn đại học của Yêu Tử nhà tôi hả? Đúng là có duyên phận đấy. Lúc học đại học, Yêu Tử nó thế nào vậy?
Vương Hiên Dật bóc một bài, thấy bão không sờn: À, ban đầu có người
nói cô ấy là les. Được khoảng hai, ba năm rồi mới chìm xuống.
Tuy anh ta có vẻ thấy bão không sờn, nhưng nội dung quá mức rung
động, như bom nổ dưới nước, cuồn cuộn ùm lên, ngay cả A Bảo luôn đánh
mất nhân tính lúc ngồi trên bàn mạt chược cũng rời mắt, mắt cú sáng quắc nhìn tôi.
Quả nhiên trí nhớ của Vương Hiên Dật cũng rất tốt, trí nhớ tốt như
thế mà không theo Lâm Lâm và anh Lâm đến Bắc Đại học đại học, tự dưng
chạy tới cái trường rách nát hiu quạnh của tôi, đúng là đáng tiếc.