Tin đồn này rất quái dị và vô lý. Sau vụ quả cầu đá trúng người đổ
máu của Vương Hiên Dật, bởi vì một câu “Không khống chế được bắn phải
người vô tội rồi…” của tôi mà thanh danh lan truyền, thu hút sự chú ý
của dư luận, nhưng hiển nhiên lúc ấy tôi không đánh giá được nhân khí
siêu mạnh của mình, cũng không cảm giác được sau lưng có rất nhiều ánh
mắt chim lợn đang rình rập. Tôi nghĩ khi đó tôi không chú trọng vào học
tập mà thành lập băng đảng, đi tham gia cái siêu nữ gì gì đó, lập ra một fan club, tạm thời xưng là “Yêu Tử”, đi kêu gọi tăng phiếu, bắt mọi
người gửi đi đại lượng tin nhắn duy trì, lại học Quách Kính Minh mở quan bác, truyền bá ảnh chụp mông lung mờ ảo như trong phòng tắm, sự tồn tại của tôi hệt như hai anh em Tứ Xuyên là Xuân Ca và Tiểu Tứ.
Mà đầu sóng ngọn gió có lẽ bắt đầu từ lúc tôi ăn cơm trưa cùng Giản
Nhĩ trong căn tin. Lúc đấy tôi và nó đùa nhau, nội dung thế nào thì quên rồi, tôi nói, văng cả cơm: Nếu việc này mà là thật thì tao là Les, có
trời đất chứng giám! Nói xong, tôi còn tử tế lau đi hột cơm trên mặt
Giản Nhĩ mà tôi vừa làm văng vào. Căn cứ vào việc từ khi còn nhỏ đã được giáo dục là “Ba năm thiên tai”, “một hột cơm ngàn vất vả”, tinh thần
tiết kiệm lương thực, lãng phí là hành động đáng xấu hổ, tôi nhét cái
hột cơm này vào miệng nhai. Mà câu nói ngạo nghễ này của tôi bất hạnh
thay lại lọt vào tai đám chó săn rình rập trong căn tin, sau đó lan
truyền vào một bộ phận các bạn học chất phác, ngắt đầu bỏ đuôi, qua nửa
năm, nó trở thành câu nói kinh điển thứ hai sau câu “Không khống chế
được bắn phải người vô tội rồi hả…” trên diễn đàn trường học. Một bạn có nick name “I’m Tiểu Lục” đã đăng một topic lên website trường “Tôi là
Les —— lời tuyên bố đầy dũng cảm”. Tôi nghĩ cái này chắc chỉ là tiêu đề
đảng mà thôi, không ngờ vừa click vào xem, bên trong lại có ảnh chụp
chất lượng cao làm chứng, bức ảnh đại loại là chụp cảnh tôi nâng cằm
Giản Nhĩ, bên cạnh còn có lời ghi chú: Tao là Les, tao thích mày… Tôi
nghĩ cái thằng chủ topic này hẳn phải rất có tiền, bởi máy chụp được ảnh chất lượng như thế lúc bấy giờ hiếm lắm, lại còn Photoshop mất mẹ cả
hạt cơm, hơn nữa cộng thêm lời bộc bạch rung động tâm can, thật sự là
phải có tài mới làm được. Phía dưới là một đám vào comment a dua, có một vị nick name là “Vương A Hoa” , phấn đấu quên mình nhảy ra công bố sự
thật, bảo rằng mình có mặt tại hiện trường lúc ấy nên đã chứng kiến toàn bộ những chuyện xảy ra, để chứng minh lời mình không có sơ hở, không
thể không đảo điên. Cái mụ này còn nói ảnh chụp tôi nâng cằm Giản Nhĩ
chẳng qua là tôi muốn nhặt hạt cơm ra cho nó, nhưng mà cái bà này cũng
kể, lúc tôi ăn hạt cơm này, ánh mắt mê ly, ngọt ngào như một đóa mẫu
đơn. Lòng tôi thầm nghĩ, mẫu đơn nghe được lời khích lệ ấy không biết có đứt mạch mà chết không nữa. Vì để minh hoạ cho cái ánh mắt mê ly ngọt
ngào của tôi, bạn Vương A Hoa này còn mất công lên search google rồi
down về tấm ảnh Lâm Thanh Hà mặc áo bào đỏ thẫm, một tay ôm Vương Tổ
Hiền, một tay cầm vò rượu đổ vào mồm, khóe miệng tràn ra bụm rượu òng
ọc, nói chung là hình ảnh “Đông Phương bất bại.JPG” vô cùng rõ ràng.
Giản Nhĩ lúc ấy thầm mến Vương Hiên Dật, sợ cậu ta hiểu lầm, nó còn
lo lắng không biết nên làm thế nào để tạo ra tình huống vô tình rồi nhân cơ hội giải thích chuyện này. Bởi vì lúc đó nó vẫn chưa phải người yêu
của Vương Hiên Dật, tự dưng chạy đi giải thích thì đúng là quá vô duyên, cho nên nó nghiên cứu rất nhiều quyển ngôn tình, sửa chữa lời kịch đã
lâu, cuối cùng một mình chạy tới giả bộ như gặp gỡ bất ngờ. Lúc về, hai
đứa nó thành người yêu. Đúng là người trẻ tuổi hiệu suất cao
Sau đó, mỗi lần Giản Nhĩ và Vương Hiên Dật ăn cơm với nhau, tôi thì
không muốn làm bóng đèn, cho nên tự động tránh thời gian ăn cơm hoặc là
địa điểm ăn cơm của hai đứa nó. Ngày đó tôi lẻ loi một mình ngồi ăn cơm
trong căn tin số 1. Rất nhiều thành phần chim lợn ngồi bàn bên cạnh, vừa ăn cơm vừa lén lút nhìn tôi. Mỗi lần tôi ngẩng đầu, cái đám này lại giả bộ như đang nghiên cứu hoạ tiết trên bàn ăn, thảo luận hương vị các món ngày hôm nay. Cơm nước xong xuôi, người biết chuyện bắt đầu lan truyền
ảnh chụp lúc ăn cơm của tôi. Không ngờ đội chó săn này lại hoạt động
trên diện rộng như thế, có đứa ghép chung ảnh tôi với ảnh Vương Hiên Dật và Giản Nhĩ ăn cơm, sau đó thêm vài câu chú thích rằng, bị Giản Nhĩ từ
chối lời yêu, tôi ăn cơm mà không nuốt nổi, thương tâm muốn chết. Tôi
nghĩ, mấy cái người này hiểu lầm mình rồi. Ngày đó, trong bát canh của
tôi có một xác con gián nâu nâu nổi lềnh phềnh, bác xới cơm đúng là phạm vào tội thất kính, nhan sắc rõ ràng như vậy chắc chắn đã phát hiện ra,
phát hiện ra cũng không vứt nó đi, bằng không thì ngày đó tôi cũng sẽ
giống như mấy sinh viên khác, không phát hiện ra vấn đề vệ sinh của căn
tin, mắt không thấy tim không đau mà ăn cho bằng hết. Đối với khối thi
thể kia, rất khó để giải quyết, tôi cũng không có ý định ăn tươi nuốt
sống nó. Hôm ấy mất toi 8 đồng mua cơm kèm xác gián, tim tôi đau kịch
liệt, vẻ mặt u oán, ăn cơm mà không nuốt nổi là thật, còn thương tâm
muốn chết thì thật sự là không có.
Vương Hiên Dật là tình nhân trong mộng của nữ sinh toàn trường, Giản
Nhĩ lập tức bị đắp nặn thành hình tượng hồ ly tinh bất nhân bất nghĩa,
mà tôi thì là tiểu sinh nghèo túng, mượn rượu tiêu sầu. Vì chuyện này mà tôi luôn thấy áy náy với Giản Nhĩ, phàm là lúc Vương Hiên Dật không
rảnh, tôi đều ở cạnh nó, sợ có đứa nào học khoa Hoá chạy tới hắt Axit
Sunfuric đậm đặc thì chết dở. Sau khi Giản Nhĩ câu được con rùa vàng, nó ít lên diễn đàn hơn, thêm vào đó là khi yêu, chỉ số thông minh của con
người ta thường tụt xuống âm vô cực, đọc mấy bộ tiểu thuyết ngôn tình
máu cún trên mạng ngẫu nhiên có thể đổ vài thùng lệ, đúng là quá bừa
bãi. Đáng tiếc quần chúng trong trường lại không bừa bãi. Hơn phân nửa
dư luận lúc nào cũng có vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thấy tôi
cứ cứng đầu cứng cổ kéo dài tàn hơi, bị đá ra mà còn cố chen vào làm kẻ
thứ ba; nửa dư luận còn lại lại cho rằng tình yêu của tôi quá đê tiện,
mà mấy cái đứa này lại tin rằng tình yêu càng đê tiện thì càng thuần
khiết, nói chung là có lòng khuyến khích mối tình thầm kín này của tôi,
còn có nữ sinh không tiếc hy sinh thân mình viết cho tôi mấy phong thư
cảm động bảo tôi gửi cho Giản Nhĩ, ngay cả tôi đọc mà cũng thấy yêu.
Chuyện này rất được quan tâm trên diễn đàn, topic vô số, comment vô
kể, đứng top mấy tháng. Khó khăn lắm mới hết năm, đầu xuân, lúc chuyện
này sắp rơi vào quên lãng thì lại đến việc tôi đánh nhau vì Giản Nhĩ,
cuối cùng tôi lại bất hạnh trở thành nhân vật truyền kỳ trong trường.
Hơn nửa quần chúng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kia nghiêng sang
bên còn lại, hai bên hợp làm một, cùng chung tay viết ra bộ truyện “Tham sân si oán, tình yêu đích thực”, làm cho tiếng tăm của tôi càng thêm
vang dội.
Nhân vật chính của bộ truyện này là tôi còn chưa từng chính thức ra
mặt giải thích. Không phải tôi thanh cao tự cho rằng thanh giả tự thanh. Nếu có chuyện không cần giải thích mà chân tướng cũng tự trồi lên, vậy
còn cần gì cảnh sát, luật sư, quan toà nữa hả? Huống chi đồng tính luyến ái là vấn đề tâm sinh lý, chẳng có bằng chứng nào cụ thể để đưa ra bác
bỏ. Mình yêu đàn ông, kết hôn với đàn ông, vậy cũng chỉ có thể chứng
minh “Hoá ra con này là bisexual à”, nói ra cũng chỉ khiến người ta
thương hại cho cái anh kia thôi. Nhưng chỉ cần tôi đi cùng bạn nữ, mấy
đứa chim lợn kia lại có dịp ồ lên “Đấy tao biết ngay mà”. Mà mình lại
không cách nào mời chuyên gia đến làm kiểm tra chứng mình, bà mày đéo
phải les, OK? Cho nên tôi chỉ có thể chờ cho mọi chuyện lắng xuống.
Chuyện khó nhất trên đời không phải nhẫn, mà là chờ.
Bởi vì tôi biết cái thế giới mạng này nó chỉ là ảo thôi, ai thích nói gì thì nói, mình vào giải thích có khi lại thành càng bôi càng đen. Cho nên trong suốt bốn năm đại học, cái tính hung mãnh manly của tôi cũng
bớt đi không ít. Bắt đầu có thể công khai ngắm trai một cách trắng trợn, rốt cục cũng tu thành con sói háo sắc.
Mà đây lại là cái tuổi thiếu nữ tôi đương dậy thì, xinh như hoa đẹp
như ngọc, nếu không tính là khuynh quốc khuynh thành thì cũng phải thuộc hàng chim sa cá lặn, phong tư yểu điệu, thần thanh cốt tú, thế mà suốt
bốn năm đại học chưa từng có một mảnh tình vắt vai. Trong lúc đó, có vài vị dũng sĩ không để ý áp lực dư luận, đổ gục trước nhan sắc của tôi,
bắt đầu theo đuổi, cũng có kẻ còn uy hiếp tôi, bảo tôi là kẻ biến thái
nếu không chịu liền cành với kẻ biến thái (là anh ta), thì anh ta sẽ mổ
bụng tự sát ngay giữa sân trường. Nhưng tôi vẫn trơ lỳ chẳng hứng thú.
Các dũng sĩ lần lượt thất bại, cuối cùng bị nói là lấy thân thử nghiệm
cho việc tôi thật sự là Les. Mà anh chàng kêu muốn mổ bụng tự sát kia do không tìm thấy thanh đao nào trong trường nên cũng từ bỏ luôn ý định
này.
Bốn năm sống trong bể phốt làm cho tôi hết sức đồng cảm với người tự
sát do không chịu được sức ép từ dư luận, giống như Nguyễn Linh Ngọc;
ghét những kẻ dựa vào scandal mà nổi tiếng, giống như mấy siêu sao bây
giờ.
Tôi nghĩ, bốn năm đại học của mình nhớ lại mà kinh, may là trí nhớ
của tôi không tốt như Vương Hiên Dật, chỉ cần anh ta không kích thích,
không gợi lại, tôi có thể sống vui sống khoẻ đến hết đời luôn.