Hoàn Lương Đi Cô Gái

Chương 17: Chương 17: Đánh Nhau




Chuyển ngữ: Xeko

Xét thấy bây giờ mình là cô giáo của Lâm Tư Thông, tôi ngẫm lại ba loại kiến thiết, tám phương diện vinh si, chú trọng việc tuân thủ luật lệ, mặc dù đường Trung Quan có nhiều đèn xanh đèn đỏ mà người đi đường chẳng thèm quan tâm nhưng tôi vẫn rất quy củ đi lên phần vạch dành cho người đi bộ, đèn đỏ dừng, đèn xanh đi. Chuyện chen hàng này rất đáng giận, đáng sôi máu, đáng bị ăn chửi, đặc biệt là khi đứng xếp hàng trước toilet của nhà ga nửa ngày, mệt mỏi và vấn đề mãi không được giải quyết sẽ khiến mình thành bà già chanh chua cáu bẳn. Nhưng trước kia ỷ vào tuổi trẻ, cho dù ầm ỹ vài câu thậm chí là có nặng tay thì cũng chỉ bị bạn bè chửi cho mấy câu “nghé con mới sinh không sợ hổ” rồi thôi; giờ đã lên cái tuổi này, động một tí là phát hỏa, phát hoả sẽ ảnh hưởng tới dung nhan, phí tổn rất cao, đại giới quá lớn, cho nên đối với chuyện chen ngang này cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt, căn cứ vào nguyên tắc “thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện” mà sống yên bình. Nhưng bây giờ Lâm Tư Thông lại hừng hực chính nghĩa mà chỉ mặt gọi tên, thấy thế nào thì mình cũng phải ra tay can thiệp.

Nhìn cô nàng kia từ phía sau, vai hùm lưng gấu, tóc dài màu vàng, mặc áo người Eskimo, mặc quần dân Hawaii, vô cùng lập dị, phán đoán thế nào cũng thấy cái đứa này là dân 9x. Thầm quên đi lửa giận, tôi bất an vỗ vai cô ta.

Cô nàng kia quay đầu lại, tôi nhất thời á khẩu, không nhớ ra muốn nói cái gì. Người này nhìn nửa mặt trái trông như đang phạm tội, nửa mặt phải lại như đang tự vệ. Nhìn trực diện thì lại chẳng có kết cấu gì, tóc mọc ra nên chân tóc có màu đen, giữa đám tóc đen hỗn loạn chút sợi bạc, ba màu này pha vào tạo thành hình tượng tinh tuý của diễn viên tuồng trong “Bảo Liên Đăng”. Trong cuộc tu bổ nhan sắc kéo dài nhiều năm, lông mày bị cạo sạch, dùng bút xám kẻ lại tất cả, cách mí mắt một khoảng xa xa lại có một cơ sở ngầm không bị cản trở. Mà trên mặt là cái miệng rộng đỏ như bồn máu. Đúng là bức tranh tràn ngập sắc màu.

Người này trước sau hí kịch xung đột mãnh liệt như thế, nhất thời tôi không thể phân biệt được tuổi tác. Đang vật lộn giữa một đám từ xưng hô như “cô ơi”, “chị ơi”, “dì ơi” để gọi, đối phương đã lên tiếng: Này nha có bệnh à?

Tôi nghĩ người đóng tuồng trước sau sai biệt, đem một câu “Này nha” làm câu cửa miệng, không cần biết lực công kích ra sao, nhẹ nhàng nói: Ai cũng sốt ruột nhưng đều phải xếp hàng cả mà, cô nhìn thử xem. Nói rồi còn chỉ về phía sau.

Không đợi tôi chỉ xong, cô nàng kia đã nói oang oang: Địt mẹ cô chứ con mắt nào của cô thấy tôi chen hàng hả?

Cái này làm tôi nghẹn họng, quả thực tôi không phát hiện cô ta chen hàng, tin tặc chen hàng đều đến từ tình báo Lâm Tư Thông. Lâm Tư Thông quả nhiên là chi sĩ chính nghĩa, lập tức kéo góc áo, nép sau lưng tôi, nói: Con nhìn thấy.

Vì thế tôi đúng lý hợp tình a dua: Chị à, con em bảo thấy chị chen hàng, trẻ con không bao giờ nói dối.

Cái bà kia gào lên: Ai là chị mày hả? Có bản lĩnh thì bảo con mày nói xem con mắt chó nào của nó thấy tao chen hàng? Mày hỏi người đứng sau mày xem có thấy tao chen hàng không hả?

Phía sau là dàn harem quần chúng đang khoanh tay xem kịch vui, bị cô nàng kia đột ngột kéo vào kịch bản gốc, lập tức không hẹn mà cùng nhìn lên trần nhà.

Tôi nói: Thím à, ngại quá, con cháu nó nói thấy một con chó chen vào, tại sao lại là thím được chứ?

Bắt đầu bùng nổ: Mày bảo ai là chó hả?

Tôi cười ôn hòa: Không phải thím không chen hàng sao? Bọn cháu đang chửi cái đứa chen hàng kia kìa.

Dàn harem quần chúng đang tập trung khảo sát chất lượng trần nhà lại không hẹn mà cùng phì cười.

Cô nàng kia cuối cùng cũng xù lông, hất sạch coca và bỏng nhân viên bán hàng vừa đưa tới quầy lên người tôi, áo chíp bông của tôi lập tức nặng hơn rất nhiều. Tức rồi đầy, Coca với bắp rang bơ đổ lên người khó chịu thế nào hả, lúc về lại phải giặt quần áo. Tổ sư cha nhà nó chứ, vừa chuyển nhà xong, quần áo bẩn còn chưa có giặt đâu.

Tôi liếc xéo cô ta một cái, nói với Lâm Tư Thông: Thông Thông, con qua ghế bên kia ngồi đi, nhớ đừng chạy loạn đấy. Dì với bà cố nội khó tính này nói chuyện một chút.

Lâm Tư Thông đại khái chưa từng gặp qua trường hợp này, nó hỏi: Dì muốn lấy ơn đền oán sao?

Tôi sờ đầu nó, đứa nhỏ này, rốt cục cũng nói thành ngữ hợp văn cảnh đấy.

Xoay người, thấy trên mặt đều dính bỏng và coca. Tôi ngước mắt nhìn cô ta: Tiền mãn kinh tính tình không ổn thì tôi có thể lý giải, nhưng về nhà đóng cửa tự phát thì tốt hơn đấy, đừng đến nơi công cộng quấy rối làm gì. Già rồi thì càng phải làm gương cho con cháu học tập.

Cuối cùng tôi cũng hoàn toàn chọc giận bà cô già kia, hai bàn tay với cái móng dài ngoặng lao tới. Tôi nghĩ lát nữa chẳng cần đến phiên anh Lâm gửi tin nhắn hay gọi điện cho tôi, chỉ cần tìm được quầy bán đồ ăn vặt là có thể nhìn thấy hiện trường vụ tai nạn, đỡ phải phí mấy đồng nhắn tin.

Tôi nhẹ nhàng né sang bên cạnh tránh thoát bàn tay kia. Nói thật thì tôi rất sợ người khác túm tóc mình, lần trước giúp Giản Nhĩ đánh nhau, tóc bị giật đau mất mấy ngày, có cảm giác cứ như da đầu bị bóc ra luôn rồi ấy. May mà tốc độ cô nàng kia không nhanh, muốn giật tóc tôi sợ là sẽ gặp khó khăn.

Nhưng không ngờ tôi đã đánh giá sai tình thế. Bà kia nhìn trời điên cuồng gào thét, cứ như sói hoang trong phim hoạt hình, rống lên phát tín hiệu gọi ra ông xã hoặc là người quen nào đó.

Tôi không rõ thân phận của người đàn ông trước mặt cho lắm, vì đầu cái gã này đen trắng đan xen. Bởi vì cái cô kia tóc ba màu xoắn xuýt, tôi lập tức không biết đây là tướng vợ chồng hay là do gene di truyền. Tóc toàn đen là soái, tóc toàn trắng là lạnh, nửa trắng nửa đen đụng sầm vào nhau. Tôi từng thấy chuyện thiếu niên đầu bạc là chuyện đáng buồn cười cỡ nào. Nhưng sự thật lại luôn đánh sâu vào quan niệm mốc meo của tôi. Trên thế giới không có chuyện gì đáng cười nhất, chỉ có đáng cười hơn. Trước mắt là thiếu niên đầu bạc hoặt là anh chàng đầu trọc mọc vảy, điều này làm cho tôi chợt có loại cảm giác muốn chạy vèo tới chỗ Lâm Tư Thông lấy cái mũ hổ Lâm Nhi của nó xuống đứa cho anh chàng này.

Cô nàng kia thấy vẻ mặt tôi khác thường, thừa dịp tôi không chú ý, như sông bạt núi tát cho tôi một cái bạt tai. Tuy rằng tôi học khoa tiếng Trumg nhưng cũng biết rõ tác dụng lực và tốc độ có quan hệ trực tiếp với nhau, một chưởng vừa nhanh vừa ác như thế phóng tới khiến tôi giật lui lùi thước. Trên bị dính bết, một cái lảo đảo không giữ được cân bằng, ngã oạch một cái. Ót đụng xuống đất.

Trời đầy sao.

Lấy lại tinh thần, sau khi mắt nhìn lại được, tôi thấy anh chàng vạm vỡ kia đang hùng hổ đi về phía mình, trong lòng thầm nghĩ, cái thời đại này quả nhiên chẳng còn quy củ. Hai chọi một, nam đánh nữ còn chưa tính lại còn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà ra tay hiếp đáp, rất sa đọa rất không văn minh. Nhưng nói chung cảm thán nhiều như thế, tôi cũng phải cảm ơn truyền thống quang vinh và phương thức giáo dục từ nhỏ của gia tộc mình, dòng họ đã khiến tôi có sức chiến đấu mãnh liệt hơn tất cả bọn phàm nhân tầm thường, mặc dù trong lòng có tí bối rối nhưng vẫn che giấu rất tốt, dựa theo lời chú tôi nói thì là, “Ngã xuống thì chỉ thêm một vết sẹo”, chuyện vặt thôi mà.

Kỳ thật, sau đó tôi lại nghĩ, tôi có thể bình tĩnh như thế là vì trong lòng đã định, tôi chỉ cần hét ầm lên là có thể giống như cái bà chanh chua miệng rộng mồm đỏ này, gọi được anh Lâm tới. Khi con người có phương án dự phòng thì sẽ không bao giờ tuyệt vọng.

Quả nhiên giữa thời khắc nguy nan, anh Lâm đã vọt đến. Tôi ngồi dưới đất, giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng giãy vài cái cũng không dậy nổi. Anh Lâm thản nhiên liếc mắt nhìn tôi, hơi nhíu mày, sau đó rời mắt. Ôi chao, tôi chẳng mong anh ta tới bế ngang tôi lên nhưng tốt xấu gì cũng phải qua đây giúp đỡ tôi dậy chứ. Tôi cứ tưởng đã tìm được đồng minh, không ngờ đồng minh lại bơ mình mà đi, chuyện này quả là đáng sầu đáng khổ. Trong nháy mắt, tôi chẳng còn sức để mà gượng dậy, dựa vào cái cột, bơ đời nhìn anh Lâm.

Anh Lâm xoay người, vẻ mặt bình tĩnh nói với thằng nhãi tình báo: Thông Thông, phải nhớ kỹ, đánh nhau là sai. Bạo lực không thể giải quyết được vấn đề.

Nói còn chưa xong, anh ta đã quay người lại, đánh một quyền vào gã bưu hãn. Cái gã kia cũng ngỡ ngàng hệt như tôi, xét thấy gã ta chịu đòn có vẻ rất nặng nhưng cảm giác cân bằng tốt hơn tôi nhiều, lung lay mấy bận cuối cùng cũng không ngã ra đất.

Bảo vệ trong rạp chiếu phim từ trên trời giáng xuống, đúng lúc đỡ được gã bưu hãn mặt đầy máu. Dù sao bảo vệ cũng là người của rạp chiếu phim, mà anh Lâm lại có chút giao tình với quản lý ở đây, thế cho nên mấy người này mới ngầm giúp chúng tôi kéo tên vạm vỡ cũng bà chị mồm như bát máu này qua một bên, điều tra tình huống đồng thời tranh thủ khiến chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.