Chuyển ngữ: Xeko
Nguồn: Xeko’s home
Còn chưa đi đến cửa thang máy thì thang máy đã mở. Từ bên trong đi ra đúng là anh Lâm mặt mũi tối tăm.
Tôi rất muốn giả bộ bất tỉnh. Vừa rồi còn muốn trả thù Vương Hiên Dật vậy mà bây giờ lại chịu nhục bị sếp lớn mắng chửi trước mặt anh ta.
Duyên phận thật sự là tuyệt không thể tả.
Đầu tiên là anh Lâm sửng sốt nhìn Vương Hiên Dật, sau đó ngựa quen
đường cũ ôm con về, vừa ôm vừa nói: Giám đốc Vương, Yêu Tử khiến anh vất vả rồi.
Tôi kinh ngạc muốn ngất đi. Vương Hiên Dật, lúc trước học đại học ở
nơi chim chẳng thèm thả shit cùng tôi, thế nào mà giờ đã thành giám đốc
Vương rồi? Hay là anh ta sửa lại tên thành Giám Đốc Vương? Hơn nữa cõng
một thằng bé trên lưng cũng đâu khiến người ta mất công mất sức cơ chứ.
Nịnh bợ chân chó kiểu này thật là…
Tôi làm bộ vô tội tròn mắt nhìn anh Lâm. Anh Lâm cáu kỉnh trừng tôi
một cái, thật sự nhìn không được, một tay ôm Lâm Tư Thông, tay kia thì
lấy khăn từ trong túi quần ra, ý bảo tôi lau mặt.
Tôi nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa thang máy, tuy rằng hình ảnh
hơi biến dạng do gương không hịn nhưng vẫn hiện ra vết son phấn trên mặt tôi. Cuối cùng tôi cũng biết vừa rồi Vương Hiên Dật cúi đầu là do đâu,
đại khái là thị giác quá tốt, nhìn thấy khuôn mặt của tôi thì không chịu được.
Mr Lâm chờ tôi lau mặt xong mới giới thiệu: Đây là tổng giám đốc
Vương của tập đoàn Trung Thiên. Là người phụ trách hạng mục hợp tác của
chúng ta lần này.
Vương Hiên Dật cười xua tay: Không cần giới thiệu. Chúng tôi quen nhau, là bạn thời đại học.
Anh Lâm có chút kinh dị. Dựa theo hoàn cảnh hiện tại của hai nhà
chúng tôi thì chỉ cần không phải nhà tôi bỗng nhiên lụi bại hay nhà
Vương Hiên Dật đột nhiên phất lên thì không lý nào lại có thể học chung
trường đại học. Nhưng Mr Lâm rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh: Tiểu
Trương nhà chúng tôi thật lấy làm vinh hạnh.
Xét thấy thân phận cùng địa vị của Vương Hiên Dật bay cao, tôi lớn
gan đi lên, cầm lấy tay anh ta: Giám đốc Vương, trước kia tôi có nhiều
chuyện không đúng, về sau còn mong anh chiếu cố nhiều.
Vẻ mặt rất đúng chỗ, giọng điệu rất chân thành.
Vương Hiên Dật nhất thời đơ mặt, sau đó mắt mày nhăn lại. Tôi ngẫm
lại lời mình vừa nói, cảm thấy mình cũng không nói gì sai, thế là đứng ở thang máy tiếp tục suy tư.
Vương Hiên Dật ở tầng 3, bọn tôi ở tầng 6. Tiễn Vương Hiên Dật đi
rồi, không khí lập tức chuyển sang tình huống tôi lo lắng từ trước. Vẻ
mặt Mr Lâm hệt như muốn sa thải tôi luôn.
Anh Lâm nhìn chân tôi, nói: Đau không?
Tôi gật gật đầu. Không đau cũng phải nói đau huống chi đây là đau thật.
Anh Lâm ngồi xổm xuống nhìn chân tôi, lại đứng dậy nói: Sao lại bị thế này?
Tôi loại bỏ quá trình xảy ra ở công viên chủ đề, nói thẳng đến kết
quả: Em với nó ra ngoài đi dạo, sau đó Thông Thông buồn ngủ. Em cõng nó
một lát, không cẩn thận làm chân bị thương. Em thật sự quá ngu ngốc,
không chăm sóc tốt con anh.
Ừ. Ngoại trừ câu cuối cùng là nói dối thì còn lại đều là thật.
Anh Lâm nhìn Lâm Tư Thông đang rũ trên vai ngủ ngon lành, đại khái tin, mở miệng an ủi tôi: Cái này tính là tai nạn lao động đi.
Ngày đó anh Lâm đưa tôi đi mát xa, trong quá trình mát xa, tôi đau
đến sắp thăng thiên, đến mức sắp không gánh vác được cuộc sống.
Trong lòng thầm oán, khi anh Lâm biểu đạt tình thân mến thương với nhân viên thì phương thức quả là độc đáo.
Bởi tôi xảy ra tai nạn lao động nên phải ở nhà lo cho Lâm Tư Thông.
Tuy Lâm Tư Thông thích xem Conan nhưng thực tự hạn chế, xem hoạt hình
xong sẽ mở sách ra học, sách phần lớn đều là áo sổ, đề tài tiếng Anh.
Xuất phát từ sự chăm sóc với trẻ nhỏ, tôi không dám mở tivi, lúc đi vội
vội vàng vàng còn không mang theo laptop, cuối cùng tôi đặc biệt chờ
mong đến giờ Lâm Tư Thông xem Conan, điều này làm cho tôi không chỉ nhớ
tên Sonoko, thậm chí còn nhớ kỹ luôn Makoto Kyogoku.
Nói chuyện với Lâm Tư Thông tôi còn biết nó không học tiểu học.
Nguyên nhân rất đơn giản, bố nó cho rằng mùa hè năm sau nó có thể vào
luôn cấp 2, những nội dung của lớp dưới rất đơn giản, Lâm Tư Thông đã
học xong từ năm bốn, năm tuổi, nhưng để nó có thể hưởng thụ cuộc sống
học tập, anh Lâm suy nghĩ cân nhắc trái phải, không để nó nhảy lớp quá
nhiều.
Nếu có thể xuyên không, tôi nghĩ đến tình huống tôi 12 tuổi trở thành bạn cùng lớp với thằng nhóc gần 8 tuổi này. Phiền muộn na.
Tiểu tử kia có vẻ không giống bố nó lắm, nó rất thích mấy tin giải
trí tám nhảm. Về sau nếu có cơ hội có thể cùng A Bảo và chị Wendy tạo
thành nhóm chim lợn ba người. Tuy thói quen hóng hớt tám nhảm là không
tốt nhưng cũng có cái lợi. Bởi vì quan hệ giữa tôi và Lâm Tư Thông lại
tốt hơn một bước, thuận tiện tôi cũng nói cho nó biết không phải vì quả
táo mà Newton phát mình ra định luật vạn vật hấp dẫn và Picatso trước
đây cũng không ngu ngốc ngồi vẽ trăm quả trứng gà. Cuối cùng tôi còn
nói, kỳ thật Marri Cuire là người thứ ba, thích một nhà vật lý nhỏ hơn
mình vài tuổi và rất có tài.
Lúc tiểu tử kia nghe mấy chuyện nhảm, mắt nó sẽ mở to hết cỡ, tai cũng nhọn lên.
Sau đó tôi chân thành giáo dục cho nó: muốn chim lợn cũng phải có
trình độ của chim lợn. Nếu cứ mải miết nhìn vào tình sử của đám trai
thanh gái lịch thì sẽ bỏ qua mất bản chất ẩn giấu bên trong. Lúc đi chim lợn không được quên theo đuổi chân lý, theo đuổi nhân văn, theo đuổi
cảm xúc lịch sử lắng đọng. Trình độ chim lợn như thế, người ta gọi chung là “Tìm chuyện giật gân của danh nhân”.
Tiểu tử kia bị lý luận của tôi làm cho kinh sợ. Kinh sợ đến quên luôn phải ngồi tính bài toán “Gà mái đen đẻ một quả trứng mất hai ngày, gà
mái trắng đẻ một quả trứng mất một ngày, hỏi để hai con gà đẻ được tổng
cộng mười quả trứng hết ít nhất bao nhiêu ngày?” của nó.
—
Vì được trị liệu mát xa nên chân tôi khỏi rất nhanh. Chuyên viên mát
xa nói tôi không bị thương gân cốt, chỉ cần làm tan khối máu bầm là khỏi rồi.
Như vậy tôi còn có cơ hội được ăn cơm trưa cùng Kelly, Vương Hiên Dật và cả anh Lâm nữa. Đại thế là, mọi người cùng uống rượu ăn cơm chứng tỏ hạng mục đã đàm phán xong.
Trên bàn cơm, Vương Hiên Dật nói bản thân không thể uống rượu. Mấy
lời phát ra sau khi uống rượu thường rất rắm thối, ồ, không đúng, rắm
còn có điểm câu người ý, vậy quả thực giống như không khí. Nhớ ngày đó
tôi cũng khiếm tốn cười ha hả nói tôi sẽ không uống rượu. Cuối cùng còn
không phải uống hết mớ rượu trên bàn đến chết đi sống lại sao?!
Nhưng Kelly lập tức bổ sung, Hiên Dật chưa bao giờ uống rượu, mọi
người đừng làm khó nó. Mọi người ở đây đều là quen biết, cũng đừng khách sáo nữa, tùy tính ăn một bữa cơm là được rồi, buổi tối còn phải lên máy bay đấy.
Một tiếng “Hiên Dật” này của Kelly gọi ra vô cùng thân thiết, tôi
nghi hoặc nhìn về phía anh Lâm. Anh Lâm giải thích: Giám đốc Vương là em trai của quản lý Vương.
Ồ… Tôi bừng tỉnh đại ngộ nhìn hai chị em nhà này, lập tức không nghĩ
ra nên nói cái gì, ngừng nửa ngày mới bổ sung một câu: Quả nhiên rất
giống nhau.
Bởi vì những lời này của tôi quá thiếu dinh dưỡng, mọi người không biết nên nói gì thêm, không khí bắt đầu trầm xuống.
Anh Lâm lên tiếng đánh vỡ bầu không khí xấu hổ: Giám đốc Vương và
Tiểu Trương tại sao lại là bạn học vậy? Không phải trước kia Kelly nói
cậu xuất ngoại sao?
Vấn đề này tôi cũng rất muốn biết đáp án. Tôi nghĩ mấy chuyện tám
trong đời thực thú vị hơn chuyện của danh nhân nhiều, có cơ hội nhất
định phải về giáo dục tư tưởng cho Lâm Tư Thông mới được.
Ngón tay Vương Hiên Dật miết chén, ngẩng đầu nhìn tôi cười: Em không
xuất ngoại, cũng không khởi dương danh. Em mới hơn hai mươi tuổi mà trên lưng đã đeo cái tên giám đốc Vương này, đi đến đâu cũng thấy mất tự
nhiên. Huống chi em cũng chỉ tạm giữ chức phó tổng, bố em mới là giám
đốc Vương chân chính kia. Anh với chị của em là bạn bè nhiều năm lại
càng không cần gọi tên khách khí như vậy, gọi em là Hiên Dật được rồi.
Năm cấp ba, đại khái là đến tuổi thanh xuân phản nghịch, bởi vì chút
chuyện mà em với bố cãi nhau một trận long trời lở đất, sau đó em không
xuất ngoại, đi sang thành phố khác học đại học. Không nghĩ tới vừa đợi
liền đợi đến lúc tốt nghiệp, bố em cũng không trị được.
Nói tới đây, trên mặt Vương Hiên Dật xuất hiện một nụ cười bất đắc dĩ.
Tôi an ủi: Giám đốc Vương, đại học trường nào chẳng như nhau, đến cũng chỉ để đọc sách thôi.
Vương Hiên Dật nhìn tôi chằm chằm: Tôi đã nói không cần gọi tôi là giám đốc Vương mà.
Tôi thầm nghĩ, anh vốn đã nói đâu. Anh chỉ nói anh Lâm không cần gọi
anh là giám đốc Vương, lại không điểm danh nói họ nói tôi cũng có thể.
Bất quá ngẫm lại, nói thế nào thì anh ta cũng coi như khách hàng quan
trọng của công ty chúng tôi, tất yếu tôi phải tích cực lên rồi.
Vì thế tôi gọi: Hiên Dật.
Một tiếng mật ngọt chết ruồi này làm hai vị còn lại run rẩy.
Kelly cười ha hả: Xem ra Hiên Dật nhà tôi với Tiểu Trương lúc còn học đại học tình nghĩa rất sâu rồi…
Vương Hiên Dật uống cốc nước, chậm rãi nói: Cũng gần thế. Buổi vũ hội cuối cùng ở trường là em khiêu vũ với cô ấy.
Lời anh ta còn chưa dứt, tôi “phụt” một tiếng máu tươi ba thước, nước bắn toé loe lên bàn ăn, trông rất đẹp mắt.