Chuyển ngữ: Xeko
Nguồn: Xeko’s home
Đến giờ trưa, tôi lấy túi bánh trẻo đông lạnh trong tủ ra cải thiện
ẩm thực cho Lâm Tư Thông. Một túi có mười hai cái, tôi cho Lâm Tư Thông
tám cái, mình ăn bốn cái, lại tự ngâm một bát mì ăn liền của Khang sư
phụ ăn cho đỡ dói. Lâm Tư Thông cực kỳ bất mãn với món bánh trẻo nhân
tôm mà tôm ít đến thảm hại này, sau khi thấy tôi ăn sạch sẽ đến cặn cũng chẳng còn, nó lại dùng ánh mắt thương hại nhìn tôi.
No bụng rồi, tôi nghe theo lời anh Lâm căn dặn, dắt Lâm Tư Thông ra
hiệu sách trên đường Trung Quan. Hai ngày nay tuyết rơi vần vũ, trời
đông giá rét lạnh căm căm, tôi vòng khăn quàng cổ quanh đầu Lâm Tư Thông mấy vòng, cuối cùng không bọc nó thành cái bánh trưng như trước mà bắt
đầu có xu thế như một bãi shit. Thắt nút lung tung lại, rồi cho nó đội
cái mũ con hổ mà không lâu trước mua trên Taobao. Nhìn Lâm Tư Thông một
hồi, tôi vừa lòng dắt tay nó xuất phát.
Trong trí nhớ của tôi, đã bốn năm năm rồi mình chưa tới hiệu sách.
Sách đọc online và ebook trên mạng đã khiến tôi quên mất cảm giác cầm
sách giấy để đọc là như thế nào. Nhưng sau lần gặp lại Vương Hiên Dật
mới đây, trong đầu tôi ngẫu nhiên hồi tưởng đến ánh dương ấm áp, trong
ánh mặt trời là thiếu niên mỹ mạo ôm quyển sách toán vi phân tích phân,
giống như sức sống thanh xuân bắn ra từ sân thể dục khuấy đảo lòng
người. Nhưng cảnh tượng này chỉ giống như MV ca nhạc của Chu Tuệ Mẫn,
lại giống như khúc tình ca năm 1990 của La Đại Hữu, tản ra hơi ấm thanh
xuân mờ mờ, hơi thở ưu thương và cổ xưa của nắng. Loại cảm giác này chỉ
vờn qua, khiến người ta hoài niệm nhưng không khiến người ta lưu luyến.
Lâm Tư Thông bị một dãy đĩa VCD phim Conan ngay bên ngoài hấp dẫn,
chậm chạp không chịu di chuyển tí nào. Tôi đành phải khuyên nhủ nó là
loại phim này tải xuống rất dễ, hơn nữa bạn tốt của dì là di Lâm Lâm có
bằng đại học Bắc Kinh chuyên ngành sao chép đĩa phim, chỉ tốn ít tiền là có thể copy xong toàn bộ seri, tôi nói đặc biệt chân thành và lý tính,
cuối cùng cũng đánh động được Lâm Tư Thông, thuận lợi đại giá quang lâm
lên lầu trên. Nhìn các bộ sách rực rỡ muốn màu, trong nháy mắt áp lực
tăng lên cực đại, không biết nên mua quyển nào.
Lăn lộn trong biển sách một hồi, cuối cùng chúng tôi cũng đến được
khu sách chuyên môn. Chẳng bao lâu, Lâm Tư Thông đã bị quyển sách “12 sự thật về động vật” hấp dẫn, đọc đến quên trời quên đất. Cũng không biết
có phải máy sưởi trong này mở vừa phải hay không, tôi nghỉ chân ở trước
giá sách đầu tiên, ngáp liên tục, nước mắt lưng tròng, thiếu chút nữa
chết dấm luôn trong biến sách bao la.
Ngu ngu ngốc ngốc một phen nước mắt một phen nước mũi, rốt cục cũng
đợi được anh Lâm đến. Có lẽ hôm nay quá mức loạn lạc, vừa thấy góc áo
của anh Lâm, tôi vội lau đi nước mắt trên mặt, gâu gâu oẳng oẳng phấn
khởi chạy tới.
Anh Lâm nhìn khuôn mặt đầy nước của tôi, hơi nhíu mày, sờ mặt tôi một lát, nói: Hôm nay hơi lạnh, đột ngột vào phòng có máy sưởi sẽ dễ thoát
hơi nước.
Lâm Tư Thông vừa thấy anh Lâm tới, lập tức bỏ cuốn sách trên tay lại
chỗ cũ, chạy qua chỗ này, ôm cổ anh ta, nhũn nhẹo gọi một tiếng “Bố ơi.”
Anh Lâm xoa đầu Lâm Tư Thông: Hôm nay học với dì đến đâu rồi?
Tôi vừa nghe thấy còn chương trình kiểm tra chất lượng dạy học như
này, trong đầu réo lên hồi chuông cảnh báo: Thông Thông đúng là người
cũng như tên, thông minh vô cùng, em còn chưa nói gì mà nó đã hiểu ra
tám chín phần mười rồi. Lòng tôi lại nghĩ Lâm Tư Thông chỉ kém mỗi phần
thực hành thôi, kể ra thì những câu kia cũng là thật, vì thế tôi không
hề áy náy nhìn qua anh Lâm.
Đại khái là anh Lâm thấy thế, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ: Vậy tôi
thay Thông Thông cám ơn cô. Cô muốn mua sách gì thì cứ chọn đi, tôi
tặng.
Tôi rất muốn nói cho anh ta biết, tôi thích sách cấm luyến này NP này đam mỹ này nhưng nó lại không có trong đây này, nếu anh ta thật sự muốn tặng tôi thì có thể đi liên hệ trực tiếp với tác giả xuất bản mua ít ấn phẩm về. Nhưng để giải thích cho cái đam mê này rất mất sức tốn thời
gian, hơn nữa lại không đảm bảo hình tượng của một nhà giáo, vì thế tôi
khách sáo lắc đầu nói cảm ơn, chỉ mong mau mau về nhà.
Anh Lâm cũng chẳng thèm cảm kích: Nếu cô đã không muốn mua sách, vậy
chúng ta tới rạp chiếu phim xem phim “2012” đi. Bạn tôi giới thiệu cho
bộ này, cậu ta nói phim rất hay.
Tôi lắc đầu kiên quyết: 2012 nghe cứ như phim khoa học viễn tưởng,
nhưng em đoán chắc khoa học kỹ thuật ba năm năm nay không phát triển
nhanh như vậy, khoa học viễn tưởng chẳng tới trình độ nào, cho nên anh
đừng phí tiền xem thứ nhàm chán ấy.
Anh Lâm còn kiên quyết hơn cả tôi: Vì năm 2012 cũng sắp tới rồi, cho
nên chúng ta mới muốn xem xem tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, chẳng hạn
như người máy thao túng địa cầu hay người ngoài hành tinh tấn công trái
đất. Không quá vài năm là có thể kiểm chứng xem bao nhiêu bộ phim là
giả, bao nhiêu là thật, đây là chuyện ý nghĩa biết nhường nào.
Tôi lại càng thêm kiên quyết, nỗ lực giải thích, năm 90 còn có một bộ phim viễn tưởng nói năm 2001 chúng ta sẽ chuyển lên mặt trăng, anh thử
nhìn xem, bây giờ mình không thể chỉ tay chửi vào mặt ông đạo diễn, cũng không thể kích thích con người thay đổi hiện trạng, vậy thì có ý nghĩa
gì?
Lâm Tư Thông vừa nghe thấy xem “2012” liền gào lên: “2012” là phim về thảm hoạ trái đất đấy, dì ơi đi xem đi!!!!!!
Tuy phim về thảm hoạ trái đất cũng là phim viễn tưởng, nhưng tôi và
anh Lâm đều có chung một cảm giác, đó chính là ngồi cãi nhau nửa ngày về một bộ phim mà cả hai cứ khăng khăng là phim khoa học viễn tưởng xuyên
thời không trong khi ngay cả đứa trẻ còn biết đó là phim về thảm hoạ
trái đất, đúng là quá mất mặt.
Cho nên bọn tôi vội vàng kết thúc, ra khỏi hiệu sách, chuẩn bị đi đến rạp chiếu phim.
Rạp gần nhất cách đây khoảng 10 phút đi bộ. Trước khi xuất phát, anh
Lâm đã khôi phục cái khăn quàng cổ của Lâm Tư Thông thành hình bánh
trưng, thản nhiên xoa đầu tôi, sau đó đi thẳng mặc cho tôi đứng ngay đơ
hoá thạch giữa trời đông giá rét. Thấy chóp mũi thở ra một đống sương
mù, ngẫm lại chắc Lâm Tư Thông đang đội mũ con hổ nên anh ta không thể
thực hiện được thói quen xoa đầu, cuối cùng phải chạy tới xoa đầu tôi để thoả mãn ham vui dâm dục. Nhưng nói gì thì nói, tôi cũng rất cảm phục
trình độ phác thảo của anh ta. Tốt xấu gì tôi cũng chỉ nhỏ hơn anh ta 6
tuổi, anh ta không thể nào đối xử với tôi như đối xử với bậc con cháu.
Huống chi tôi còn uống một viên thuốc tránh thai mà anh ta tự tay đưa
tới, dù sao thì cũng là người cũ chuyện xưa đó.
Tuyết đọng trên đường chưa tan. Cảm giác cân bằng của tôi vốn rất
kém, lúc sáu bảy tuổi thường xuyên ngã sấp mặt lờ trên tuyết, cho nên
nhìn khối băng đóng từng cục trên đường mà sinh lòng sợ hãi. Nhất là
chính phủ còn rảnh háng đi thông lối đi bộ, lúc đi lên lập tức có cảm
giác như đi trên mặt âm dương bát quái ba điểm xoay tròn. Mắt thấy anh
Lâm đã nắm tay Lâm Tư Thông đi xa, tôi cũng chỉ có thể phi thăng hành
tẩu, run rẩy như đi trên dây thép.
Tôi nhìn chằm chằm từng tấc đất dưới chân, dư quang khoé mắt thấy anh Lâm đang vội vàng đi về phía này. Thầm nghĩ mình đúng là kẻ cản đường,
đang định để họ đi trước nhưng không ngờ mình lại vượt lên, anh Lâm bước đến trước mặt tôi, nắm tay tôi kéo đi.
Tôi cũng không kịp cảnh cáo anh Lâm rằng nắm tay một người phụ nữ
không có quan hệ huyết thống trước mặt con anh ta là chuyện đồi phong
bại tục cỡ nào. Với tôi mà nói, giờ phút này ngay cả đu quay 360 độ vọt
lên trời cũng không thể nào kích thích bằng chuyện trượt đi trên tuyết,
tôi không khống chế được mà hét ầm lên, Lâm Tư Thông vội kéo mũ con hồ
xuống, bịt kín lỗ tai nhìn tôi tới gần.
Một đường điên loạn, cuối cùng chúng tôi cũng tới được rạp chiếu phim.
Đi vào rạp rồi, tôi lại tiếp tục nghi ngờ có phải hôm nay có hoạt
động chiếu phim miễn phí hay không. Tình trạng kín hết chỗ thế này tôi
chỉ gặp qua lúc siêu thị dưới lầu bán đại hạ giá, hoặc là lúc công ti
liên kết với trường học mở thông báo tuyển dụng. Dựa theo cách nói của
Lâm Lâm thì đây chẳng khác gì người như shit tuôn ra lúc tiêu chảy.
Tôi kéo tay Lâm Tư Thông, chuẩn bị bon chen qua hàng người dẫm đạp,
anh Lâm không chút hoang mang lấy điện thoại ra, lạnh nhạt nói với tôi:
Không sao, để tôi tìm quản lý.
Tôi lé mắt, không ngờ anh Lâm đã nhúng bàn tay đen tối vào cái rạp chiếu phim này rồi.
Do ban nãy hét lên liên tục nên bây giờ cổ họng của tôi vừa đau vừa
khàn, tôi kéo Lâm Tư Thông tới quầy bán đồ ăn mua nước uống. Lâm Tư
Thông dù sao cũng chỉ là đứa trẻ, vừa nghe sắp có ăn uống, lập tức vứt
bố nó đi luôn, lẽo đẽo theo tôi đi mua đồ.
Tôi đứng xếp hàng vào khu mà nhìn tổng thể thì đội hình xếp bên trên
có vẻ trong sáng, thuận tay gửi tin nhắn báo cho anh Lâm, bảo anh ta lấy được vé rồi thì đến thẳng hướng Tây Bắc của rạp mà tìm chúng tôi.
Anh Lâm nhắn lại: Hướng Tây Bắc là hướng nào?
Tôi thật sự hy vọng đến năm 2012, con người có thể cụ thể hoá địa
điểm trong GPRS, như vậy sẽ ít đi không ít phiền toái khi hồ bằng thất
lạc ở cửa Nam muốn tới cửa Bắc để tìm cẩu hữu. Tôi gửi tin nhắn như thế
này: Nói không rõ đâu, nếu không tìm thấy bọn em thì anh cứ gọi đi.
Vừa gửi xong tin nhắn, Lâm Tư Thông đã kéo góc áo tôi, chỉ vào cô nàng phía trước: Dì Yêu Tử ơi, chị kia chen hàng kìa.