Hoàn Lương Đi Cô Gái

Chương 9: Chương 9: Nhớ Lại




Chuyển ngữ: Xeko

Nguồn: Xeko’s home

Thời điểm mới lên đại học tôi bắt đầu biết tương tư. Đối tượng tương tư đúng là yêu nghiệt Vương Hiên Dật kia.

Vương Hiên Dật ngày trước còn chưa có vẻ đẹp mĩ miều như bây giờ, trên mặt cậu ta vẫn còn nét beo béo của trẻ con, nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc cậu ta trở thành một gốc cây đại thụ xanh um tươi tốt ở học viện Sở Lâm chúng tôi. Thị trấn Lâm Tây tọa lạc ờ một nơi hẻo lánh, người dân tương đối thuần phác. Người đến học viện Sở Lâm để học phần lớn là từ ngoại thành hoặc là mấy gia đình bình thường ở thành thị chẳng có khái niệm gì về hàng hiệu. Thời điểm Vương Hiên Dật mặc bộ đồ thể thao trắng, đi đôi giày Nike đỏ rong ruổi trên sân bóng, đám thiếu nữ nhà quê mộc mạc không hề đem sự chú ý đặt lên thứ đồ vật chất tầm thường như cơm gạo ấy mà chỉ sinh ra một loại ý nghĩ mông lung với anh chàng Vương Hiên Dật mồ hôi như mưa đang không ngừng chỉ huy dẫn đội. Chúng tôi quy nạp loại hành vi này thành: háo sắc.

Ở địa cầu có Vương Hiên Dật, người ta sẽ thường xuyên nhìn thấy một đám con gái bề ngoài ngại ngùng nội tâm dâm đãng đứng bồi hồi ngoài sân bóng, chờ Vương Hiên Dật sút gôn sai mà đá bóng trúng người bọn họ, nếu may mắn gãy được cái xương có lẽ còn có thể ngồi sau xe đạp của Vương Hiên Dật trình diễn một đoạn tình yêu vườn trường cực kỳ thanh khiết. Lúc ấy đang rộ lên trào lưu phim thần tượng Đài Loan, rất nhiều nữ sinh tẩu hỏa nhập ma, một lần nghĩ đến các loại trùng hợp là có thể tưởng tượng lung tung, mà vô số lần trùng hợp đó có thể thuận lợi thăng cấp thành tình yêu và hôn nhân. Bạn cùng phòng Giản Nhĩ năm ấy của tôi chính là ma nữ trên con đường này. Tôi cảm thấy bố mẹ Giản Nhĩ khẳng định là xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình Đài Loan, bằng không cũng sẽ không đặt tên con bao hàm ý nghĩa như vậy. Giản Nhĩ đọc rất nhiều sách, biết rất nhiều từ tiếng Anh, viết vô số văn xuôi chỉ vì đợi đến một ngày có thể cùng Vương Hiên Dật không hẹn mà gặp, làm cho cậu ta vô luận nhìn nó dưới góc độ nào cũng cảm thấy nó là thiếu nữ văn thi vô cùng tốt đẹp. Tôi lớn hơn đám chúng nó hai tuổi, nội tâm tương đối thành thục. Tuy tôi vừa mắt cậu ta nhưng sẽ không ngu ngốc đến mức mặc áo mỏng dính giữa trời đông mà chạy lông nhông ra sân bóng phóng đãng.

Có một khoảng thời gian, phí sinh hoạt của tôi và Giản Nhĩ xuất hiện sự thiếu hụt nghiêm trọng làm

cho từ đó về sau mỗi người chỉ được ăn một ít cơm hoặc là cả hai cùng ngồi nhìn nhau quẫn bách. Ngày đó tôi với Giản Nhĩ thách nhau ai giải ra được bài toán hiểm hóc của Diệt Tuyệt Sư Thái thì sẽ có cơ hội ăn no cơm, người thua thanh toán toàn bộ. Dưới sự hấp dẫn của giải thưởng và sau khi hàng chục triệu tế bào não của tôi bỏ mình, rốt cục tôi cũng thắng được một chiêu hiểm, hưng phấn rất nhiều nhưng đói mờ hai mắt, nhãn mạo kim tinh kéo Giản Nhĩ chạy ra sân bóng đến căn tin.

Giữa lúc chúng tôi đang đói đến mức có thể ví như sói chụp mồi lao về phía cửa nhà ăn, phía sau có một quả cầu bị ai đó đá vọt lên trời, rơi xuống nện vào tượng đá cạnh cửa căn tin rồi bật ngược trở lại, uy mãnh bép trúng mũi Giản Nhĩ. Áo trắng của Giản Nhĩ trong chớp mắt loang lổ vết máu. Tuy rằng tôi không thể lý giải tại sao ở cửa căn tin lại đặt hai cái tượng đá xấu đến hết muốn ăn cơm này, nhưng về sau tìm lãnh đạo nhà trường nói cũng không muộn, tôi quay đầu tìm kẻ gây họa.

Tôi bị cận nhẹ, không nhìn rõ mặt người đang ôm cầu chạy tới như thế nào. Trong bụng lại trống trơn, đến giờ vẫn kêu lên rồn rột, tôi sốt ruột chửi ầm lên: Con mẹ mày lớn như vậy mà còn đá chệch hả? Khống chế không được bắn phải người vô tội rồi mau lấy giấy ra đây lau nhanh. Ôm cái cầu dùng thay chim hả? !

Lúc tôi tức giận, âm lượng khi nói chuyện sẽ tăng lên gấp mấy đề-xi-ben so với bình thường, có khi còn có thể so với sóng siêu âm của cá heo, lực xuyên thấu rất mạnh. Những lời này phiêu đãng trong không trung, không ngừng vang vọng. Mọi người sửng sốt một lát, sau khi tiêu hóa xong lời của tôi thì đều ôm bụng cười bò.

Chuyện này trở thành món trà dư tửu hậu ở ký túc xá nam sinh, mà tôi đã vinh hạnh được bầu thành ác phụ miệng độc của trường, danh tự kéo dài suốt hai năm đầu đại học.

Giản Nhĩ và Vương Hiên Dật thường xuyên qua lại kết giao, quả nhiên sau đó tiến lên một bước đi vào giai đoạn người yêu. Từ sau khi có anh bạn trai là Vương Hiên Dật này, Giản Nhĩ càng ngày càng tẩu hoả nhập ma làm thiếu nữ văn thơ, mỗi đêm không đọc một cuốn thơ thì không ngủ được, trước khi ngủ đều thở dài thườn thượt, giống như chỉ cần ngủ một giấc là sẽ cưỡi hạc về Tây ngay. Tôi nghĩ, Vương Hiên Dật là một kẻ ham vận động lại thích một gái coi thở dài là có thẩm mỹ, chuyện này thật sự là không thể tưởng tượng được. Chẳng qua đoạn tình yêu này duy trì không lâu, Vương Hiên Dật lại cạp một nữ sinh khác, vứt Giản Nhĩ qua một vên. Vì thế, Giản Nhĩ hoảng hốt như đại tẩu Tường Lâm, không có chuyện gì liền lảm nhảm với tôi, bắt tôi mang nó ra sân bóng.

Lúc mới bắt đầu tôi còn coi mình là bà mối, lén lén lút lút hẹn gặp Vương Hiên Dật, bảo cậu ta đối xử tử tế với Giản Nhĩ, thuận tiện còn xin lỗi về lời nói thô tục ngày đó. Nhưng ngoại trừ mấy chữ “Con mẹ mày” là câu cửa miệng của tôi, mấy từ mắng chửi người còn lại đều không phải tôi cố tình có ý xấu, chẳng qua là người nghe để ý nhiều.

Tôi nhớ rõ ngày đó khí trời man mát, gió thổi hây hây, nước gợn lăn tăn từng bọt sóng. Hoa sen trong hồ nở bừng đẹp mắt, một đám chuồn chuồn bay thấp bay cao nhấp nha nhấp nhổm trên mặt nước. Dưới ánh tịch dương, bóng hai người kéo dài không dứt, cuối cùng dừng lại trên một bông cúc vô danh. Quả là tình thơ ý hoạ.

Ngày đó Vương Hiên Dật vẫn mặc áo thể thao và quần đùi. Quả bóng dưới chân cậu ta đổi tới đổi lui như mây bay nước chảy lại lưu loát sinh động. Thiếu niên trường kỳ phơi nắng, làn da đã hơi ngăm, nhưng cơ bắp banh quá chặt chẽ, rất có phong thái người vận động. Nghe xong lời tôi nói, cậu ta còn ngượng ngùng gãi đầu. Sự bàng hoàng vô thố trong nháy mắt của Vương Hiên Dật làm tôi động tâm. Lần gặp mặt này làm cho tôi có cảm giác thân thiết với cậu ta hơn: soái ca không phải lúc nào cũng cao cao tại thượng, soái ca cũng có lúc túng quẫn và xấu hổ. Một tượng đài soái ca đột nhiên đứng lên, thân dân vùng dậy. Nhưng động tâm thì cũng chỉ là động tâm, tôi sẽ không điên dại như đám fan cuồng của cậu ta mà mang biểu ngữ “Hiên ngang khí vũ, Dật đàn tuyệt luân”. Từ từ nghĩ lại, nữ sinh học viện Sở Lâm ngày ấy như chim non chất phác mà nay vì Vương Hiên Dật lại trở thành gà mẹ dũng mãnh hết cả đám.

Sau đó Vương Hiên Dật vẫn không qua lại cùng Giản Nhĩ. Mà Giản Nhĩ cũng hoàn toàn buông tay cậu ta, ngược lại chuyên tâm đâm đầu vào một hành tinh mang tên Triệu Phi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.